Lưu Phong cười hắc hắc: “Đưa đầu lại đây, để đồ nhi nói cho người a.”
Nghê Thường theo lời đưa đầu đến gần. Lưu Phong cũng đưa miệng tới, ghé vào lỗ
tai nàng hạ giọng nói thầm vài câu, cũng không biết nói cái gì. Cuối cùng khi
Nghê Thường nghe xong thì mặt đỏ tới mang tai bèn sẵng giọng nói: “Tiểu tử
thúi, ngươi đúng là miệng mọc ngà voi mà”
“Tam sư tôn người sai rồi, phải nói là miệng chó không…” Nói đến đây thì Lưu
Phong đột nhiên ý thức được là Tam sư tôn đang mắng chính mình a.
“Ha ha-!”
Nghê Thường cười khúc khích một tiếng rồi ngẩng đầu lên. Trên mặt vốn dính đầy
nước mắt, giờ phút này cũng đang tươi cười như hoa: “Hắc hắc, là ngươi thừa
nhận chính mình là chó…”.
Lưu Phong dở khóc dở cười, sư tôn học sai lại thành ra biết cách mắng người.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Lưu Phong, Nghê Thường mỉm cười quay lại kéo Lưu
Phong lên. Dùng bộ ngực của mình cọ vào cánh tay hắn một chút xem như lấy
lòng: “Được rồi, không chọc ngươi được vài câu sao, có vậy mà cũng giận thật.”
Lưu Phong cười hì hì: “Đồ nhi không có hẹp hòi như thế. Nhưng mà sư tôn, sư
tôn học sai thì quay ra lại là mắng người”.
“Cái này đều là Tứ muội dạy cho ta.” Nghê Thường không e dè chút nào đem
Trương Mỹ Nhân ra mà bán đứng.
Lưu Phong đầu tiên là ngẩn tò te, nhưng rồi ngay sau đó lập tức hiểu được. Tam
sư tôn là thần tiên trong thiên hạ, người đã ẩn cư lâu tại Vân Mộng Trạch tiên
sơn nên thuần khiết như một bông hoa tuyết. Hôm nay học sai, chỉ có thể là do
được dạy lại bởi vị Tứ sư tôn kia vốn đã đắm mình lâu dài ở trong trần thế.
Người được lắm Tứ sư tôn. Người cứ chờ đấy, đến khi gặp lại Phong nhi nhất
định phải “trừng trị” người.
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng-!”
Lưu Phong bèn nói: “Tam sư tôn, sau này người chú ý cách xa Tứ sư tôn một
chút. Đừng để cho nàng dạy người mấy thứ xấu xa.” Nói như vậy bởi vì hai vị tỉ
muội này bây giờ gần như là một, không rời khỏi nhau tựa bóng với hình.
“Không được-!”
Nghê Thường đỏ mặt, hạ giọng nói: “Ta còn đang muốn thỉnh giáo mấy chuyện với
Tứ muội mà?”
“Chuyện nào vậy?” Kì thật Lưu Phong đã đoán được, rõ ràng là biết rõ mà vẫn
còn cố hỏi.
“Chính là… chính là… là ‘hắc hưu’ đó…” Nghê Thường mặt đỏ bừng bừng, nói
một tiếng rồi quay đầu đi nhanh như chớp.
Lưu Phong vừa nghe đã nổi nhạc trong lòng. Về các mặt khác của Tứ sư tôn thì
quả thật không thể nói to được. Nhưng mà luận về công phu “hắc hưu” thì tuyệt
đối không thể chê. Dù sao trong đông đảo nữ nhân của Lưu Phong thì công phu
“hắc hưu” của nàng cũng là danh liệt hàng đầu. Chỉ là phẩm chất có hơi kém so
với Ân Quý phi vốn xuất thân từ chốn cung đình.
Nghiên cứu công phu “hắc hưu” của Ân Quí phi chưa đến mức phải khoe khoang,
nhưng vẫn tuyệt đối đạt tới mức độ cấp giáo đồ. Năm đó khi gia nhập Hoàng gia,
để làm cho Hoàng đế vui sướng mà nàng suốt ngày suốt đêm nghiên cứu đến mấy
năm. Cho dù bây giờ cho phải chép lại thành sách cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến Ân Quý Phi, Lưu Phong hiểu được chính mình cần phải về Phong thành
một chuyến. Thứ nhất nhằm thị sát một chút tình hình phát triển của Phong
thành. Thứ hai cũng là để cùng với nữ nhân của chính mình hội tụ. Cẩn thận sắp
xếp để hảo hảo mấy ngày liền cùng với Tố Tố, Thanh Nghi, Ân Qúi phi các nàng.
Yên nào, Tam sư tôn đi theo Tứ sư tôn học “hắc hưu” công phu. Vậy chuyện sinh
hoạt tình dục hạnh phúc của mình với nàng chắc là chỉ còn đợi bằng ngày a.
“Phong nhi, đêm nay chúng ta cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, nói chuyện tâm lí
được không?” Nghê Thường nói vào chuyện chính.
Lưu Phong hưng phấn có thừa, gật lấy gật để rồi nói: “Ân, ta nghe lời người!”
Lúc này, Trương Mỹ Nhân cùng Thu Sương vốn đang chờ xem bên ngoài cửa sổ khẽ
cười. Trên mặt bất giác cũng lộ ra một chút thất vọng.
============================================
Tứ Đại Quân Đoàn.
Trong Soái phủ Tĩnh vương bên ngoài kinh đô. Tĩnh Vương gia ngồi ở trên ghế
ngựa (thảng y-nằm) ngáp một cái. Rồi nói với vị khách mang theo hoàng kim mặt
nạ đối diện: “Rốt cuộc thì ngươi là ai, ngươi tới tìm ta có mục đích gì?”
“Tại hạ Hoàng gia Huyền Hoàng môn, hôm nay mạo muội đến đây thăm viếng chỉ
muốn cùng Tĩnh Vương gia thương nghị một đại sự.” Lão nhân tự mình giới thiệu.
Ánh mắt Tĩnh Vương gia đảo qua người mới tới liếc nhìn một cái rồi lạnh nhạt
cười: “Huyền Hoàng môn, chưa từng nghe qua. Nhưng mà nghĩ kĩ thì chắc cũng
không phải là tổ chức tốt đẹp gì, nếu không các hạ cũng không cần phải mang
theo mặt nạ khi gặp người.”
Trong mắt Hoàng gia lóe lên một đạo tinh mang, lạnh lùng nói: “Tĩnh Vương gia
muốn ta cởi bỏ mặt nạ, tại hạ đương nhiên phục tùng-!” Nói rồi hắn tháo hoàng
kim mặt nạ để lộ ra diện mục chân thật. Gương mặt thực sắc bén, anh khí bức
người, đôi mắt thâm thúy như phát sáng, khiến cho người ta thực khó lòng nhìn
thấu.
“Được rồi, ngươi vừa rồi nói ngươi tên là gì?” Tĩnh Vương gia nhìn chằm chằm
vào Hoàng gia cẩn thận đánh giá vài lần rồi mới mở miệng hỏi.
“Tại hạ là Hoàng gia Huyền Hoàng môn-!”
“Hoàng gia? Hoàng gia?” Tĩnh Vương gia lẩm nhẩm nói thầm vài câu, ánh mắt tối
sầm lại rồi lạnh lùng nói: “Nói đi, ngươi tìm đến ta rốt cuộc là có chuyện
gì.”
“Chuyện cực kì lớn” Hoàng gia lạnh nhạt cười, ánh mắt chăm chú uy hiếp nhìn
Tĩnh Vương gia rồi nghiêm túc nói: “Vương gia, bây giờ thế cục trong kinh đô
hỗn loạn. Rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào cái ghế hoàng đế. Duy chỉ
Tĩnh Vương gia vẫn tận trung nắm giữ việc phòng vệ, thật là hiếm có a…”
“Ngươi tới cùng là muốn nói chuyện gì?” Tĩnh Vương gia quát một tiếng rồi nói:
“Trong quân doanh của bổn vương không được nói chuyện về quốc sự”
“Tĩnh Vương, đừng kích động như vậy nếu như người không có dã tâm. Tóm lại thì
cuối cùng vẫn phải lựa chọn một phe phái nào đi? Nếu không ngay cả bây giờ thì
người còn quyền thế ngập trời, nhưng trong tương lai khi tân Hoàng đế lên ngôi
thì người cũng khó mà tốt đẹp được” Hoàng gia mỉm cười nói.
Tĩnh Vương gia cười lạnh một tiếng, liếm môi một chút rồi nói: “Hẳn là ý tứ
của Hoàng gia muốn ta đứng ở bên ngươi, là ý tứ này đúng không?”
Hoàng gia lạnh nhạt cười: “Nói chuyện cùng người thông minh thực là hấp dẫn.
Không sai, đích thực là tại hạ có ý này.”
Tĩnh Vương gia nghe vậy, lại cười lạnh vài tiếng. Khóe miệng tràn trề một vẻ
khinh khỉnh: “Người trong thiên hạ đều mơ tưởng cái ghế đó. Nhưng mà muốn
tranh đoạt cũng phải có tư cách, vậy ngươi có sao?”
“Đương nhiên là có-!” Hoàng gia thản nhiên đáp.
Tĩnh Vương gia nghe vậy, đôi mắt nheo lại một chút, trong con ngươi lóe lên
một đạo tinh quang rồi lạnh giọng nói: “Hay cho một tên Hoàng gia? Ta biết bộ
mặt của nhà ngươi bây giờ cũng không phải thật. Nếu ta không có đoán sai,
ngươi hẳn là một trong những vị hoàng tử của bệ hạ?”
Trong con ngươi của Hoàng gia thoáng qua một ánh tươi cười bèn gật lấy gật để:
“Tĩnh Vương quả nhiên thông minh. Đúng vậy, tại hạ chính là hoàng tử đang cải
trang. Tĩnh Vương, tại hạ biết người không có dã tâm. Nhưng mà người nắm trọng
binh trong tay nên có ảnh hưởng rất lớn đối với thế cục tương lai. Ta hy vọng
người có thể đứng về bên ta. Ta hứa trong tương lai sẽ cho người những ích lợi
vô cùng lớn. Ta có thể cam đoan với người, tương lai của người tuyệt đối sẽ
không kém so với bây giờ”.
Tĩnh Vương gia nhẹ nhàng vỗ vỗ gáy mình một chút rồi cười lạnh một tiếng:
“Ngay cả khi ngươi là hoàng tử thì sao nào? Ta dựa vào cái gì mà phải đứng ở
bên ngươi? Hơn nữa, cho tới bây giờ bổn vương chưa từng nghĩ tới sẽ tham dự
vào trong việc tranh đoạt hoàng quyền. Ta xem ra ngươi đã đi nhầm chỗ, tìm sai
người rồi, ngươi hãy mau trở về đi”.
“Tĩnh Vương, hết thảy đều là người thông minh, hà cớ gì mà người phải nói lời
không trung thực? Nếu như là ta không có đoán sai thì hẳn là người muốn hỗ trợ
tiểu tử Lưu Phong, có đúng vậy không?”
…
Hoàng gia cười lạnh một tiếng rồi nói: “Ta biết người vẫn rất để ý tới Lưu
Phong. Nhưng mà ta phải nhắc nhở người, thân phận Thế tử Trịnh vương của hắn
là giả. Vương gia là người thông minh thì đừng có để cho hắn lừa. Nếu không,
trong tương lai người nhất định sẽ phải hối hận.”
“Không cần ngươi phải nhắc nhở, ta biết thân phận Thế tử Trịnh vương của hắn
là giả thì đã làm sao?” Tĩnh Vương gia lãnh đạm nói: “Nói thật cho ngươi biết,
bổn vương nhìn hài tử Lưu Phong rất hợp mắt. Ngươi không phục a, không phục
thì đánh ta a?” Tĩnh Vương gia nói xong câu cuối cùng kia thì đã giống như một
lão vô sỉ vậy.
Hoàng gia hơi hơi run sợ, lập tức lại khinh thường nói: “Nhưng mà Lưu Phong
chỉ là một gã tiểu tử miệng còn hơi sữa, ngươi cho rằng hắn có khả năng làm
được đại sự?”
“Không nên đánh giá thấp hài tử Lưu Phong này” Tĩnh Vương gia cầm lấy chén trà
ở trên bàn bên cạnh ghế ngựa nhấp một ngụm để cho ngọt giọng rồi nói: “Lúc ban
đầu ở Giang Nam thì ta đã bắt đầu chú ý tới hài tử Lưu Phong. Lúc đấy ta đã
lường tính rằng trong tương lai thì hắn sẽ một phen làm nên chuyện lớn. Bây
giờ nghĩ lại thì quả là nhãn quang của bổn vương vẫn không có sai. Phong thành
vốn là một tòa tử thành. Đế quốc đã từng phái đến vô số quan viên để cai trị,
nhưng đều không có kết quả gì hết. Vậy mà hôm nay ở trong tay hắn thì sự phồn
vinh của Phong thành đã vượt qua cả Giang Nam… Cả đời bổn vương đã từng gặp
qua vô số anh hùng tài tử, nhưng mà dạng nhân tài như hài tử Lưu Phong thì ta
mới gặp lần đầu… ta lại thường suy nghĩ, sợ rằng hài tử này là do trên trời
ban phúc tinh, cứu tinh cho toàn dân Hoa hạ chúng ta… Đáng tiếc a, đến tột
cùng thì trong lòng hài tử này đang suy nghĩ cái gì thì chính ta cũng không
được rõ nữa. Nhưng mà ta mơ hồ có khả năng đoán được một ít…”
Hoàng gia sửng sốt một chút, hắn không hề nghĩ tới việc trong lòng Tĩnh Vương
gia thì rõ ràng là Lưu Phong lại được đánh giá cao tới như vậy.
“Lưu Phong không phải hoàng tộc, hắn không cách nào mà làm được việc.” Hoàng
gia chắc chắn nói.
Tĩnh Vương gia cười lạnh một tiếng, phản bác đáp lại: “Mặc dù ta không biết
ngươi là vị hoàng tử nào. Nhưng mà ngươi có khả năng đến đây thì ta nghĩ thế
lực tất nhiên không phải là tầm thường. Có một số việc, so với ta thì có lẽ là
ngươi biết rõ ràng hơn. Rốt cuộc Lưu Phong có phải là hoàng tộc hay không thì
tin rằng sẽ rất nhanh có kết quả. Nhưng mà ta chắc chắn tin tưởng rằng hắn sẽ
không làm cho chúng ta thất vọng.”
“Ngươi đã biết cái gì chăng?” Trong lòng Hoàng gia đã âm thầm giật mình, chẳng
lẽ Tĩnh Vương gia cũng biết thân phận chân thật của Lưu Phong. Năm đó vị Vương
gia này cùng Thái tử chính là tri kỉ lâu năm a.
“Ngươi sai rồi-!”
Tĩnh Vương gia lạnh nhạt nói: “Ta cái gì cũng đều không biết, chỉ là đối với
hài tử thì ta có niềm tin mà thôi” Tĩnh Vương gia đích thực là hoài nghi thân
phận của Lưu Phong. Hơn nữa đã nhiều lần thử, nhưng cuối cùng đều không có kết
quả. Dù sao thì trước sau Vương gia vẫn tràn ngập tin tưởng đối với Lưu Phong.
Tựa như lòng tin tràn trề của lão đối với Thái tử năm nào.
Vương gia tin tưởng rằng hài tử Lưu Phong này sớm muộn sẽ gây cho lão một trận
ngạc nhiên dễ chịu. Việc bây giờ Vương gia phải làm, chỉ là thực hiện cho tốt
bổn phận của mình mà yên lặng chờ đợi tin tức của Lưu Phong.
“Tĩnh Vương, người cho rằng tại hạ khó mà ngồi lên được long ỷ Hoàng đế phải
không. Vậy ta có thể nói rõ cho Vương gia biết, bây giờ tại hạ đã tập hợp được
lực lượng vượt xa so với khả năng của Lưu Phong.” Hoàng gia nửa uy hiếp nửa dụ
dỗ nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu. Vương gia là người thông minh, ta hi vọng
Vương gia sẽ không làm chuyện gì để sau này phải hối hận”.
Tĩnh Vương gia cúi đầu. Vỗ nhẹ lên quần nhung rồi ngẩng đầu lên, trong mắt đầy
vẻ bình tĩnh. Một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Trong cuộc đời của bổn vương, cho
tới bây giờ vẫn chưa từng thấy hai chữ hối hận. Bất kể ngươi là vị hoàng tử
nào, ta cũng đều muốn khuyên ngươi một câu, không nên đùa với lửa”.
“Đùa với lửa tất tự thiêu-!”
Nghe xong Tĩnh Vương gia nói, Hoàng gia cả nửa ngày nói không ra lời, hồi lâu
sau mới kín đáo than thở: “Tĩnh Vương, người vẫn còn cố chấp như vậy. Ta biết
rằng một khi người đã nhận định chuyện gì thì sẽ khó lòng thay đổi. Nhưng mà
ta vẫn phải nhắc nhở người một câu, Lưu Phong không thể đấu lại ta.”
Tĩnh Vương gia cười nói: “Chưa chắc. Ngươi quá khinh địch rồi, hài tử Lưu
Phong này vượt xa sự tưởng tượng đơn giản của ngươi”.
“Ta không rõ tại sao người lại coi trọng đối với Lưu Phong như thế” Hoàng gia
có chút tức giận.
“Hài tử Lưu Phong này cùng các ngươi không giống nhau” Tĩnh Vương gia ngẩng
đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Hoàng gia rồi lạnh nhạt nói: “Mặc
dù hắn cùng các ngươi giống nhau, đều mơ tưởng đến cái ghế đó. Nhưng mà ta
biết, hắn với các ngươi không phải cùng là một loại người. Các ngươi bởi vì
quyền thế, bởi vì vinh hoa phú quý mới mơ tưởng ngồi trên cái ghế đó. Hơn nữa
vì thế mà không tiếc mọi thủ đoạn và trả giá. Vì cái ghế này mà trên tay các
ngươi dính rất nhiều, rất nhiều máu tanh. Mà hắn lại không giống, so với các
ngươi thì hắn sạch sẽ hơn.”
“Thật buồn cười.”
Hoàng gia khinh thường nói: “Lưu Phong tại Phong thành, Phúc thành giết người
chẳng kém gì ta”
“Không sai, Lưu Phong tại Phong thành, Phúc thành dụng binh, dưới tay giết hơn
mười vạn người. Nhưng mà đó là chiến tranh. Trên chiến trường người chết vốn
là chuyện bình thường.” Nói đến nơi đây, Tĩnh Vương ném cho Hoàng gia một ánh
mắt coi thường: “Nhìn lại các ngươi xem, ai trên tay mà không có máu tươi của
dân chúng vô tội… Phú quý quyền thế của các ngươi, không phải được tạo ra từ
nỗi thống khổ của dân chúng sao. Ngươi nhìn xem Lưu Phong cai trị Phong thành.
Nhà nhà an cư lạc nghiệp, thậm chí ngay cả tầng lớp nô đãi thấp kém nhất xã
hội cũng đều có cuộc sống hạnh phúc. Nếu so với Lưu Phong thì cùng lắm các
ngươi chỉ là một đám hấp huyết quỷ, chó điên…”
Hoàng gia nghe vậy, thân thể hơi run một chút. Mặc dù Tĩnh Vương gia nói có
chút xung khắc, nhưng mà hơn phân nửa lại là sự thật. Phong thành dưới sự cai
trị của Lưu Phong bây giờ đích xác có thể gọi là thiên đường dưới trần gian.
Nhưng mà đối với hắn thì lại không cho là đúng. Chỉ có thể coi Lưu Phong như
giống nòi khác. Đối với chế độ xã hội nô đãi thì Hoàng tộc vốn là chủng tộc
cao cao tại thượng. Về phần dân chúng thì chẳng qua đều là tiện nhân, ai mà để
ý chuyện sống chết của bọn họ.
“Tĩnh Vương gia, làm sao ta không biết, từ khi nào mà người lại trở thành Đại
Từ Đại Bi Bồ Tát. Muốn nói tới máu tanh, muốn nói chuyện tàn sát người vô tội
thì đối với chuyện này, tin tưởng rằng Vương gia sẽ không thể kém hơn so với
ai khác.” Hoàng gia trào phúng nói.