Hi Du Hoa Tùng – Chương 779: Các hoài quỉ thai – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 779: Các hoài quỉ thai

“Điểm thứ hai, chắt nhi lo lắng sau này Tuyết Cơ tìm chắt nhi báo thù. Đây
không phải là chuyện không có khả năng. Nhưng mà chắt nhi cũng không phải lo
lắng. Trước khi Thí Thần lực lượng của ả thức tỉnh hoàn toàn, chắt nhi có thế
triệt để thu phục ả” Thu Sương giải thích cho Lưu Phong một chút.

“Thu phục?” Lưu Phong thoáng suy nghĩ rồi hỏi: “Làm thế nào để điệt nhi thu
phục được?” Có người nói phương pháp chinh phục nữ nhân là đừng có dùng cả bạo
lực và tình yêu. Nhưng mà rốt cuộc Lưu Phong nghĩ rằng lời này có hơi nhầm
lẫn. Nhất là với nữ nhân dạng như Tuyết Cơ, thậm chí bạo lực kết hợp tình yêu
dường như có hiệu quả hơn.

“Chắt nhi có thể giao kết Thí Thần khế ước với ả để biến ả thành đày tớ phục
dịch cho mình. Như vậy mà nói, ả sẽ vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh của chắt
nhi, trung thành với chắt nhi” Nói tới đây Thu Sương ngừng lại một lúc, vui vẻ
nhìn Lưu Phong cười cười mập mờ: “Tình huống Tuyết Cơ có chút đặc thù. Ả sở
hữu hai ý thức thể độc lập với nhau. Cho nên lúc giao kết Thí Thần khế ước tốt
nhất là khi ả buông lỏng toàn thân, khi phòng tuyến tâm hồn yếu nhất. Ta nói
như vậy thì Phong nhi đã hiểu chưa?”

“Lúc buông lỏng toàn thân? Không phải là khoảnh khắc lúc nữ nhân dạt tới cao
triều hay sao? Khi đó trong đầu nữ nhân đều chỉ sung sướng lên bờ xuống ruộng
(nv: dục tiên dục tử), phòng tuyến tâm hồn đương nhiên là yếu nhất” Lưu Phong
thoáng suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Điệt nhi hiểu rồi, điệt nhi hiểu rồi’.

“Trước hết di nương nói cho chắt nhi phép tắc của khế ước” Ánh mắt Thu Sương
dò xét quét trên người Lưu Phong, cười nói: “Chắt nhi lại đây!”

Lưu Phong vâng lời đi tới. Thu Sương đặt tay lên trán Lưu Phong. Sau đó một
đạo Thất Thải Hà quang lóe sáng. Trong đầu Lưu Phong nóng lên, lập tức vài đạo
pháp quyết tràn vào.

“Đa tạ di nương thành toàn!” Lưu Phong vội vàng tạ ơn.

“Hà hà, cần gì phải khách khí với di nương. Phong nhi, địch nhân của chắt nhi
có lực lượng thật sự cường đại. Để cho chắt nhi không chịu thương tổn gì, di
nương đã không ngừng gia tăng sức mạnh cho Phong nhi. Nhưng chính Phong nhi
cũng phải cố gắng nhiều hơn, ngàn vạn lần không thể có một chút nơi lỏng, biết
không?” Thu Sương nghiêm nghị nói.

Lưu Phong gật gật đầu nghiêm trang thưa: “Di nương yên tâm, Phong nhi đã biết
nên làm như thế nào”.

“Việc không thể chậm trễ, bây giờ hãy đi tìm Tuyết Cơ!” Thu Sương thản nhiên
dặn dò một câu.

Từ lúc hoan ái lần trước thì trong thời gian gần đây, đây là lần đầu tiên Lưu
Phong quay lại gặp Tuyết Cơ. Tuyết Cơ thấy Lưu Phong đến, trong mắt thoáng lóe
lên một tia sát ý. Nhưng khi Lưu Phong tới gần thì trên mặt ả đã thay bằng nụ
cười, ngay cả trong mắt cũng đắm đuối chứa chan tình cảm.

“Tuyết Cơ, mấy ngày không gặp. Nàng tỏa ra nhiều nét dễ thương trông càng thêm
xinh xắn!” Ánh mắt Lưu Phong phóng túng không hề kiêng kị đảo khắp người Tuyết
Cơ. Khóe miệng hé ra một nụ cười vừa tà ác mà lại ám muội.

“Chủ nhân, người tới gặp Tuyết Cơ thực sự là tốt quá. Ta còn tưởng rằng chủ
nhân đã quên Tuyết Cơ rồi đấy” Tuyết Cơ cố gắng áp chế phẫn nộ trong lòng mà
biểu lộ ra một dáng điệu thực vui vẻ, nhào vào lòng Lưu Phong.

Mịa nó chứ, thực dối trá a.

Lưu Phong không phải kẻ ngu. Mặc dù Tuyết Cơ che dấu rất tốt, nhưng hắn vẫn
nhìn ra trong lời nói của Tuyết Cơ có chút không trung thực. Chẳng qua Lưu
Phong cũng đã biết, lần này lời của Tuyết Cơ không phải do từ đáy lòng để có
thể coi như sự trung thành và chân thành.

“Tuyết Cơ, bởi vì mấy hôm nay bận nhiều công việc cho nên ta có hơi lạnh nhạt
với nàng. Hôm nay ta sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng đa” Nói xong, Lưu Phong
đưa tay dùng sức lôi kéo. Tuyết Cơ rên nhỏ một tiếng, thân thể mềm mại đã nằm
gọn trong lòng Lưu Phong.

“Chủ nhân, người thật là tốt!” Tuyết Cơ dúi đầu vào ngực Lưu Phong. Khóe miệng
lộ ra một nụ cười xấu xa. Mặc dù hôm nay lại chịu lăng nhục của Lưu Phong,
nhưng mà ả dám cam đoan đây là lần cuối cùng. Ả đang đợi lúc phòng tuyến tâm
lí của Lưu Phong bị yếu nhất thì đánh chết hắn để rửa sạch nỗi nhục.

Nếu là trước kia thì trong đầu Tuyết Cơ đương nhiên không dám dễ dàng nảy sinh
ý niệm như vậy. Nhưng mà bây giờ đã không giống nữa. Trong khoảng thời gian
này, ả phát hiện trong cơ thể mình có một cỗ lực lượng thập phần hùng hậu. Mặc
dù bây giờ ả vẫn không thể nắm được hoàn toàn cỗ lực lượng này. Nhưng mà ả tự
tin rằng ả đã có năng lực đối phó Lưu Phong, nhất là khi thừa dịp lúc hắn
không phòng bị.

Lưu Phong ôm chặt eo lưng Tuyết Cơ mang thẳng lên giường. Dùng cách gần như
thô bạo mà cởi bỏ y phục của ả. Bên trong lộ ra yếm ngực màu đen ôm chặt bộ
ngực sữa tràn ngập vẻ dụ hoặc vô hạn.

Nhớ tới thân phận thực sự của Tuyết Cơ thì Lưu Phong có chút hưng phấn. Bình
tĩnh nào. Không phải phàm nhân a, mẹ kiếp, cơ hội như vậy người khác chỉ sợ là
nằm mơ cũng không có sao.

“Chủ nhân, giày vò Tuyết Cơ đi chứ?” Kì thật so với Lưu Phong thì Tuyết Cơ còn
gấp rút hơn. Ả nóng lòng báo thù, nóng lòng giết Lưu Phong. Vì vậy ả chủ động
khêu gợi Lưu Phong, hi vọng có thể làm cho hắn đạt tới tột đỉnh thiên đường
nhanh chóng hơn.

Lưu Phong cười hắc hắc một tiếng, vươn hai tay cuồng bạo chộp lấy bộ ngực no
tròn của Tuyết Cơ. Cách lớp yếm mà tùy ý nhào nặn ả một trận. Tuyết Cơ rên lên
một tiếng, khép hờ đôi mắt. Con ngươi rực cháy lộ ra một vẻ xuân tình hấp dẫn.
Thân thể không ngừng quằn quại, từ miệng phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ đầy vẻ
kích thích nam nhân.

Thân thể Lưu Phong áp lên người Tuyết Cơ, cởi bỏ yếm ngực ra rồi há miệng ngậm
lấy một nụ hoa đỏ thắm.

Thân thể mềm mại của Tuyết Cơ lập tức nhuyễn ra, trên mặt hiện ra một mảng
hồng rực. Ả chủ động cởi bỏ quần áo của mình để cho thân hình trắng nõn mũm
mĩm hoàn toàn hiện ra trước mắt Lưu Phong.

Đôi mắt Lưu Phong toát ra vẻ đói khát, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ y phục.
Sau đó ra sức tách rộng đôi chân Tuyết Cơ rồi vung thương đâm vào.

Tuyết Cơ tức thì nũng nịu rên lên một tiếng, giãy dụa đồn bộ phối hợp với sự
múa thương của nam nhân. Từ đôi môi xinh xắn mím chặt liền bắt đầu phát ra
tiếng rên rỉ nho nhỏ. Tuyết Cơ một mặt thể hiện sự bừng bừng vui thích, một
mặt tính toán trong lòng xem lúc nào ra tay tốt nhất. Ả cũng không biết giờ
phút này Lưu Phong cũng đang tìm cách lựa chọn thời cơ tốt nhất để kết giao
Thí Thần khế ước.

Có thể nói là cả hai người đều có điều thắc thỏm (nv: quỉ thai) trong lòng a.

“Chủ nhân, dùng sức một chút, lại mạnh hơn nữa…” Cuối cùng Tuyết Cơ cũng
nhận thấy hôm nay Lưu Phong cũng không hoàn toàn đắm đuối. Vội vàng chủ động
phô trương vẻ lẳng lơ để thiêu đốt dục vọng Lưu Phong đến mức lớn nhất.

Dưới sự kích thích của nữ nhân, quả nhiên Lưu Phong dũng mãnh hơn trước rất
nhiều khiến cho Tuyết Cơ đổ mồ hôi đầm đìa, thân thể không ngừng nhún nhảy.
May mà bây giờ ả đã thu được lực lượng cường đại, nếu không giờ phút này đã
sớm bị chìm đắm trong nhục dục.

Cho dù như vậy thì giờ phút này ả cũng hưởng thụ thập phần. Mặc dù trong lòng
oán hận Lưu Phong, nhưng mà không thể không thừa nhận cùng lên giường với hắn
quả thật cũng là một loại hưởng thụ. Nếu không phải Lưu Phong đã làm ả chịu
thương tổn quá sâu, thì ả thực sự cũng không nỡ xuống tay giết hắn.

Lưu Phong cẩn thận thưởng thức tỉ mỉ cảm thụ của Tuyết Cơ để làm tốt việc
chuẩn bị vẹn toàn. Rồi đúng lúc Tuyết Cơ đạt tới cao triều thì giao kết Thí
Thần khế ước.

Tuyết Cơ dù sao cũng đang chờ lúc Lưu Phong đạt tới sung sướng tột đỉnh.

Cứ như vậy hai người cùng ôm tâm tư như nhau, cùng dốc hết sức kích thích đối
phương. Kết cục sau nửa canh giờ cả hai cùng đạt tới cao triều. Hai người căn
bản là không kịp hưởng thụ chuyện ***ng chạm lên bờ xuống ruộng này, mà dường
như cùng một lúc ra tay.

Lúc đó Lưu Phong thi triển pháp quyết được di nương truyền thụ, Tuyết Cơ cũng
phóng ra Hỏa Diễm Thí thần (ngọn lửa mê hoặc).

“Bất hảo!”

“Bất hảo!”

Dường như cả hai người cùng một lúc cảm nhận được nguy hiểm đã tới, thân thể
vội vàng tách ra mà tự lui về phía sau. Bởi vì tâm thần Tuyết Cơ vẫn chưa bị
mê loạn. Mà ngược lại vẫn kiên định phi thường cho nên Lưu Phong không giao
kết thành công Thí Thần khế ước. Tương tự, vì Lưu Phong vẫn duy trì cảnh giác
cao độ nên Hỏa Diễm Thí thần của Tuyết Cơ cũng không làm hắn bị thương.

“Tuyết Cơ, ngươi dám có ý đồ gây thương tổn chủ nhân, xem ta làm cách nào thu
thập ngươi?” Lưu Phong có hơi giật mình, hắn không ngờ Tuyết Cơ lại có bản
lĩnh như vậy. Nếu như không phải hôm nay chính mình cũng có ý đồ nên luôn giữ
ý niệm thanh tỉnh thì có thể nói nhất định đã bị hắc sắc Hỏa Diễm này gây
thương tích rồi.

Lúc này Tuyết Cơ cũng kinh hãi không thôi. Mặc dù Lưu Phong cũng không thành
công, nhưng chính Thí Thần khế ước vẫn làm cho ả cảm thấy sợ hãi. Tuy rằng lực
lượng vẫn chưa hoàn toàn Giác Tỉnh. Nhưng bản năng của ả đã phát giác ra nếu
khế ước có công hiệu, suốt đời ả sẽ hòan toàn chìm đắm trong kiếp đày tớ cho
ác tặc Lưu Phong, vĩnh viễn không còn có tự do nữa.

Nhớ lại sự việc mới rồi, cả hai người đều hơi kinh hoảng trong lòng.

“Ngươi làm sao biết được Thí Thần khế ước?” Tuyết Cơ lạnh giọng hỏi. Mặc dù
trong trí nhớ vẫn còn chút mơ hồ, nhưng ả biết Thí Thần khế ước thì người
thường như lưu Phong không thể nào biết. Do tu chân giới đã bị phong bế trong
thời gian quá lâu, trừ phi còn một số tu chân đã sống ẩn tu vài ngàn năm cùng
cao thủ Tiên Linh môn, người khác không có khả năng biết được Thí Thần khế
ước. Mặc dù người biết cách sử dụng pháp quyết vô cùng hiếm (nv: phượng mao
lân giác-lông phượng sừng lân là những thứ lấy từ thần thú). Trí nhớ mơ hồ nói
cho ả biết, tuyệt đối không có quá ba người trong Tiên Linh môn biết cách sử
dụng Thí Thần khế ước.

“Chuyện này nàng đừng có xen vào, cuối cùng thì nàng vẫn phải làm đày tớ cho
ta” Nếu đã bị phát hiện thì Lưu Phong cũng thẳng thắn thừa nhận cho xong.

“Lưu Phong, ngươi cho rằng ta vẫn còn để cho ngươi khinh rẻ như trước kia, mặc
cho ngươi dày xéo Tuyết Cơ? Hôm nay ta phải giết ngươi” Có lực lượng cường đại
làm cho Tuyết Cơ tràn ngập lòng tin lớn lao.

“Ha ha!”.

Lưu Phong khinh thường cười cười: “Tuyết Cơ, ta biết Thí Thần lực lượng của
nàng đã Giác Tỉnh một ít, nhưng lực lượng như thế này căn bản là không thể
giết được ta. Đồng thời ta cũng hảo tâm nhắc nhở nàng một câu, sở dĩ lực lượng
của nàng Giác Tỉnh cũng đều là do ta ban tặng nàng. Nếu không phải là ta và
nàng giao hoan thì nàng bây giờ vẫn giống như Tuyết Cơ trước kia. Nàng vĩnh
viễn đều không thể trở thành Thí Thần. Cho nên nói đúng ra thì nàng hẳn là
phải cảm ơn ta. Chẳng lẽ Thí Thần đối đãi với ân nhân của mình như thế này hay
sao?”

“Ân nhân đúng không?” Sát khí trong đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Cơ chợt vụt
tắt. Khuôn mặt lập tức lấy lại vẻ tươi cười, bộ dạng rất mực phong tình vạn
trạng liếc nhìn Lưu Phong rồi nói: “Nếu ta lấy thân báo đáp thì người có thích
không?”.

Vừa dứt lời, lưng ả đã động, người bay về phía trước. Khoảng cách với Lưu
Phong chỉ độ một trượng. Trong mắt tràn trề tình ý, trên mặt không còn thấy dù
chỉ một tia sát ý.

Nhưng mà Lưu Phong vẫn còn mơ hồ cảm giác được một tia nguy hiểm.

“Ân công, nhìn vào mắt ta, xem ta có đẹp không?” Tuyết Cơ chớp chớp đôi mắt
đen láy mà nhìn Lưu Phong mỉm cười, lập tức khiến cho tâm thần Lưu Phong có
chút nhộn nhạo.

Ánh mắt Lưu Phong vô ý dừng lại trên người Tuyết Cơ. Thấy sóng mắt ả tỏa tình
mênh mông, như ảo như mộng. Trên khuôn mặt tươi cười kiều diễm xuất hiện một
vừng đỏ ửng, hệt như hoa đào diễm lệ. Lúc cười hay khóc (nv: nhất tiếu nhất
tần) đều tràn đầy vẻ phong tình vạn chủng. Lại nhìn thân thể xích lõa, vưu vật
no tròn cao vút rung động không thôi theo hơi thở của ả. Còn nụ hồng đầy vẻ dụ
hoặc, tiểu phúc bằng phẳng bên dưới cỏ mọc xanh xanh bao phủ, vẻ dụ hoặc mê
người nói không nên lời…

Trong lòng Lưu Phong chấn động, thầm nghĩ không ổn rồi, là Nhiếp Hồn thuật.

Lưu Phong biết được tâm thần mình thiếu chút nữa là thất thủ. Trên người Tuyết
Cơ dường như đang tỏa ra một cỗ khí tức mê hoặc người khác. Hắn vội vàng tĩnh
khí ngưng thần, nguyên anh lực trong nháy mắt chuyển khắp toàn thân không dám
có một xíu khinh thường.

Tuyết Cơ mị nhãn như tơ, đem mọi cử chỉ của Lưu Phong thu vào đáy mắt. Khi ả
thấy ánh mắt Lưu Phong chỉ trong nháy mắt đã khôi phục thanh tỉnh, trong lòng
không khỏi kinh hãi. Mấy ngày nay, từ sau khi thu được một cỗ lực lượng cường
đại, ả một mực khổ luyện Thí Thần mị thuật. Ả tin rằng không một kẻ nào có thể
kháng cự được mị thuật của ả. Nhưng mà lúc này Lưu Phong lại rất dễ dàng từ mị
hoặc của mình mà thanh tỉnh trở lại, thật sự là làm người ta khó hiểu.

Mị thuật thất bại đã làm cho sự tự tin đang lên của ả chịu một đòn đả kích.

“Hà hà!” Lư Phong cố tình đánh vào niềm tin của Tuyết Cơ, cười lạnh nói:
“Tuyết Cơ, thân thế của nàng đã bị ta đùa bỡn hồi lâu. Đối với ta đã không còn
một chút hấp dẫn nào. Nàng định mê hoặc ta, điều này là không có khả năng.
Được rồi, ta không thích để lõa thể, trước hết ta phải mặc y phục đã” Tại hai
người vừa tách ra từ giao hợp nên cho tới lúc này vẫn hoàn toàn lõa thể. Lưu
Phong lo lắng hai người đánh nhau sẽ làm người khác chạy tới, nên vội vàng quơ
luôn cả bộ y phục rồi mặc lên người.

Tuyết Cơ nghiến chặt hàm răng căm hận nhìn Lưu Phong. Đột nhiên mĩ đồn khẽ
rung động, bắt đầu trước mặt Lưu Phong một điệu múa mĩ lệ. Vóc người xuất
chúng lại thêm vũ điệu động lòng làm cho người ta có cảm giác thực xao xuyến
(nv: thưởng tâm duyệt mục).

Nhưng mà giờ phút này Lưu Phong không còn chút tâm tình thưởng thức điệu múa
của ả. Bởi vì cùng lúc Tuyết Cơ lay động thân thể thì Lưu Phong cảm nhận được
từ trên người ả một cỗ áp lực dường như vô hình, nhưng lại nặng như núi đè.

Dần dần Lưu Phong cảm nhận được ở giữa mi của Tuyết Cơ có ẩn giấu sát khí.

“Ân công, Tuyết Cơ đang vì người mà múa. Người không cảm thấy vũ điệu của ta
rất đẹp sao?” Trong âm thanh của Tuyết Cơ dường như pha thêm một cỗ ma lực mê
người. Nghe ở trong tai tựa như âm diệu kì diệu vọng tới từ không gian, khiến
cho người ta chìm trong mê đắm mà thiếp đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.