“Hãy quay về nói với Túc Vương, hi vọng sau này Vương có thể an phận thủ
thường làm tiêu dao vương rời khỏi cuộc tranh chấp này. Với thế lực của Vương
thì chỉ có con đường chết mà thôi” Lưu Phong ngẩng đầu nhìn Túc Vương phi mỉm
cười: “Nhớ kỹ, nếu có lần sau, ta cũng không thể giúp ngươi được nữa!”.
Túc Vương phi lại thi lễ: “Tiểu Hầu gia, ân điển của người ngày hôm nay, ta sẽ
khắc trong tim. Tương lai nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp”
Báo đáp, người lấy thân báo đáp hả? Lão tử đối với người không có hứng thú.
Không thể không nói, tâm tình và cả linh hồn của Túc vương phi đều dành cho
Túc vương. Vì vậy thân thể đó với Lưu Phong không có chút hứng thú.
Có lẽ, đợi đến khi tình cảm của Vương phi thay đổi, thì Lưu Phong có thể lại
sẽ chiếu cố.
Túc Vương phi rời đi không lâu thì Mộ Dung Uyển Nhi hiện ra trước mặt Lưu
Phong. Dụi đầu vào ngực Lưu Phong mà vui vẻ nói: “Lão công à, huynh là người
tốt nhất. Huynh thật tốt, cám ơn huynh đã thành toàn cho Túc Vương phi”.
Lưu Phong ôm Uyển Nhi hồi lâu, cười nhăn nhở: “Đó là điều đương nhiên, lão
công ta đây tất nhiên là nam nhân tốt nhất thiên hạ. Kỳ thật, nghĩ lại thì Túc
Vương phi cũng đáng thương. Lão công ta cũng không phải là loại người ném đá
xuống giếng” (Chú thích của dịch giả: ném đá xuống giếng-thấy người gặp nạn
nhân cơ hội kiếm chút lợi lộc”. )
“Phải, muội biết người là nam tử tốt nhất trong thiên hạ mà” Nói tới đây đột
nhiên trong mắt Mộ Dung Uyển Nhi hiện lện một tia cổ quái còn giọng thì bỡn
cợt: “Lão công à, người không biết thật là đáng tiếc a”.
“Đáng tiếc cái gì?” Vẻ mặt Lưu Phong trở lên ngơ ngác.
Mộ Dung Uyển Nhi liếc hắn một cái, tức giận nói: “Ở trước mặt muội mà còn giả
bộ, đương nhiên muội nói tới Túc Vương Phi, Mẫu thân của muội nói nghệ thuật
của Phi rất cao”
Lưu Phong nghe thế, lập tức thấy xấu hổ, tình cảm giữa Mộ Dung phu nhân và Túc
Vương phi tốt đến mức này, ngay cả chuyện đó của đối phương mà cũng rõ ràng.
Hơi run sợ, Lưu Phong hỏi một câu hết sức vô sỉ: “Uyển Nhi, mẫu thân nàng và
Vương phi thường xuyên quan hệ với nhau sao?”
“Huynh chết đi, lão công hư hỏng. Huynh dám nói xấu mẫu thân muội, cẩn thận ta
đi mách họ”. Mộ Dung Uyển Nhi giận dữ, thuận tiện cấu vào lưng Lưu Phong coi
như trừng phạt.
“Đúng rồi, người còn chưa trả lời câu hỏi của ta, người hối hận sao?” Mộ Dung
Uyển Nhi đối với chuyện vừa rồi không chịu buông tha.
Lưu Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc gì phải hối hận với không hối hận,
muội và mẫu thân đều đã thấy. Hơn nữa hành vi của Túc Vương phi quả thật khác
thường làm ta có chút cảm động. Tuy nhiên huynh cảm thấy nàng ấy là một nữ
nhân ngu ngốc. Vì Túc vương thì nàng làm như vậy là không đáng”
“Ừ”
Mộ Dung Uyển Nhi cũng đồng cảm với Lưu Phong: “Lão công à, người thật ra không
biết, trước kia Túc vương và Túc Vương phi rất yêu nhau. Vợ chồng cung kính
nhau, tôn trọng như mới cưới (nv: cử án tề mi, tôn kính như tân), người không
thể hình dung được bọn họ lúc đó đâu. Lúc đó Vương phi thật là hạnh phúc, thực
là vui vẻ. Nhưng từ lúc Túc vương ham muốn ngồi lên Long Ỷ Hoàng đế thì mọi
thứ đều thay đổi, cả ngày ngoại trừ cái nghế kia thì chẳng có gì làm động tâm
được. Túc Vương phi cũng vì chuyện đó mà ra nông nỗi này. Muội và Mẫu thân đều
biết cuộc sống của Vương phi hiện tại rất thống khổ, bởi Phi là một người
quyết định cái gì sẽ không thay đổi…”
“Đồ nữ nhân ngu xuẩn” Lưu Phong hừ một tiếng rồi nói: “Sớm muộn gì thì nàng ta
cũng sẽ hối hận”
“Uyển Nhi, con hãy tránh mặt một chút, ta cùng Phong nhi có một số chuyện muốn
nói” Ngay khi hai người vừa dứt, Mộ Dung phu nhân mang theo khuôn mặt buồn bã
đi đến. Mà giờ phút này, hai tay của Lưu Phong, một đang nhào nặn trên ngực
Uyển Nhi, một tay lại đang xoa xoa đồn bộ nàng ta.
Thấy Mẫu thân đến, Mô Dung Uyển Nhi lập tức ngượng ngùng, vội vàng từ trong
ngực Lưu Phong thoát ra.”Mẫu thân, lão công, hai người cứ nói chuyện đi, ta đi
trước” Nói xong, nàng hướng Lưu Phong thè lưỡi, quay người rồi đi thẳng.
Lưu Phong đối với việc Mộ Dung phu nhân phá hư chuyện tốt lấy làm bất mãn, tức
giận nói: “Ta nói phu nhân, về sau người có vào cũng nên gõ cửa trước, tốt xấu
cũng chờ ta cho phép rồi vào được không? Người như vậy muốn làm cho người ta
thực xấu hổ” Mà hôm nay cũng chỉ là tùy tiện sờ mó, vạn nhất nếu là đang làm
chuyện kia thì chẳng phải xấu hổ chết sao.
Mộ Dung phu nhân sửng sốt một chút, liếc mắt một cái rồi bất mãn nói: “Ta thực
sự muốn gõ cửa, nhưng vấn đề là ngươi có đóng cửa hay không?”
Lưu Phong nghe vậy, nghĩ lại, hình như là mình không hề đóng cửa.
Cười khan một tiếng, Lưu Phong vội vàng hỏi: “Phu nhân, không biết người đại
giá quang lâm, có gì chỉ giáo? Chuyện tình của Túc Vương phi, nói vậy người
cũng đã biết, ta nghĩ người hẳn là có điều muốn ta làm a?”
Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng, tìm một chỗ ngồi xuống, buồn bã nói: “Túc
Vương phi thật sự ngốc a, vì tên hỗn đản thật sự là không đáng giá a?”
Lưu Phong nao nao, đúng là anh hùng tương ngộ, quan điểm của phu nhân cùng hắn
hoàn toàn nhất trí. Nhưng sao không nói chuyện vừa nãy mà đề cập đến chuyện
Vương phi, bà có ý tứ gì đây, còn mục đích nào khác chăng?
“Phu nhân, bà có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi?” Lưu Phong hỏi luôn.
Mộ Dung phu nhân quay đầu, thấp thoáng trong mắt lúc đó hình như có nét buồn
buồn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lưu Phong mà nói: “Phong nhi, Túc vương là đồ hỗn
đản, tuy rằng ta rất muốn cho ngươi cứu hắn. Nhưng mà ta lại biết, mặc dù Túc
vương an toàn vô sự, Túc Vương phi sẽ không hạnh phúc như trước.”
“Liên quan gì ta.” Lưu Phong không cho là đúng: “Đó là chuyện tình của họ, bà
nói với ta làm gì. Phu nhân a, ta không thích đi để ý tới chuyện nhà của người
khác”
“Phong nhi, ngươi nói thật cho ta, lần này ngươi vì ngại chúng ta mà ra mặt
thả Túc vương, liệu ngươi hối hận sao? Liệu trong tương lai sẽ tạo thành phiền
toái cho ngươi không?” Mộ Dung phu nhân xin lỗi mà nói.
Lưu Phong khinh thường cười cười: “Phu nhân, e là bà đánh giá cao Túc vương. Ở
trong mắt ta, hắn cùng con kiến không có gì khác nhau. Đừng nhìn hắn là Hoàng
tử, nhưng nếu ta muốn, tùy thời tùy chỗ, ta đều có thể đưa hắn vào chỗ chết.
Kỳ thật, chuyện tình lần này ta hẳn là phải tạ ơn bà mới đúng. Bà hẳn cũng
biết, ta từ Túc vương phủ chiếm được không ít chỗ tốt.”
“Đúng rồi, nói nửa ngày mà bà vẫn không có nói cho ta biết, rốt cuộc thì bà
tìm ta vì có chuyện gì?” Lưu Phong nhíu mày hỏi.
“Phong nhi, ta nghĩ cầu ngươi một việc?” Mộ Dung phu nhân nhìn hắn.
“Chuyện gì nữa?” Lưu Phong giống như là lần đầu tiên gặp Mộ Dung phu nhân thần
sắc ngưng trọng.
“Ngươi hứa trước đáp ứng ta, ta mới nói ra.” Mộ Dung phu nhân thỉnh cầu nói:
“Phong nhi. Ta đời này cho tới bây giờ không cầu người, hy vọng ngươi có thể
đáp ứng ta.”
Lưu Phong thoáng do dự một chút, gật đầu nói: “Được rồi, chỉ cần không phải vi
phạm nguyên tắc làm việc của ta, chuyện tình gì ta đều có thể đáp ứng”
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều, thấp giọng nói:
“Túc Vương phi trả giá lớn như vậy, đem Túc vương cứu ra. Tương lai Túc vương
nhất định sẽ không cảm kích. Ngược lại còn có thể quở trách. Thậm chí trách
đánh nàng. Túc Vương phi là tỷ muội tốt nhất của ta, ta không hy vọng nàng có
kết cục thê thảm. Cho nên, ta hy vọng ngươi có thể trợ giúp nàng ta?”
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, ta đáp ứng bà. Tuy nhiên ta cũng
nói rõ ràng, nếu chính Phi nguyện ý chịu tội thì ta cũng bất lực.”
“Thu Sương, đã trễ thế này, người bảo tỷ muội chúng ta lại đây, có chuyện tình
gì quan trọng?” Đêm hôm khuya khoắt, Nghê Thường cùng Trương Mỹ Nhân vốn đã
ngủ say, đột nhiên bị Thu Sương đánh thức, hơn nữa còn đưa đến phòng di nương.
“Không sai. Đích xác có chuyện quan trọng muốn nói cho các ngươi.” Thu Sương
mở ra thủ hộ cấm chế. Sắc mặt trầm xuống, nói: “Mấy ngày trước đây, ta đột
nhiên cảm ứng được khí tức của Bạch Huyền Y. Hắn dường như cũng đã tới nơi
đây. Ta e rằng hắn đã biết hành tung của ta.” Chuyện Bạch Huyền Y bức tử Lam
Thi Kỳ, ngoại trừ Lưu Phong, Thu Sương còn tìm cơ hội nói cho tứ vị tỷ muội sư
tôn. Bởi vì, tương lai các nàng đều là người bên cạnh Lưu Phong.
“Bạch Huyền Y? Người từng nói qua vị kia là kẻ đứng đầu Lục Đại Tuần Thiên sứ
giả?” Thân hình Nghê Thường rõ ràng run rẩy một chút, ánh mắt trong lúc đó lập
tức đầy lo lắng.
“Không sai, đúng là người đứng đầu Lục Đại Tuần Thiên sứ giả, cũng là một
trong những đối thủ mạnh nhất cả đời của Phong nhi. Tuy nhiên ta có thể khẳng
định, hắn hiện tại hơn phân nửa còn không thể xác định Phong nhi chính là con
của Thi Kỳ muội muội.” Thu Sương giải thích nói: “Thiên cơ của Phong nhi dường
như bị người che mắt, đối với thủ đoạn của Bạch Huyền Y cũng coi như không
đoán ra điều gì.”
Trương Mỹ Nhân lo lắng nói: “Cho dù Bạch Huyền Y không khám phá ra được gì,
nhưng mà hắn cũng có thể phỏng đoán ra một ít? Có lẽ, hắn đã nhận định được
thân phận của Phong nhi?”
“Có lẽ”
Thu Sương suy nghĩ một chút, nói: “Tuy nhiên, không có chứng cớ chứng minh,
hắn sẽ không ra tay. Hơn nữa, có ta ở bên người Phong nhi, hắn cũng không có
gan.”
Nghê Thường thật cẩn thận hỏi: “Thu Sương, người cùng Bạch Huyền Y so ra thì
ai lợi hại hơn một ít.”
Thu Sương mỉm cười tự tin: “Chúng ta chưa bao giờ giao thủ, tuy nhiên nếu hắn
thực sự động thủ với ta thì trong vong trăm chiêu hắn tất bại không còn nghi
ngờ gì nữa. Nhưng mà mấu chốt vấn đề là ở Tiên Linh môn thì Bạch Huyền Y có
thế lớn, thuộc hạ nhiều. Về sau ta có tạm thời rời khỏi Phong nhi một đoạn
thời gian. Cho nên, chỉ dựa vào ta che chở Phong nhi, cũng không phải kế lâu
dài.”
“Làm sao bây giờ?” Trương Mỹ Nhân rất lo lắng.
Thu Sương nói: “Kỳ thật cũng không cần sốt ruột, ta rời đi một đoạn thời gian,
Bạch Huyền Y cũng sẽ không rảnh mà để ý tới Phong nhi, bởi vì hắn đồng dạng
cũng phải rời đi. Ta chỉ sợ trước khi rời đi hắn đã xác định được thân phận
Phong nhi, phái người đến ám sát Phong nhi. Người dưới tay hắn, cùng so sánh
với hắn tuy rằng còn kém rất xa. Nhưng cũng không phải là người mà các ngươi
bây giờ có khả năng chống cự. Cho nên, ta nghĩ ở trong khoảng thời gian này,
đối với các ngươi tiến hành cường hóa huấn luyện, tranh thủ trong khoảng thời
gian ngắn nhất, đem tu vi bọn ngươi tăng lên tới Thiên nhân hậu kỳ.”
Nghê Thường cảm thấy được có chút khó tin: “Thiên nhân hậu kỳ, điều này sao có
thể?”
Thu Sương tự tin cười cười: “Không có gì là không có khả năng, ta vừa lúc có
hai kiện bảo bối, có thể trợ giúp các ngươi ở trong khoảng thời gian ngắn đạt
tới Thiên nhân hậu kỳ. Đáng tiếc hai kiện bảo bối là thiên hạ kỳ trân, nếu
không ta thực sự định trộm nhiều hơn để tạo ra thêm mấy cao thủ. Tuy nhiên, có
các ngươi cũng coi như không tệ rồi. Hơn nữa với thực lực của Phong nhi, chỉ
cần không phải Bạch Huyền Y tự mình ra tay thì cũng không có vấn đề. Hơn nữa,
ta tự mình huấn luyện một vạn Thần Thánh Quân đoàn cũng không phải ngồi
không.”
“Bảo bối gì lợi hại như vậy?” Trương Mỹ Nhân vẫn là cảm thấy được có chút khó
tin.
“Bây giờ còn không thể nói, thiên cơ không thể tiết lộ, đến lúc đó các ngươi
liền hiểu. Ta cho các ngươi ba ngày thời gian, ba ngày sau, ta sẽ dẫn các
ngươi đi một nơi bí mật tu luyện. Trong vòng nửa năm, các ngươi sợ là không
thể thấy Phong nhi.” Thu Sương cười nói.
“Thu Sương, ngươi nói chúng ta cường hóa tu luyện liên tục nửa năm thời gian?”
Nghê Thường hỏi.
“Không sai, thời gian cũng tới nửa năm. Trong khoảng nửa năm này các ngươi
ngoài việc tu luyện cũng chỉ có tu luyện. Cho nên, ta để cho các ngươi ba ngày
cùng Phong nhi nói lời từ biệt một chút. Các ngươi có định gặp hắn không?”
“Không có—!” Hai miệng một lời cùng đáp.
Đế quốc Hoa Hạ, tẩm cung hoàng hậu
Lão Hoàng đế chậm rãi ngồi dậy đến nắm hai tay Hoàng hậu, cười nói: “Hoàng
hậu, công phu của nàng quả nhiên không tồi, trẫm đã lâu không có như vậy.”
“Bệ hạ cũng phong độ như trước a, làm thần thiếp đến độ không xuống giường
được?” Trần Hoàng hậu nằm ở trong lòng ngực lão Hoàng đế, uốn éo thân mình mà
kiều mỵ nói.
“Bệ hạ, người không phải nói thích Thái tử phi sao? Nếu thích thì thần thiếp
giúp người đem nàng ta tới.” Trần Hoàng hậu vặn vẹo đồn bộ, ngẩng đầu mờ ám
nhìn lão Hoàng đế.
“Im miệng—!”
Lão Hoàng đế dường như có chút nổi giận, một tay đẩy người Hoàng hậu ra: “Hỗn
trướng, Điềm nhi là Thái tử phi, là con dâu trẫm, ngươi sao dám nói bậy như
thế? Trẫm khi nào lại nói thích nàng ta.”
“Bệ hạ, vừa rồi lúc chúng ta ân ái, người còn hô một tiếng Điềm nhi?” Trần
Hoàng hậu có chút sợ hãi là mình làm lão Hoàng đế tức giận. Tuy nhiên nàng do
dự một chút rồi vẫn quyết định ăn ngay nói thật.