“Muội dám, huynh đánh muội…” Lưu Phong vốn đang muốn nói huynh đánh muội vãi
rắm ra, đột nhiên ý thức được chiêu này đã không hiệu quả, Tiểu nha đầu tựa hồ
thích bị ngược đãi. Mỗi lần đánh nàng vào mông, nàng đều sung sướng rên rỉ,
người không biết lại còn tưởng hai người đang làm việc sung sướng .
“Tỷ phu, huynh tốt nhất nên đáp ứng muội a. Nếu không, hắc hắc, huynh sẽ hối
hận?” Khuynh Thành quay lại Lưu Phong thè đầu lưỡi ra mà trêu chọc.
Mẹ kiếp, Tiểu ma nữ quá phiền toái này, rốt cuộc cũng chẳng biết nàng ta muốn
làm gì? Ngày ngày quấn quít cùng ngủ với mình, lại không cho mình thịt. Mẹ
nóa, muội nghĩ rằng huynh là Liễu Hạ Huệ chắc. Hơn nữa, cho dù là Liễu Hạ Huệ
cũng chịu sao nổi thiếu nữ thanh xuân này để lõa thể rồi cám dỗ cơ chứ?
“Tỷ phu, hảo tỷ phu, huynh đáp ứng nhân gia đi mà, nhân gia chỉ nghĩ ở trong
***g ngực huynh rất là ấm áp, an toàn… nếu huynh không cùng muội ngủ thì
muội sẽ cảm thấy cảm thấy không an toàn. Muội sẽ mất ngủ. Mà huynh đã nói, mất
ngủ sẽ ảnh hưởng tới da… da sẽ không tốt. Muội sẽ vô duyên, mà vô duyên thì
không xuất giá được… ô ô… Khuynh Thành sẽ đau khổ a. Khuynh Thành từ nhỏ
không cha không mẹ, không ai âu yếm, không ai yêu thương. Tỷ phu huynh cũng
không để ý đến muội… muội chết cho rồi…”
Ta khinh, ngươi chẳng biết diễn tuồng a.
Nhìn Khuynh Thành làm bộ dạng ra vẻ đáng thương, Lưu Phong thật muốn la mắng
nàng một trận. Nhưng mà bộ dáng này quả thật có chút làm đau lòng người.
Sợ ngươi roài.
Lưu Phong coi thường liếc nhìn Khuynh Thành, nói không vui: “Được rồi, được
rồi, đừng làm bộ buồn rầu nữa. Người không biết còn tưởng huynh khi dễ muội.
Huynh đáp ứng muội, đáp ứng cùng muội ngủ là được rồi.”
“Dạ “
Khuynh Thành nghe vậy, lập tức thôi khóc vờ, vẻ mặt đắc thắng mỉm cười, tay
phải giơ lên hai đầu ngón tay chụm lại hình chữ V < nd: như tây >
Lưu Phong buồn bực một trận. Không phải cách đây không lâu hắn đã làm như thế
này trong lúc vô ý sao? Làm sao mà tiểu nha đầu này nhớ kỹ thế, lại còn sử
dụng ngay trước mặt mình. Quả là tin cho Nghiệp báo a.
“Không cho đi theo huynh, không cho xem trộm a—!”
Dặn dò xong, Lưu Phong quay mình đi thẳng.
Khuynh Thành nhìn theo lưng Lưu Phong, bĩu môi nói: “Xí, bổn tiểu thư không có
thèm rình coi huynh. Có cái gì đẹp mắt mà xem đâu, Uyển Nhi tỷ tỷ đều nói cho
muội biết rồi. Huynh muốn ăn nàng thì gắng đợi đến đêm động phòng hoa chúc…
Huynh cứ từ từ mà đợi đi”.
Bước nhanh tới trước cửa phòng của Mộ Dung Uyển Nhi, Lưu Phong gõ nhè nhẹ vài
cái lên cửa. Rất nhanh âm thanh của Mộ Dung Uyển Nhi vang lên: “Lão công, là
người sao?”.
“Uyển Nhi, là ta đây. Có phải vừa mới rồi muội tìm huynh khắp nơi sao? Bây giờ
huynh đã tới!” Lưu Phong lên tiếng.
“Huynh làm sao mà biết muội tìm huynh…” Đang nói chuyện thì Mộ Dung Uyển Nhi
đã tới trước cửa, hạ giọng nói: “Lão công, kỳ thật là mẫu thân muội tìm huynh,
bà đang ở trong phòng muội, tự huynh vào đi, muội ra ngoài đây”. < ND: mờ
ám vãi>
Lưu Phong hơi hơi run sợ, kỳ quái liếc nhìn nàng: “Mẫu thân muội tìm huynh?”.
“Đúng vậy, mẫu thân nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với huynh. Được rồi,
giờ không nói với huynh nữa. Mẫu thân đang đợi huynh, lát nữa muội quay lại”
Nói xong những lời này, Mộ Dung Uyển Nhi đẩy Lưu Phong vào cửa, tự mình khép
cửa từ bên ngoài rồi xoay người bỏ đi.
Sau khi bước vào, chỉ cảm thấy một mùi thơm thanh nhã tỏa vào mũi. Mùi thơm
của nữ nhân, Lưu Phong hỉnh mũi ngửi một chút thầm nghĩ là Mộ Dung phu nhân.
“Phong nhi, lại đây ngồi” Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong vào liền ngẩng đầu
lên mỉm cười với hắn, ngoắc tay ý bảo hắn đi tới.
Lưu Phong ra vẻ kinh ngạc, mở to hai mắt, mặt kinh hoảng nói: “Phu nhân. Bà
muốn làm gì, bà tìm ta có chuyện gì? Vì sao phải làm ra vẻ thần thần bí bí như
vậy. Bà không được hành động tùy tiện nha?”
“Hành động tùy tiện”? Mộ Dung phu nhân nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: “Ta tùy
tiện như thế nào?”.
“Cô nam quả nữ ở một chỗ, bà không được làm loạn nha?” Lưu Phong tiếp tục khoa
trương nói.
“Hừ, tiểu tử thúi, ngươi đang nói bậy gì vậy?”
Mộ Dung phu nhân trừng mắt nhìn Lưu Phong, không vui quát: “Sợ cái gì mà sợ.
Đi lại đây, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi?”
Lưu Phong cười hắc hắc: “Phu nhân, cứ để thế này mà nói đi. Nếu gần quá ta sợ
bà phạm sai lầm”
“Ngươi… ngươi thế nào lại có bộ dáng như vậy, ta tìm ngươi thực sự là có
chuyện quan trọng muốn thương nghị?” Mộ Dung phu nhân vừa bực mình vừa buồn
cười nghe Lưu Phong nói.
“Nga” Lưu Phong trả lời nói: “Mời phu nhân nói, bất quá bà và ta nên cách xa
một chút, bởi vì ta sợ mình sẽ phạm tội. Ai kêu phu nhân người càng lúc càng
nhìn giống như tiên nữ vậy “Nói xong, đôi mắt Lưu Phong không kiêng kỵ nhằm
tới bộ ngực nữ nhân mà nhìn loạn một hồi.
“Chỉ biết lừa người, ta già roài” < ND: thằng này trẻ ko tha, già ko
thương, gà nó gặm hết xương, ếch nào nó chả thịt ^^!> Mộ Dung phu nhân hừ
một tiếng, nhưng mà trong lòng lại thấy hơi vui vẻ. Nghe nam nhân khen bản
thân thì trong lòng bà vẫn tràn đầy vui mừng.
“Không già, không già. Phu nhân người xem, bộ ngực của người thật lớn a, cứ
như chị em (nv: hảo khán) với các nữ tử ít tuổi vậy” Lưu Phong mặt dày tán
tụng.
Mộ Dung phu nhân nghe Lưu Phong nói vậy, lập tức mặt mũi đỏ bừng. Bà vội vàng
quay đầu đi, thẹn thùng không dám nhìn Lưu Phong nữa, còn tim đập thình thịch.
Lưu Phong cũng thật vô tâm (nv: một tâm một phế-không tim không phổi). Căn bản
không hề cố kỵ thân phận của hai người. Ánh mắt vẫn như cũ mà nhảy múa không
ngừng trên người nữ nhân. Từ ngực lượn xuống đồn bộ, hai mắt nhìn đắm đuối còn
nước miếng thì nuốt ừng ực.
“Phu nhân, đừng bảo trợ cho sự ngượng ngùng như vậy a. Rốt cuộc là bà tìm ta
có chuyện gì?” Thấy Mộ Dung phu nhân trước sau không quay đầu lại, Lưu Phong
cố ý nói tới chuyện chính. Trong lòng hy vọng bà ngoảnh lại để xem khuôn mặt
đỏ bừng kiều diễm.
“Tiểu tử thúi, không cho ngươi nhìn lung tung”, Mộ Dung phu nhân bị Lưu Phong
nói đúng tâm sự thì sắc mặt nóng rực. Sau tự mạnh mẽ trấn tĩnh tâm trạng rồi
mới quay đầu lại kêu một tiếng thực đáng yêu.
“Ta không nhìn cái gì cơ?” Lưu Phong vẻ mặt thành thật, khó hiểu nói: “Phu
nhân, bà nói ta nhìn lung tung, ta đã nhìn cái gì vậy?”
“Ngươi nhìn ngực ta…” Mộ Dung phu nhân quát, nói xong mới ý thức được chính
mình vừa bị tiểu tử thúi này làm cho đến là khoa trương.
“Nói bậy, ta cái gì cũng không có thấy” Lưu Phong vô sỉ trợn mắt nói. Trong
khi nói, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt phu nhân.
Quá vô sỉ, cùng tiểu tử thúi này căn bản là không thể có biện pháp nói đạo lí
trừ phi da mặt mình dầy hơn so với hắn. Mộ Dung phu nhân hầm hầm hừ hừ lẩm bẩm
một trận, tức tối nhìn Lưu Phong nói: “Không nói việc này nữa, ta muốn nói
chánh sự với ngươi”.
“Nghe nói Hầu gia lúc thượng triều, trước mặt toàn thể văn võ bá quan hạ nhục
Túc vương một phen. Hơn nữa lại buộc bệ hạ cấm túc Túc vương trong Tông Nhân
phủ?” Mộ Dung phu nhân nghiêm nghị, vẻ mặt nhất thời nghiêm túc hẳn lên mà nói
đến chánh sự.
“Không sai, đích xác có việc này” Lưu Phong mập mờ nói: “Phu nhân, bà quản cả
chuyện rỗi hơi sao?”
“Đường đường là một Hoàng tử mà lại bị Hầu gia hạ nhục, thật sự lợi hại a.
Trước kia ta đã coi thường Phong nhi” Mộ Dung phu nhân thích thú tự nói: “Từ
giờ văn võ bá quan trong triều sợ là không ai dám xem thường Hầu gia nữa”.
“Phu nhân, muốn nói cái gì thì người nói thẳng ra đi, không cần phải đầy đủ
như vậy ?” (tác giả chơi chữ: vừa là cái gì, vừa thay điện nước vì mắt
LP cũng nói he he). Lưu Phong bề ngoài đùa bỡn tươi cười nói, con mắt vẫn nhìn
những chỗ đầy đặn của nữ nhân. Vẻ mặt vẫn như cũ không một chút đứng đắn,
nghiêm chỉnh.
“Được rồi, nếu Phong nhi nói như vậy thì ta cũng nói thẳng” Mộ Dung phu nhân
nhìn Lưu Phong, trầm giọng nói: “Ta với Túc vương phi có một chút giao tình.
Phi tự mình nhờ cậy chúng ta, hy vọng ta trước mặt Phong nhi nói tốt cho Túc
vương một chút để cầu xin tha thứ. Mong Phong nhi giơ cao đánh khẽ, để cho Túc
vương một con đường sống?”.
Lưu phong lắc lắc đầu nói: “Phu nhân, người nói lời này làm như vận mệnh Túc
vương nằm trong lòng bàn tay ta vậy. Người xem là tự tay bệ hạ ban lệnh, hơn
nữa đây lại có quan chuyên trông coi những chuyện rắc rối ở trong Hoàng tộc là
Tông Nhân phủ. Liên quan gì tới ta? Cho dù ta có muốn giúp Vương, cũng là có
lòng mà không có sức a”.
Túc vương phi cầu xin người? Phi như thế nào mà không cầu xin ta a. Lưu Phong
thêm vào một câu: “Phu nhân, mọi người tự xem lại bản thân, ta cũng không muốn
dấu người. Túc vương bị tới nước này là do tự bản thân Vương. Người không biết
là hôm đó tại đương triều Vương hãm hại ta thế nào? Cũng may bệ hạ anh minh,
mới để cho ta thoát khỏi đại kiếp. Người nghĩ lại xem, Vương chính là đại cừu
nhân của ta a, sao ta lại giúp hắn? Việc này người đừng nói thêm nữa”.
“Phong nhi, ngươi nghe ta nói…” Mộ Dung phu nhân giải thích: “Ta với Túc
vương phi quan hệ thân mật, thật không muốn thấy nàng cuối đời cô độc không
nơi nương tựa. Phong nhi nể mặt ta mà nói trước mặt bệ hạ xin tha cho Vương
một con đường sống?”
“Việc này Phong nhi không nói được” Lưu Phong đi lại ngồi đối diện Mộ Dung phu
nhânrồi nói: “Phu nhân, không phải Phong nhi đã nói với người sao? Việc này
Phong nhi không làm chủ được, Túc vương có khả năng sống hay không, phải xem ý
tứ bệ hạ”.
Mộ Dung phu nhân thâm ý liếc mắt nhìn Lưu Phong, hừ lạnh một tiếng rồi nói
không vui: “Phong nhi, ở trước mặt ta mà ngươi cũng dám nói láo. Túc vương phi
đã tìm bệ hạ, phía bên bệ hạ không có vấn đề gì. Túc vương dù sao cũng là con
của ngài nên ngài cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt với Túc vương. Bây giờ mấu
chốt vấn đề là Phong nhi.”
“Ta?”
“Không sai, chính là Phong nhi.” Mộ Dung phu nhân chăm chú nói: “Túc vương phi
từ miệng bệ hạ nghe được, sau này xử lý Túc vương như thế nào, chủ yếu là xem
ý tứ của ngươi. Cho nên nói Túc vương đến cùng có nhiều tội tới đâu, hoàn toàn
phụ thuộc vào một câu nói của ngươi.”
“Phong nhi, Túc vương với ngươi mâu thuẫn thì ta cũng có nghe nói. Mặc dù đích
xác có ghê tởm, nhưng tội không đáng chết.” Mộ Dung phu nhân thỉnh cầu:
“Ngươi nể mặt mũi ta, giúp Túc vương một chút, làm cho chuyện to hóa nhỏ,
chuyện nhỏ hóa không đi”.
Lưu Phong thở dài rồi thẳng thắn nói: “Thành thật mà nói, ta cũng không nghĩ
tới rằng lão Hoàng đế lại quan tâm tới ý của ta như vậy. Nhưng mà nói thật thì
ý nguyện của ta thực sự là không muốn giúp Túc vương. Túc vương là vị tướng có
tài lớn, nhưng cũng quá ngu xuẩn. Gặp cảnh hôm nay, là tự do Vương tìm tới.
Tuy nhiên, nếu phu nhân người tự thân mở miệng cầu xin ta thì thực ra ta có
thể lo lắng một chút, nhưng…”
“Nhưng cái gì? Ngươi nói mau?” Mộ Dung phu nhân nói: “Phong nhi, ngươi có điều
kiện gì? Ta với Túc vương phi nhất định làm theo”
Lưu Phong có chút cau mày: “Phu nhân, không biết chuyện Túc vương người để ý
như vậy để làm gì?” Không biết tại sao, thấy Mộ Dung phu nhân vì một nam nhân
như thế mà lo lắng thì trong lòng Lưu Phong có chút khó chịu.
“Không phải đã giải thích qua với ngươi rồi sao. Ta không muốn bởi vì chuyện
Túc vương làm cho Túc vương phi không nơi nương tựa.” Mộ Dung phu nhân thở dài
một tiếng rồi nói: “Nếu như nữ nhân mà không có nam nhân bên người thì thật sự
rất khổ. Ta không phải là một trường hợp hay sao?”.
Lưu Phong ngạc nhiên một trận. Nếu phải nói thật, Mộ Dung phu nhân là nữ tử tu
chân giới như vậy, lại phải chèo chống cho cả một đại gia tộc, có thể tưởng
tượng được là trọng trách lớn thế nào.
“Phu nhân, ta hiểu được rồi. Ta sẽ nghĩ biện pháp trước mặt Hoàng đế cầu xin,
nhưng chuyện có thể được hay không, ta cũng không dám cam đoan với người”. Sắc
mặt Lưu Phong đã hòa hoãn đi rất nhiều.
“Cám ơn ngươi, Phong nhi”
“Được rồi, Túc vương phi muốn gặp mặt ngươi, không biết ý ngươi thế nào?” Mộ
Dung phu nhân đột nhiên nhớ tới việc gì đó.
“Gặp ta?” Lưu Phong thoáng lo lắng rồi gật đầu nói: “Được rồi, người nói cho
Phi, hôm nào có thời gian ta sẽ an bài.”
“Phu nhân, giải quyết xong chuyện người khác rồi, có nên nói đến chuyện của
người không?” Trước thần sắc đau khổ của Mộ Dung phu nhân, Lưu Phong mới nghĩ
ra, thậm chí có chút động tâm.
“Chuyện gì của ta?” Mộ Dung phu nhân kì quái nhìn Lưu Phong.
“Người vừa rồi cũng nói, bên người đàn bà mà không có đàn ông là rất khổ
sao…” Nói đến đây, Lưu Phong thâm ý nhìn Mộ Dung phu nhân nói: “Trọng trách
của Mộ Dung thế gia quá nặng nề, chẳng lẽ phu nhân không nghĩ tới lại tìm một
lang quân như ý sao?”
Mộ Dung phu nhân nghe vậy, thân thể bất giác run rẩy một chút, cẩn thận đánh
giá Lưu Phong rồi đột nhiên hỏi: “Phong nhi, ngươi thực sự nói cho ta. Trong
lòng ngươi thì ta là nữ nhân như thế nào, hi vọng ngươi nói thật cho ta biết?”
Bình tĩnh nào, bà lại định bắt ta đi ở rể sao?
Lão tử là người đã có gia thất, hơn nữa nữ nhi của bà cũng chỉ là một trong số
thê tử của ta, việc này không tốt sao? Lưu Phong thoáng chút do dự rồi gật
đầu:
“Người rất đẹp, rất dịu dàng, rất hấp dẫn, rất… dù sao cũng là rất tốt <
thèm chảy nước, muốn ăn lại còn giả vờ đánh giá @@>
Mộ Dung phu nhân hơi gật đầu, ánh mắt như trước vẫn nhìn chằm chằm Lưu Phong
rồi nói tiếp: “Vậy ngươi nói cho ta biết, ta ở trong lòng ngươi được hình dung
thế nào?”