“Thu Sương di nương-!” Lưu Phong nghe được thanh âm của Thu Sương, nhất thời
mừng rỡ.
Thủ đoạn thẩm vấn của Thu Sương thì hắn đã từng chứng kiến. Ngay cả cường giả
Huyết Đạo nhân như vậy mà cũng còn bị nàng bắt phải vâng vâng dạ dạ, huống chi
một tên gian tế Huyền Hoàng môn nho nhỏ.
“Phong nhi, là người này sao?” Thu Sương đi vào đại sảnh, nhìn thấy Đường Hổ
toàn thân ướt sũng nằm trên mặt đất bèn nhíu mày hỏi: “Chuyện thẩm vấn gian tế
như vậy, đáng lẽ chắt nhi nên sớm tìm ta.”
Lưu Phong thật ra cũng đã nghĩ tới. Nhưng là vì Thu Sương bận huấn luyện Hắc
Phượng vệ, cho nên hắn cũng không muốn đến quấy rầy.
“Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, trả lời câu hỏi ban nãy của ta.” Lưu
Phong lạnh giọng quát hỏi.
Đường Hổ nhìn thoáng qua Thu Sương, cảm thấy trong lòng xuất hiện một nỗi sợ
hãi nhưng rồi hắn vẫn quay đầu không trả lời.
“Quả nhiên cứng đầu-!”
Thu Sương cười lạnh một tiếng, tay phải khẽ động, chỉ thấy một đạo Thất Thải
Hà quang hiện lên. Kèm theo là một tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan (nv: tê
tâm liệt phế), linh hồn của Đường Hổ rõ ràng đã bị Thu Sương nắm gọn trong
tay. Chúng nữ trong đại sảnh nhất thời đều nín thở. Trực tiếp bắt sống linh
hồn, thủ đoạn này quá ư mạnh mẽ, và cũng quá tàn nhẫn.
“Ác ma, ngươi là ác ma-!”
Linh hồn của Đường Hổ thống khổ kêu gào thảm thiết, không ngừng mắng chửi Thu
Sương,
“Không biết sống chết là gì-!”
Thu Sương nhíu mày, tay phải dùng sức xiết lại. Linh hồn của Đường Hổ lập tức
đau đớn lại kêu la thảm thiết.
Nghê Thường ngầm tặc lưỡi, vị di nương này của Lưu Phong thật sự quá mạnh mẽ.
Thủ đoạn như vậy sợ là đã có thể sánh ngang với tiên nhân sao?
“Ngươi không nói cũng không quan trọng, tự ta có biện pháp.” Nói xong, Thu
Sương phân ra một đạo thần thức, trực tiếp chui vào linh hồn Đường Hổ. Công
phu chỉ trong nháy mắt, nàng đã dễ dàng nắm được hết thảy những gì Đường Hổ
biết.
“Phong nhi, mục đích của Huyền Hoàng môn là vì chiếm cái ghế Hoàng đế. Nhưng
mà hắn cũng không biết Hoàng Gia rốt cuộc là vị Hoàng tử nào.” Nói thật thì
tin tức hữu dụng Đường Hổ biết thật sự là không nhiều lắm.
Lưu Phong hơi nhíu mày. Nói như vậy thì Đường Hổ này cũng không có giá trị hữu
dụng gì a.
“Di nương, nhìn lại lần nữa xem, còn có tin tức gì hữu dụng nữa không?”
Thu Sương nói: “Trong tổ chức hắn không có địa vị cao nên chỉ biết có hạn.
Nhưng mà chỉ huy của hắn ẩn núp tại Thiên Thượng Nhân Gian có danh hiệu là Quỷ
Mã. Ta nghĩ cái tên Quỷ Mã kia hẳn là sẽ biết được nhiều hơn một chút.
“Có biện pháp tìm được Quỷ Mã không?” Lưu Phong lập tức lấy lại tinh thần.
Thu Sương cau mày nói: “Không có. Quỷ Mã cùng hắn vốn chỉ là liên lạc đơn lẻ.
Trừ phi là Quỷ Mã chủ động cùng hắn liên lạc, nếu không thì hắn cũng không có
cách nào.”
“Hắn có biết Huyền Hoàng môn ở địa phương nào?” Lưu Phong suy nghĩ một chút
lại tiếp tục hỏi.
Linh hồn Đường Hổ nghe được đối thoại của hai người, nhất thời vội vàng cầu
khẩn nói: “Thả cho ta một con đường sống, cái gì ta cũng đều nói…”
“Ngươi bây giờ đã không có giá trị lợi dụng, ta trực tiếp lấy trí nhớ linh hồn
của ngươi.” Thu Sương cười lạnh một tiếng, tay phải khẽ động, nhất thời linh
hồn của Đường Hổ bị bóp vụn.
Mọi người có mặt tại chỗ tức thì nín thở, Thu Sương tiên tử này thật sự là
cường hãn a.
“Khuynh Quốc, chuyện của Quỷ Mã huynh nhờ muội, trong thời gian sắp tới thì để
ý trông chừng một chút” Lưu Phong cảm giác tên Quỷ Mã này có lẽ là một đối
tượng rất tốt để có bước đột phá.
Khuynh Thành chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Tỷ tỷ, tỷ phu. Chuyện này dứt khoát
để muội phụ trách, muội sẽ dẫn huynh đệ Tòa Án Thánh Giáo cùng tinh anh Nữ
Nhân Hoa triển khai tra xét đại qui mô ở trong Thiên Thượng Nhân Gian”.
Khuynh Quốc suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Lão công, Đường Hổ vừa mới bại lộ,
muội nghĩ Quỷ Mã nhất định sẽ càng thêm cẩn thận. Muội cho rằng, chuyện này
chúng ta nên bảo mật cao độ. Bề ngoài chúng ta như trước làm bộ như không có
chuyện gì lạ, riêng nguồn gốc thì chúng ta có thể bí mật tra tìm.”
Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: “Ân, Khuynh Quốc, cứ theo như muội nói mà
làm.”
“Phong nhi, ta có chủ ý. Không biết được không?” Nghê Thường nhìn thoáng qua
Lưu Phong rồi chậm rãi nói: “Thân phận Đường Hổ bị bại lộ, Quỷ Mã sớm muộn sẽ
phát hiện nên chúng ta muốn tìm hắn rất khó. Ta xem như vầy, không bằng chúng
ta chủ động để lộ ra một bí mật rất có giá trị, dụ rắn rời hang.”
Lưu Phong chấp nhận đề nghị đó: “Ý tứ của sư tôn là muốn chúng ta tiết lộ một
mưu toan có giá trị. Quỷ Mã nhất định sẽ nhịn không được.”
“Không sai, nhất định hắn sẽ mang tin tức trọng yếu này hồi báo cho chủ tử
Hoàng Gia của hắn.” Khuynh Thành lại bắt đầu khoe trí thông minh ít ỏi của
mình.
Trương Mỹ Nhân đề nghị: “Việc này không thể quá gấp. Nếu không sẽ rất dễ đả
thảo kinh xà.”
“Lão công. Chuyện này huynh giao lại cho muội, muội sẽ một tay an bài.” Khuynh
Quốc đầy vẻ tự tin nói.
“A a-!” Lưu Phong cười nói: “Hảo. Quyết định như vậy.”
Thu Sương khẽ cười một tiếng, ánh mắt đảo qua một vòng đại sảnh rồi cười nói:
“Nhìn mọi người các ngươi cùng một chỗ thảo luận giải quyết vấn đề, ta thật
vui vẻ. A a-!”
Nghê Thường nghe vậy, trộm nhìn bốn phía một vòng, thầm nghĩ, tiểu tử thúi,
thật hoa tâm, đại sắc lang…
Lý Hương Quân mặt cũng đỏ hồng hồng. Chuyện của chính mình cùng Lưu Phong hôm
nay xem như hoàn toàn bại lộ, không còn mặt mũi nhìn người…
“Đúng vậy đúng vậy, muội cũng thích náo nhiệt.” Khuynh Thành nhìn Lưu Phong,
vẻ mặt đầy mập mờ: “Tỷ phu, muội kiến nghị, sau này chúng ta mỗi ngày buổi tối
đều tụ cùng một chỗ ăn cơm được không? Như vậy mọi người cùng nói chuyện cười
đùa một chút, rất náo nhiệt, rất vui vẻ a?”
Lưu Phong gật đầu: “Ân, đó là một chủ ý tốt.” Đề nghị của Khuynh Thành, làm
cho Lưu Phong có hơi động tâm. Người một nhà cùng một chỗ ăn cơm, thật là một
loại hưởng thụ.
“Tốt lắm, không có việc gì nữa, mỗi người cũng lo chuyện của mình đi” Thu
Sương nhìn Lưu Phong liếc mắt một cái rồi cười nói: “Phong nhi, chắt nhi theo
ta đến đây.”
Lưu Phong biết hơn phân nửa là Thu Sương muốn nói chuyện Tâm Ma.
Hai người tới hoa viên nhỏ, Thu Sương xoay người hỏi: “Phong nhi, mấy ngày nay
chắt nhi đã làm gì, tại sao Tâm Ma của chắt nhi hoàn toàn tiêu thất?”
Lưu Phong hít một hơi rồi thầm nghĩ, may nhờ Bạch Khiết đã dự kiến sáng suôt,
nếu không lần này hắn gặp phiền toái lớn rồi.
“Phong nhi cũng không biết, mấy ngày nay hình như cũng không phát sinh chuyện
gì kỳ dị. Nhưng mà Phong nhi cũng phát hiện, Tâm Ma dường như hoàn toàn đã
biến mất?” Vẻ mặt Lưu Phong ngây ngô, bộ dáng làm như chẳng biết gì cả.
Thu Sương có hơi cau mày, lẩm nhẩm tự nói: “Chẳng lẽ Tâm Ma ẩn giấu đi?”
Nói đến nơi đây, vẻ mặt của Thu Sương lập tức trở nên ngưng trọng hẳn lên rồi
đến gần một chút mà nhìn chằm chằm Lưu Phong không rời.
Lưu Phong bị Thu Sương nhìn chăm chú thì có chút ý tứ bất hảo. Mặt đỏ lên, làm
ra một bộ dáng thẹn thùng bẽn lẽn: “Di nương, người nhìn chằm chằm nhân gia
như vậy, nhân gia sẽ không có ý tứ-!”
“Tiểu tử thúi, ngươi nói hàm hồ gì vậy, ta là di nương của ngươi a-!” Thu
Sương bị vẻ mặt của Lưu Phong chọc cười, nhịn không được mỉm cười, đưa tay tại
trên ót gõ một chút: “Ngươi nha, ta xem chắt nhi phải thật hảo hảo tu tâm.”
“Di nương, không phải như vậy. Dù sao Tâm Ma bây giờ cũng không còn.” Lưu
Phong có chút không yên lòng. Mặc dù Chu Phong đã bị Tử Vi Linh hỏa đốt cháy
hầu như không còn, nhưng mà không chắc được liệu vị di nương đại thần thông
này có phát hiện được chút gì không.
“Không được.” Thu Sương lắc đầu nói: “Nếu Tâm Ma của Phong nhi tự động ẩn dấu
thì là vấn đề lớn. Theo ta được biết và bản thân ta ý thức được thì Tâm Ma
không nên xuất hiện tại Tu Chân giới”.
“Phong nhi, chắt nhi đứng đó đừng nhúc nhích. Ta sẽ triển khai Thiên Nhãn cẩn
thận chẩn đoán cho chắt nhi-!”
Nói xong, chỉ thấy hai tay Thu Sương nhập lại bắt quyết rồi đánh ra vài đạo ấn
quyết. Ở giữa hai tay phát ra Thất Thải Hà quang, sau đó hai tay che mắt. Đợi
cho Thất Thải Hà quang tan đi, giữa mi tâm của nàng xuất hiện một con mắt thứ
ba mơ mơ hồ hồ.
“Thiên Phạt chi nhãn?” Kiếm Linh ẩn tàng ở Hạo Thiên kiếm cảm ứng được một cổ
khí tức quen thuộc, vội vàng quan sát xem. Lại thấy rõ con mắt thứ ba của Thu
Sương, hơn nữa còn nói ra tên của nó.
“Đúng vậy, đích xác là Thiên Phạt chi nhãn-!” Kiếm Linh sợ mình nhận lầm, bèn
xác định lại một lần nữa. Cuối cùng khẳng định đúng là Thiên Phạt chi nhãn.
“Không có khả năng a, Thiên Phạt chi nhãn như thế nào lại xuất hiện ở đây, di
nương của chủ nhân rốt cuộc là thần thánh phương nào? Được rồi, chẳng lẽ nàng
là…” Kiếm Linh thông qua Thiên Phạt chi nhãn, tựa hồ đã suy đoán ra một chút
gì.
“Chủ nhân a chủ nhân. Ngươi thật sự là… Quên đi, không nói. Ta im lặng xem
sự biến vậy.” Kiếm Linh trong Hạo Thiên kiếm hắc hắc cười to: “Lão tử lần này
cũng gặp vận may rồi-!”
Khi con mắt thứ ba của Thu Sương nhìn về phía Lưu Phong, trong nháy mắt hắn
nghĩ rằng dường như hoàn toàn phơi bày ra trước mặt Thu Sương, thậm chí có cảm
giác bị lột trần trụi.
Mặt khác hai con mắt Thu Sương, cau lại tựa hồ có chút kinh ngạc.
“Không đúng a, rõ ràng là cái gì cũng không có?” Vẻ mặt Thu Sương nghi hoặc.
“Di nương. Nếu không có thì thôi. Người nhìn Phong nhi như vậy làm Phong nhi
có cảm giác như là cả người không có mặc quần áo gì hết…” Giờ phút này. Lưu
Phong lại càng không yên lòng, hắn sợ Thiên Nhãn của Thu Sương có khả năng
thấy thế giới nội tâm của chính mình. Nói như vậy, thân phận xuyên thời gian
của mình sẽ bộc lộ. Nói cách khác chính là tử lộ.
Kỳ thật Lưu Phong cũng không biết chính mình đã quá lo lắng, giờ phút này Thu
Sương chỉ lo tìm kiếm tung tích của Tâm Ma, tuyệt đối sẽ không nhìn trộm vào
thế giới nội tâm của Lưu Phong.
Với tu vi của Thu Sương, đích xác có thể xem trộm thế giới nội tâm của Lưu
Phong. Vấn đề là cho tới bây giờ Thu Sương vẫn không có hoài nghi Lưu Phong.
Do đó nàng căn bản là không có tâm tư kia. Hơn nữa, cưỡng bức xem trộm thế
giới nội tâm của người khác, sẽ đối với thần thức người bị xem tạo thành
thương tổn thật lớn, thậm chí có thể trở thành ngu ngốc. Thu Sương thương yêu
Lưu Phong còn không kịp nữa, sao lại gây thương tổn cho Lưu Phong.
“Đích xác không có-!” Trải qua nhiều lần xem xét của Thu Sương, nàng rốt cuộc
từ bỏ.
Lưu Phong nhất thời thở dài một hơi, cười nói: “A a, không có ta cũng an tâm.”
Vẻ mặt Thu Sương vẫn còn không giải thích được. Vừa mấy ngày hôm trước, nàng
còn quả quyết nhìn thấy được Tâm Ma của Lưu Phong. Mới có vài ngày như vậy mà
đã không, hoàn toàn không, thậm chí ngay cả một chút dấu vết Tâm Ma cũng không
có. Việc này thật sự là quá mức kỳ quái. Ngay cả kiến thức của Thu Sương cũng
không rõ lắm rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Di nương, đừng nghĩ nữa, dù sao Tâm Ma không còn, đây cũng là chuyện tốt a.”
Lưu Phong cũng không muốn để cho Thu Sương tiếp tục truy cứu tiếp nữa. Có trời
mới biết, liệu nàng có phát hiện được chuyện gì bất lợi hay không.
“Ân-!”
! Thu Sương gật đầu, nói: “Cũng tốt, tóm lại không sao, sau này ta cũng không
cần phải lo lắng nữa. Được rồi, ta cũng nên đi huấn luyện Thần Thánh Quân
Đoàn. Phong nhi, chắt nhi cũng phải bận rộn rồi” Mặc dù trong lòng Thu Sương
còn có nhiều người, nhưng là cho tới bây giờ cũng chỉ có thể lo đến như vậy.
Dù sao nói đi thì phải nói lại, Tâm Ma trong cơ thể Lưu Phong quả thật đã
không còn, điểm này không thể nghi ngờ gì nữa. Trên thế giới này, không có vật
gì có khả năng thoát được Thiên Phạt chi nhãn.
Cẩn thận nói đến chuyện này Lưu Phong còn phải thật sự hảo hảo cảm tạ Bạch
Khiết. Nếu không có Bạch Khiết ngày đó dùng toàn lực bản thân tạm thời áp chế
tàn hồn của Chu Phong, thì hắn sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Rời khỏi tiểu hoa viên, Lưu Phong đang muốn trở về phòng. Đột nhiên nhìn thấy
Khuynh Thành đã đi tới, nhìn hắn rồi nói: “Tỷ phu, Uyển Nhi tỷ tỷ đang tìm
huynh khắp nơi đấy? Nếu không có việc gì hì huynh đến phòng của tỉ một chuyến
đi.” Vừa nói, khóe miệng Khuynh Thành lộ ra một nét mập mờ: “Tỷ phu, cố gắng
lên a. Uyển Nhi tỷ tỷ tựa hồ còn chưa có bị huynh ăn tươi nuốt sống đó?” Tiểu
nha đầu chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt trộm nhìn đầy dục vọng.
“Uyển Nhi tìm huynh? Huynh phải đi ngay.”
Lưu Phong vừa mới đi vài bước, đột nhiên lo lắng liếc mắt nhìn Khuynh Thành
một cái rồi cảnh cáo: “Khuynh Thành không được đi theo, nếu không huynh đánh
muội vãi rắm”.
“Hảo a hảo a, muội thích huynh đánh muội…” Khuynh Thành mặt đỏ hồng hồng,
thẹn thùng nhìn Lưu Phong lại mập mờ nói: “Tỷ phu, đêm nay muội đến phòng
huynh để ngủ a.”
“Không được-!” Lưu Phong một trận buồn bực, nếu muội đến thì huynh còn gì sung
sướng nữa. Dùng tay mãi thì cũng chẳng tính được là nên chuyện a.
“Muội đây sẽ đi rình coi các người?” Khuynh Thành khua khua bàn tay nhỏ bé uy
hiếp.