Nhìn dáng vẻ kiều mỵ động lòng người của Túc vương phi, Lưu Phong không khỏi
có chút thất thần.
Túc vương phi thấy Lưu Phong nhìn mình chằm chằm không kiêng nể thì trong lòng
cảm thấy không vui. Đồng thời cũng chứng minh lời nói của Mộ Dung phu nhân, vị
tiểu Hầu gia này đích xác có chút háo sắc. Háo sắc thì công việc thuận tiện
hơn.
Túc vương phi tiến về phía trước, khẽ nghiêng người thi lễ, nói một cách quyến
rũ: “Tiểu Hầu gia-!”
Lẽ ra, đối với thân phận Túc vương phi mà nói, không cần phải cúi đầu chào
trước một tiểu Hầu tước như Lưu Phong. Bất quá lúc này có việc cầu người ta,
cho nên Túc vương phi thân phận cao quý, chủ động hướng Lưu Phong thi lễ.
“Hồ ly tinh—!”
Thấy Lưu Phong hai mắt loé sáng, Khuynh Thành ngầm đánh giá kĩ Túc vương phi.
Ngay lúc nàng hạ mình thi lễ, chứng kiến “nhất lộ quan” thật sâu trước ngực
Túc vương phi, nhịn không được buộc mình ngầm mắng một tiếng.
Còn Mộ Dung Uyển Nhi lại âm thầm thở dài, làm nữ nhân không dễ, nhất là nữ
nhân thông minh lại càng không dễ a. Lúc trước Túc vương phi kiêu kì quyền quý
bức người, nay vì phu quân mình, đành giả bộ phong tao quyến rũ để làm vừa
lòng nam nhân khác. Nghĩ đến đây, nàng u oán liếc Lưu Phong một cái, thần sắc
có chút ảm đạm.
Lưu Phong không nghĩ tới Túc vương phi biểu hiện nhún nhường lễ độ như vậy,
sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên. Khẽ ho khan một tiếng, vội vàng đứng
lên đáp lễ, cười nói: “Vi thần nghênh đón chậm trễ, mong Vương phi thứ lỗi…”
Túc Vương phi vội nói: “Tiểu Hầu gia không cần khách khí, hôm nay gặp nhau
chúng ta sẽ không đề cập đến cái gì thân phận, đều là hư danh cả, tự nhiên một
chút là được rồi.” Lưu Phong nếu vẫn giữ vẻ khách khí, nàng thực không biết mở
miệng nói tiếp như thế nào.
“Nếu Vương phi có lệnh. Thần đây cung kính không bằng tuân mệnh.” Lưu Phong
cười nhạt.
“Vương phi, người lớn tuổi hơn ta, làm sao da dẻ hồng hào mịn màng như vậy, có
thể truyền thụ cho ta một ít phương pháp được không?” Khuynh Thành phát hiện
vóc người của Túc vương phi hơn mình, nhất là bộ ngực vĩ đại hơn bản thân.
Toàn bộ ánh mắt Lưu Phong đều bị Túc vương phi thu hút thì trong lòng có chút
không vui, cố ý châm chọc một chút.
Thình lình nghe Khuynh Thành nói vậy, Túc vương phi khẽ cau mày, trong lòng có
chút không vui. Bất quá nàng nghĩ hôm nay có việc cầu người nên cũng không
tiện gây thù hằn, đành nén giận nhìn Khuynh Thành mỉm cười: “Vị tiểu muội muội
này là… ?”
“Hắn là tỷ phu của ta, ta là hôn thê của hắn. Chúng ta đã đính hôn.” Khuynh
Thành chỉ Lưu Phong, đắc ý nói.
Lưu Phong trong lòng vừa buồn bực lại tức cười, cái gì tỷ phu, cái gì hôn thê?
Tiểu nha đầu này làm loạn cả lên. Nghe Khuynh Thành giới thiệu, Túc vương phi
cũng nhất thời hồ đồ, bất quá em vợ hay hôn thê gì cũng được. Rõ ràng là cố ý
làm cho mình trận cước rối loạn để phá quan hệ với Lưu Phong đây, loại người
này không thể trêu vào được.
“Khuynh Thành, chúng ta đang bàn chính sự, muội giữ yên lặng một chút.” Lưu
Phong sợ Khuynh Thành một phen đại náo, nhíu mày quát nhẹ một tiếng.
“Tỷ phu, huynh… muội…” Khuynh Thành định nói gì đó, chợt bị Uyển Nhi giữ
chặt, nhẹ giọng nói: “Muội muội, lão công bàn chính sự, hay là chúng ta qua
bên kia thưởng tửu dùng bữa a.” Mộ Dung Uyển Nhi hôm nay kiên trì có mặt ở
đây, là vì đang âm thầm trợ giúp Túc vương phi. Chuyện này do chính mẫu thân
phân phó. Nay thấy Khuynh Thành cố ý gây rối, nàng há có thể mặc kệ. Túc vương
phi dường như rất cảm kích khẽ nhìn Uyển Nhi một cái, thấy nàng đã kéo Khuynh
Thành rời đi.
Mắt thấy hai giám sát viên vừa rời khỏi, vẻ mặt Lưu Phong tự nhiên rất nhiều,
đôi con ngươi lập tức quan sát Túc vương phi một cách cẩn thận, trong đầu chỉ
nghĩ tới một câu, “hoa nhài cắm bãi cứt trâu”.
Không có thiên lý gì cả, Túc Vương phi đích thực là nữ hoàng trong loài hoa,
như thế nào lại gả cho tên hỗn đản Túc vương kia. Nguyệt lão mù thật rồi,
không làm tròn trách nhiệm, để lại hậu quả nghiêm trọng a.
“Tiểu Hầu gia, tiểu Hầu gia…” thấy Lưu Phong thất thần nhìn mình chằm chằm,
Túc vương phi lại khơi gợi lần nữa. Đồng thời trong lòng lại thêm một lần
khinh bỉ Lưu Phong, quả nhiên là đồ sắc lang.
Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, hướng tới Túc vương phi cười cười xin lỗi:
“Ha ha, thật là vô ý, tại hạ chứng kiến Vương phi phong thái mê người, không
khỏi có chút thất thố, làm cho Vương phi chê cười.”
Túc Vương phi liếc Lưu Phong một cái đầy thâm ý, ánh mắt có chút u oán, thấp
giọng nói: “Tiểu Hầu gia, nguyên nhân hôm nay ta đến đây, chắc người cũng
biết?”
Lưu Phong gật lấy gật để, tự tay rót cho Túc vương phi một chén rượu đầy, cười
nói: “Chúng ta vừa uống vừa tán gẫu—!” (ND: Kĩ năng tán gái đệ nhất thức: uống
rượu tán gẫu, thế nào cũng có cơm cháo ^^ TP)
Lưu Phong giơ chén rượu lên nói: “Ta trước kính Vương phi một ly, xin Vương
phi bỏ qua chút đường đột của ta khi nãy.” Nói xong, hắn đem chén rượu uống
một hơi cạn sạch.
Túc Vương phi đối diện với Lưu Phong thản nhiên cười, khẽ nâng chén rượu nhấp
một chút. Rượu làm mất bình tĩnh, Túc vương phi biết rõ việc này, cho nên nàng
hết sức cẩn thận.
Lưu Phong lại rót chén thứ hai, cười nói: “Chén này ta chúc Vương phi vĩnh
viễn trẻ mãi không già.”
Túc vương phi sắc mặt tươi cười, lại nâng chén cùng Lưu Phong một cái. Vẫn
nhấp một ngụm như trước, không dám uống nhiều.
Ba tuần rượu trôi qua, Túc vương phi mới uống hết chén của mình. Nàng nhìn Lưu
Phong liếc một cái, xấu hổ hỏi nhỏ: “Tiểu Hầu gia, không phải ngài cố tình làm
ta say đó chứ?”
Lời này quả có chút mập mờ, sắc mặt Lưu Phong có chút xấu hổ. Đồng thời cảm
nhận được hai đạo sắc quang đang chằm chằm nhìn về phía mình, vội vàng cười
gượng một tiếng nói: “Vương phi nói quá rồi… !” Mịa nó, rõ ràng là lão tử
uống ba chén, ngươi chỉ uống một ly, thật là uỷ khuất a.
“Hì hì!”
Túc vương phi điều chỉnh sắc mặt, hướng Lưu Phong cười cười rồi thản nhiên
nói: “Tiểu Hầu gia, đều là người thông minh, ta cũng không muốn làm phí thời
gian của Hầu gia. Ngài nói đi, như thế nào ngài mới buông tha cho Túc vương?”
Lưu Phong buông chén rượu xuống, ánh mắt trầm lắng nhìn Túc vương phi, nghiêm
nghị nói: “Vương phi, ý của Phi thì Mộ Dung phu nhân đã nói với thần. Thần
cũng không muốn làm nhạc mẫu mất thể diện. Nhưng sự tình không phải đơn giản
như các người tưởng tượng. Túc vương là bởi trên đại triều trước mặt bá quan
văn võ bị Hoàng thượng hạ lệnh bắt giam. Nếu lập tức thả Vương vì vô tội, vậy
Phi cho rằng đám quần thần đó sẽ nghĩ như thế nào? Có một số việc là bệ hạ làm
chủ, thần không thể quản được.”
Túc Vương phi hé miệng cười.
“Tiểu Hầu gia yên tâm, ta đã thuyết phục được phụ hoàng, điểm mấu chốt còn lại
chỉ là chủ ý của ngài!”
“Chủ ý của ta?”
Lưu Phong khoé miệng tươi cười, nói: “Vương phi, nếu sự tình đã như vậy thì
thần cũng không cần gạt người. Người muốn cho Túc vương được phóng thích bình
yên vô sự, lại khôi phục quyền thế như trước, đó là không có khả năng. Cho dù
bệ hạ thật tâm chấp nhận, thần cũng không đáp ứng. Thần chỉ đảm bảo với người
sẽ để cho Vương một con đường sống.”
Lời này vừa nói ra, Túc vương Phi nhất thời biến sắc, ánh mắt đầy vẻ tức giận.
Nàng sở dĩ hạ mình năn nỉ Lưu Phong chính là muốn đem chuyện lớn hoá nhỏ,
chuyện nhỏ hoá không, làm cho Túc Vương vô sự. Nhưng Lưu Phong chỉ đáp ứng cho
hắn một con đường sống… Việc này đối với kỳ vọng của nàng thực sự chệnh lệch
nhiều lắm. Nếu như vỏn vẹn chỉ là mạng sống, nàng cũng không cần phải hạ mình
cầu xin Lưu Phong, bệ hạ tuyệt đối không thể giết chết con mình. Nhiều nhất
cũng là giam lỏng mà thôi.
“Tiểu Hầu gia, cần gì phải đuổi tận giết tuyệt—!” Túc vương phi cảm thấy kích
động mãnh liệt.
“Vương phi, tâm tình của người hạ thần có thể hiểu được, bất quá “nhân bất do
kỷ, trời tru đất diệt” Lưu Phong nghiêm sắc mặt nói: “Túc vương là hạng người
gì trong lòng người ắt hiểu Vương rõ hơn thần. Chuyện thành ra như vầy là do
tự Vương chuốc lấy. Nếu thần cho Vương tự do tự tại, khôi phục quyền thế thì
Vương nhất định sẽ tìm thần trả thù. Hạ thần không phải ngốc tử. Vương phi,
đổi lại nếu người là thần thì người sẽ xử lý thế nào?”.
Túc vương phi nghe vậy, rõ ràng lặng đi một chút. Không thể phủ nhận là lời
Lưu Phong quả thật có đạo lý. Thả hổ về rừng, chỉ có ngốc tử mới làm vậy.
Đương nhiên, Túc vương so với Lưu Phong thì chưa biết ai là hổ, ai là miu.
Nhưng bất cứ ai cũng không hy vọng mình bị quấy rầy, đúng không? Túc vương dù
sao cũng là Hoa Hạ hoàng tử, Lưu Phong không muốn vì thế lực này chuốc lấy
phiền toái.
Nghĩ đến đây, Túc Vương phi ngước mắt nhìn Lưu Phong, lộ vẻ buồn bã nói: “Tiểu
Hầu gia, ta có thể cam đoan với ngươi. Chỉ cần ngài bỏ qua chuyện cũ, Túc
vương sau này nhất định nguyện làm người tốt sẽ không tìm ngài gây rối.”
Lưu phong bĩu môi, nhàn nhạt hỏi: “Vương phi có thể cam đoan? Thần dựa vào cái
gì để tin lời người nói?”
“Tiểu Hầu gia… Nếu ngài có thể dàn xếp mọi chuyện êm đẹp, ngài sẽ nhận được
không ít ưu đãi…” Túc Vương phi nghiêng đầu ngẫm nghĩ nói: “Túc vương phủ
tuy rằng không cường đại như Yến vương phủ, nhưng cũng dành dụm được một ít
tài lực, vật lực. Tin rằng Tiểu Hầu gia sẽ cảm thấy hứng thú.”
“Đáng giá như thế nào?” Lưu Phong cuối cùng cũng hé răng. Kỳ thật, hắn hoàn
toàn không lo lắng chuyện trong tương lai Túc vương gây khó khăn cho mình, nói
một hồi cũng chính là kiếm một cái cớ. Cơ hội tốt như vậy, Lưu Phong có thể
nào thấy cháy nhà mà không hôi của, thật sự không được a, vật lực, tài lực cái
gì cũng tốt.
Túc Vương trong mắt hắn không khác gì phế vật. Đổi tên phế vật này lấy vài
trăm lượng bạc cũng còn có giá trị, huống gì là sản nghiệp của Túc vương phủ.
Túc Vương phi thấy Lưu Phong đã chịu đớp mồi, sắc mặt liền dịu đi rất nhiều.
Đội mắt quyến rũ liếc Lưu Phong một cái, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Hầu gia, ngài
nói điều kiện của ngài là gì?”
Lưu Phong hắng giọng một cái, chậm rãi nói: “Còn tuỳ vào thành ý của Vương
phi.”
Túc Vương phi liếc ngang một cái nói: “Tiểu Hầu gia, ngài đã nói như vậy, ta
cũng không dám tự ý quyết định. Bất quá ngài yên tâm, ta tự nhiên không để cho
ngài chịu thiệt.”
Lưu Phong trầm ngâm trong chốc lát, bưng chén rượu trước mặt lên uống một
ngụm, nói: “Thần tin tưởng Vương phi sẽ không để thần thất vọng.”
Túc Vương phi khẽ thở dài: “Nói ra thật hổ thẹn, ta tuy là nữ nhân, trong mắt
ngài cũng không đáng là gì. Túc vương phủ ở Trực Đãi (ND: không biết địa danh
này) tuy sản nghiệp nhỏ bé, nếu tiểu Hầu gia không chê, ta có thể làm chủ, đem
sản nghiệp này giao lại cho ngài. Cứ cho đây là chút thành ý của ta?”
Lưu Phong bỗng nhiên giật mình, Trực Đãi tuy rằng không phồn hoa giống Giang
Nam, nhưng cũng là nơi đất rộng người đông, sản nghiệp Túc vương cũng không
phải ít.
“Một khi đã như vậy, tại hạ xin lĩnh thành ý của Vương phi.” Lưu phong mỉm
cười.
“Tiểu Hầu gia, không kể sản nghiệp ở Trực Đãi, ta còn có thể thông qua phụ
thân, cung cấp cho ngài một lượng lớn vũ khí cực phẩm, không biết ý của ngài
như thế nào?” Túc Vương phi tiếp đưa ra điều kiện.
Lưu Phong đầu tiên là ngẩn người ra, lập tức tỉnh ngộ, cha của Túc vương phi
đúng là Phó soái Bộ Binh, đầu cơ trục lợi vũ khí cũng không có gì là lạ.
“Có bao nhiêu bộ trang bị?” Đối với vũ khí, Lưu Phong tự nhiên là có hứng thú.
“Hai vạn!”
Lưu Phong như mở cờ trong bụng, không tính số lượng, chỉ tính chất lượng, vũ
khí của Đế quốc cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi. Ít nhất ở thời đại này, vũ
khí do đế quốc chế tạo đứng đầu thiên hạ. Tính theo giá thị trường, hai vạn bộ
thế nào cũng vài trăm vạn lượng.
Bất quá cũng phải nói thêm, Phó soái Bộ Binh Nhạc Tử Lân lá gan không nhỏ,
lượng vũ khí lớn như vậy hắn cũng dám tham ô. Lưu Phong nào biết đâu rằng, vì
hai vạn bộ vũ khí cực phẩm này, Nhạc Tử Lân không biết đã mất bao nhiêu tâm
huyết, ước chừng một năm trời cực khổ mới có được. Cũng bởi vì không thể thấy
nữ nhi goá chồng mà không cứu, kết quả là kho vũ khí này biến thành vật phẩm
tặng Lưu Phong.
“Tiểu Hầu gia nếu ngươi cảm thấy vẫn chưa đủ, ta còn có trọng lễ dâng lên.”
Nói tới đây, Túc Vương phi nhìn Lưu Phong cười ám muội: “Nghe nói tiểu Hầu gia
rất thích nữ sắc?”
Lưu Phong có chút buồn bực, lão tử đúng là có phong lưu một chút, nhưng ai bảo
ta mỵ lực kinh người, nữ nhân không thể cưỡng lại. Không thể đem mỵ lực và háo
sắc đánh đồng được.
Nói đi cũng phải nói lại, nếu Túc vương phi muốn hiến thân cho hắn, hắn cũng
không cự tuyệt. Bản tính phong lưu không đổi, nam nhân ai không muốn làm
chuyện tốt?
“Vương phi, là người nghe ai nói, ta là nam tử hán—!” Lưu Phong vô sỉ lấp
liếm, ánh mắt lại hao háo nhìn bộ ngực người ta.
Túc Vương phi thấy Lưu Phong giấu đầu lòi đuôi, cười khì một tiếng mà thầm
nghĩ, Lưu Phong ơi Lưu Phong, ngươi có biết ánh mắt của ngươi đã bán đứng
ngươi không?