Hi Du Hoa Tùng – Chương 790: Phong nhi, ta phải đi – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 790: Phong nhi, ta phải đi

Lưu Phong hiểu ý liền đi tới, đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn trên người Trương Mỹ
Nhân, “Tứ sư tôn, có thích ta như vậy không?”

Trương Mỹ Nhân đỏ mặt tới tận mang tai, xuân tình nhộn nhạo đành nhỏ giọng
nói: “Thích a-!”

“Hương Quân, ngươi xuất thủy kìa?” Trương Mỹ Nhân giơ đầu ngón tay trước mặt
Lý Hương Quân để cho nàng ta quan sát.

Lý Hương Quân nhất thời cúi đầu, có chút ngượng ngùng, nhưng đôi mắt ngọc lại
tỏa ra nét lộng lẫy cực kỳ dâm đãng. Kỳ thật, Lí Hương Quân cũng sắp không
chịu nổi nữa rồi. Dưới sự vuốt ve của Lưu Phong, hạ thân của nàng cách lớp
quần cũng đã ra nước làm dính ươn ướt đầu ngón tay Lưu Phong.

Lý Hương Quân làm sao chịu nổi dạng kích thích như thế cơ chứ. Toàn thân run
rẩy liên hồi, khoái cảm khác thường dường như đã khiến cho nàng đạt tới bến bờ
đỉnh cao dục vọng.

“Ta… Ta không chịu được-!” Lý Hương Quân yêu kiều rên rỉ, thân thể mềm mại
ưỡn lên. Toàn thân lập tức run rẩy kịch liệt, thể xác và tâm hồn sung sướng
đến thốt ra những tràng rên rỉ.

“Thoải mái đi, kỹ thuật của ta cũng không thể tệ hơn của Phong nhi a-!” Trương
Mỹ Nhân hùng hồn có chút đắc ý.

“Tứ sư tôn, người trước kia thường xuyên làm như vậy sao?” Lưu Phong tựa hồ
cũng bị cảnh khác thường này làm cho kích thích, khoái cảm trong lòng càng đậm
đà hơn trước kia.

Mà sau lúc này thì nên tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết loại tốt nhất từ bao
đời nay. Tu luyện Thất Tình Lục Dục quyết ở trình độ rất cao chính là dục vọng
rất sáng tạo mà con người hằng theo đuổi. Càng động tình, hiệu quả của tu
luyện càng tốt.

Lý Hương Quân trong khi run rẩy rốt cuộc cũng bắt đầu trả đòn. Hai tay cũng
giống như Lưu Phong đặt trên người Trương Mỹ Nhân bắt đầu vuốt ve đùa giỡn.
Bản thân đã trải qua một lần nên nàng tựa hồ cũng tự lấy ra được một ít kỷ
xảo.

Rất nhanh, dưới sự ve vuốt của hai người, trong miệng Trương Mỹ Nhân cũng bắt
đầu rên rỉ dâm ngữ. Khoái cảm lan chuyền nhanh chóng cũng khiến cho nàng vui
sướng mà bắt đầu không ngừng uốn éo, từ trong miệng lại càng liên tục thốt ra
âm thanh rên rỉ dâm mỹ vô cùng. Trương Mỹ Nhân trước kia làm với nữ nhân. Từ
lúc cùng Lưu Phong thì cũng không một lần nào làm qua với đàn bà như thế nữa.
Lần này nam nữ đồng thời, càng khiến cho nàng kích thích vô cùng.

Kích thích của tình dục khiến cho Trương Mỹ Nhân không một chút cố kỵ, dâm ngữ
phóng túng không ngừng thoát ra. Thấy nói gì mà kích thích thì nói luôn, động
tác gì mà dâm đãng thì làm ngay. Khiến cho Lưu Phong động tình không thôi.

“Tứ sư tôn. Ta cho người thoải mái”

Rốt cuộc, Lưu Phong cũng không chịu nổi liền ra sức tách chân nữ nhân ra, vung
quân tử kiếm mà đâm vào hoa tâm của nữ nhân. Trong lòng Trương Mĩ Nhân nhất
thời cảm giác thấy niềm vui sướng lại cực kì tê dại bắt đầu tràn ngập.

Mà mặt khác Lý Hương Quân ở một bên cũng mạnh mẽ xoa nắn núi đồi bão mãn của
Trương Mỹ Nhân, khiến cho Trương Mỹ Nhân khắp người đều bải hoải, bồng bềnh
muốn lên tiên.

Dưới sự kích thích đồng thời của hai người, Trương Mỹ Nhân rất nhanh chóng
không chịu nổi. Kích thích mãnh liệt tựa hồ khiến cho linh hồn nàng thoát khỏi
thể xác, đi mây về gió, phóng túng hổn hển không ngừng. Tiếng rên rỉ từ lúc
đầu chỉ là ngâm nga nho nhỏ, bây giờ đã biến thành la hét om xòm.

“Phong nhi. Ta không được rồi-!”

Rốt cuộc. Trương Mỹ Nhân thân thể không ngừng run rẩy, gắt gao ôm lấy Lưu
Phong mà đạt tới đỉnh dục vọng.

Do biểu hiện kích thích điên cuồng của Trương Mỹ Nhân. Tình dục của Lý Hương
Quân lại nổi lên một lần nữa. Hai tay không tự giác hướng tới hai chân Lưu
Phong, sờ soạng nắm bắt cái đồ vật quái quỉ nọ.

Lưu Phong biết nàng cũng muốn, không nói hai lời liền đem nàng đặt ở hạ thân.

Trong phòng, vang lên một khúc âm thanh dâm đãng tối nguyên thủy

Sáng sớm, vào lúc những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi trong phòng, ba
người lần lượt tỉnh giấc. Hai nữ nhân một tả một hữu nằm kề lòng ngực Lưu
Phong, lẳng lặng cảm thụ sự dịu dàng trong yên lặng.

“Hai người lười biếng các ngươi còn không chịu dậy mau. Quên đi, ta rời giường
trước, nếu không tiểu nha đầu Khuynh Thành lại xông vào…” Lý Hương Quân hiểu
đệ tử bảo bối của mình rõ ràng nhất. Có trời mới biết nàng ta tối qua có rình
nghe lén ở góc tường hay không. Vì tránh khỏi xấu hổ nên nàng quyết định nhanh
chân rời giường mặc quần áo vào trước rồi hãy nói.

“Phong nhi, ôm chặt lấy ta-!” Trương Mỹ Nhân vừa nghĩ đến mấy ngày sau phải ly
biệt, trong lòng có chút không thoải mái, thân thể uốn éo vài cái rồi lại chui
vào trong lòng ngực của hắn.

Ngoài cửa số ánh mặt trời rạng rỡ chiếu đến, khiến cho khuôn mặt rờ rỡ động
lòng người của Trương Mỹ Nhân lại càng tỏa nét xinh tươi làm cho Lưu Phong
trong khoảnh khắc ngây người ngắm nhìn.

“Phong nhi, ôm chặt ta một chút…” Vừa nói hai tay hai chân của Trương Mỹ
Nhân đã gắt gao quấn chặt lấy Lưu Phong, cả người trên dưới đều tràn ngập một
vẻ hấp dẫn khó tả.

“Tứ sư tôn, người có tâm sự?” Trương Mỹ Nhân dù vô tình hay cố ý thì thỉnh
thoảng lại liếc nhìn Lưu Phong, trong mắt dường như chứa chất một chút đau
thương, lại có vẻ muốn che giấu một điều gì đó.

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, thân thể hơi khẽ run một chút, đôi mắt huyền chớp
chớp vài cái, nhẹ giọng đáp: “Ta rất ổn, ôm chặt ta một chút.”

Lưu Phong càng hiểu được Trương Mỹ Nhân có tâm sự, sau khi dùng sức ôm chặt
lấy nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, thì nghe Lý Hương Quân hé miệng cười
khẽ: “Các ngươi a, mặt trời đã chiếu đến người (nv: thí cổ) rồi vậy mà còn
không ngừng nhập nhằng, thật sự là không biết xấu hổ a.”

Trương Mỹ Nhân có chút chút đỏ mặt, hôn lên trán Lưu Phong rồi nhỏm dậy từ
trong lòng hắn mà bắt đầu mặc quần áo và trang điểm. Lưu Phong vẫn nằm lười
biếng như trước, trong lòng ngẫm nghĩ tới chuyện vẻ mặt Tứ sư tôn tựa hồ có
chút quái dị.

Rất nhanh, Trương Mỹ Nhân dưới sự trợ giúp của Lý Hương Quân cũng đã hoàn tất
trang điểm. Chỉ thấy nàng mặc một váy dài trang trí hoa mĩ tinh tế, cổ áo
khoét bán nguyệt để lộ ra bộ ngực sữa. Bên trong thấp thoáng ẩn hiện áo ngực
màu trắng trông thực là xinh đẹp và gợi cảm.

Cái này gọi là nữ nhân trang điểm vì người tình. Hôm nay Trương Mỹ Nhân trang
điểm tỉ mỉ một phen, đương nhiên là để cho Lưu Phong nhìn.

“Phong nhi, đẹp mắt không?” Trương Mỹ Nhân chậm rãi đi tới, dịu dàng quay lại
hỏi Lưu Phong.

“Tứ sư tôn, ngươi thật đẹp-!” Thực ra giờ phút này Lưu Phong đã sớm trợn mắt
há hốc mồm, nhìn không nháy mắt.

Trương Mĩ Nhân thấy Lưu Phong nhìn như vậy, đột nhiên có chút thẹn thùng, tay
chân hơi luống cuống, mặt ửng hồng, e thẹn kêu lên: “Phong nhi, hôm nay ngươi
vẫn bồi tiếp ta được không?”

Lưu Phong đang muốn đáp lời, nhưng lại không nghĩ Lý Hương Quân có chút ghen
tị giảu môi mà hỏi: “Phong nhi, chẳng lẽ chỉ Tứ sư tôn ngươi xinh đẹp, còn ta
không hấp dẫn ư?”

Lưu Phong có chút động tâm, thục nữ ghen nhưng thật ra lại tỏa ra một hương vị
khác. Hắn từ trên giường bước xuống, đi tới bên Lí Hương Quân mà cười nụ.

Rồi nhẹ nhàng nâng nâng cằm Lí Hương Quân mà dịu dàng nói: “Hương Quân tỷ tỷ,
ngươi!”

Kết quả Lý Hương Quân được Lưu Phong khen ngợi, trong lòng vui mừng. Nhất thời
má ngọc ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng liếc Lưu Phong mà vui vẻ ôn nhu
hỏi: “Hôm nay, ngươi cũng cùng ta được không?”

Nói xong, Lý Hương Quân quay đầu về phía Trương Mỹ Nhân thị uy nhìn thoáng
qua. Ý tứ thực rõ ràng là muốn nói, tối qua đều là đồng thời. Hôm nay ngươi
muốn độc chiếm a?

Trương Mỹ Nhân nghe vậy. Sắc mặt có chút không vui. Do dự một chút rồi nhìn
Lưu Phong nói: “Phong nhi, ta phải đi-!”

Lưu Phong nao nao, trong lòng thầm kêu không ổn, Tứ sư tôn quả nhiên có việc.
Hắn tiến lên vội vàng nắm lấy tay Trương Mỹ Nhân hỏi: “Tứ sư tôn. Người đi nơi
nào? Về sư môn hay là đi Giang Nam?”

Trương Mỹ Nhân lắc đầu: “Ta cùng Nghê Thường tỷ theo Thu Sương di nương ngươi
đến một chỗ bí mật tiếp nhận tu luyện cường hóa của nàng, có thể thời gian hơn
nửa năm sẽ không cùng ngươi gặp lại.”

“Nghê Thường sư tôn cũng đi?” Lưu Phong vội vàng hỏi: “Lúc nào đi?”

“Ba ngày sau-!” Trương Mỹ Nhân có chút buồn bã. Nữ nhân đang trong tình yêu
cuồng nhiệt thì liệu người nào muốn rời tình lang của mình để đi.

Lý Hương Quân nghe vậy thì có chút hâm mộ, lại thấy chút may mắn. Hâm mộ là
nàng ta được Thu Sương tiên tử tự mình chỉ điểm. May mắn là chính mình không
phải rời xa Lưu Phong. Hiện bây giờ Lý Hương Quân đã thấy khó xa Lưu Phong
rồi.

“Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước-!” Người ta dù sao cũng phải đi xa, Lí
Hương Quân cũng không muốn tiếp tục ở lại so đo làm gì nên vội cáo từ. Còn
nhiều thời gian a.

“Phong nhi, hôm nay hảo hảo bồi tiếp ta, ngày mai ta xem ngươi cùng Tam sư
tôn-!” Trương Mỹ Nhân nhào vào trong lòng Lưu Phong, có chút phong thái tiểu
nữ nhi.

“Ân-!” Lưu Phong trang trọng gật lấy gật để.

Vân Mộng Trạch, Hàn Nguyệt Thủy Đàm

Sau khi Đình Nhi tu luyện xong thì ngồi một mình trên một tảng đá. Nhìn thấy
mặt nước yên lặng kia mà có vẻ như có chút ngẩn người. Đôi mày của nàng lúc
thì giãn ra, lúc thì chau lại dường như đang nghĩ đến chuyện lo lắng nào đó.

“Đình Nhi, lại đang nghĩ đến hắn?” Đột nhiên, một thanh âm nghiêm khắc cắt
ngang suy nghĩ của Đình Nhi.

Đình Nhi cuống quít ngẩng đầu, chỉ thấy sư tôn Ngưng Nguyệt đại sư đã đứng ở
trước mặt nàng chẳng biết từ khi nào, vẻ mặt không vui.

“Sư tôn, sao người lại tới đây?” Gần đây quan hệ của Ngưng Nguyệt đại sư cùng
Đình Nhi hòa hoãn rất nhiều, nhất là bà bắt đầu công khai ủng hộ Đình Nhi, chỉ
riêng điều này đã khiến cho Đình Nhi rất vui vẻ.

“Ta có thể không đến được sao? Trong thời gian gần đây, tâm thần đồ nhi luôn
không yên nên vi sư nhìn mà trong lòng lại cảm thấy lo lắng.” Nói đến đây,
Ngưng Nguyệt đại sư và Đình Nhi sóng vai ngồi cùng một chỗ nhỏ nhẹ nói: “Đình
Nhi, ta biết đồ nhi đang suy nghĩ đến hắn, ta cũng không muốn nói làm gì.
Nhưng là ta nghĩ ta cần phải nhắc nhở đồ nhi, ngươi bây giờ đang trong thời
gian tu luyện cấp bách. Đại hội tu chân còn chưa đến nửa năm nữa sẽ bắt đầu
nên thời gian dành cho đồ nhi không còn nhiều lắm. Trong tương lai việc đồ nhi
và hắn có thể ở cùng một chỗ là do thực lực của các ngươi. Đồ nhi biết không?”

Đình Nhi gật đầu: “Cám ơn sư tôn nhắc nhở, Đình Nhi những ngày này vẫn cố gắng
tu luyện, chỉ có lúc nhàn hạ mới nghĩ đến chuyện cũ. Sư tôn, người yên tâm đi,
đồ nhi biết nên làm như thế nào.”

“Ân, đồ nhi có thể nghĩ như vậy, vi sư cũng an tâm.” Ngưng Nguyệt đại sư có
chút thở dài một tiếng, đáp: “Đình Nhi, bây giờ ngươi còn hận ta chứ?”

Đình Nhi mỉm cười: “Sư tôn, Đình Nhi cho tới bây giờ vẫn không có oán hận
người.”

“Đình Nhi, sư tôn mấy ngày nay thường xuyên tự trách, trước kia ta thật sự có
lỗi với đồ nhi. Thậm chí đôi khi ta suy nghĩ, ta căn bản là không có tư cách
làm sư tôn của ngươi.” Ngưng Nguyệt đại sư tự trách nói: “Trước kia ta thật
khờ, Thiên Tâm đích thực rất ưu tú, nhưng mà ta cũng không nên kiên quyết ngăn
cản hai người các ngươi đến với nhau. Đồ nhi nói đúng, chuyện tình yêu hai
người thì người khác không có quyền nói xen vào. Bất quá Đình Nhi, vi sư còn
phải nhắc nhở lại đồ nhi một câu. Đồ nhi nói cố nhiên rất có đạo lý, nhưng là
sư môn cũng có quy củ của sư môn, cho nên đồ nhi phải chuẩn bị tâm lý…” Từ
khi có trợ giúp của Thu Sương giải trừ tâm ma, Ngưng Nguyệt đại sư dần dần
tỉnh ngộ lại, đối với chuyện trước kia tự trách không thôi. Thông qua mấy ngày
cùng Đình Nhi tâm sự thì bà cũng hiểu được rất nhiều chuyện. Tỷ như nói, trên
thế giới này còn có một điều gì đó rất phức tạp gọi là tình yêu. Mặc dù, Ngưng
Nguyệt đến bây giờ vẫn còn hoàn toàn không rõ ràng cái gì là tình yêu đích
thật, tình yêu cùng song tu tới cùng có gì không giống nhau. Nhưng là ít nhất
thì bà đã không còn ngoan cố, không giảng đạo lý như trước nữa.

Đối với chuyển biến cùng tỉnh ngộ của Ngưng Nguyệt đại sư, Đình Nhi tự nhiên
là phi thường vui vẻ. Lúc trước, nàng cứ lo lắng quan hệ của chính mình cùng
Ngưng Nguyệt đại sư, không biết tai sao tồi tệ đi. Giờ thì tốt rồi, sư tôn trở
lại như sư tôn trước kia mà yêu thương nàng, bây giờ cũng chẳng còn lo điều gì
nữa.

“Sư tôn, chuyện trước kia dù sao cũng đã qua rồi. Hơn nữa, trước kia là do
người bị tâm ma ảnh hưởng, cũng không phải bản ý của người.” Đình Nhi khoan
dung cười.

“Được rồi Đình Nhi, có chuyện sư tôn muốn nói cho đồ nhi biết. Trong lúc vô ý
ta nghe được, sư huynh chưởng giáo tựa hồ cùng một vị cao thủ Tiên Linh Môn có
quan hệ, vị cao nhân kia có vẻ cố ý bồi dưỡng cho Thiên Tâm. Đồ nhi phải nhanh
một chút thông tri cho hắn, để hắn có điều chuẩn bị. Để tránh trong tương lai
phải chịu thiệt tại tu chân đại hội” Vốn không nên để cho Đình Nhi biết, nhưng
mà Ngưng Nguyệt do dự mãi cuối cùng vẫn nói cho Đình Nhi.

“Đa tạ sư tôn nhắc nhở-!” Đình Nhi cảm thấy trong lòng ấm hẳn lên.

“Đình Nhi, vi sư thật tâm hi vọng đồ nhi có thể tìm được tình yêu mà ngươi
nói” Từ lúc biết Thiên Tâm được Tiên Linh Môn đỡ đầu thì Ngưng Nguyệt đại sư
có chút lo lắng.

Đình Nhi mỉm cười, tràn ngập tự tin: “Sư tôn, người yên tâm đi, đồ nhi sẽ tìm
được hạnh phúc. Bởi vì đồ nhi tin tưởng hắn.”

Kinh đô, Thiên Thượng Nhân Gian.

“Tam sư tôn, người cũng sắp đi, như thế nào lại không nói đồ nhi một tiếng?”
Lưu Phong bồi tiếp Trương Mỹ Nhân một ngày một đêm, sáng sớm ngày thứ hai liền
chạy tới phòng Nghê Thường.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.