Hoàng đế hừ lạnh rồi nói: “Nói bậy, có khi nào trẫm gọi Hoàng hậu là Điềm nhi,
rõ ràng là Hậu nghe nhầm rồi. Hoàng hậu, trẫm cảnh cáo Hậu, đừng bao giờ để
trẫm nghe thấy những lời như vậy, biết không?”
Trần Hoàng hậu vội vàng gật đầu: “Bệ hạ nói đúng, là thần thiếp nghe lầm rồi”
Xú lão đầu, có sắc tâm mà hèn nhát không có đảm sắc, ngươi cứ đợi đó. Vốn Trần
Hoàng hậu định để lão Hoàng đế giày vò Thái tử phi để giải tỏa giận dữ trong
lòng. Không ngờ ngược lại bị lão Hoàng đế quở trách, trong lòng tất nhiên là
giận dữ không thôi.
“Hoàng hậu, trẫm hỏi Hậu. Hậu cảm thấy Lưu Phong như thế nào?” Ngừng lại một
lúc, lão Hoàng đế dường như đã tiêu tan cơn giận lại ôm Trần Hoàng hậu vào
lòng. Hai tay khô quắt tiếp tục vuốt ve không ngừng trên thân thể trần trụi
bóng loáng của nàng.
Trần Hoàng hậu suy nghĩ một chút hé miệng cười nói: “Rất tốt a, bệ hạ, người
chẳng thường nói Lưu Phong là thần tử rất trung thành của đế quốc ư?”
Lão Hoàng đế tự cười chế giễu: “Vậy sao? Ta thường xuyên nói vậy? Có lẽ thế.
Bây giờ Lưu Phong đích thực là thần tử tốt. Nhưng chuyện của tương lai thì ai
có thể nói trước được”.
Nói tới đây, lão Hoàng đế hơi thở dài mà nói: “Theo như tốc độ hiện tại, thế
lực của hắn đã mau chóng vượt qua Yến vương rồi”.
“Đúng rồi, Hậu cảm thấy thân thế Trịnh vương Thế tử của hắn có mấy phần có thể
tin được?” Vấn đề này đã làm lão Hoàng đế nhức đầu từ lâu. Đáng tiếc là Tử Hư
Chân Long lệnh vẫn còn đang bổ dưỡng tại long mạch nên không thể lập tức xác
minh thân phận thật của Lưu Phong.
Trần Hoàng hậu là người thông minh. Đối với việc trọng đại như vậy đương nhiên
không dám nói bừa nên thản nhiên cười mà nói: “Bệ hạ, thần thiếp chỉ là hạng
nữ lưu nên không dám nói bừa về chuyện đại sự. Thiếp chỉ biết phục vụ cho bệ
hạ thoải mái là được” Tuy nói như vậy, nhưng Trần Hoàng hậu lại kì vọng Lưu
Phong đích thực là Trịnh vương Thế tử. Với thế lực của hắn, nếu như lại có
thân phận Hoàng tộc thì tương lai nhất định có thể làm nên sự nghiệp lớn. Nếu
nàng có thể nắm chắc cơ hội thì tương lai nói không chừng vẫn phú quí như cũ.
So sánh với Lão Hoàng đế thì Trần Hoàng hậu thấy Lưu Phong tuyệt đối hấp dẫn.
“Ha ha, cái đồ dâm đãng này, mẩu xương con con của trẫm sớm muộn cũng sẽ bị
nhà ngươi phá hủy đi thôi” Lão Hoàng đế cười ha hả dường như rất vừa lòng với
câu trả lời của Trần Hoàng hậu. Còn tay thì hung hăng vỗ xuống đồn bộ của nàng
một cái.
Lão Hoàng đế xuống tay hơi mạnh. Tuy rằng rất đau nhưng để lấy lòng ngài nên
Trần Hoàng hậu vẫn giả bộ rất hưởng thụ mà phát ra một tiếng rên rỉ mê hồn.
“Bệ hạ, thiếp vẫn muốn?” Trần Hoàng hậu lại uốn éo đồn bộ vĩ đại trắng như
tuyết, đôi tay nhỏ bé lại du ngoạn trên thân thể khẳng khiu của lão Hoàng đế,
còn trong mắt đầy vẻ thèm khát.
Lão Hoàng đế hừ lạnh rồi nói: “Hậu thực sự rất muốn. Đáng tiếc là đan dược của
trẫm không có nhiều cho nên dùng vẫn phải dè sẻn, đợi vài ngày nữa nói sau”
Hùng phong của lão Hoàng đế hồi phục như trước hoàn toàn là nhờ vào bí dược
của Hoàng Đình Đấu Ti. Hiện giờ Vu Thiên không có đây nên trong tay của lão
Hoàng đế cũng không còn nhiều đan dược, do đó không thể dùng quá mức lãng phí.
Hậu cung ba ngàn người đẹp, Ngài không muốn đem toàn bộ số trân dược quí báu
kia phát tiết trên người Trần Hoàng hậu.
“Hoàng hậu, nàng nói xem tương lai nếu Lưu Phong không phải là người Hoàng tộc
thì trẫm phải xử trí hắn như thế nào?” Lão Hoàng đế đột nhiên hỏi.
Trần Hoàng hậu vội vã nói: “Quốc gia đại sự nên thiếp không dám nói bừa”
Lão Hoàng đế nở nụ cười: “Cũng không phải là chuyện quan trọng gì cả, trẫm cho
nàng nói thì cứ nói đi”.
Trần Hoàng hậu mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói: “Một khi dã như vậy thì
thần thiếp xin nói, nhưng mà bệ hạ cũng không nên trách tội thiếp a”.
Lão Hoàng đế ha hả cười phá lên: “Nói đi, bất kể nàng nói gì thì trẫm cũng đều
tha tội”.
Trần Hoàng hậu chậm rãi ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn lão Hoàng đế: “Bệ hạ, thần
thiếp nghĩ rằng nếu như điều tra ra Lưu Phong không phải Hoàng tộc thì phải
liệu chừng biện pháp thích hợp, hạn chế thế lực của hắn tiếp tục phát triển.
Nếu không sẽ thành đại họa trong tương lai”.
“Ân, không tồi. Trẫm cũng nghĩ như vậy. Gần đây trẫm cùng Hoàng Đinh Đấu Ti đã
đạt được hiệp định. Trẫm sẽ cung cấp cho bọn họ một nghìn trinh nữ, bọn họ sẽ
cung cấp cho trẫm năm ngàn vạn lạng bạc trắng. Có số tiền này thì trẫm đương
nhiên sẽ không phải lo lắng đến quốc khố trống rỗng, vấn đề quân lương thiếu
hụt. Nên cũng không cần phải chịu sự trói buộc của Lưu Phong. Nếu như tra ra
hắn không có thân phận Hoàng tộc thì tất trẫm phải ra tay với hắn. Đến lúc đó
thì trẫm phải chém đầu hắn, tiếp quản mọi thứ bây giờ của hắn, tiền bạc cùng
nữ nhân…” Nói tới đây, lão Hoàng đế càng đắc ý nở nụ cười.
“Hoàng hậu, nàng biết không. Lưu Phong từng mang nữ nhân của trẫm đi trốn. Món
nợ này trẫm vẫn nhớ trong lòng… Hắn mang đi của trẫm một nữ nhân thì trẫm
phải lấy toàn bộ nữ nhân của hắn để bồi thường” Nói tới đây, trong mắt của lão
Hoàng đế rõ ràng có nét hậm hực. Ân quí phi biến mất, lão hoàng đế tuy rằng
khôn khéo coi nhẹ, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Trước kia bởi vì vẫn
còn một số việc phải dựa vào Lưu Phong nên ngài vẫn giấu không tiết lộ. Nhưng
mà bây giờ đã khác, có số bạc của Hoàng Đình Đấu Ti làm chỗ dựa thì ngài cũng
không còn e ngại gì. Giờ ngài chỉ còn chờ Tử Hư Chân Long lệnh được phục hồi
để xác định thân phận của hắn.
Nghe lão Hoàng đế nói vậy thì Trần Hoàng hậu theo bản năng run lên rồi thất
thanh: “Bệ hạ, lá gan của Lưu Phong này cũng lớn vậy sao? Không ngờ ngay cả
của người…”
“Im miệng!”
Lão Hoàng đế dường như nhận ra rằng đã lỡ lời thì vội vàng quát lên rồi u ám
nhìn chằm chằm vào Trần hoàng hậu quát hỏi: “Vừa rồi nàng nghe thấy gì?”
Trần Hoàng hậu là nữ nhân thông minh vội vàng cười theo: “Khởi bẩm Hoàng
thượng, thần thiếp không nghe được gì hết, cái gì cũng không nghe thấy”.
“Đúng không?” Sát khí trong mắt lão Hoàng đế lóe lên mà tiếp tục hỏi: “Thực sự
nàng không nghe thấy gì cả?”
“Ân, thần thiếp không nghe thấy gì cả, mà bệ hạ cũng không nói gì hết” Trần
Hoàng hậu ở lâu trong cung nên rõ ràng hiểu được ý của Lão Hoàng đế. Lúc nãy
quả thật nàng có hơi lỡ lời, nếu không cẩn thận thì nàng sẽ chết. Nhưng mà
nghĩ lại thì lời của lão Hoàng đế cũng làm người ta run sợ. Lưu Phong gan lớn
tới mức nào mà ngay cả nữ nhân của Hoàng đế cũng dám dây vào, liệu tin này nói
ra chỉ vì để nàng đỡ lo sợ mà lỡ mồm?
“Tốt lắm!”
Lão Hoàng đế mỉm cười, sắc mặt đã dịu đi nhiều: “Nhớ kĩ lời của nàng hôm nay,
nàng không nghe thấy gì hết”.
“Bệ hạ yên tâm, hôm nay đích thực là thần thiếp không nghe thấy gì cả” Trần
Hoàng hậu không ngừng bày tỏ thái độ.
“Được rồi, chỉ cần nàng không nghe thấy gì là tốt rồi. Trẫm sẽ không trách
phạt nàng. Lại đây, đến bên cạnh trẫm đây này…” lão Hoàng đế nhớ tới Ân quí
phi thì trong lòng lại rõ ràng. Chẳng bao lâu sau, nữ nhân kia chính là người
mà lão Hoàng đế tin tưởng nhất thì lại phản bội lão. Càng đáng giận là thân
làm vua một nước, biết rõ có việc gì xảy ra nhưng lại cũng chỉ có thể ra vẻ
thờ ơ. Về bên ngoài thì tuyên bố Ân quí phi bị bạo bệnh mà chết. Nỗi hận này
lão Hoàng đế đã để lâu trong lòng. Vài lần khi nhìn thấy Lưu Phong thì ngài
suýt không kìm nổi để bộc phát ra.
Trần Hoàng hậu vẫn không yên tâm trong lòng, bèn uốn éo thân mình đến gần lão
Hoàng đế. Lập tức một đôi tay khô quắt đã mạnh mẽ xoa bóp những chỗ đầy đặn
của Trần Hoàng hậu.
Lão Hoàng đế căn bản là cũng không biết đến thương hương tiếc ngọc là gì. Một
trận nắn bóp mạnh mẽ làm Trần Hoàng hậu đau đớn không thôi. Nhưng nàng chỉ có
thể giả bộ làm ra vẻ rất sẵn lòng đón nhận nam nhân “cường tráng nhất” trên
đời.
“Trẫm là thiên tử, là Hoàng đế của Hoa Hạ đế quốc. Mọi thứ trong Hoa Hạ đế
quốc đều thuộc về trẫm…” Lão Hoàng đế cau mày nói: “Lưu Phong rất hung hăng,
trẫm phải cho hắn biết thiên hạ này là của trẫm”.
Trần Hoàng hậu nghe được cân nhắc xem có phải lão Hoàng đế định xuống tay với
Lưu Phong. Chỉ là bây giờ ngài còn hoài nghi Lưu Phong có phải là Trịnh vương
Thế tử nên mới do dự trong thời gian ngắn.
Trong đầu Trần Hoàng hậu đột nhiên nảy ra một ý định táo bạo. Đem tin này nói
cho Lưu Phong, thuận tiện thăm dò xem hắn có phải là Hoàng tộc. Nếu quả là
đúng thì Hậu sẽ tìm biện pháp ủng hộ Lưu Phong. Hậu tự tin với trí thông minh
và tài sắc của mình, nếu như tương lai Lưu Phong có thể đoạt lấy thiên hạ thì
một vị trí phi tử gì đó cũng không thành vấn đề.
“Bệ hạ, Yến vương đã tỏ vẻ sắp phụng chỉ vào kinh, người định tính sao đây?”
Sau khi để lão Hoàng đế giải tỏa cơn nghiền, Trần Hoàng hậu tựa vào bộ ngực
khô quắt của lão Hoàng đế mà cẩn thận thăm dò.
“Phải làm gì đây? Hậu nói đi?” Lão Hoàng đế nhân vì nghĩ tới sự phản bội của
Ân Quí phi mà trong lòng tức giận lại nuốt thêm một viên đan dược đem Trần
Hoàng hậu là Ân Quí phi để có chỗ phát tiết mọi nỗi sung sướng. Thể lực cạn
kiệt quá độ làm ngài cảm giác hơi mệt mỏi, nhắm hờ mắt phờ phạc bơm nước mà
vẫn nói: “Lão Tứ vẫn cho rằng mình là người thích hợp nhất để ngồi lên Long Ỷ.
Quả là hắn có hơi vội vàng quá, trẫm đã chết đâu mà. Loại người như vậy ta
thực không thích, đáng sợ hắn lại là con trẫm”.
“Vậy ý của bệ hạ là…” Trần Hoàng hậu vốn nghĩ sẽ trực tiếp hỏi có phải bệ hạ
định giam lỏng Yến vương. Nhưng mà lời mới tới miệng thì lại không dám nói.
Tổng thể mà nói thì Hậu so ra cũng biết tính tình của lão Hoàng đế. Tuy rằng
trong khoảng thời gian này ngài có ít nhiều bạo ngược, nhưng mà trên thực tế
thì cũng chưa có lẩm cẩm. Cảm giác của Trần Hoàng hậu thực thông minh cho nên
Hậu cẩn thận phi thường. Tuy rằng đã được chỉ thị của chủ công nhất định phải
tìm hiểu ý đồ của Hoàng đế, nhưng Hậu cho rằng an toàn là trên hết.
Lão Hoàng đế đặt tay lên vườn cỏ của nữ nhân. Cào cấu giật giật rồi nhổ mấy
sợi hắc mao mà cười ha hả: “Ha ha, có ý tứ. Vì sao của ta thì trắng mà của
nàng thì đen vậy?”.
“Đúng rồi, Hậu nói xem trẫm phải đối xử với Yến vương như thế nào?” Lão hoàng
đế vỗ vỗ vào ngực Trần Hoàng hậu cười nói: “Đứng lên—!”
Trần Hoàng hậu không biết lão Hoàng đế muốn làm gì vội vàng nhấc người lên.
Thực không nghĩ lão lại giơ tay vỗ vào đồn bộ mình. Nhưng cũng đành lớn tiếng
cười ra vẻ rất vui sướng.
Trần Hoàng hậu căm giận nghiến răng, tử lão đầu, quả thực là biến thái.
“Mọi người đều nghĩ rằng trẫm triệu Yến vương vào kinh để nhân cơ hội giam
lỏng hắn. Đáng tiếc bọn họ không phải là trẫm, bọn họ nghĩ sai rồi” Lão Hoàng
đế phát vài cái có vẻ như cổ tay đã tê dại nên lúc này mới dừng tay, ôm Trần
Hoàng hậu vào ngực cười nói: “Kì thực trẫm muốn để Yến vương và Lưu Phong
tranh giành với nhau ở kinh đô. Ta muốn nhìn xem bọn họ ai mạnh hơn. Chỉ có
tại kinh đô thì trẫm mới có thể hoàn toàn khống chế được thế cuộc”.
Trần Hoàng hậu hơi hơi kinh hãi, biến thái như thế này không hổ là Hoàng đế,
tâm tư quả thật là kín đáo độc ác a.
Trương Mĩ Nhân đưa tay nâng cằm Lí Hương Quân dừng ở đôi mắt ngọc của nàng, từ
khóe miệng toát ra một nét mập mờ rồi nói một cách dâm đãng: “Nếu nàng không
muốn dời đi thì đêm nay chúng ta có thể cùng nhau?” Ba ngày nữa thì Trương Mĩ
Nhân và Nghê Thường phải chia tay Lưu Phong. Nên đêm nay Trương Mĩ Nhân tìm
riêng tới Lưu Phong định hưởng thụ một chút êm ái trước lúc li biệt. Ai mà
biết được khi tới phòng Lưu Phong thì Lí Hương Quân đã nhanh chân tới tức thì.
Hơn nữa lại còn tỏ rõ là cũng không thể nhượng bộ chút nào cho nên Trương Mĩ
Nhân mới lớn mật đưa ra phương án như vậy.
Lí Hương Quân tuy biết mình phải tôn kính, hơn nữa nếu muốn người ta đi thì đó
là chuyện không có khả năng nên thoáng do dự một chút rồi cũng gật lấy gật để
mà nói: “Hảo a, chỉ cần Phong nhi không có ý kiến là ta liền đồng ý”.
Lưu Phong còn thắc mắc gì sao?
Ngoan nào, thật vất vả mới có cơ hội song mã, có là ngốc tử mới có ý kiến. Hơn
nữa, song phượng lại là hai đại mĩ nữ, cơ hội như vậy tuyệt đối hiếm thấy.
Lưu Phong dường như không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng: “Hảo a, hảo a—!”
“Phong nhi, Hương Quân, không bằng đêm nay chúng ta chơi trò gì kích thích
chứ?” Có vẻ như Trương Mĩ Nhân cố ý đùa Lí Hương Quân, ghé vào tai nàng mà
nói: “Hương Quân, hay là chúng ta thử kích thích đối phương xem ai động tình
trước. Người làm động tình trước sẽ lại cùng tiếp tục với Phong nhi, nàng xem
như thế nào?”
Vớ được đề nghị lớn mật như vậy liền làm cho Lí Hương Quân cảm thấy có chút
kích thích. Lưu Phong thì càng khỏi phải nói, vẻ mặt đầy mong đợi mà vội nói:
“Hảo a, hảo a”.
Trương Mĩ Nhân hơi hơi mỉm cười, hai tay đã trượt lên người Lí Hương Quân nhằm
các chỗ mẫn cảm của nàng mà vuốt ve. Chẳng mấy chốc mà Lí Hương Quân đã cảm
thấy trong lòng xuất hiện cảm giác bải hoải, rồi lập tức lan dần khắp người.
Dạng kích thích đặc biệt như vậy làm nàng đỏ bừng khuôn mặt kiều diễm ướt át,
cắn chặt hàm răng mà không dám ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong và Trương Mĩ Nhân.
Năm đó Trương Mĩ Nhân thường xuyên làm như vậy nên là cao thủ trong chuyện
này. Trải qua một hồi đến nơi đến chốn, một mặt nàng vuốt ve Lí Hương Quân,
một mặt nàng ghé tai mà cố ý hỏi. Chuyện xấu hổ như vậy làm Lí Hương Quân chỉ
biết cắn chặt răng thẹn thùng không nói, liên tục lắc đầu.
Trương Mĩ Nhân quay đầu Lí Hương Quân lại trước mặt mình nhìn thẳng vào mắt
nàng mà nũng nịu hỏi: “Hương Quân, có cảm giác thấy kích thích hay không?”
Lí Hương Quân mặt đỏ hồng hồng, mắt ngọc long lanh nhìn lướt qua Trương Mĩ
Nhân rồi không nói gì, lập tức liếc trộm Lưu Phong mà sẵng giọng: “Phong nhi,
ngươi nhìn ta bị khi dễ hử, mau tới trợ giúp ta?”