Lưu Phong hơi nhíu mày thở dài một hơi rồi nói: “Chu Phong, việc gì mà ngươi
phải chịu khổ như thế? Chuyện ta đã hứa đáp ứng cho ngươi thì sớm muộn cũng sẽ
làm được, ngươi như vậy thật sự là làm khó ta a”.
Lưu Phong vừa lên tiếng, Chu Phong đã phát hiện ra hắn. Thân thể lập tức trôi
lại, tiếng rống phát ra càng thêm thê thảm: “Người trả thân thể lại cho ta,
trả lại thân thể cho ta?”
Mẹ kiếp, ngươi bây giờ còn mỗi một tia tàn hồn, ngay cả khi ta muốn hoàn trả
lại thân thể cho ngươi thì ngươi nghĩ còn có thể sử dụng được sao? Có sống lại
thì chẳng qua cũng chỉ là một người điên.
Sắc mặt Lưu Phong có hơi buồn rầu: “Chu Phong, ngươi không nên xuất hiện ở chỗ
này, ta sẽ làm ngươi tan biến. Nhưng mà xin ngươi yên tâm, chuyện trước kia
hứa đáp ứng cho ngươi thì chắc chắn ta sẽ làm được, vậy ngươi hãy nghỉ ngơi
đi.”
“Trả lại thân thể cho ta-!”
Mặc kệ cho Lưu Phong nói cái gì, tàn hồn của Chu Phong cũng chỉ có một câu nói
như vậy, hoàn trả thân thể cho ta.
Xem ra Bạch Khiết nói cũng đúng, chuyện này căn bản là không có lý trí a. Nghe
hắn lảm nhảm làm cái gì, để đạt mục đích thì cứ trực tiếp sử dụng Tử Vi Linh
hỏa mà định liệu.
Nghĩ tới đây, Lưu Phong lập tức bấm tay bắt quyết để xuất ra Tử Vi Linh hỏa do
Phi Nhi truyền cho.
“Huynh đệ, thứ lỗi, ta chết không như ngươi tử. Hãy yên tâm là ta sẽ giúp
ngươi hoàn thành tâm nguyện của nhà ngươi” Nói xong Lưu Phong hai tay cùng
động, Tử Vi Linh hỏa đã hóa thành một con rồng lửa mà chồm lên tàn hồn của Chu
Phong cuốn đi.
Sau một tiếng hét thảm thiết thì tàn hồn của Chu Phong đã hoàn toàn bị cuộn
vào trong Tử Vi Linh hỏa.
“Huynh đệ, ta không trách ngươi-!”
Đột nhiên, tàn hồn Chu Phong đang giãy dụa trong Tử Vi Linh hỏa quay về Lưu
Phong nhìn ranh mãnh vái chào một cái.
Lưu Phong hơi hơi run sợ, vội hỏi: “Chu Phong, ngươi đã thực sự thanh tỉnh rồi
sao?”
“Tử Vi Linh hỏa tru diệt hết thảy tà ác trên thế gian, đương nhiên sẽ có khả
năng thanh lọc tàn hồn của ta” Chu Phong nhìn Lưu Phong cười cười: “Ta vừa mới
bắt gặp được trí nhớ của ngươi, ta không có nhìn lầm người. Hy vọng ngươi hãy
tiếp tục hoàn thành tâm nguyện của ta”.
“Thu-!”
Dường như Lưu Phong nhận ra được điều gì đó nên vội vàng bấm tay dẫn động pháp
quyết thu hồi Tử Vi Linh hỏa. Nếu như tàn hồn của Chu Phong đã khôi phục được
ý thức thì hắn không thể tiếp tục đốt phần còn lại. Làm như vậy thì thật là
quá tàn nhẫn.
Chu Phong mỉm cười bèn nhẹ giọng nói: “Huynh đệ, đã quá muộn rồi. Tử Vi Linh
hỏa có khả năng diệt được tà ác, nhưng mà cũng là khắc tinh của linh hồn. Lần
này ta sợ là thật sự biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Nhưng mà ta đã rất
thỏa mãn. Vốn là lần trước ta đã nên biến mất hoàn toàn rồi. Ơn trời đã kéo
dài hơi tàn của ta đến giờ, khiến ta đã thấy được ngươi vì lời hứa hẹn của
chúng ta mà cố gắng, ta thật sự rất vui mừng, rất thỏa mãn.
Lưu Phong hơi hơi thở dài một tiếng. Chu Phong đã nói như vậy mà hắn thì ngược
lại cũng không biết phải hỏi cái gì cho tốt.
“Chu Phong huynh đệ, thực thứ lỗi. Có lẽ là ta đã quá ích kỉ chăng” Lưu Phong
ân hận nói.
“Đây chính là định mệnh” Chu Phong thản nhiên cười: “Ta đã sớm nghĩ thông
suốt. Đây là thiên mệnh, ai cũng không kháng cự được. Kỳ thật như vậy cũng
tốt. Nếu như không phải là ngươi thì có lẽ đời này kiếp này ta cũng đều không
có cách nào mà hoàn thành tâm nguyện của mình”.
Lưu Phong thần sắc nghiêm túc bèn chăm chú nói: “Chu Phong huynh đệ, ngươi cứ
yên tâm đi. Di nguyện của ngươi cùng Thái tử điện hạ, ta đều sẽ nghiêm chỉnh
hoàn thành. Đồng thời, cừu hận của mẫu thân thì ta cũng sẽ đi tìm Tiên Linh
môn để lấy lại công đạo”
Chu Phong hơi hơi gật đầu: “Ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định sẽ làm được.
Nhưng mà chính ngươi cũng phải cẩn thận a. Được rồi, Thái tử phi kỳ thật cũng
là một người đàn bà đáng thương cảm. Mặc dù Phi đã từng gây cho ta và cha ta
những thương tổn vô tận, mặc dù bà ta cũng chẳng phải mẹ đẻ của ta… Nhưng bà
ta thật sự rất đáng thương, ta hy vọng ngươi lưu lại cho bà ấy một con đường
sống”.
Thực là người tốt a. Chính mình đã thành ra như vậy, thế mà còn biết quan tâm
cho cừu nhân của mình.
Lấy đức báo oán, tiểu tử này thực tốt a.
“Ân, ta nghe lời ngươi-!” Con người rồi cũng chết. Lưu Phong há lại không thể
tuân theo di nguyện của hắn, huống hồ hắn vốn cũng không nghĩ tới việc giết
Thái tử phi.
“Tạm biệt, huynh đệ của ta, cuối cùng hãy để ta nói với ngươi một tiếng, đa
tạ-!” Nói xong những lời này thì tàn hồn của Chu Phong hoàn toàn hồn phi phách
tán (nv: hôi phi yên diệt-tro bay khói tan). Từ nay về sau, trong trời đất bao
la đã không còn bất kì ấn kí nào của Chu Phong lưu lại.
“Tiểu tình nhân, đại phiền toái đã giải quyết, nhưng dường như ngươi không làm
sao vui được a?” Bạch Khiết chứng kiến Lưu Phong thấy từ khi nguyên thần nhập
lại vào xác thì vò đầu ủ rũ. Biết hắn có tâm sự bèn nép mình vào bên người hắn
mà ân cần hỏi thăm.
Lưu Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Khiết. Nhưng mà lúc
này trong ánh mắt của hắn trước sau cũng không hề có một chút mập mờ và dâm
đãng. Giờ phút này, trong mắt hắn toát ra một ánh thương tâm: “Tỷ tỷ, người
hãy nói cho ta biết, ta có đúng là người tốt hay không?”
“Người tốt?”
Bạch Khiết nghe vậy, sợ run một chút, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Có đúng là
ngươi đang nghĩ mình không công bằng với Chu Phong? Nếu thật sự là như vậy thì
ngươi không cần phải áy náy. Chu Phong nói đúng, đây là số mệnh nhờ ơn trời
một tay an bài. Ngươi cùng Chu Phong hay bất kì ai cũng không thể thay đổi cái
gì. Trái lại, bởi vì ngươi xuất hiện mà có thể khiến cho tâm nguyện của Chu
Phong được hoàn thành. Coi như đây cũng là một phần công đức của ngươi”.
“Ngươi hẳn nên nghĩ như vầy, nếu Chu Phong cũng không hề chết đi thì chẳng qua
cũng chỉ là hắn đến một nơi khác tiếp tục sống tàn mà thôi…” Bạch Khiết an
ủi nói: “Bỏ qua áy náy trong lòng đi, có rất nhiều việc đang chờ ngươi làm”.
Lưu Phong có chút động tâm, gật lấy gật để, thuận thế dựa vào trong lòng ngực
Bạch Khiết. Tựa đầu lên hai quả đồi cao vút đầy đặn, cảm kích tự nói: “Cám ơn
nàng đã an ủi ta, trong lòng ta đã tốt hơn rồi”.
“Tiểu tình nhân, ngươi định thừa dịp cháy nhà hôi của a (nv: sấn hỏa đả kiếp),
đầu ngươi đang ở chỗ nào vậy? Tay ngươi đang đặt ở đâu hả?” Bạch Khiết quở nhẹ
một tiếng: “Đầu thì có thể gối lên, nhưng mà tay không được sờ loạn…”. (ND:
công lí ở đâu a!)
Lưu Phong cười hắc hắc rồi hắn nhanh chóng rút tay từ giữa hai chân Bạch
Khiết.
Bạch Khiết hừ một tiếng, cảnh cáo nói: “Tiểu tình nhân, sau này nhiều nhất thì
chỉ có thể để cho ngươi sờ ngực của tỷ tỷ. Ngoài ra chỗ khác là không cho, nếu
không cẩn thận thì ta hấp ngươi thành xác khô”.
Cả người Lưu Phong nhanh chóng vọt lên, vội vàng thoát ra khỏi ***g ngực Bạch
Khiết. Hấp Tinh Nữ vương a, bây giờ thực lực còn không đủ, tốt nhất là nên
cách xa nàng ta một chút.
=====================================
Hoa Hạ đại đế ban ra hai đạo chiếu thư, lập tức gây nên một trận huyên náo tại
kinh đô.
Đầu tiên là triệu Yến Vương hồi kinh, người nào hiểu biết đều cũng rõ ràng
rằng bệ hạ không hề có hảo ý. Lần này nếu Yến Vương dũng cảm về chầu có lẽ hơn
phân nửa là sẽ bị giam lỏng. Nhưng mà nếu Yến Vương không về thì lại là phạm
tội khi quân ngỗ nghịch. Trừ phi là hắn thật sự muốn tạo phản, nếu không khó
thoát khỏi quốc pháp trừng phạt.
Tóm lại, đại bộ phận mọi người đều cho rằng, lần này Yến Vương tả hữu hai mặt
đều là khó xử. Đương nhiên, ý đồ thật sự của bệ hạ rốt cuộc là như thế nào thì
cho đến nay không ai biết được
Quan viên phe cánh Yến vương vì biết rõ ý đồ thực sự của bệ hạ nên đa phần chỉ
nghe ngóng. Thậm chí đều đút lót, qua lại với các thái giám có trọng quyền.
Nhưng mà cũng không hề tìm ra một tia manh mối.
Mặt khác, một đạo thánh chỉ của Hoa Hạ đại đế giao toàn bộ Tứ Đại Quân Đoàn
lại cho Tĩnh Vương gia, làm yếu đi thế lực của Túc Vương. Đem Thiên Long quân
trú tại biên cảnh phía nam giao cho Túc vương.
Đây là một tín hiệu ý nói cho Túc Vương cùng với mọi người rằng Túc Vương đã
bị bệ hạ loại ra khỏi hàng ngũ tranh giành ngôi vị hoàng đế. Bệ hạ giao Thiên
Long quân cho Vương, rõ ràng là muốn tiếp tục để cho Vương tự giữ vai trò cứu
mình (nv: hồi lão bổn hành) khi cầm quân đánh trận ngoài biên ải. Nhưng mà,
Thiên Long quân chỉ có khoảng nhõn tám vạn đại quân nên quyền thế của Vương
hiển nhiên đã bị yếu đi.
Đồng thời, việc Tứ Đại Quân Đoàn lại thống nhất một lần nữa cũng bắn ra một
tín hiệu khác rằng, chính bệ hạ đang nhằm vào Yến Vương a. Tam Vệ của Yến
Vương đích xác là cường đại, nhưng còn chưa đạt được tới mức độ Tứ Đại Quân
Đoàn của đế quốc.
Hôm nay là ngày đại triều của đế quốc, cũng là lúc Túc Vương phải rời khỏi
kinh đô. Lưu Phong nhận được thánh chỉ của bệ hạ, bắt buộc phải đến dự đại
triều. Cho nên từ sáng sớm cũng chạy vội đến.
“Túc Vương, trẫm nhận được tình báo, man quốc gần đây có hơi ngu xuẩn mà động
lòng tham. Hình như có ý xâm phạm đế quốc ta. Trẫm hy vọng nhi tử mang theo
Thiên Long quân, vì trẫm bảo vệ biên cương. Cho man quốc một chút ít giáo huấn
để cho bọn họ biết, thiên uy của đế quốc ta là không thể xâm phạm” Dù sao cũng
là chính con mình, lão Hoàng đế lúc nói chuyện vẻ mặt vẫn còn hòa khí.
Túc Vương sắc mặt thay đổi mấy lần, mặc dù đã sớm tiếp được thánh chỉ. Nhưng
là hôm nay nghe chính miệng lão Hoàng đế nói ra thì trong lòng Vương vẫn còn
có chút oan ức phải kìm nén. Vương rất rõ ràng, lão Hoàng đế đã bỏ rơi Vương.
Hôm nay, ngay cả tư cách một quân cờ tranh đoạt mà Vương cũng mất đi. Rời khỏi
kinh đô là mang ý nghĩa rằng Vương hoàn toàn mất đi cơ hội tranh giành. Vậy
cái ngai vàng này từ nay về sau hoàn toàn cách xa Vương.
Trong lòng Vương thật sự là có chút không cam chịu a. Nhưng mà Vương có thể
làm như thế nào chứ. Đế quốc vẫn là đế quốc của bệ hạ, ngài đã nói một thì ai
lại dám nói hai. Cũng may trong tay Vương còn có tám vạn Thiên Long quân, có
lẽ tương lai còn có cơ hội xoay chuyển tình thế (nv: phiên bàn).
Nhìn khóe miệng Túc Vương lộ ra vẻ mủm mỉm tự động viên mà dường như Lưu Phong
cảm thấy được tâm tư của Vương nên âm thầm cười lạnh, thật sự là ngu ngốc a.
Nhưng phàm thông minh một chút thì người nào cũng biết, lão Hoàng đế đẩy Vương
từ triều ra tận biên cương, kỳ thật là để giữ lại cho Vương một mạng a. Vương
lại không biết tốt xấu, trong lòng vẫn tiếp tục hợm hĩnh mà nhớ tới ngôi vị
Hoàng đế xa tít mù kia, thật là khờ cả ổ.
“Túc Vương, nhi tử có ý kiến gì không?” Lão Hoàng đế nhìn Túc Vương trầm quát
một tiếng.
Túc Vương ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được Lưu Phong trào phúng cười lạnh,
trong lòng nhất thời giận dữ. Đồ hỗn trướng, ngươi nghĩ rằng ta không tự lượng
sức, bổn vương cho ngươi biết đừng có ảo tưởng lập triều a. Bổn vương tốt xấu
cũng là hoàng tộc, ngươi tính toán cái gì, đừng tưởng rằng tự mình phao tin
bày đặt thân phận Hoàng tộc gì đó thì hết thảy vạn sự đều tốt lành a.
Tiểu nhân đắc chí.
Túc Vương nén lòng hung dữ liếc nhìn Lưu Phong một cái, ánh mắt chuyển hướng
lão Hoàng đế tấu: “Phụ hoàng, man quốc mấy năm nay phát triển nhanh chóng.
Quốc lực dần dần hùng mạnh hẳn lên, tổng cộng quân đội cả nước đã vượt qua
trăm vạn. Loại trừ các nơi đóng quân và phòng vệ biên cương, vùng biên cảnh
tiếp giáp cùng đế quốc ta ít nhất cũng có hai mươi vạn đại quân. Nhi thần sợ
rằng tám vạn Thiên Long quân…” Nói đến đây, Túc Vương liếc nhìn Lưu Phong
một cái, đối lão hoàng đế thỉnh cầu: “Phụ hoàng, nhi thần hy vọng phụ hoàng
phái một viên đại tướng đắc lực giúp nhi thần phòng thủ quan ải, đồng thời
phòng hộ biên cảnh nam phương Hoa Hạ đế quốc ta”.
Lão Hoàng đế nghe vậy, cẩn thận suy tư một chút, hiểu được lý trong tấu trình
của Túc Vương. Ngài đã sai Túc Vương ra biên cảnh, kỳ thật chính là vẫn còn
coi trọng trình độ tài hoa quân sự của Vương. Túc Vương quả thật là tướng tài,
nhưng không thể trở thành một đại soái thiên phú, đế vương.
“Trẫm chuẩn tấu-!”
Lão Hoàng đế có chút gật đầu lạnh nhạt: “Trong các đại tướng thì khanh tùy
tiện chọn lấy một hai vị” Có lẽ là vì để cho Túc Vương một ít bồi thường, lão
Hoàng đế có vẻ rất khảng khái.
Túc Vương nghe vậy nhất thời mừng rỡ, vội vàng tạ ơn. Sau đó, Vương đứng dậy,
ánh mắt hướng văn võ bá quan đảo qua, bộ dáng trầm tư, tựa hồ đang quyết định
tuyển một vị đại nhân. Đột nhiên, ánh mắt của Vương chuyển hướng sang Lưu
Phong, Vương mỉm cười.
Lưu Phong thầm kêu không ổn, Túc Vương hẳn sẽ không định tấu thỉnh mời bệ hạ,
nhượng để cho ta theo Vương đi man quốc biên cảnh? Trái lại, lão tử không muốn
xuất chinh, không muốn chịu khổ nữa. Huống hồ, hắn bây giờ tại kinh đô còn có
rất nhiều chuyện muốn làm. Làm sao có thể đi chiến đấu với man quân cơ chứ.
“Ngươi dám tuyển ta, lão tử nhạo chết ngươi-!” Lưu Phong cấp cho Túc Vương một
ánh mắt uy hiếp, ý tứ không cần nói cũng biết.
Túc Vương tựa hồ hiểu được ý tứ trong mắt Lưu Phong, lập tức trả lại hắn một
ánh mắt sắc bén, ý tứ tựa hồ muốn nói: “Lão tử tuyển ngươi thì sao-!”
“Ngươi dám tuyển ta thử xem, lão tử nhất định nhạo chết tử ngươi” Trong lòng
Lưu Phong hơi hoảng. Phen này, Vương nhất định là muốn tuyển chính mình.
Quả nhiên Túc Vươngcấp cho Lưu Phong một cái thần sắc thật sự: “Lão tử nhất
định tuyển ngươi-!”
“Túc Vương, trong lòng nhi tử đã có người thích hợp chưa?” Lão Hoàng đế nhìn
Túc Vương thật lâu không thể quyết đoán, trầm quát một tiếng hỏi.
Túc Vương vội vàng quay đầu, đối lão Hoàng đế cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi
thần đã có người thích hợp, chỉ là nhi thần sợ hắn vị tất sẽ theo vào man quốc
biên cảnh”
“Ha ha-!”
Lão Hoàng đế khinh thường cười cười: “Túc Vương, nói đi, nhi tử rốt cuộc chọn
vị ái khanh nào. Trẫm hội cho nhi tử làm chủ”
“Phụ hoàng, có những lời nói này của người, nhi thần an tâm” Túc Vương nhìn
Lưu Phong đắc ý cười cười.
Sắc mặt Lưu Phong lập tức hiện vẻ đe dọa. Mẹ kiếp, ngươi làm người không có
hậu, rõ ràng định dùng phương kế này dìm chết lão tử. Hừ, lão tử tuyệt sẽ
không cho ngươi như ý.
Lưu Phong cũng đã quyết định chủ ý. Dù cho nói xé trời thì hắn cũng sẽ không
đi.
“Phụ hoàng, nhi thần hy vọng người chấp nhận Lưu Phong theo nhi thần cùng đi
vào đóng quân ở man quốc biên cảnh?” Túc Vương hít sâu một hơi, quỵ té trên
mặt đất cung kính nói.