Hi Du Hoa Tùng – Chương 780: Điều Túc Vương phi muốn biết – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 780: Điều Túc Vương phi muốn biết

Lưu Phong kiên định áp chế tâm thần, hít một hơi thật sâu lạnh lùng nói:
“Tuyết Cơ, hãy xuất bản lãnh thực sự của ngươi ra đi. Lão tử là người đứng
đắn. Thứ bàng môn tà đạo này không có tác dụng với ta” Thực ra mà nói, bộ dáng
bây giờ của Tuyết Cơ đích xác rất mê người. Nhưng mà Lưu Phong không thể không
đề phòng ả bất ngờ hạ sát thủ. Thưởng ngoạn với người đáng ghét như vậy, đổi
lại thì việc động đao bén kiếm nhọn với địch thủ vẫn thống khoái hơn.

Lời vừa nói ra, Tuyết Cơ kinh hãi không thôi. Hiển nhiên là tâm chí Lưu Phong
thanh tỉnh phi thường. Mị thuật vừa rồi thất bại, với ả mà nói là một loại đả
kích lớn lao. Chính ả ngàn vạn lần cũng không nghĩ rằng đến như ngay cả đến
Thí Thần mị vũ đều cũng thất bại.

“Tuyết Cơ, ra tay đi, ngươi sớm muộn cũng sẽ thành đày tớ của ta”.

Nhìn Lưu Phong lõa thể uy hiếp làm cho trong lòng Tuyết Cơ phẫn nộ không thôi.
Vẻ mặt băng giá ả quát lớn: “Ác tặc, xem kiếm!”

Đang khi nói, trong tay Tuyết Cơ đã xuất hiện một thanh băng kiếm toàn thân
lưỡi đều là tuyết trắng. Một cỗ hàn khí tê buốt phả thẳng vào mặt. Lưu Phong
đạp Thất Thải Tinh bộ nghiêng người né tránh. Đạo hàn quang này liền xẹt qua
hai gò má. Mặc dù Lưu Phong né tránh kịp thời, nhưng mà trên mặt hắn cũng cảm
thấy một cỗ hàn ý quét ngang qua như trước.

“Hừ!”

Tuyết Cơ thấy đợt công kích của mình không có hiệu quả, hừ lạnh một tiếng. Cổ
tay nghiêng xéo đi lại hướng về Lưu Phong nhằm ngực hắn đánh tới. Thân hình
Lưu Phong xoay mạnh một vòng chuyển sang bên phải, nhìn Tuyết Cơ hài hước:
“Thí Thần lực lượng cũng chỉ đến thế sao?”

Tuyết Cơ giơ cao băng kiếm, đôi mắt ngọc lại đầy sát ý, thoải mái nói: “Ác
tặc, hôm nay không phải ngươi chết thì là ta vong. Ta sẽ không từ bỏ ý định
đâu”.

“Đừng có hỏi, chắc chắn là ngươi chết. Nhưng mà trời cao có đức hiếu sinh. Ta
sẽ không giết ngươi mà thay vào đó cho ngươi làm đày tớ của ta” Ánh mắt Lưu
Phong lại nhìn vào kiều đồn phì nhiêu của Tuyết Cơ. Trong lòng không khỏi rung
động, bà cô này mà thu nhận làm đày tớ thì quả là đúng. Nhất là sau này khi
Thí Thần lực lượng của ả hoàn toàn Giác Tỉnh, vậy chứng kiến xem kích thích
đến nhường nào.

Tuyết Cơ thấy ánh mắt Lưu Phong nhìn chằm chằm vào đồn bộ của mình, trong lòng
một trận phật ý. Nỗi căm giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn dâng cao, ánh mắt hung
hăng nhìn về phía Lưu Phong liếc qua một cái rồi nói: “Đồ háo sắc chết toi
này, quân ác tặc. Tiên tử ta móc mắt ngươi!” Nói xong ả liền vung kiếm trong
tay nhằm thẳng Lưu Phong đâm tới.

Lưu Phong cảm thấy ủy khuất. Mẹ kiếp, chính nhà ngươi không mặc quần áo lại đi
trách ta nhìn (ND: quá đúng, quá đúng). Quả là điển hình đã làm gái điếm lại
còn muốn treo biển thờ.

“Tuyết Cơ, sao ngươi không mặc quần áo trước đã nhỉ?” Đây không phải là Lưu
Phong dối trá. Chỉ là việc lõa thể sạch sành sanh thế này, bảo đảm đợi lát nữa
nhỡ có người đến mà không biết thì còn tưởng là Lưu Phong hắn đang chơi trò
tầm hoa biến thái nào đó.

Nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của Lưu Phong, Tuyết Cơ giận dữ quát một tiếng: “Ác
tặc, nhất định lúc ta mặc quần áo thì ngươi sẽ đánh lén ta sao?”

Lưu Phong khinh miệt cười gằn: “Với bản lực lượng của ngươi mà lại bảo ta muốn
đánh lén, là nhà ngươi vũ nhục ta”.

Tuyết Cơ cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lưu Phong rồi vội vàng
dùng băng kiếm khều quần áo cởi ra lúc trước mặc vào với tốc độ cực nhanh.

“Ác tặc, để mạng lại!”.

Sau khi Tuyết Cơ mặc xong quần áo, ánh mắt mười phần hận ý liếc Lưu Phong. Tay
trái nắm chặt bấm kiếm quyết, băng kiếm trong tay phải lập tức phóng ra một
đạo hàn khí lạnh cóng mang theo tiếng hét xé gió nhằm hướng Lưu Phong đâm đến.

Một kiếm này của Tuyết Cơ gọi là thán tức (tiếng thở dài) nữ thần băng tuyết.
Vốn uy lực cực kì cường đại, một khi thi triển thì trong không gian mười dặm
xung quanh tụ tập tuyết bay mờ mịt. Chỉ tiếc là lực lượng của ả chưa đạt tới
mức Giác Tỉnh nên ngay cả một thành lực lượng cũng không phát huy được. Nhiều
nhất thì cũng chỉ có thể ảnh hưởng khí hậu trong phòng.

Băng kiếm tới đâu, trong gian phòng đã tràn ngập hàn khí băng tuyết, toàn thân
Lưu Phong bị hàn khí bao phủ. Nhưng vẻ mặt hắn lúc đó lại không hề có chút lo
lắng. Chỉ thấy ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ thấy vậy, trong lòng phảng phất nỗi đắc ý nói không nên lời. Ả tưởng
rằng Lưu Phong vì coi thường nên bị hàn khí xâm chiếm, khiến cho hắn tạm thời
bị mất hết sức chiến đấu.

Nghĩ tới đây càng khiến cho kiếm băng trên tay Tuyết Cơ phát ra sắc bén vô
cùng. Bụng thầm nhủ xem lần này hắn có chết không. Cái miệng nhỏ nhắn đắc ý
hếch lên, đôi mắt đen tròn nhìn về phía Lưu Phong lại chỉ thấy vẻ mặt bình
tĩnh của hắn, thậm chí khóe miệng lộ ra nụ cười mấy phần trào phúng.

“Chẳng lẽ lực lượng của ta thực sự không kham được? Thậm chí còn không đủ tư
cách là đối thủ của hắn?” Từ vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Phong mà Tuyết Cơ thấy
được sự tự tin vô cùng và cả sự coi thường đối với mình.

Trong nháy mắt này, trong lòng Tuyết Cơ đột nhiên xuất hiện một cỗ cảm giác vô
lực. Nam nhân trước mặt dường như trong nháy mắt trở nên cao lớn dị thường,
giống như núi cao chỉ có thể ngưỡng mộ.

“Trò chơi kết thúc!”

Lưu Phong đột nhiên mở miệng nói: “Thí Thần lực lượng đích xác là không sai,
chỉ là khả năng chi phối Thí Thần lực lượng của nhà ngươi thực sự là quá nhỏ
bé”.

Nói vừa dứt lời, Tuyết Cơ chỉ thấy Lưu Phong chợt lóe giống như cái bóng, lập
tức thoát thân khỏi kiếm thế của mình.

Nhất thời trong lòng Tuyết Cơ kinh hãi vô cùng, đến ngay cả “Thán Tức Nữ Thần
Băng Tuyết” cũng không chịu nổi một kích trước mặt hắn.

“Ta đã thất bại, ngươi giết ta đi!”

Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Cơ đỏ lên, trong lòng chua xót nói: “Ác tăc, vốn
hôm nay ta đã định giết ngươi. Nhưng không ngờ lại chịu thua trong gang tấc.
Nếu như ngươi là nam nhân thì hãy giết ta đi, đừng có chà đạp ta nữa”.

Lưu Phong hơi hơi cau mày: “Xem ra cho tới giờ nhà ngươi vẫn không chịu khuất
phục ta. Lúc trước ngươi giả bộ đối tốt với ta cũng để tìm cơ hội giết ta
chăng?”.

“Ngươi biết được là tốt!” Tuyết Cơ cắn chặt hàm răng trắng bóng mà căm hận
nói: “Nhà ngươi dẫm lên sự tôn nghiêm của ta, cướp đi sự thanh bạch của thân
ta, suốt đời này ta đều căm thù ngươi”.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Nữ nhân, ngươi không có tư cách hận ta,
mọi sự này đều do ngươi tự mình tìm đến. Nếu như không phải lúc đầu tự ngươi
tìm đến cửa để giết ta thì ngươi cũng không có ngày hôm nay. Đương nhiên tài
nghệ không bằng người thì ngươi nên biết mình sẽ bị người khác sỉ nhục. Ta sẽ
không giết ngươi, ta sẽ thu nạp ngươi làm đày tớ”.

“Nhà ngươi định giao kết Thí Thần khế ước với ta? Đừng có mơ, ta thà chết
không chịu” Tuyết Cơ căm hận nói.

“Điều ta muốn làm thì cho tới bây giờ chưa từng thất bại. Hôm nay ta đến đây,
qua vài ngày nữa thì ngươi cũng sẽ cam tâm tình nguyện giao kết Thí Thần khế
ước với ta thôi”.

Để lại những lời này xong Lưu Phong đã chuyển thân rời đi.

Mộ Dung thế gia.

“Mộ Dung tỉ tỉ, việc ta nhờ tỉ như thế nào rồi, tiểu Hầu gia liệu có đáp ứng
để cho Túc vương một con đường sống?” Người hỏi chính là Túc vương phi. Phi
biết Mộ Dung phu nhân đã trở về từ phủ Hầu vương, vội vàng chạy đến đây để
ngóng tin tức. Túc vương phi mặc dù tuổi cũng nhiều, nhưng mà do bảo dưỡng tốt
nên nhìn qua cũng không khác biệt nhiều lắm với nữ tử mới ngoài hai mươi.
Chẳng qua từ sau khi Túc vương bị Tông Nhân phủ giam lỏng, Phi chạy sấp chạy
ngửa (nv: mang lí mang ngoại) đi tìm người giúp đỡ. Mới có mấy ngày thôi mà cả
người đã tiều tụy rất nhiều, nhìn qua thực sự làm động lòng người.

Mộ Dung phu nhân kéo tay Túc vương phi hạ giọng nói: “Thần đã nói qua với hắn,
hắn cũng miễn cưỡng đáp ứng thần. Nhưng mà thần cũng không dám cam đoan với
người”.

“Mộ Dung tỉ tỉ, cám ơn tỉ. Tiểu hầu gia là con rể của tỉ, hắn nhất định phải
nể mặt tỉ tỉ rồi. Chỉ cần Hầu gia nghe lời tỉ thì mọi chuyện đều tốt rồi” Túc
vương phi lập tức thở phào một hơi.

“Được rồi, hắn đồng ý gặp ta sao?” Liên quan đến chuyện trọng đại của Túc
vương, cho tới bây giờ Túc vương phi không hề nghĩ rằng chỉ dựa vào thể diện
của Mộ Dung phu nhân là mọi sự tốt lành. Vì thế Phi quyết định nhờ sự giới
thiệu của Mộ Dung phu nhân để tự mình tới cầu khẩn Lưu Phong. Không kể phải nỗ
lực trả giá lớn tới đâu đều nhằm cứu cho được Túc vương. Dù sao đó cũng là nam
nhân của Phi.

“Đồng ý hay không đồng ý thì dù sao người cũng đừng nghĩ rằng, sau khi gặp thì
người bằng cách nào đó mà thuyết phục được Hầu gia tác động cho Vương” Mộ Dung
phu nhân có chút lo lắng: “Thần nghe Phong nhi nói tại buổi đại triều là Túc
vương mấy lần bức phải giết Hầu gia trước”.

Túc vương phi nghe vậy, lặng lẽ thở dài một hơi: “Việc này ta cũng đã nghe
nói. Kì thật ta đã sớm khuyên bảo Túc vương, hi vọng Vương có thể nhận rõ tình
hình mà chỉ làm Vương gia an nhàn tự tại cũng đươc. Nhưng mà không may Vương
gia cứ một mình một ý muốn đùa với lửa. Có đôi khi ta thực sự không đếm xỉa
tới Vương nữa. Nhưng mà việc bất chấp ý ta thì ta có thể làm được gì? Nhược
bằng Vương gia gặp chuyện không may thì ta cũng chẳng chạy đi đâu được. Cho dù
ta không có bị liên can vào, nhưng ta cũng chỉ là nữ nhân gia tương lai sẽ làm
sao mà sống được”.

Nữ nhân cô độc thì khổ sở a.

Lời này như động tới đáy lòng Mộ Dung phu nhân. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Túc
vương phi giọng an ủi: “Vương phi, người cũng không nên lo lắng quá mức. nếu
Phong nhi đã đáp ứng với thần thì hẳn là không có vấn đề gì quá lớn. Hơn nữa
người tự mình ra mặt xin tha thì thần nghĩ rằng có lẽ là Túc vương cũng sẽ
không có việc gì”.

“Cũng chỉ mong như thế!”.

Túc vương phi suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Tỉ tỉ, ngươi có quen biết với tiểu
hầu gia. Vậy tỉ có thể nói cho ta biết có cái gì làm Hầu gia thích. Ta đi gặp
hầu gia thì cũng nên chuẩn bị một phần lễ hậu chứ. Nếu không ta cũng không
biết mở mồm như thế nào?”

“Sở thích?”

Mộ Dung phu nhân âm thầm buồn bực. Có lẽ xú tiểu tử này rất háo sắc a. Về mọi
thứ khác thì dường như chẳng thấy hắn có cái gì mà phi phàm ưa thích hay là có
hứng thú. Nhưng mà lời này thì phu nhân làm sao nói cho Túc vương phi biết
được? Rõ là không cách nào mà nói, vương phi a, con rể ta háo sắc, vậy người
cứ chuẩn bị vài mĩ nữ đi?

Nói đi còn phải nói lại. Nếu là nữ sắc bình thường thì phỏng chừng tiểu tử này
cũng không để vào mắt. Người cứ xem xem nữ nhân bên mình hắn chẳng có ai là
đơn giản cả. Không nói tới dung mạo đều là tuyệt sắc tuyển chọn, mà các mặt
còn lại cũng đều là cực kì xuất sắc. Những nữ nhân này nếu để bên cạnh nam
nhân khác chỉ sợ rằng sẽ một mình độc chiếm. Mà phỏng chừng cũng phải xếp vào
hàng đốt tám nén hương quí lại có thêm phúc khí tu luyện mới có được. Nhưng mà
không may là tiểu tử này sao tốt số, thật là ông trời bất công a.

“Vương phi, thực sự rất xin thứ tội. Thần cũng không biết rốt cuộc là tiểu tử
này thích cái gì?” Mộ Dung phu nhân âm thầm đánh giá Túc vương phi, trong lòng
rõ ràng bị giày vò. Nếu nói là tuyệt sắc, có lẽ chỉ có Túc vương phi mới làm
cho hắn có chút hứng thú. Mặc dù so với hắn thì Túc vương phi có hơi lớn tuổi
một chút, vừa rồi lại bị tiều tụy không ít. Nhưng mà dung mạo tuyệt sắc như
vậy thì cũng không thể coi thường. Nhất là trên người lại có một vẻ khí chất
hoàng tộc càng không giống bình thường.

“Phì!”

Đột nhiên Mộ Dung phu nhân nhận ra ý nghĩ của mình có chút tà ác. Làm sao mà
trong lòng một người đoan chính lại có thể nghĩ tới một việc như vậy. Túc
vương phi là bạn tốt nhất của phu nhân, làm sao mình lại có thể nghĩ như thế.
Hơn nữa, phu nhân cũng không mong muốn có thêm một nữ nhân nữa tranh giành với
con gái của mình.

Túc vương phi hơi hơi chau mày lại hỏi tiếp: “Tỉ tỉ, người suy nghĩ cẩn thận
đi? Nếu không ta thực sự không biết phải làm gì bây giờ?” Nếu là người bình
thường, Túc vương phi đã biếu tặng lễ nặng vàng bạc và mĩ nữ rồi. Nhưng mà Lưu
Phong không như vậy. Gia tài của hắn bây giờ sợ rằng đã giàu nứt đố đổ vách đệ
nhất Hoa hạ. Nếu mà nói tới nữ nhân thì hôm Ân Tố Tố xuất giá Phi cũng đã gặp
qua, thật như tiên nữ trong thiên hạ. Hơn nữa ngay cả Mộ Dung Uyển Nhi và hắn
cũng có quan hệ thực sự không rõ ràng. Có những mĩ nhân như vậy, hắn làm sao
có thể động tâm với môi trắng má hồng (nv: yên chi tục phấn) bình thường cơ
chứ. Cho nên Túc vương phi thực sự không biết có thể thuyết phục như thế nào
cho Lưu Phong động tâm.

Mộ Dung phu nhân có hơi khó xử, làm sao mà mình có thể thốt ra khỏi miệng
những lời như vậy. Nhưng mà tùy tiện bịa đặt ra một sở thích nào đó, nếu mà
làm hỏng đại sự của Phi vậy phải làm thế nào bây giờ?

Nhìn dáng vẻ đau đớn thương cảm của Túc vương phi, Mộ Dung phu nhân thoáng do
dự một chút rồi cắn răng nói: “Tiểu tử thối này là dòng giống phong lưu!”

Lời này vừa thốt ra, Túc vương phi lập tức hiểu được. Chả trách lúc trước thấy
vẻ mặt Mộ Dung phu nhân khó xử đến thế, một việc như vậy thì phải kín đáo.

Túc vương phi âm thầm cười lạnh. Xem ra nam nhân a, thực sự là không có một
cái gì tốt hết. Trong nhà đã có người tựa như tiên tử mà vẫn không đổi được
tính phong lưu. (ND: ai cho rằng tên không ảnh hưởng tới tính tình?)

“Tỉ tỉ, ta cũng đã hiểu rồi, đa tạ tỉ chỉ điểm” Đương nhiên nếu đã biết tử
huyệt của Lưu Phong thì Túc vương phi cũng tự biết mình cần phải làm gì rồi.

Bỏ mặc Tuyết Cơ được vài ngày. Hôm nay Lưu Phong lại một lần nữa đến phòng ả,
quyết định giải quyết sự việc một lần cho xong. Đã có kinh nghiệm lần trước,
Lưu Phong hôm nay quyết định trực tiếp làm cứng rắn, bức ả chủ động đáp ứng
giao kết Thí Thần khế ước. Vì thế hắn mang theo Hắc Vân, Khuynh Thành và Lí
Hương Quân.

Kì thật, Lưu Phong chỉ muốn mang theo Hắc Vân, ai ngờ bị Khuynh Thành biết.
Nàng bướng bỉnh muốn tới, kết quả là Lưu Phong buột miệng chấp thuận. Lí Hương
Quân cũng đi theo đến đây xem náo nhiệt.

“Tuyết Cơ, người ngay không nói lời ám muội. Hôm nay ta đến đây chính là mong
muốn ngươi chủ động đáp ứng giao kết Thí Thần khế ước với ta” Sau khi ngồi vào
chỗ của mình Lưu Phong trực tiếp nói rõ ý định. Con mẹ nó chứ, đây không phải
là tác phong của hắn.

Mấy ngày này Tuyết Cơ luôn tự hỏi mình, xem Lưu Phong sẽ đối phó với ả như thế
nào. Nay nghe thấy hắn nói trước cương quyết như vây, toàn thân cứng lại như
đứng xa cả dặm, dùng âm thanh xảo trá hỏi lại Lưu Phong: “Nhà ngươi nghĩ là ta
sẽ đáp ứng sao?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.