Đồng thời, do Lưu Phong bí mật bố trí, một đội Thần Thánh Quân Đoàn đã hoàn
thành xuất sắc việc tiến vào Toàn Thủy, hơn nữa còn náu trong quân doanh thuộc
hạ của Phỉ Nhi. Điều này đã khiến cho sức chiến đấu của quân đóng ở Toàn Thủy
tăng lên không ít. Nếu không có điều bất ngờ thì chiếu theo tiến độ và kế
hoạch đang được triển khai, tương lai cho dù là dùng vũ lực để lên ngôi thì
cũng không phải là điều không có khả năng.
Đương nhiên, theo tình thế hiện tại thì xem ra Cao Lệ vương dường như đã muốn
đưa Phỉ Nhi vào hàng ngũ những người có thể làm Thái tử.
Sau khi nhận được tin tức như vậy thì Lưu Phong vô cùng vui vẻ. Tuy rằng hắn
đối với Phỉ Nhi vẫn không yêu thích. Nhưng mà trong nội tâm, hắn vẫn mong Phỉ
Nhi sẽ trở thành nữ nhân của mình. Dù sao hai người đã liên kết lâu như vậy,
hơn nữa quan hệ thân thể cũng không phải mới một hai lần. Tình người thôi. Đột
nhiên xảy ra quan hệ xác thịt, rồi cái gọi là để lâu ngày sẽ thành tình, cũng
là có đạo lý.
Tuy nhiên Phỉ Nhi với các nữ nhân khác của Lưu Phong vẫn có khác nhau một tẹo.
Bởi vì từ trong xương tủy hắn đối với người Cao Ly vẫn có cách đánh giá hẹp
hòi. Có lẽ trong tương lai không chừng điều đó có thể mất đi, nhưng ít nhất
bây giờ thì hắn vẫn còn chưa toàn tâm toàn ý yêu Phỉ Nhi. Vì thế nên trong
lòng hắn ít nhiều vẫn thấy áy náy.
Để bù lại sự áy náy trong lòng đó mà hắn quyết định toàn lực giúp đỡ Phỉ Nhi
trở thành Cao Lệ nữ vương. Như vậy có lẽ trong lòng hắn sẽ thoải mái hơn.
Xem tin tình báo xong thì hắn lập tức chỉ thị hai vùng Bách Dã, Trường Thanh
để Mộ Dung Lôi tiếp tục âm thầm ủng hộ mạnh mẽ sự phát triển kinh tế, quân sự
của Toàn Thủy. Hơn nữa tùy thời mà báo cho Phỉ Nhi mọi tình hình.
An bài mọi chuyện xong, Lưu Phong quyết định vào cung diện kiến long nhan để
bẩm báo chuyện của Túc vương với lão Hoàng đế. Nhận lộc của người ta thì dù
sao cũng phải gắng sức báo đáp. Lưu Phong cũng không phải loại người không có
nghĩa khí, cho nên hắn quyết định đem hết sức mình đảm bảo cho Túc vương được
vô sự.
Vào lúc Lưu Phong cầu kiến, lão Hoàng đế đang thưởng thức thú vui sắc dục với
Trần Hoàng hậu ở Thượng thư phòng. Không biết làm sao mà khi nghe thái giám ở
ngoài cửa nói Lưu Phong đến thì Trần Hoàng hậu thấy trào dâng khoái cảm mãnh
liệt. Tiếng rên rỉ so với lúc trước cao vút hẳn lên, còn lão Hoàng đế thì cau
mày. Hiển nhiên Ngài không hài lòng thấy chuyện lạc thú của mình bị Lưu Phong
quấy rầy. Tuy nhiên sau khi cân nhắc thì cuối cùng Ngài vẫn quyết định tạm
dừng sung sướng để triệu kiến Lưu Phong. Tuy rằng trong tương lai Ngài định
bụng sẽ đối phó với Lưu Phong. Nhưng ít nhất trước khi thân phận của hắn chưa
rõ ràng thì lão Hoàng đế còn chưa muốn làm căng thẳng quan hệ với hắn.
“Ba—!” một tiếng, tay Lão hoàng đế vỗ vào bộ ngực trắng như tuyết của Trần
Hoàng hậu rồi trầm giọng quát: “Lấy quần mặc vào, trẫm còn phải triệu kiến Lưu
ái khanh.” Hai người bởi vì muốn đỡ phiền toái nên chỉ cởi quần. Giờ quần áo
trên người mặc vào dù hơi nhàu nhĩ, nhưng cũng vẫn là mặc.
Nữ nhân cùng nam nhân trong tình dục có sự khác nhau rất lớn. Nam nhân dục
vọng tới nhanh, mà thoái trào cũng mau. Nhưng mà nữ nhân hoàn toàn khác, tới
chậm, đi cũng chậm. Giờ phút này, dục vọng của Trần Hoàng hậu vừa mới được lão
Hoàng đế khơi lên. Có thể nói đang ở thời điểm mấu chốt. Vào lúc lão Hoàng đế
rút bổng bổng ra, nàng cảm giác trong người mình trống rỗng. Khắp người trên
dưới ngứa ngáy không thôi. Muốn ngừng mà không được…
“Bệ hạ, nô tì còn muốn?” Dục vọng khiến cho Trần Hoàng hậu lớn mật hẳn lên,
kiên quyết ngăn trở lão Hoàng đế mặc quần.
“Lớn mật—!”
Lão Hoàng đế nổi giận, vẻ mặt sa sầm quát: “Đồ hỗn trướng này, không ngờ đồ
tiện nhân nhà ngươi dám ngăn cản trẫm?”
“Bệ hạ thứ tội, nô tì không dám—!”
Lão hoàng đế gầm lên một tiếng, lập tức khiến cho Trần Hoàng hậu tỉnh táo lại
đành vội vàng buông tay ra, tự mình giúp lão Hoàng đế mặc quần lên. Sau đó
chính Hậu cũng lấy quần mặc vào. Ngay cả khi trong lòng không hề tình nguyện,
ngay cả khi trong lòng Hậu vô cùng khao khát sự tiếp xúc mạnh mẽ của nam nhân
thì giờ phút này cũng chỉ có thể nhẫn nại. Tình ái và tính mạng, tuy rằng hai
từ này chỉ ngắn hơn nhau chút xíu nhưng không thể so sánh được với nhau. Mạng
nhỏ là quan trọng nhất.
“Ái khanh vào cung có chuyện gì quan trọng?” Sau khi làm lễ quân thần, lão
Hoàng đế chủ động mỉm cười hỏi Lưu Phong.
Lưu Phong vội vàng nói: “Bệ hạ, vi thần vào cung, là vì một chuyện lúc trước
của Túc vương?”
“Túc vương?” Lão Hoàng đế khẽ nhíu mày nói: “Đồ nghịch tử ngỗ ngược kia, trước
mặt toàn thể văn võ bá quan trong triều định hãm hại ái khanh. Trẫm nhất định
sẽ không bỏ qua cho hắn. Khanh yên tâm, sau một thời gian nữa trẫm sẽ để Tông
Nhân phủ trả lại công đạo cho khanh”.
“Bệ hạ, người hiểu lầm rồi—!”
Lưu Phong khom lưng nói: “Bệ hạ, hôm nay vi thần đến, là muốn cầu xin cho
Túc vương?”
“Cầu xin?” Lão Hoàng đế đầu tiên là ngẩn ra, lập tức liền rõ ngay. Đúng là bên
phía Túc vương phủ đã qua lại dàn xếp xong xuôi với Lưu Phong.
“Không sai, đúng là để cầu xin” Lưu Phong nhìn thoáng qua lão Hoàng đế rồi
cung kính nói: “Bệ hạ, Túc vương là người luôn luôn hiền lành đức hạnh. Lần đó
trong buổi đại triều, vi thần nghĩ Vương nhất thời xúc động, thêm nữa lại bị
kẻ gian che mắt cho nên mới nói năng không lựa lời có chỗ sai sót. Hiện giờ
Vương bị giam giữ ở Tông Nhân phủ đã được ít ngày. Vi thần cho rằng Túc vương
đã chịu trừng phạt tương xứng. Vậy thỉnh bệ hạ niệm tình Túc vương có nhiều
công lao trên chiến trường mà có thể bỏ qua một lần cho Vương?”
Cừ thật, xem ra Túc vương phủ lần này nhất định phải trả giá rất lớn, nếu
không Lưu Phong sao lại có thể chấp nhận buông tha như vậy.
Có điều là thỉnh cầu của Lưu Phong cùng với ý của lão Hoàng đế không hẹn mà
gặp. Tuy rằng Ngài đã loại Túc vương ra khỏi đội ngũ tranh đoạt ngôi vị Hoàng
đế, nhưng dù nói thế nào thì Túc vương cũng là con Ngài, làm sao mà ngài lại
bỏ đá xuống giếng. Nếu không phải là Túc vương đắc tội với Lưu Phong, hơn nữa
lại là trường hợp trọng yếu ở trong buổi đại triều như vậy thì Ngài đã sớm để
Túc vương bình yên vô sự. Hiện giờ nếu Lưu Phong đã mở miệng, Ngài cũng liền
làm việc thuận nước giong buồm: “Ái khanh, khó có ai hiểu biết đại nghĩa sâu
sắc mà lấy ơn báo oán như khanh. Trẫm liền chuẩn tấu cho khanh, sẽ thả Túc
vương không cần khép tội. Tuy nhiên sẽ không điều Vương đi biên cảnh man quốc
nữa. Trẫm sẽ cho phép Vương có Tam Vệ tám vạn binh mã, làm tiêu dao Vương gia
là được. Không biết ý ái khanh như thế nào?” Sở dĩ lão Hoàng đế an bài như
vậy, cũng là mất mấy ngày lao tâm khổ tứ, sau khi xét nhiều mặt mới quyết định
như vậy bên cạnh việc thả Vương gia. Không kể Tam Vệ của Yến vương, thì Tam Vệ
tám vạn nhân mã của Túc vương đã xem như thế lực cường hãn. Cho dù tương lai
xảy ra chuyện gì, Vương có thể tự bảo vệ mình được.
Lưu Phong vội vàng nói: “Đây là việc quốc sự, vi thần không dám nói bừa, hết
thảy nghe theo sự định đoạt của bệ hạ”
“Ân, tốt lắm.” Lão Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Nếu ái khanh không có ý gì khác
thì vậy chuyện này cứ quyết định như vậy a. Đúng rồi, ái khanh đã đến rồi thì
vẫn còn chuyện khác. Khanh, khanh cũng biết gần đây nhất đế quốc xuất hiện một
tổ chức là Huyền Hoàng môn. Thực sự gần đây rất nhiều cao thủ của Huyền Hoàng
môn bí mật lẻn vào kinh đô, cũng không biết định làm chuyện gì?”
Lưu Phong nghe vậy khẽ giật mình lập tức trầm ngâm nói: “Khởi bẩm bệ hạ, vi
thần gần đây đích thực cũng nhận được không ít tin về tổ chức Huyền Hoàng môn.
Chỉ là tổ chức Huyền Hoàng môn nghiêm mật, vi thần đã tra xét tìm tòi nhiều
chỗ cũng không có được tin tức nào có giá trị. Bây giờ cũng chưa biết mục đích
và thân phận thật sự của bọn họ”.
“Nói như thế này thì Huyền Hoàng môn quả nhiên có vài kĩ xảo then chốt. Không
ngờ cả khanh và trẫm đều không có phát hiện gì.” Nói tới đây ánh mắt của lão
Hoàng đế sa sầm rồi nói: “Ái khanh, trong khoảng thời gian này, chuyện tình
của kinh đô khanh phải tốn nhiều tâm tư. Trẫm trao quyền cho khanh. Khanh có
thể chỉ huy Cẩm y vệ, cùng với thuộc hạ của khanh trong phạm vi kinh đô đập
nát tất cả mọi thế lực không rõ ràng” Lão hoàng đế không phải không nghĩ việc
muốn mượn đao giết người. Thứ nhất có thể đánh tan thế lực không rõ này, thứ
hai cũng có thể tiêu hao một ít lực lượng hùng mạnh khác. Tuy nhiên Ngài cũng
không biết, chuyện này hoàn toàn phù hợp với lợi ích của Lưu Phong. Trước mắt
tuy không biết bộ mặt thật của Huyền Hoàng môn, nhưng mà có một điểm có thể
hoàn toàn khẳng định, Huyền Hoàng môn tuyệt đối sẽ đối đầu với Lưu Phong.
“Vi thần xin kính cẩn nghe thánh chỉ của bệ hạ—!” Lưu Phong khẽ gật đầu.
“Ha ha—!”
Lão Hoàng đế thực vừa lòng với thái độ của Lưu Phong bèn cười to vài tiếng,
rồi kéo Trần Hoàng hậu vào trong ***g ngực mà cười nói: “Hoàng hậu. Bên người
trẫm có trọng thần như Lưu ái khanh thật sự là ân huệ ông trời ban cho trẫm,
nàng nói có đúng không?”
Trần Hoàng hậu nép vào trong lòng lão Hoàng đế nháy mắt với Lưu Phong tế nhị
cười nói: “Bệ hạ nói là tiểu Hầu gia tuổi còn trẻ mà có khả năng, đúng là phúc
khí của đế quốc…” Trần Hoàng hậu nhìn khuôn mặt anh tuấn cùng thân hình cao
ráo cường tráng của Lưu Phong, không khỏi uốn éo vài cái ở trong lòng của lão
Hoàng đế. Trong lòng đầy khát vọng có thể cùng Lưu Phong hưởng thụ mây mưa.
Dường như Lưu Phong nhận ra gì đó từ ánh mắt của Trần Hoàng hậu, trong lòng
thấy chán ghét. Ta khinh, lão tử lại bị tiện nhân này thả dê mê hoặc… (ND:
sao tai ương này không rơi xuống đầu ngộ)
Trần Hoàng hậu càng nhìn Lưu Phong, trong lòng càng dạt dào phóng túng. Hơn
nữa vừa rồi còn đang bất mãn, cho nên lá gan cũng dần dần lớn lên. Một đôi tay
nhỏ bé đã từ từ trượt về phía đũng quần lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế hơi hơi kinh ngạc. Tuy nhiên ở trong hoàn cảnh như vậy, trong
lòng Ngài lại mơ hồ có chút kích thích, thân mình run lên bèn vội vàng xua tay
với Lưu Phong nói: “Ái khanh, khanh đi thôi—!”
Mịa nó, lão tử đang chờ những lời này của ngươi.
Lưu Phong cũng không có hứng thú nhìn nữ nhân dâm đãng cợt nhả với một ông
già.
“Bệ hạ, thiếp muốn—!”
Lúc Lưu Phong vừa mới ra khỏi cửa, bên kia Trần Hoàng hậu đã bắt đầu rên rỉ
thành lời.
“Con mụ dâm đãng—!”
Lưu Phong hạ giọng mắng một tiếng, chau mày, dù sao vẫn cảm thấy được sau vẻ
dâm đãng kia có chút vấn đề…
Chiều hôm đó, lão Hoàng đế tự mình đưa Túc vương ra khỏi Tông Nhân phủ. Hơn
nữa còn biểu lộ là Vương có thể bình yên vô sự không chịu trừng phạt nào. Toàn
bộ dựa vào lời cầu xin của Lưu Phong. Hơn nữa lại còn mơ hồ bóng gió để Vương
đừng đối địch với Lưu Phong nữa.
Sau khi Túc vương tạ ơn thiên ân của bệ hạ liền có thị vệ Hoàng gia hộ tống về
tới Túc vương phủ.
Trước đó Túc Vương phi đã nhận được tin tức từ trong cung nên sớm ra đón ngay
tại cửa.
“Vương gia, người rốt cục đã trở lại. Mấy ngày nay làm thần thiếp lo lắng gần
chết?” Túc vương vừa mới hạ kiệu thì Túc Vương phi đã lao vào trong ***g ngực
nam nhân vẻ mặt đầy quan tâm.
Túc vương hơi hơi động tâm, ôm nữ nhân vào trong ngực. Thấy sắc mặt nàng có
chút tái nhợt, thân mình cũng hao gầy không ít, lập tức dịu dàng nói: “Ái phi,
là ta không tốt, làm cho nàng lo lắng.”
“Vương gia đừng nói như vậy, người có thể trở về là thần thiếp cũng đã thỏa
mãn. Đúng rồi, thần thiếp đã bố trí một tiệc rượu cho người, chúng ta mau vào
thôi.” Túc Vương phi hiền hậu nói một cách chân thành.
Túc vương gật gật đầu, ôm lấy nữ nhân cùng nhau đi vào đại sảnh.
“Ái phi, nghe phụ hoàng nói, lần này ta được tuyên bố vô tội đều là công lao
của Lưu Phong. Có phải nàng đi cầu xin hắn?” Sau khi hai người ngồi xuống, Túc
vương đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Lời vừa nói ra thì sắc mặt Túc Vương phi lập tức có chút biến hóa. Không biết
vì điều gì, nàng lập tức đã nghĩ đến màn chủ động hiến thân kia của mình, tim
cũng đập nhanh hơn rất nhiều.
“Ái phi, có phải nàng định dối ta việc gì?” Dường như Túc vương từ trong đôi
mắt nữ nhân của mình nhìn ra một điều gì đó, trong đôi mắt hiện ra vẻ không
vui. Đều biết là Lưu Phong háo sắc phong lưu, chẳng lẽ nữ nhân của mình cùng
hắn… Nghĩ đến đây, Túc vương không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, chỉ hy vọng
Túc Vương phi có được lời giải thích hợp lý.
Túc Vương phi thoáng do dự một chút rồi giải thích: “Thiếp tìm Mộ Dung phu
nhân làm trung gian hoà giải, tuy nhiên cũng phải trả giá một ít…” Ngoại trừ
bỏ việc chính mình chủ động hiến thân, Túc Vương phi đem chuyện tình lúc trước
kể qua cho Túc vương một lượt. Vốn ý của nàng là cứ thẳng thắn nói hết. Chẳng
qua sợ nhỡ sau này Túc vương lại hiểu lầm mình, cho nên mới giấu việc định chủ
động hiến thân.
Túc vương lẳng lặng nghe xong nữ nhân của mình kể ra cho đến khi Túc Vương phi
nói đến câu cuối cùng thì sắc mặt Vương đã xanh lè. Đôi mắt nhìn Túc Vương phi
thậm chí còn có vẻ oán giận.
“Ngu xuẩn, nàng thực ngu xuẩn. Làm sao mà nàng lại có thể đồng ý giao cho Lưu
Phong tài sản lớn như vậy. Cho dù là cửa hàng cũng không nói làm gì. Không ngờ
nàng lại đem mỏ khoáng sản cùng trang bị quân đội cũng giao cho hắn. Nàng thật
sự rất ngu xuẩn.” Dường như xúc cảm của Túc vương có chút kích động, Vương bật
dậy liên tục vỗ tay lên bàn, phẫn nộ quát: “Là ai? Ai cho nàng quyền lớn như
vậy. Giao cho Lưu Phong quá nhiều tài sản lớn như vậy… Ta thật tức chết
thôi” Túc Vương phi gần như đem đại bộ phận sản nghiệp của Túc vương phủ cho
Lưu Phong, ai có thể nói Vương không tức giận được sao?
Túc Vương phi không nghĩ tới Túc vương sẽ có phản ứng như vậy?
Vốn Phi nghĩ rằng Túc vương sẽ đánh giá cao nàng rồi hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưng
từ tình huống hiện tại xem ra hy vọng của nàng lúc trước dường như là không
phải là sự thật.
“Vương gia, nếu thiếp không hứa trả giá đó cho Lưu Phong thì bây giờ người vẫn
còn ở Tông Nhân phủ.” Túc Vương phi bất mãn phản bác một câu.