Tĩnh Vương gia nghe vậy, tâm tình lập tức trở nên có hơi kích động: “Không
sai, ta đã giết qua dân thường, giết qua người vô tội… Trên tay ta dính đầy
máu tanh. Về điểm này thì cho tới bây giờ ta cũng không hề có phủ nhận qua.
Cho nên, bây giờ ta đang phải sám hối, cầu khẩn. Từ trước tới nay, ta vẫn mong
thay đổi được chút gì, làm được chút gì. Nhưng mà xã hội này là như thế, ngay
cả ta đang nắm trong tay trọng quyền của Tứ Đại Quân Đoàn, mà ta cũng không
thể thay đổi hiện trạng. Cho đến khi hài tử Lưu Phong này xuất hiện, khiến cho
ta thấy được ánh sáng, thấy được một tia hy vọng. Phong thành chính là một ví
dụ rất tốt. Vậy mới chánh thức là xã hội loài người. Hoàng gia, ta cũng không
sợ nói cho ngươi biết, tương lai bất kể Lưu Phong cho tới cùng có đúng là
hoàng tộc hay không. Nếu bệ hạ quy thiên, ta dám chắc sẽ hoàn toàn ủng hộ Lưu
Phong. Ta hy vọng Hoa Hạ đế quốc có thể sẽ giống như Phong thành, chánh thức
trở thành thiên đường ở nhân gian-!”
“Thật buồn cười-!”
Hoàng gia cười lạnh nói: “Tĩnh Vương gia, người được coi như là nguyên lão của
đế quốc thì hẳn là người phải biết. Tình huống như ở Phong thành, thì đế quốc
ở trong biên giới của mình tuyệt đối không cách nào thực hiện được. Ít nhất
thì quý tộc và quan viên của đế quốc hoàn toàn sẽ không đáp ứng. Cách làm của
Lưu Phong chính là hy sinh ích lợi của quý tộc cùng quan viên. Người cho rằng
hắn có thể thực hiện ở trong đế quốc được sao?”
“Vạn nhất mà nói, cho dù thật sự để cho Lưu Phong ngồi lên cái ghế ấy. Ta cam
đoan là chỉ cần hắn làm cho đế quốc giống như Phong thành vậy, Hoa Hạ đế quốc
ta tất diệt vong-!”
Tĩnh Vương gia thở dài một tiếng, sâu kín nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng là
ta hiểu được hài tử Lưu Phong này dám chắc sẽ tạo cho ta đại kinh hỉ. Có lẽ
hắn còn có biện pháp khác để không gây tổn hại đến ích lợi quý tộc khi thay
đổi hiện trạng của đế quốc.” Từ Thiên Thượng Nhân Gian, đến Phong thành, từ
bản thân Lưu Phong mà Tĩnh Vương gia thấy được rất nhiều kỳ tích và cả hy
vọng. Vương thừa nhận, những lời này của Hoàng gia đều rất quan trọng. Nhưng
mà Vương đối với Lưu Phong vẫn có niềm tin tưởng rất lớn như trước.
Hoàng gia lắc lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như người nghĩ đâu.”
Ngừng lại một chút, Hoàng gia đột nhiên nói rất nghiêm túc: “Tĩnh Vương, sở dĩ
người chờ mong như vậy, chẳng qua cũng chỉ vì muốn có một minh quân mà thôi.
Mà làm minh quân cũng là chí hướng của tại hạ từ nhỏ. Nếu như người có thể
đứng về phía bên ta thì ta cam đoan trong tương lai sẽ tự mình làm một vị minh
quân tốt chưa từng có…”
“Ngươi… không được-!”
Tĩnh Vương gia hếch mũi khinh khỉnh nói: “Trong mắt các ngươi chỉ có chính
mình, chỉ có hoàng quyền cùng phú quý. Các ngươi có lẽ đến ngay cả đương kim
bệ hạ đều cũng không bằng…”
“Thực quá tự phụ, lớn mật-!”
Hoàng gia nghe vậy thì giận dữ quát lên một tiếng rồi nói: “Tĩnh Vương gia,
người là đại nghịch bất đạo, lại còn dám nói như vậy. Chẳng lẽ ngươi không sợ
phạm tội khi quân sao?”
“Sợ thì đương nhiên là sợ. Thiên hạ của đế quốc vẫn chính là thiên hạ của bệ
hạ, bổn vương cũng tự nhận là thần tử của bệ hạ. Nhưng mà ngươi định tính cái
gì vậy? Ngươi dựa vào đâu để trách mắng ta. Chàng trai trẻ, ngươi chẳng qua
chỉ là một gã hoàng tử mà danh tiếng còn chưa có coi được. Chờ khi ngươi có đủ
bản lãnh để ngồi trên cái ghế đó, rồi hãy trở lại giáo huấn bổn vương đi.”
Tĩnh Vương gia khinh thường nói.
“Tĩnh Vương, người thật quá ngoan cố-!”
Hoàng gia hừ một tiếng rồi nói: “Cuối cùng thì ta cũng nhắc nhở ngươi một câu.
Lưu Phong cũng không phải là hoàng tộc gì hết, hắn căn bản là không có tư cách
tranh đoạt cái ghế đó.”
“Chuyện cũng chưa tới bước cuối cùng, mọi thứ đều có khả năng. Ngươi dựa vào
cái gì mà dám nói chắc rằng Lưu Phong không phải hoàng tộc như vậy.” Nói đến
đây, Tĩnh Vương gia đột nhiên nở nụ cười: “Có lẽ, ngươi đã biết thân phận của
Lưu Phong. Bởi vì lo sợ nên mới cố ý nói ra như vậy, có đúng không?”
Hoàng gia hơi hơi kinh ngạc, thầm giật mình. Người ta thường nói gừng càng già
càng cay, lời này không sai tẹo nào. Suy đoán của Tĩnh Vương đã làm cho Hoàng
gia có chút sợ hãi.
“Lão già ngoan cố-!” Hoàng gia hừ hừ mắng.
“Đồ thỏ con, ta nhắc lại một lần cuối cùng. Tương lai ngày bệ hạ quy thiên,
cho dù hài tử Lưu Phong này không phải là hoàng tộc, chỉ cần hắn có hùng tâm
tranh đoạt thì ta cũng sẽ hỗ trợ hắn.” Tĩnh Vương gia cười nói: “Muốn bổn
vương tương trợ, cho dù có chết thì vào lúc này cũng cần mưu tính chứ. Hiện
tại bổn vương xem ra các ngươi là một lũ phá gia chi tử như thế này, không một
ai có thể làm hảo hoàng đế hết.”
“Tĩnh Vương. Người càng ngày càng ngày càng nói càn, Lưu Phong không phải
hoàng tộc. Ngươi lại giúp hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chẳng phải là mưu
phản sao. Người đối với ân sủng của đương kim Hoàng thượng lại như vậy sao?”
Hoàng gia giận dữ phản đối.
Tĩnh Vương khinh miệt cười cười: “Giang sơn của bệ hạ nếu rơi vào tay lũ con
cháu bất hiếu các ngươi thì khoảng cách đến lúc mất nước cũng không còn xa.
Nước sắp diệt vong thì còn nói gì đến mưu phản với không mưu phản.”
“Ai, bổn vương thân nhận đại ân của bệ hạ, nếu không có lũ phá gia chi tử yếu
đuối các ngươi thì ta sao lại thành ra như thế này?” Tĩnh Vương nhìn Hoàng
gia, bộ dáng tỏ ra oán hận chán nản (nv: thiết bất thành cương-sắt mài không
được) mà nói: “Khoảng cách để làm minh quân của các ngươi quá xa. Mặc dù ta
không biết ngươi là ai, nhưng mà điều ta muốn nói chính là, kể cả là nhân vật
như lão Tứ thì vẫn còn kém rất nhiều so với Hoàng đế. Cho nên bất kể như thế
nào, ta cũng sẽ không giúp các ngươi.”
“Ngươi… ngươi thật là quá ngoan cố, Tĩnh Vương, hôm nay ngươi cự tuyệt hảo ý
của ta, sớm muộn sẽ có một ngày mà ngươi phải hối hận vì lựa chọn hôm nay”
Hoàng gia biết chính mình hôm nay đã tốn công vô ích. Bị người ta cự tuyệt
không nói làm gì, nhưng mà lại phải nghe một trận thuyết giáo nhục mạ. Nếu sớm
biết như thế này thì đã không tới.
“Cả đời vô hối-!”
Tĩnh Vương gia mỉm cười nói: “Bổn vương cưỡi ngựa cả đời, cho tới bây giờ
không có lúc nào mà tỉnh táo như hôm nay. Ta nghĩ ta đã có lựa chọn chính xác
nhất trong đời.”
“Kỳ thật ngươi ngay cả Túc Vương cũng không bằng.” Tĩnh Vương đột nhiên trào
phúng nói: “Tối thiểu Túc Vương còn đem gương mặt thật cùng ta gặp mặt, mà
ngươi lại…”
Hoàng gia lắc đầu, cười lạnh nói: “Hừ, cái tên Túc Vương ngu xuẩn kia cũng
muốn ngồi tại cái ghế đó, thật sự là buồn cười.”
Hai mắt Tĩnh Vương gia đã có hơi mất hết tinh khí bèn sửa quần áo rồi lạnh
nhạt nói: “Điều nên nói thì cũng đã nói rồi, ngươi có thể đi…”
Hoàng gia không nói gì, cũng không có rời đi, hắn lẳng lặng nhìn Tĩnh Vương
gia, một lúc lâu sau mới nói: “Sau này còn gặp lại, nói không chừng tại hạ
cũng sẽ cho người một tin kinh hỉ.”
Tĩnh Vương gia ngẩng đầu lên mà nhìn thẳng Hoàng gia, đột nhiên nở nụ cười rồi
nói: “Tiểu tử, mặc dù ngươi không chịu dùng gương mặt thật để làm yên lòng
người. Nhưng mà bổn vương đối với thân phận thật của ngươi đã đoán ra được một
chút. Ta nghĩ muốn nói cho ngươi, đế quốc hôm nay vẫn còn là thiên hạ của bệ
hạ. Ngươi đừng nghĩ đến chuyện làm càn, ít nhất kinh đô còn có Tứ Đại Quân
Đoàn trấn thủ tại đây”.
“Tĩnh Vương, hôm nay người nói nhiều lời đại nghịch bất đạo như vậy, chẳng lẽ
người không sợ ta trình tấu lên bệ hạ sao?” Hoàng gia cười lạnh một tiếng rồi
nham hiểm nói.
Tĩnh Vương khinh thường cười lạnh: “Ha ha, ngươi thực sự sẽ trình tấu sao? Câu
chuyện hôm nay, cũng chỉ có hai người chúng ta biết. Ngươi mà dám trình tấu
thì thân phận của ngươi cũng sẽ rõ ràng khắp thiên hạ. ngược lại ta cũng muốn
nhìn xem ngươi là con thỏ nhỏ nào.”
Hoàng gia mấp máy miệng định nói gì đó. Nhưng mà cuối cùng cũng chẳng nói gì,
chỉ lắc đầu rồi xoay người đi thẳng.
“Yến Vương, lúc ngươi còn trẻ kỳ thật cũng tốt. Đáng tiếc bây giờ…” Tĩnh
Vương gia đột nhiên nhìn bóng lưng của Hoàng gia mà hô lớn một câu.
Hoàng gia nghe vậy, thân thể bất giác khẽ run lên. Cũng không có quay đầu lại
mà hạ giọng đáp: “Ta nghĩ Vương gia nhận lầm người rồi-!”
Tĩnh Vương gia nhìn theo hướng Hoàng gia biến mất, thấp giọng nói thầm: “Ta
nhìn lầm rồi sao? Thật sự nhìn lầm rồi sao? Có lẽ đôi mắt của lão nhân gia
cũng không còn tốt rồi.”
================================================== ==
“Đình nhi, không được. Không được, nàng không thể chết được… Ta sẽ giải
quyết, tất cả mọi chuyện ta cũng đều giải quyết. Nàng nghe ta nói, ta không
thể không có nàng…” Trong lúc ngủ mơ, Lưu Phong đột nhiên há miệng mà lớn
giọng kêu loạn cái gì đó.
“Tỷ phu, ngươi làm sao vậy? Tỷ phu. Ngươi tỉnh lại đi a…”
Khuynh Thành đang ngủ bên cạnh Lưu Phong bị hắn đánh thứ. Bèn mở to hai mắt lờ
đờ ra, thân hình nhanh bật dậy. Nàng vội vàng đưa tay mà lắc Lưu Phong, gọi
hắn tỉnh lại.
“Không được…”
“Tỷ phu, ngươi mau tỉnh lại a…” Khuynh Thành lắc vài cái vẫn không thấy Lưu
Phong tỉnh dậy. Lại thấy vẻ mặt hắn thống khổ thì trong lòng không khỏi luống
cuống, bèn vội vàng gia tăng thêm lực bắt đầu lay Lưu Phong mạnh hơn.
“Tỷ phu. Ngươi đừng làm ta sợ a, ngươi mau tỉnh lại a…” Thấy bộ dáng này của
Lưu Phong, Khuynh Thành đoán hắn hơn phân nửa là gặp ác mộng. Thoáng do dự một
chút, chợt nàng nghiến răng một cái rồi lấy hết can đảm mà cầm lấy bổng bổng
của Lưu Phong rồi dùng sức vừa xoắn vừa véo một cái.
“A-!”
Lưu Phong hạ thân đau nhức, kêu thảm một tiếng. Lập tức từ trong mơ bừng tỉnh
dậy.
Lưu Phong mở mắt ra mà thở hổn hà hổn hển. Một hồi lâu sau mới phát hiện chính
mình xích lõa nửa người đang nằm ở trên giường. Trên người mặc một cái áo ngủ
bằng gấm. Bên cạnh là một người thân thể mềm mại đang cuộn chặt lấy mình. Lại
có một mùi thơm thoang thoảng từ từ bay vào trong mũi.
“Tỷ phu, rốt cuộc thì ngươi cũng tỉnh rồi?” Khuynh Thành thấy Lưu Phong tỉnh
lại, lập tức thở phào một hơi, vội vàng nghiêng đầu tới mà ân cần hỏi han: “Có
đúng là ngươi vừa gặp cơn ác mộng hay không? Vừa rồi bộ dáng của ngươi thực
dọa chết người a.”
Lưu Phong nhìn bốn phía rồi đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh đầy trên trán. Hít một
hơi thật sâu trong lòng vẫn còn sợ hãi liền gật lấy gật để: “Ân, ta gặp cơn ác
mộng. Cám ơn ngươi, may mắn là ngươi đã kịp thời đánh thức ta, nếu không ta
cũng không biết sẽ như thế nào nữa.”
“Tỷ phu, to quá-!” Khuynh Thành đột nhiên mặt đỏ hồng hồng mà nói thật dễ
thương.
“Cái gì to?” Lưu Phong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên ý thức được bàn
tay nhỏ bé của Khuynh Thành hình như đang nắm chính bổng bổng của mình.
Trách không được cảm giác rất sảng khoái rất ấm áp. Có lẽ thật sự đang to ra ở
trong tay Khuynh Thành. Sắc mặt Lưu Phong có chút xấu hổ liền hạ giọng hỏi: “
“Sao nàng lại nằm ở trên giường ta, còn nắm của ta như thế…”
Khuynh Thành bĩu môi một cái rồi hừ nói: “Thì sao? Làm sao mà ta lại không thể
ở trên giường của ngươi. Đừng có quên là chúng ta đã đính hôn. Theo như lời
của ngươi nói thì bổn tiểu thư bây giờ đã là vị hôn thê của ngươi.”
“Vậy tại sao nàng lại nắm nó?” Tâm tình của Lưu Phong dần dần từ kinh hoảng
trong cơn ác mộng mà ổn định trở lại. Giờ thấy Khuynh Thành chỉ mặc cái yếm
bụng nên tâm thần lại nhộn nhạo một trận nữa. Huống chi của quí lại đang bị
Khuynh Thành nắm ở trong tay, cho nên lập tức miệng lưỡi khô khốc (nv: khẩu
kiền thiệt táo).
“Bởi vì ta…” Khuynh Thành vốn muốn ăn ngay nói thật, nhưng mà lại sợ Lưu
Phong sẽ tức giận khi biết chân tướng. Sở dĩ nàng nắm là bởi vì vừa rồi phải
ngược đãi nó. Nếu không thì chủ nhân của nó làm sao mà tỉnh dậy được từ cơn ác
mộng.
“Ta thích nắm đấy, ngươi quản được chắc.” Dưới tình thế cấp bách, Khuynh Thành
cũng nghĩ không nghĩ ra được lý do gì cho tốt, bèn dứt khoát nói vô lại.
Ta kháo, như thế nào mà ta lại lại không được quản, vậy đây là chỗ của ai?
Lưu Phong hừ nói: “Nàng nghe cho rõ vào, đây là thứ để dùng của ta, có biết
không? Tiểu nha đầu nhỏ bé này, còn không mau buông tay, cẩn thận kẻo bảo bối
của ta lại ăn nàng?”
“Xí, ai sợ ai chứ, cẩn thận không ta ăn nó.” Khuynh Thành cãi lại.
Lưu Phong nghe vậy, có hơi động tâm. Nhìn cái miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ thắm
của Khuynh Thành mà thầm nghĩ, nếu nàng muốn ăn thì quả là tốt nhất. Nhưng
mà…
Hình như nhìn thấy từ ánh mắt dâm đãng của Lưu Phong một chút gì đó, sắc mặt
của Khuynh Thành lập tức đỏ rực: “Đại sắc lang, ta mới không thèm ăn. Không ăn
không ăn, không ăn đâu.”
Nói xong Khuynh Thành tinh nghịch hướng Lưu Phong lè lưỡi: “Ngươi để cho
Khuynh Quốc giúp ngươi ăn đi, nàng ta nhất định thích-!”
“Được rồi, rốt cuộc thì vừa rồi ngươi mơ thấy cái gì? Ngươi có biết không, vừa
rồi vẻ mặt của ngươi khổ sở lắm a, làm hù ta suýt chết…” Khuynh Thành đột
nhiên thay đổi tính tình, không trêu nghẹo nữa.
Lưu Phong nghe vậy, tức khắc hồi tưởng lại tình cảnh trong giấc mộng, trong
lòng lập tức thấy hơi khó chịu.
Nhìn vẻ mặt Lưu Phong ảm đạm trở lại, vẻ mặt Khuynh Thành xấu hổ: “Xin lỗi tỷ
phu, ta không nên làm cho ngươi nhớ tới chuyện không vui.”
Vừa nói, hạ thân nàng uốn nhẹ nhàng nằm lên người Lưu Phong. Bàn tay nhỏ bé
của nàng đặt trên ***g ngực hắn đang đập hơi loạn xạ, dịu dàng nói: “Tỷ phu,
đừng sợ hãi, có Khuynh Thành theo cùng ngươi.” Vừa nói, nàng vươn bàn tay nhỏ
bé, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh chảy trên trán Lưu Phong.
Lưu Phong thở dài, tâm tình ổn định một chút, quay đầu về Khuynh Thành nói:
“Khuynh Thành, cám ơn nàng, ta không bị sao cả-!”
“Thật sự không bị làm sao?” Từ vẻ nhíu mày nhăn nhó của Lưu Phong mà Khuynh
Thành thấy không giống với câu trả lời, trong lòng lại thấy lo lắng vì hắn.
“Không có việc gì, cũng không còn sớm, nàng về ngủ đi.” Lưu Phong nhẹ nhàng
nói.
“Cái gì mà đi về ngủ, đây không phải giường của ta sao? Tỷ phu, ngươi đừng có
quên chúng ta rõ ràng là đã đính hôn. Huống hồ ngươi từng sờ mó nhân gia, nhân
gia cũng đã ***ng vào ngươi. Dù gì thì chúng ta cũng đã như vậy, ngủ cùng chỗ
thì đã làm sao nào?” Khuynh Thành chính là Khuynh Thành. Dám nói ra như vậy,
một chút thẹn thùng cũng không có.
Lưu Phong một trận buồn bực, nha đầu kia không hổ là tiểu ma nữ.
“Được rồi, nàng còn chưa nói cho ta biết, làm thế nào mà nàng lại ngủ trên
giường của ta. Nàng đến đây từ lúc nào, làm sao mà ta không hề biết một tí gì
cả?” Lưu Phong cau mày hỏi.