Hi Du Hoa Tùng – Chương 781: Uy bức – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 781: Uy bức

Hắc Vân nhướng mày, bất thình lình đi tới làm như muốn đánh người.

Theo như Lưu Phong phân phó trước đó, nhiệm vụ chính của hắn hôm nay là uy
hiếp.

Lưu Phong đằng hắng hạ giọng nói: “Hắc Vân đừng có bốc đồng, chúng ta là người
văn minh. Không nên hơi một tí là muốn đánh người”.

Khuynh Thành cười hắc hắc: “Tỉ phu, muội cũng là người văn minh. Không bằng
muội giúp huynh nêu ra một chủ ý. Nghe nói trong nhà Tuyết Cơ còn có mấy người
thân. Không bằng chúng ta cho người tới bắt bọn họ, nam thì tùy tiện giết hay
chôn sống, nữ thì sung đi làm quân kĩ. Như vậy… dù sao thì huynh đã nói tiểu
quỉ tử cũng không phải là thứ tốt đẹp gì’.

Lưu Phong hoàn toàn cứng họng, như thế này mà vẫn là người văn minh sao? Không
thể không nói rằng ngay cả Lưu Phong cũng hiểu được ma nữ Khuynh Thành này
thực sự là độc ác a.

Tuyết Cơ nghe vậy thì run bắn cả người. Tâm tình lập tức xao động, đôi mắt đen
láy đã chuyển sang màu đỏ. Ả giống như một thú dữ điên cuồng cứ nhằm Lưu Phong
mà đánh: “Ngươi là đồ ác ma, ngươi dám động đến người nhà ta thì ta liều mạng
với ngươi…” Thí Thần lực lượng của Tuyết Cơ chưa Giác Tỉnh, ý thức bây giờ
của ả vẫn hoàn toàn bị tâm trí con người chi phối. Cho nên đối với người nhà
của mình thì vẫn còn cảm tình vô cùng lớn.

Lưu Phong quát lạnh một tiếng mà cười cười khinh thường. Hắn vung một tay tóm
chặt Tuyết Cơ rồi nhẹ nhàng đẩy ả ra. Hắc Vân thấy cơ hội đã đến liền phi thân
mạnh mẽ đuổi theo. Lập tức kề Hắc đao vào cổ Tuyết Cơ: “Nữ nhân, ngươi muốn
làm hại chủ công nhà ta, ngươi còn muốn sống không?”

“Đúng, ta chẳng thiết sống nữa, ngươi giết ta đi, mau giết ta đi chứ?” Giờ
phút này thì Tuyết Cơ chỉ còn nghĩ đến cái chết.

“Ngươi thực sự muốn chết, vậy sao ngươi không tự sát đi?” Khuynh Thành hừ lạnh
một tiếng rồi nói.

Tuyết Cơ hung tợn liếc qua Khuynh Thành rồi giận dữ nói: “Ngươi cho rằng ta
không dám…” Nói xong Tuyết Cơ xuất luôn băng kiếm ra tay chuẩn bị tự sát.

“Quả nhiên có chút tâm huyết, nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi. Nếu ngươi chết
đi thì người nhà của ngươi sẽ bị trừng phạt chứ?” Khóe miệng Khuynh Thành
nhếch lên nụ cười ác ý.

“Đê tiện!”

Mặt Tuyết Cơ co rúm vài lần rồi thả băng kiếm trong tay ra mà oán hận nói:
“Nếu các ngươi dám động đến người nhà của ta thì ta có làm quỉ cũng không
buông tha cho các ngươi”.

Lưu Phong chế nhạo nhìn Tuyết Cơ hầm hừ: “Đúng là nữ nhân hung đại vô não. Nếu
thực sự ta muốn nhà ngươi chết thì sao ta lại để cho ngươi có cơ hội làm quỉ”.

“Tỉ phu, huynh xem muội có phải cũng là nữ nhân ngực to, não cũng to?” Khuynh
Thành đột nhiên đến gần Lưu Phong, ưỡn ưỡn bộ ngực còn đang phát dục của mình.

Lưu Phong nghe được, theo bản năng liếc mắt cẩn thận đánh giá Khuynh Thành vài
lần. Rồi đi tới kết luận, chẳng bao lâu nữa thì khẳng định bộ ngực của Khuynh
Thành sẽ vĩ đại phi thường. Về phần hiện tại thì tạm coi là được. Nhưng mà nói
đến não to của nàng thì Lưu Phong thực sự cũng không biết trí tuệ của nàng có
được bao nhiêu. Thật là cũng không đành lòng. Gần đây nhất, Lưu Phong phát
hiện ra khía cạnh chân thật nhất của Khuynh Thành. Hầu gia dần dần phát hiện
ra rằng tiểu ma nữ này là phần tử nguy hiểm a.

“Rất lớn!” Vì không muốn để Khuynh Thành tiếp tục quấy rối, Lưu Phong lấp lửng
nói nước đôi. Không biết là nói ngực to hay não lớn, dù sao thì cũng rất to a.

Khuyng Thành thì lí giải là tỉ phu đã nói nàng có ngực to, não cũng to.

“Tỉ phu thật tốt!” Khuynh Thành ngọt ngào cười cười với Lưu Phong.

“Nữ nhân, đừng có khăng khăng giữ sự tự tôn buồn cười kia của ngươi, thế giới
này luôn tàn khốc như vậy. Kẻ mạnh làm chủ” Ánh mắt Lưu Phong chuyển tới Tuyết
Cơ lạnh lùng nói: “Nếu ngươi cũng đủ mạnh thì ngươi có thể dẫm nát ta dưới
chân ngươi. Đáng tiếc nhà ngươi không làm được, đó là sự thật”.

Tuyết Cơ căm giận nhìn Lưu Phong, hằn học nói: “Ma quỉ, ngươi thực sự là ma
quỉ. Ông trời sẽ trừng phạt đồ ác ma các ngươi…”

Lưu Phong nhẹ nhàng lắc đầu mà thương hại nhìn Tuyết Cơ rồi thản nhiên nói:
“Đúng là nữ nhân hung đại vô não. Sự phẫn nộ này của ngươi không làm cho ta
vui. Nếu như ngươi ngươi ngang ngạnh không chịu tuân phục thì ta sẽ khiến
ngươi phải hối hận”.

Hắc Vân nhân cơ hội xen vào: “Chủ công, thuộc hạ xem không bằng như vầy, người
khống chế lực lượng của Tuyết Cơ rồi giao cho thuộc hạ để thuộc hạ mang tới
quân doanh, tin tưởng ả sẽ thích cuộc sống ở đó”.

Tuyết Cơ cảnh giác nhìn Hăc Vân rồi hỏi: “Ngươi định làm gì? Vì sao lại đưa ta
đến quân doanh?”

“Tỉ phu nói đúng, ngươi thực sự là hung đại vô não” Vì Khuyng Thành thấy Tuyết
Cơ có bộ ngực lớn hơn mình nên có chút bất mãn mà trào phúng: “Đương nhiên là
đưa ngươi đi quân doanh làm kĩ nữ rồi”.

Tuyết Cơ rùng mình đến tận lỗ chân lông mà nhìn Lưu Phong, miệng lặp đi lặp
lại ác ma a, vô sỉ a, đê tiện a… cũng chẳng câu nào đủ ý nghĩa.

Lưu Phong đứng thẳng lên từ trên nhìn xuống ả mà nói: “Nữ nhân, con đường hôm
nay là do chính ngươi chọn. Bây giờ ngươi có thể chọn lối đi ngày sau cho
mình”.

“Ngươi…” Tuyết Cơ ngẩng đầu lên chăm chú nhìn chằm chằm vào LưuPhong giận dữ
nói: “Ngươi có còn là nam nhân không? Ta là nữ nhân của ngươi, không ngờ ngươi
lại dám đưa ta cho nam nhân khác. Rốt cuộc thì ngươi có còn là nam nhân
không?”

Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nhìn Tuyết Cơ mà nói một cách coi thường: “Sao
bây giờ thì ngươi lại thừa nhận là nữ nhân của ta?”

Khuynh Thành dường như có chút ghen tị: “Tuyết Cơ, ngươi hãy quên ý niệm đó
đi, tỉ phu ta mới không thích loại nữ nhân hung đại vô não như ngươi”

Tuyết Cơ đột nhiên đến gần Khuynh Thành mà ưỡn ngực, trên miệng lộ ra vẻ đắc
ý: “Ngực ta lớn đấy, có phải là ngươi ghen tị a, hâm mộ a. Tiểu muội muội, ta
nói cho muội rõ, kì thật nam nhân thực sự thích nữ nhân hung đại vô não. Nữ
nhân quá thông minh sẽ không chiều theo sở thích của nam nhân” Tuyết Cơ uất
nghẹn trong lòng, không có cách nào đành phải dùng phương thức như vậy để phân
cao thấp với Khuynh Thành.

“Ai nói của ta nhỏ?” Khuynh Thành không chịu, quai hàm giật giật vì tức giận
lại ưỡn ngực muốn so đo lớn nhỏ với Tuyết Cơ.

“Hừ!”

Tuyết Cơ nhìn thấy của mình lớn hơn của Khuynh Thành một cỡ thì đắc ý cười
nói: “Tiểu thí hài, ngươi còn nhỏ. Chờ cho ngươi trưởng thành rồi nói lại sau
đi?”.

Nhìn dáng vẻ thở phì phò của Khuynh Thành, trong lòng Tuyết Cơ thực thống
khoái a. Ả vừa mới phát hiện, kì thật khi dễ người là chuyện thực sự thống
khoái a. Chả trách Lưu Phong luôn chà đạp mình.

“Tỉ phu, ả khi dễ muội, ả nói của muội nhỏ… ?” Tất nhiên so với Tuyết Cơ thì
Khuynh Thành đành chịu ủy khuất bèn ôm lấy tay Lưu Phong làm nũng rồi thì thầm
nói: “Tỉ phu, từ hôm nay trở đi hàng ngày huynh phải giúp muội sờ, muội muốn
lớn lên…”

Lưu Phong toát mồ hôi dở khóc dở cười. Ma nữ không hổ là ma nữ, ngay cả lời
như vậy mà cũng nói ra được. Kì thật, ngực Khuynh Thành cũng không còn nhỏ,
chẳng qua so với Tuyết Cơ thì còn nhỏ hơn rõ rệt. . So sánh thế này thì là
thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a. Hôm nay ả so với muội thì lớn,
ngày khác nói không chừng so sánh lại luân phiên nhau lớn a.

Lưu Phong cười nói: “Của muội so với của ả thì cũng hấp dẫn a”

“Thực chứ?” Sau khi Khuynh Thành nghe được Lưu Phong khích lệ thì nỗi bực dọc
trong lòng cũng sớm tan đi.

Lí Hương Quân từ nãy đến giờ vẫn không hé răng nhìn thấy bộ dạng như vậy của
Khuynh Thành thì âm thầm cười trộm. Nha đầu này thực sự là ngày càng không có
qui củ gì hết. Sau này phải tìm cơ hội mà giàng giải cho nàng. Nếu không có
tôn ti như vậy thì ắt có chuyện xảy ra. Người trong nhà nhìn thấy không sao.
Nếu để người ngoài chứng kiến thì khẳng định sẽ bị chê cười.

“Lưu Phong, nếu như ngươi thực sự là nam nhân thì giết ta đi!” Tuyết Cơ ngẩng
đầu nói.

Lưu Phong nhìn Tuyết Cơ, gật đầu cười lạnh nói: “Một khi đã như vậy, được lắm.
Khuynh Thành phái người đi quỉ tử quốc bắt người nhà của ả. Nam chôn sống, nữ
làm quân kĩ. Hắc Vân, đem Tuyết Cơ đi quân doanh…”

Tuyết Cơ nghe vậy cả mặt trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy. Ả thật sự
không nghĩ Lưu Phong sẽ ra quyết định như vậy. Riêng mình vinh nhục không nói,
nhưng mà làm liên lụy người nhà thì ả không chịu nổi. Nhất là trong gia tộc
còn có mấy muội muội chưa từng gặp mặt. Nếu thực sự bị Lưu Phong đưa đi quân
doanh thì cuộc sống từ nay về sau của bọn họ quả là cực kì thê thảm.

“Chờ một tí!”

Tuyết Cơ thấy Khuynh Thành và Hắc Vân sẽ hành động, vội vàng hét lớn với ý
định ngăn cản hai người.

Lưu Phong lạnh nhạt cười, xua tay nói: “Các ngươi trước chờ một chút…”.

Ánh mắt Lưu Phong chuyển đến Tuyết Cơ lạnh lùng nói: “Ngươi hảo hảo suy nghĩ
đi. Hãy từ bỏ sự tôn nghiêm của ngươi đi mà đáp ứng cùng ta giao kết Thí Thần
khế ước. Nếu không thì người nhà của ngươi sẽ vì sự lựa chọn sai lầm của ngươi
mà phải chịu cuộc sống không phải của con người nữa”

Tuyết Cơ oán hận nhìn Lưu Phong cũng không hề đáp lại lời của hắn. Tuy nhiên
xem qua tình thế thì phòng tuyến tâm lí của ả dường như đã rối loạn rồi. Tuyết
Cơ không sợ chết, cái gì cũng không sợ. Nhưng mà ả không thể không quan tâm
tới người nhà của mình.

Có lẽ sau khi Thí Thần lực lượng của ả Giác Tỉnh hẳn, thì ả có thể hoàn toàn
từ bỏ cái gọi là gia tộc và người thân. Nhưng mà bây giờ thì vẫn chưa được.
Tâm trí con người vẫn còn chủ đạo hành vi ý thức của ả như trước.

Lưu Phong sốt ruột nhìn Tuyết Cơ: “Nữ nhân, tốt nhất là ngươi lựa chọn nhanh
lên. Ta không có thời gian dây dưa với ngươi ở đây”

Lưu Phong thở dài nói: “Ngươi mắng ta, hận ta cũng vô dụng. Việc dó không hề
có ý nghĩa. Ngươi cũng đừng hi vọng ta áy náy, chuyện này là do một tay ngươi
tạo ra. Nếu không phải là ngươi đến giết ta thì có lẽ ngay cả ngươi là ai ta
cũng không biết. Ngàn vạn lần sai, ngươi không nên tới đây chọc tức ta”

“Đó là cái giá phải trả!” Lưu Phong cười lạnh một tiếng rồi nói.

Hắc Vân rất phối hợp cũng đã đi tới, vẻ mặt tàn ác mà nhìn Tuyết Cơ nói:
“Tuyết Cơ, ngươi có biết một quân kĩ thì mỗi ngày phải hầu hạ bao nhiêu nam
nhân không? Nói cho ngươi biết, một trăm a…”.

Khuynh Thành và Lí Hương Quân nghe vậy không khỏi nín thở đồng loạt đưa mắt
liếc nhìn Lưu Phong. Ánh mắt không nghi ngờ gì là đầy khinh thường mà chất vấn
Lưu Phong vô nhân đạo a. Lưu Phong âm thầm buồn bực, Hắc Vân này cũng quá khoa
trương đi. Cho dù là nữ nhân tiểu quỉ quốc thì cũng không phải chịuhành hạ như
vậy. Nói bậy, tiểu tử này hoàn toàn là nói bậy.

Trong kí ức của Lưu Phong từ hồi hắn còn ở trong quân thì một quân kĩ mỗi ngày
cũng chỉ hầu hạ mười nam nhân. Số lượng như vậy thì cho dù có ở kiếp trước
cũng không phải chịu.

“Một trăm?”

Trong lòng Tuyết Cơ run lên, đột nhiên nhớ tới muội muội của mình thuở nhỏ.
Một trăm nam nhân a, liệu có còn đường sống không?

Nghĩ tới đây, phòng tuyến tâm lí của Tuyết Cơ lập tức tan vỡ. Ả thở dài một
tiếng mà oán hận nói với Lưu Phong: “Ta đáp ứng ngươi, chủ động giao kết Thí
Thần khế ước với ngươi. Tuy nhiên ngươi phải cam đoan với ta, không được phép
động tới người nhà của ta. Nếu không mặc dù là đã giao kết khế ước thì ta cũng
sẽ không cam tâm theo sự xắp xếp của ngươi”

Lưu Phong âm thầm cười trộm, nữ nhân cứng nhắc này, ngươi còn không biết sự
lợi hại của Thí Thần khế ước. Chỉ cần giao kết khế ước đến lúc đó còn có thể
tùy vào ngươi sao. Nhưng mà nói đi còn phải nói lại, Lưu Phong tuy rằng không
phải là người hoàn hảo, nhưng mà hắn cũng có nguyên tắc. Những chuyện quá vô
liêm sỉ, quá phi nhân tính thì hắn cũng không làm.

Tội không liên lụy tới người nhà a.

Lưu Phong nhún vai xòe hai tay nhìn Tuyết Cơ cười nói: “Như vậy không phải là
tốt rồi sao? Bây giờ không có việc gì, ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt,
người nhà của ngươi cũng tốt”

“Ác tặc, bắt đầu đi!” Tuyết Cơ nén giận nhìn Lưu Phong, trong lòng có chút
không cam chịu. Đáng tiếc giờ phút này ngoại trừ thuận theo thì ả còn có thể
làm gì.

Có lẽ Lưu Phong nói đúng, đây là cái giá mà ả phải trả vì đã trêu chọc vào
hắn.

Lưu Phong mỉm cười rất có phong độ quí phái tiến tới. Y theo pháp quyết mà di
nương Thu Sương truyền thụ, với sự thả lỏng về tinh thần và thể xác của Tuyết
Cơ nên dễ dàng cùng ả giao kết Thí Thần khế ước tối cao-chủ phó khế ước. Từ
giờ phút này trở đi, Tuyết Cơ hoàn toàn phụ thuộc vào Lưu Phong.

“Tuyết Cơ bái kiến chủ nhân!” Sau khi giao kết khế ước hoàn thành, trong ý
thức của Tuyết Cơ xuất hiện một sức mạnh mà ả khó lòng kháng cự. Sức mạnh này
không thể không khiến cho ả phải biểu hiện sự cung kính phục tùng đối với Lưu
Phong.

Lưu Phong rất vừa lòng với thái độ của Tuyết Cơ nên đi tới rồi nhẹ nhàng vỗ
vào bả vai của ả: “Sớm muộn rồi ngươi sẽ biết, đi theo ta là đem lại vinh hạnh
cho ngươi!”

Yến kinh. Yến vương phủ.

Hôm nay là lần đầu tiên Yến vương triệu tập cả ba người con lại. Sắc mặt đầy
nghiêm trọng, trong mắt thậm chí còn có vẻ lo âu.

“Phụ vương, người thực sự quyết định phụng chỉ vào kinh? Chẳng lẽ người không
sợ Hoàng gia gia thừa cơ đem người giam lỏng?” Người nói là vị công tử tuổi
chừng hai bảy, hai tám tuổi. Hắn mặc một áo cẩm bào, gương mặt anh tuấn cao
nhã, dáng người cực kì thon thả. Tuy rằng lúc này sắc mặt có chút âu lo, nhưng
một khí thế uy nghiêm hiên ngang vẫn từ sâu trong mắt bộc lộ ra. Người này
chính là con cả của Yến vương, cũng là Yến vương Thế tử Chu Cao Long.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.