“Ngươi có thể tra ra thân phận của vị di nương Thu Sương bên cạnh Lưu Phong
không? Ngay cả Huyết Đạo Nhân cũng có thể chết ở trên tay nàng, chẳng lẽ nàng
thật sự là tiên nhân?” Nhắc tới chuyện này là Yến Vương lại tức giận.
“Khởi bẩm chủ công, thuộc hạ vô năng. Lai lịch của Thu Sương tiên tử thật sự
quá thần bí, đến nay vẫn không có tiến triển gì. Còn nữa, sau cái chết của
Huyết Đạo Nhân, các cao thủ tu chân lánh đời giống như kinh cung chi điểu,
không ai dám cướp đoạt Hạo Thiên kiếm.” (kinh cung chi điểu: chim sợ cây cung;
tương truyền trong điển tích Chiến quốc sách. Canh Luy đứng trước Ngụy Vương,
giương cung không có tên, giả bắn một phát, con chim nhạn rơi xuống. Canh Luy
giải thích với vua rằng: “Sở dĩ như vậy là vì con chim này bị thương, vết
thương chưa lành và lòng khiếp sợ chưa tan, cho nên thấy giương cung lên là sợ
hãi”. )
“Ân, ta cũng biết. Để đối phó với Lưu Phong, ta sẽ nghĩ biện pháp lại một lần
nữa. Còn ngươi mau đi tra tìm lai lịch của Thu Sương.” Yến Vương đề nghị nói:
“Nếu thật sự không được thì ngươi có thể thỉnh cao nhân của Huyền Tâm Chánh
tông hỗ trợ tra xem. Nếu bọn họ muốn cùng bổn vương liên thủ thì cũng cần phải
bỏ ra một chút thành ý chứ. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể
để cho bất luận kẻ nào biết ta có hai thân phận. Nếu không ngươi biết hậu quả
rồi đấy.”
“Chủ công yên tâm, thuộc hạ đã cùng người giao kết Thí Thần khế ước, sao lại
dám làm càn” Thanh âm trong không gian nhất thời trở nên cung kính hẳn lên.
“Thiên Chiếu, ta hỏi ngươi, nếu Thí Thần lực lượng của ngươi hoàn toàn Giác
Tỉnh thì có nắm chắc đối phó được Thu Sương tiên tử không?” Vẻ mặt Yến Vương
đột nhiên trở nên khẩn trương hẳn lên.
Đúng vậy, vị thần bí nhân ẩn ở giữa hư không, chính là thủ hộ đại thần Thiên
Chiếu xứ Phù Tang lúc trước bị Lưu Phong cùng Bạch Khiết liên thủ đả thương sợ
quá chạy mất. Lần trước tại thần xã hoàng gia Phù Tang, mặc dù Thiên Chiếu bị
Lưu Phong đả thương nhưng cũng là gặp họa mà thành phúc. Từ đó bộc lộ tiềm lực
sẵn có, khiến cho hắn một lần nữa có được một cổ lực lượng cường đại hơn. Đồng
thời, trong đầu hắn cũng mơ hồ xuất hiện một chút ít về trí nhớ của Thí Thần.
Tận đến ba tháng trước, hắn hoàn toàn làm rõ bí mật trên người mình. Nguyên
lai hắn cũng không phải nhân loại. Mà là Thí Thần chuyển thế đến từ một dị độ
không gian khác. Vì để Thí Thần lực lượng mau chóng thức tỉnh, Thiên Chiếu
không ngừng truy tìm phương pháp khắp nơi. Rốt cuộc do cơ hội ngẫu nhiên mà
hắn gặp Yến Vương. Hơn nữa còn được Yến Vương trợ giúp, khiến cho lực lượng
từng bước thức tỉnh.
Thiên Chiếu vì nỗ lực Giác Tỉnh lực lượng, do mưu kế của Yến Vương bèn cam tâm
tình nguyện cùng Vương giao kết Thí Thần khế ước mà trở thành nô phó của Yến
Vương. Sau khi Thiên Chiếu giao kết Thí Thần khế ước, tốc độ Giác Tỉnh lực
lượng quả nhiên tăng không ít. Bởi vậy mới nói cho dù trở thành nô phó của
người khác, nhưng mà Thiên Chiếu cũng không hề hối hận. Theo đuổi lực lượng
cường đại mới là chuyện hắn chánh thức quan tâm.
Bởi vì đánh giá cao lực lượng cùng suy nghĩ của Thiên Chiếu, Yến Vương cơ hồ
không hề giấu diếm chuyện của chính mình mà nói tất cả cho Thiên Chiếu. Hơn
nữa tổ chức lại Huyền Hoàng môn, lại giao quyền lãnh đạo cho Thiên Chiếu
Đến bây giờ, Thiên Chiếu trở thành thuộc hạ duy nhất biết Vương có hai thân
phận. Đổi lại thì Yến Vương vẫn phi thường yên tâm, bởi vì có Thí Thần khế ước
kiểm soát nên Vương có thể cảm ứng được thế giới nội tâm của Thiên Chiếu. Hơn
nữa có thể dùng tâm niệm tiêu diệt tánh mạng hắn. Vì thế Thiên Chiếu trở thành
thuộc hạ trung thành nhất của Vương.
Nhưng mà bây giờ Thiên Chiếu cũng có một nghi vấn rất lớn. Hắn suy nghĩ suốt,
cuối cùng thì Yến Vương làm thế nào lại biết được Thí Thần khế ước. Nói như
vậy vì trong trí nhớ của hắn ngoại trừ cao thủ Tiên Linh môn thì Tu chân giới
không có người nào biết được Thí Thần khế ước.
Mặc dù không nghĩ ra, nhưng sự thật là Yến Vương thực sự hiểu được Thí Thần
khế ước. Vì thế, Thiên Chiếu cũng không thể không vài phần kính trọng chủ nhân
của mình. Kỳ thật, Thiên Chiếu cũng không hề biết, pháp quyết Thí Thần khế ước
của Yến Vương cũng là người khác truyền thụ. Về phần thần bí cao nhân truyền
thụ Thí Thần khế ước thì ngay cả Yến Vương rốt cuộc cũng biết không rõ ràng
lắm việc hắn là ai. Thậm chí ngay cả người nọ vì sao giúp Vương, thì Vương
cũng không biết. Trực giác nói cho Vương, người này thân phận dù thần bí, cũng
không áp chế được vị Thu Sương tiên tử kia. Có đôi khi Vương thậm chí suy
nghĩ, có lẽ thần bí nhân cùng Thu Sương tiên tử có thể cùng xuất phát từ một
chỗ.
“Chủ công, không dối gạt người, ta bây giờ cũng không thể xác định được.”
Thiên Chiếu không tin tưởng trả lời: “Trước khi lực lượng hoàn toàn Giác Tỉnh
thì ta cũng không biết mình đến tột cùng mạnh như thế nào”
Yến Vương âm thầm thở dài, trong lòng thầm nghĩ có lẽ chỉ có vị cường giả
truyền thụ Thí Thần khế ước cho Vương mới có thể xứng là đối thủ của Thu Sương
tiên tử. Đáng tiếc ngài từ lúc đó cũng không có xuất hiện nữa, nếu không Yến
Vương còn thật muốn năn nỉ ngài giúp Vương đối phó với Thu Sương và Lưu Phong.
“Bổn vương muốn yên lặng một chút, ngươi đi trước đi, nhớ kỹ nhất định phải
tăng cường truy tìm lai lịch của Thu Sương. Còn nữa, thông qua Huyền Tâm Chánh
tông tìm hiểu nhiều hơn một chút về chuyện của đại hội tu chân.” Tục truyền,
đại hội tu chân sắp triển khai. Yến Vương quyết định đến lúc đó tự mình đi vào
đại hội tu chân chiêu nạp hiền tài, từng bước gầy dựng thế lực lớn mạnh của
chính mình.
“Lai lịch của Thu Sương tiên tử lũ phàm phu tục tử các ngươi làm sao có khả
năng biết?” Ngay lúc Yến Vương trầm tư, đột nhiên trong hư không truyền đến
một tiếng cười khinh thường.
Yến Vương nghe vậy, nhất thời thu hồi tâm thần, cảnh giác nhìn bốn phía:
“Người nào? Đi ra.”
“Hừ, bổn tôn ghét nhất bị người khác hô hoán đối với ta như vậy.” Trong thanh
âm giữa hư không tràn ngập sự tức giận cùng uy nghiêm.
Yến Vương hơi nhíu mày, vội vàng xuất ra một thanh kiếm tiên sẵn sàng ra tay.
Nhưng trong nháy mắt Vương đột nhiên phát hiện lực lượng toàn thân mình hoàn
toàn bị giam cầm, thậm chí ngay cả thân thể cũng đều không thể nhúc nhích.
“Ngươi tới cùng là ai, bổn vương đã đắc tội với các hạ khi nào?” Yến Vương tuy
sợ nhưng không rối trí. Mặc dù dưới tình huống lực lượng toàn thân biến mất mà
vẫn như trước duy trì sự trấn tĩnh.
“Tốt, không hổ là kẻ kiêu hùng chốn nhân gian, dưới áp lực của bổn tôn vẫn có
thể duy trì trấn tĩnh, ngươi đích xác có chút ý tứ.” Nói xong, một đạo Ngũ Sắc
Quang mang từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt Yến Vương.
“Là ngài?” Yến Vương mặc dù thấy không rõ dung mạo của người, nhưng Vương đã
biết chính là vị thần bí cao nhân lúc trước truyền thụ chỉ điểm cho mình Thí
Thần khế ước.
“Không sai, là ta-!”
Người này hiển nhiên cũng không định để cho Yến Vương thấy rõ dung mạo của
hắn, Ngũ Sắc Quang mang quanh thân không có ý đính tán đi chút nào cả.
“Lai lịch của Thu Sương tiên tử các ngươi không cần đi thăm dò, thân phận của
nàng, người của các ngươi không có khả năng tra ra.” Người nọ chậm rãi nói.
Sắc mặt Yến Vương phát lạnh, có chút giật mình “Chẳng lẽ các hạ cùng Thu Sương
tiên tử là người đồng đạo?” Yến Vương bây giờ có chút lo lắng, vạn nhất thần
bí cao thủ này cùng Thu Sương không phải kẻ địch thì Vương sẽ phải phiền toái
khá lớn.
“Quan hệ của ta cùng Thu Sương tiên tử, ngươi không có tư cách biết.” Người nọ
trầm giọng nói:
“Ta hôm nay yêu cầu ngươi tới, giúp ta chứng nhận thân phận của một người”.
Yến Vương vội vàng cung kính nói: “Thỉnh ân công phân phó”.
“Hầu tước đế quốc Lưu Phong-!” Người nọ thản nhiên nói: “Giúp ta tra rõ ràng
lai lịch của hắn, thân phận, cha mẹ là ai? Nhất định phải kể lại, cẩn thận.”
Yến Vương nghe vậy nao nao, thầm nghĩ, người này như thế nào cũng chú ý Lưu
Phong, cũng không biết là có mục đích gì. Do dự một chút, Vương lên tiếng hỏi:
“Ân công, chẳng lẽ người cùng Lưu Phong có quen chăng?”
Người nọ lãnh thanh nói: “Yến Vương, cần gì phải dối trá, ta nghĩ ngươi là
muốn biết ta cùng Lưu Phong là địch hay bạn? Ta cũng không gạt ngươi. Chúng ta
dám chắc không phải bằng hữu. Về phần có đúng là địch nhân hay không thì bây
giờ rất khó nói. Đợi khi ngươi tra rõ ràng thân phận của hắn, tới lúc đó ta
mới có thể quyết định?”
Yến Vương có chút nhíu mày. Nhắc tới thân phận của Lưu Phong thì Vương cũng rõ
ràng, là Hoàng thái tôn chánh tông, cha là Thái tử điện hạ. Cũng là đại ca của
Vương. Về phần mẫu thân là ai, cái này không thể nào khảo chứng được. Kỳ thật
năm đó Vương cũng từng tra qua, nhưng mà cuối cùng cũng không thể tra ra kết
quả.
Có lẽ, chỉ có Thái tử đã chết mới biết được mẫu thân ruột của Lưu Phong là ai?
“Nhớ kỹ, tra ra mẫu thân hắn là ai, đó mới là điều quan trọng nhất.” Người nọ
dặn dò một câu.
Yến Vương nghe vậy, nhất thời có chút hơi bị làm khó, như thế nào mà sợ gì gặp
nấy. Nghĩ cũng không thể nào tra tìm ra thân phận mẫu thân của Lưu Phong. Bây
giờ ân công lại dặn dò mấu chốt chính là việc này.
“Như thế nào? Vẻ mặt ngươi có vẻ hơi khó, chẳng lẽ ngươi không muốn?” Người nọ
tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của Yến Vương.
“Ân công hiểu lầm-!” Yến Vương không dám chọc ân công tức giận, vội vàng cung
kính nói:
“Không dối gạt người. Chuyện này đích xác có chút khó khăn, bất quá người yên
tâm, ta sẽ đem hết toàn lực ra điều tra, có được tin tức ta nhất định trước
tiên sẽ nói cho ân công. Được rồi, ân công, sau này ta làm thế nào liên lạc
được người a?” Yến Vương nhân cơ hội hỏi cách liên lạc, hy vọng ngày sau có
khả năng liên lạc nhiều hơn. Đến lúc cần thiết có ngài đi cùng, với sự tương
trợ của người này hẳn là Thu Sương tiên tử cũng phải nể sợ.
“Lúc cần xuất hiện, ta tự nhiên sẽ gặp ngươi, ngươi chỉ cần dụng tâm làm việc
có thể.” Người nọ lạnh lùng nói: “Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, không nên cố
gắng đối địch cùng Thu Sương tiên tử, lực lượng của các ngươi căn bản không
phải đối thủ của nàng.”
Yến Vương cố ý hỏi: “Chẳng lẽ ngay cả ân công cũng e ngại Thu Sương tiên tử?”
“Nói bậy-!”
Người nọ nghe Yến Vương cố ý nói khích thì sắc mặt nhất thời phát lạnh, hung
hăng nhìn Yến Vương liếc mắt một cái hừ nói: “Yến Vương, ngươi không cần tiếp
tục khích tướng. Có một số việc, cũng không phải ngươi có khả năng biết. Tâm
tư của ngươi ta biết. Ta cũng không sợ nói cho ngươi, ta cũng không ra tay đối
phó Lưu Phong cùng Thu Sương tiên tử, tất cả đều dựa vào kết quả điều tra thân
thế của Lưu Phong. Cho nên, ngươi vẫn còn phải bỏ ra một ít tâm tư điều tra
xem mẫu thân hắn là ai”.
“Ân công giáo huấn chí phải, ta nhất định đem hết toàn lực điều tra.” Yến
Vương xem như hiểu được, có lẽ vị cao nhân này cùng mẫu thân của Lưu Phong có
cừu oán a.
Yến Vương quyết định, sẵn thừa dịp lần này tiến kinh hảo hảo cùng Thái tử phi
nói chuyện. Nói không chừng, nàng có lẽ biết được mẫu thân ruột của Lưu Phong
là ai. Dù sao chuyện năm đó, nàng biết được nhiều nhất.
“Thuận tiên nói cho người một tin tức, bên người Lưu Phong cũng có một gã Thí
Thần. Ngươi nói cho Thiên Chiếu, nếu hắn muốn trở thành Thí Thần cường đại
nhất, có thể tìm cơ hội ăn tươi nuốt sống tên Thí Thần kia rồi dung hợp với
lực lượng của hắn, tương lai hắn nhất định trở thành Thí Thần cường đại nhất.”
“Bổn tôn không thể ở đây lâu, ta đi trước, nhớ kỹ những gì ta nói-!” Lưu lại
một câu nói, Ngũ Sắc Quang mang lóe lên, người nọ nhất thời biến mất.
“Ân công, ta còn lời muốn nói a…” Yến Vương vốn muốn tỏ thành ý, định nói
với ngài một câu, ai biết ngài lại đột nhiên đi mất
Thở dài một tiếng, Yến Vương cũng đành từ bỏ mà thôi.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, trong cái rủi còn có cái may. Yến vương tự
biết vẫn còn có ông trời che chở mình. Bên cạnh Lưu Phong vừa có một Thu Sương
tiên tử thần bí thì bên cạnh mình cũng không kém, xuất hiện ngay một cao nhân
thần bí tương tự.
“Ông trời vẫn còn chiếu cố đối với ta” Yến Vương rất hài lòng ngẩng đầu lên,
nhìn qua bầu trời.
Túc Vương phi khổ sở đợi vài ngày, rốt cuộc cũng được Lưu Phong triệu kiến.
Nói triệu kiến kỳ thật cũng không hề quá đáng chút nào. Thân là Túc Vương phi,
lại là nữ nhi của Phó soái Bộ Binh, có thể nói nàng thuộc về những nữ nhân có
quyền thế nhất đế quốc. Đừng nói là gặp quý tộc bình thường, cho dù gặp Hoàng
đế cũng không phải việc gì khó. Nhưng mà gặp Lưu Phong lại vô cùng khó khăn.
Nếu không phải cùng Mộ Dung phu nhân hảo hảo quen biết thì Phi cũng không rõ
khi nào mới gặp được vị tiểu Hầu gia này.
Hôm nay đi gặp Lưu Phong, mục đích của Túc Vương phi rất rõ ràng. Chính là ý
nghĩ thuyết phục Lưu Phong, để Hầu gia cho phu quân một con đường sống. Nhưng
trong lòng Phi một chút nắm chắc cũng không có.
Mặc dù đã được Mộ Dung phu nhân chỉ điểm trước, nói là Lưu Phong phong lưu háo
sắc, Túc Vương phi cũng đã chuẩn bị một chút. Nhưng mà hiệu quả như thế nào
thì Phi cũng không đoán trước được. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên mà
nàng làm việc một chút cũng không có nắm chắc.
Có lẽ đúng là ứng với câu nói kia, lo lắng tất loạn.
Vào buổi tối, Lưu Phong cho người bố trí yến hội một chút, lại để cho phòng
bếp chuẩn bị thêm cao lương mỹ vị đợi Túc Vương phi đến. Vốn Lưu Phong là muốn
một mình cùng Vương phi gặp mặt, ai ngờ Khuynh Thành tiểu ma nữ dám mặt dày
theo lại đây, nói là muốn hảo hảo ăn nhiều. Có Khuynh Thành đi trước, Mộ Dung
Uyển Nhi đồng thời cũng theo lại đây vừa mạn đàm với người nổi tiếng, xinh đẹp
lại thỏa thê món ngon.
Theo thời gian ước định, Túc Vương phi trang điểm đẹp đẽ đi đến. Lưu Phong chỉ
cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh mắt không tự giác đảo khắp người Túc Vương
phi
Túc Vương phi vẻ mặt ưu nhã tươi cười, trên người mặc một bộ trường quần màu
trắng, làm nổi bật toàn thân Phi phảng phất như một đóa hoa hồng đầy vẻ kiều
diễm. Mặc dù đã ba mươi tuổi, nhưng mà vóc người vẫn bảo trì được nét thanh
xuân của thiếu nữ. Nhất là mặc vào bộ xiêm y này làm đường cong hoàn mỹ của
Phi hoàn toàn hiện ra. Một thân khí chất thanh lịch cao quý, hơn nữa lại hé ra
khuôn mặt thanh tú xinh đẹp. Nét thành thục cùng vẻ thanh xuân hợp thành một
thể làm rạng rỡ mị lực cả hai loại phong cách khác biệt nhau.