Mộ Dung phu nhân trong lòng vốn đã hơi hoảng. Bất thình lình nghe con gái hỏi
như vậy trong thâm tâm cảm thấy bối rối, tim đập chân run (nv: tâm nhất chiến,
thủ nhất đẩu) nên hộp phấn hồng lập tức rơi xuống đất. Thấy như thế, Mộ Dung
Uyển Nhi càng thêm chắc chắn về việc mẹ mình bị khi dễ bởi Lưu Phong.
Cắn chặt môi, Mộ Dung Uyển Nhi ẩn ước hỏi: “Xin mẫu thân nói cho con nghe, có
phải hắn khi dễ người không? Con sẽ giúp người phạt hắn!”
“Uyển Nhi, con bị sao thế, tại sao con lại hỏi vấn đề kì quái như vậy?” Trong
lòng Mộ Dung phu nhân càng thêm thấp thỏm nhưng mà để trấn an con gái nên bà
vẫn cố trấn tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra. (ND: thì có gì đâu nhểy
^^)
“Mẫu thân, người không cần phải che dấu cho hắn. Con nghĩ con đã biết chuyện
gì xảy ra rồi!” Trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cảm thấy rất bi đát. Ai cũng biết
nam nhân của nàng rất là háo sắc mà nàng vẫn cứ chịu đựng nhưng mà không ngờ
rằng là hắn dám “xuống tay” với mẫu thân của mình! Chuyện này còn xem như
không có gì được sao?
Mộ Dung Uyển Nhi cảm thấy tim của mình như bị trăm ngàn mũi dao cắt xé, đau
đớn không thể nào tả nỗi!
“Uyển Nhi, con nói bậy bạ cái gì đó?” Thấy sắc mặt của con gái có chút không
thích hợp, Mộ Dung phu nhân cũng cảm thấy lo lắng, hình như nàng hiểu lầm
chuyện gì đó!
“Mẫu thân, con sẽ đi tìm hắn để đòi lại công đạo lại cho người!” Mộ Dung Uyển
Nhi hơi do dự một chút rồi quyết định vì mẫu thân mà đi hỏi cho ra lẽ!
“Chờ một chút!”
Trước sự hiểu lầm sâu sắc này Mộ Dung phu nhân không muốn nữ nhi mình vì hiểu
sai mà trở mặt với Lưu Phong! Mộ Dung phu nhân kéo tay con gái lại nhìn vào
mắt nàng rồi nói: “Uyển Nhi, có phải con đã hiểu lầm việc gì đó?”
“Hiểu lầm?”
Mộ Dung Uyên nhi trong lòng thở dài một tiếng mà đau khổ nói: “Con cũng mong
nó chỉ là hiểu lầm nhưng mà…”
Mộ Dung Uyển Nhi kéo áo ngoài của mẫu thân xuống, chỉ vào chỗ bị xé của cái cổ
áo mà oán hận hỏi: “Mẫu thân, thế cái này là như thế nào? Chẳng lẽ đây là vấn
đề không thể giải thích sao? Lúc nãy, con còn nghe thấy tiếng khóc thương tâm
của người nữa!”
Hiểu lầm. Hiểu lầm rất lớn a!
“Uyển Nhi, con nghe mẹ nói này, chuyện này không giống như con đã tưởng tượng
đâu!”
Mộ Dung phu nhân hơi phật ý, bà không biết giải thích như thế nào nữa. Chẳng
lẽ lại nói quần áo là do chính mình xé rồi còn mời “hổ vào xơi dê” nữa. Nếu
phải nói ra, có trời mới biết nữ nhi mình nghĩ gì về bản thân!
“Mẫu thân, con biết người không muốn con và phu quân to tiếng với nhau nhưng
lần này hắn thật là quá đáng rồi. Người là mẫu thân của Uyển Nhi mà hắn
dám…” Mộ Dung Uyển Nhi xấu hổ bộc bạch, trong lòng càng hờn giận không thôi!
“Không được, mẫu thân, lần này bất kể thế nào con cũng phải đòi lại công đạo
cho người, tuy chúng ta là cô nhi quả phụ nhưng cũng không thể để cho người
khác khi dễ được” Mộ Dung Uyển Nhi cắn chặt răng lại, môi bị cắn đến rách.
Trong thâm tâm Lưu Phong thật sự đã làm cho nàng rất thất vọng. Hành vi của
Lưu Phong là quá mức làm nàng không thể chịu nổi. Nàng có thể tha thứ cho tội
hoa tâm của hắn, nhưng mà không thể tha thứ cho hắn việc có “hành động bất
chính” với mẫu thân của mình!
“Dừng lại, không được đi… !”
Mộ Dung phu nhân phẫn nộ quát một tiếng nói: “Uyển Nhi, sao con không bình
tĩnh một chút? Chuyện tuyệt đối không phải như con tưởng tượng. Chẳng lẽ ngay
cả phu quân và mẫu thân của mình mà con cũng không tin tưởng được?
Ta nói rất rõ ràng cho con, giữa hắn và ta thật sự là không có chuyện gì xảy
ra! Chuyện gì cũng không có, con có nghe rõ không?”
Thấy mẫu thân phát hỏa, trong lòng Uyển Nhi tự nhiên run lên một chút. Nhưng
ánh mắt lập tức chuyển qua cái cổ áo bị xé rách, còn lộ ra cái yếm che ngực.
Trước khi nàng rời đi, áo quần của mẫu thân cũng không có bị sao. Nhưng bây
giờ lại thành ra như thế, nói hai người không xảy ra chuyện gì thì có chết
nàng cũng không tin được.
“Mẫu thân, con… lần này nữ nhi không thể nghe lời của người!” Mộ Dung Uyển
Nhi cảm thấy có chút cay đắng, đau lòng không cách nào giải thích được!
“Con đứng lại đó cho ta!” Mộ Dung phu nhân nóng nảy ôm cổ nữ nhi giải thích:
“Nghe ta nói đây, quần áo của ta là tự ta xé rách không có liên quan đến Lưu
Phong!” Thấy tình thế có chút cấp bách, Mộ Dung phu nhân bất chấp tất cả nói
ra, nhận trách nhiệm về mình. Mà sự thật cũng như thế, quần áo hoàn toàn là do
bà tự xé, chỉ là do bị Lưu Phong kích thích mà thôi! (ND: cái này gián tiếp
phạm tội à nha!)
Lời này vừa nói ra, Mộ Dung Uyển nhi lập tức trợn tròn mắt ngây dại. Chuyện gì
thế này, mẫu thân tự mình xé rách áo? Tại sao người lại làm như thê?
“Chẳng lẽ người bị bức hiếp đến mức đó?” Không thể phủ nhận, trí tưởng tượng
của Mộ Dung Uyển Nhi thực sự là phong phú a! (ND: Uống IZZY cho cố vào) Trong
đầu lập tức tái hiện ra tình cảnh mẫu thân bị Lưu Phong ức hiếp đến mức đó! Mộ
Dung thế gia bi giờ nhờ cậy vào thế lực của Lưu Phong nhiều lắm a! Hắn hoàn
toàn có thế bức ép người mà!
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Uyển Nhi càng tức giận không thôi, thậm chí còn có ý
nghĩ muốn cùng hắn liều mạng.
Mộ Dung phu nhân nguyên bản tưởng rằng là nếu mình nói ra sự thật, nữ nhi sẽ
bình tĩnh lại. Nhưng ai mà biết là nàng lại có vẻ còn đáng sợ, còn phẫn nộ hơn
trước!
“Uyển Nhi, con làm sao thế? Rốt cuộc thì con muốn làm gì?”
Mộ Dung phu nhân phật ý hỏi.
Ánh mắt của Mộ Dung Uyển Nhi tối sầm, chăm chú nhìn mẫu thân, từng câu từng
chữ gằn giọng nói ra: “Mẫu thân, con muốn giúp người đòi lại công đạo”.
“Uyển Nhi, mọi chuyện đều là như ta nói, quần áo thực sự là do ta xé, không có
liên quan gì đến Lưu Phong. Còn về lý do, ta không muốn giải thích!” Mộ Dung
phu nhân trầm giọng nói: “Chuyện này không cần con quản!”
“Mẫu thân, không có phụ thân thì con có trách nhiệm bảo vệ người!” Mộ Dung
Uyển Nhi kiên trì nói!
“Uyển Nhi, con không hiểu những gì ta nói? Ta và Lưu Phong không có làm chuyện
gì, quần áo này là do ta xé, căn bản không có liên quan đến Hầu gia!” Mộ Dung
phu nhân tức giận nói: “Uyển Nhi, chẳng lẽ con không có tín nhiệm nào cho mẫu
thân và phu quân của ngươi! Con cứ như thế làm ta rất đau lòng!”
Nghe mẫu thân nói như vậy vừa, sắc mặt của Mộ Dung Uyển nhi cũng trở nên hòa
hoãn hơn rất nhiều. Nàng nhào vào lòng mẫu thân, nhẹ giọng khóc nói: “Mẫu
thân, cũng không phải là Uyển Nhi không tin người cùng lão công, chỉ là…
Được rồi, bây giờ con tin tưởng lời người nói. Con sai rồi, mẫu thân người
cũng đừng có tức giận. Nhưng mà con chỉ muốn biết, người cùng lão công rốt
cuộc đã nói chuyện gì?”
“Túc Vương phi giao phó cho ta hướng Phong nhi xin tha” Mộ Dung phu nhân buồn
bả nói: “Con cũng biết, ta cùng Túc Vương phi giao tình không ít. Ta không
đành lòng nàng cùng ta giống nhau, tương lai không nơi nương tựa (nv: cô khổ
vô y). Cuộc sống của nữ nhân không có nam nhân, ta là người hiểu rất rõ a…
Sau lại nói đến nỗi cay đắng trong lòng. Tâm tình vi nương có hơi thiếu kiềm
chế mới đem quần áo xé rách. Không nghĩ rằng như thế lại làm cho con hiểu lầm
về Phong nhi. Nghĩ đến là vi nương lại thấy tội nghiệp quá a…”.
Mộ Dung Uyển nhi cẩn thận nghĩ lại việc lúc nãy nói chuyện với lão công cũng
giống như thế, có vẻ như là mình thật sự hiểu nhầm lão công rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cảm thấy rất áy náy: “Mẫu thân, hôm
nay là Uyển Nhi không tốt, không nên hiểu lầm lão công!”
“Con biết là tốt rồi!” Mộ Dung phu nhân thở phào một hơi rồi nhẹ nhàng nói:
“Phong nhi là một người tốt, hy vọng con nắm chặt được cơ hội, không nên làm
ra chuyện khiến mình phải hối hận suốt đời!”
“Ân, con biết! Được rồi mẫu thân, lão công có đáp ứng buông tha Túc vương hay
không?” Mộ Dung Uyển Nhi cùng Túc Vương Phi quan hệ cũng tốt, mỗi lần gặp mặt
Túc Vương Phi đều tặng cho nàng thật nhiều lễ vật. Dùng tình mà nói thì nàng
cũng không muốn Túc Vương Phi sau này chịu cảnh không nơi nương tựa.
“Phong nhi với Túc Vương oán hận rất sâu, hơn nữa ngày đó trong buổi đại triều
thì Túc Vương không muốn tha cho hắn nên việc có chút khó khăn! Nhưng Hầu gia
đã đáp ứng là sẽ giúp đỡ nhưng giúp đỡ như thế nào thì phải đợi đến lúc Phong
nhi gặp mặt Túc Vương Phi rồi mới quyết định được!” Mộ Dung phu nhân liền đem
việc mình đàm phán cùng Lưu Phong nói ra cho Mộ Dung Uyển Nhi!
“Phong nhi, ta phát hiện một bí mật từ Tuyết Cơ!” Thu Sương cười cười hướng
Lưu Phong nói.
“Tuyết Cơ có bí mật?” Lưu Phong từ khi cùng Tuyết Cơ hoan ái đã rất lâu chưa
đi đến thăm nàng. Đối với hắn, Tuyết Cơ chỉ là một nữ tử tiểu quỉ đã cùng hắn
chơi đùa. Ngoài ra thì cũng không có giá trị gì đích thực! Đương nhiên, hắn
tuyệt không biết Tuyết Cơ cùng hắn chỉ là giả tạo bên ngoài (nv: hư dữ ủy xà,
ai tìm được cụm tương đương thì góp ý nha). Mặc dù ngoài mặt thuận theo hắn
nhưng trên thực tế lại là oán hận không thôi. Mỗi ngày đều hận không thể giết
chết hắn!
“Không sai, trên người Tuyết Cơ có một bí mật!” Thu Sương hưng phấn mà nói:
“Ta là vô tình phát hiện được Tuyết Cơ không phải là người, ả ta là Thí Thần”.
“Thí Thần?” Lưu Phong hít một hơi, đối với tên Thí Thần này hắn thật sự cũng
không phải không biết. Kiếp trước, hắn trên mạng cũng có đọc qua về khía cạnh
này trên mạng. Nhưng qua một thời gian dài, hắn quên mất về vấn đề này! Bất
quá, hắn cũng có một ít kiến thức, Thí Thần hình như là linh thể âm dương Sư
Sở (tên quẻ bói) tại quan ngoại của quỉ tử quốc, có lực lượng mạnh mẽ cùng khả
năng sử dụng âm dương sư. (trong truyện này Hắc Ám là quốc đạo của quỉ tử
quốc).
Thu Sương thấy Lưu Phong thần sắc khác thường, nghi hoặc nói: “Phong nhi,
ngươi cũng biết Thí Thần?”.
“Không biết, chỉ là cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái!” Lưu Phong cười khan
một tiếng, che dấu tâm tình của mình. Có một số việc, hắn không muốn để cho
Thu Sương biết!
“Ân, đối với các người mà nói, tên Thí Thần thật sự là có chút kỳ quái. Nhưng
mấy ngàn năm trước, đối với nhưng người của Tu Chân Giới thì cái này cũng
không có kỳ quái cho lắm!” Thu Sương giải thích: “Thí Thần là sinh vật từ
không gian khác. Lúc bọn họ đến thế giới này, bọn họ chỉ có thể phụ thuộc vào
cơ thể của loài người mà sống! Mấy ngàn năm trước, một số lượng lớn thí thần
bị một số tu chân Hắc Ám gọi về. Cuối cùng dẫn đến việc Thí Thần cùng người tu
chân đại chiến! Sau đó, do Lục Đại Tuần Thiên sứ giả của Tiên Linh môn gia
nhập mà Thí Thần đại bại. Ngoại trừ một số ít Thí Thần có thực lực tương đối
mạnh ra, toàn bộ đều bị giết! Sau, Lục Đại Tuần Thiên sứ giả đem chuyện Thí
Thần gây họa báo cho thiên giới nghe. Mấy vị Thần Quân của tiên giới lại dùng
đại thần thông đem Dị Độ Không Gian của Thí Thần triệu hồi qua thông đạo để
triệt để ngăn chặn. Từ đó đến đây, Thí Thần tại tu chân giới gần như là bị
“tuyệt chủng”. Vốn ta cũng nghĩ rằng kiếp này không còn có thể nhìn thấy Thí
Thần nữa, thì không ngờ ở tại phủ của ngươi lại tìm được một một vị…”
Lưu Phong nghe cảm thấy có chút hồ đồ: “Di nương, ý người là lúc ấy, một trong
những vị Thí Thần có lực lượng cường đại có thể chạy thoát chính là Tuyết Cơ”.
“A-a!”
Thu Sương cười nói: “Ngươi cho rằng Tuyết Cơ thực lực rất là yếu sao? Phong
nhi, ngươi sai rồi. Thật ra, lực lượng của Tuyết Cơ thật sự là rất cường đại.
Chỉ có điều lúc ấy vì chạy trốn nên phải đem toàn bộ lực lượng của mình phong
ấn lại, như vậy mới thoát khỏi sự truy đuổi của Tiên Linh Môn và Tiên giới!
Nói chính xác thì thực lực thật sự của ả vẫn đang tiềm ẩn. Hơn nữa, ả ta đã
trải qua mười lần luân hồi. Thí Thần lực lượng cùng thân thể của ả đã hoàn
toàn chia lìa trở nên hai hình thể hoàn toàn khác biệt. Nếu không có kích
thích từ bên ngoài, chắc chắn rằng, Thí Thần lực lượng cùng thân thể của Tuyết
Cơ sẽ không bao giờ có thể khai thông được. Chẳng qua bây giờ… bởi vì ngươi
cùng ả đã giao hợp, trong lúc vô ý đã tác động đến Thí Thần lực lượng của ả.
Ta đoán rằng, chẳng bao lâu nữa thì Thí Thần lực lượng cùng thân thể sẽ hoàn
toàn Giác Tỉnh. Đến lúc đó, thân thể cùng Thí Thần lực lượng sẽ dung hợp, trở
thành Thí Thần hoàn chỉnh!”.
Lưu Phong cuối cùng cũng đã hiểu ra được tình trạng đích thực của Tuyết Cơ.
Nhưng mà hắn có chút lo lắng. Đã biết ả như vậy, đến ngày Thí Thần lực lượng
của ả Giác Tỉnh, thì ả ta rất có thể sẽ tìm mình tính sổ.
Mẹ kiếp, để đề phòng, phải tìm cơ hội giải quyết ả hoàn toàn đi! Cũng để tránh
bị phiền toái sau này!
“Phong nhi, điệt nhi sẽ không tìm cách giết chết Tuyết Cơ để tránh phiền toái
đó chứ?” Thu Sương tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lưu Phong!
Lưu Phong cười khan một tiếng: “Hắc hắc! Di nương, người thật thông minh a!”.
“Không phải ta thông minh, mà hai chữ giết người đang in trên trán của điệt
nhi kìa!” Thu Sương trầm giọng nói tiếp: “Thật ra, Phong nhi không cần phải
giết Tuyết Cơ. Lưu giữ ả ta lại, tương lai đối với điệt nhi sẽ có hỗ trợ rất
lớn!”.
Lưu Phong khó hiểu hỏi: “Di nương, không phải người nói Tiên Linh Môn cùng
Tiên Giới đều đuổi giết dư nghiệt của Thí Thần sao? Giữ ả ta lại bên mình
không phải là đi tìm phiền toái sao? Huống hồ Phong nhi đối xử với ả như vậy
thì hẳn là ả phải oán hận điệt nhi lắm. Tương lai một khi Thí Thần lực lượng
hoàn toàn Giác Tỉnh, ả dám chắc sẽ tìm điệt nhi tính sổ a!”
Thu Sương thản nhiên cười, nói: “Không sao đâu! Đầu tiên, điệt nhi không cần
phải lo lắng về Tiên Linh Môn và Tiên Giới. Trải qua hơn mười lần chuyển kiếp
luân hồi, sự tồn tại của Tuyết Cơ đã thoát ly được phạm vi của Thí Thần, đến
lúc lực lượng của ả cùng thân thể dung hợp thì ả đã trở thành một người hoàn
toàn mới, không còn là Thí Thần như xưa! Nói chính xác thì tới lúc đó ả là một
con người nắm giữ lực lượng cường đại của Thí Thần. Thí Thần cùng loài người
hoàn chỉnh dung hợp là một dạng kết hợp rất hoàn mỹ. Phong nhi không cần phải
lo lắng việc Tiên Linh môn và Tiên Giới truy sát!”