Lão hoàng đế kỳ thật rất nghiêm túc hy vọng Lưu Phong là Trịnh vương Thế tử.
Như vậy mà nói có thể dùng được tài năng của hắn và các thế lực mà bây giờ hắn
đang nắm giữ. Chỉ cần hắn lại ủng hộ một chút là nhất định có khả năng mạnh
hơn Yến vương để trở thành phái cường đại nhất trong các phái hiện hữu. Tới
lúc đó ngài chỉ cần nắm giữ chắc chắn phe phái của Lưu Phong thì ngài không
còn phải phiền muộn do thế cục đế quốc lại bị hỗn loạn.
Lão Hoàng đế đăng cơ nhiều năm như vậy, am hiểu sâu sắc thủ đoạn cầm quyền.
Ngài rất rõ ràng cần phải hết sức ổn định thế cục đế quốc hiện tại. Mà thủ
đoạn tốt nhất, hiệu quả nhất chính là, tối hiệu quả nhất chính là tạo ra sự
cân bằng.
“Bệ hạ cũng biết lai lịch của đám người đó?” Lưu Phong thử hỏi dò. Nhưng mà
hắn đoán rằng lão Hoàng đế hơn phân nửa không biết những kẻ ấy là thuộc hạ
dưới tay Thái tử phi. Nếu không thì ngài đã không có khả năng biểu hiện tỉnh
táo như thế.
Lão Hoàng đế cũng không có đáp lại Lưu Phong ngay, mà hai tròng mắt nhìn chằm
chằm vào Lưu Phong: “Khanh biết lai lịch của bọn họ?”
“Vi thần không biết”. Vẻ mặt Lưu Phong nghiêm trang, ngẩng đầu lên nhìn lão
Hoàng đế rồi nói: “Vi thần cũng là trong lúc vô ý thu được vài mẩu tin tức
nhỏ. Biết được đám người này định gây bất lợi cho bệ hạ. Lúc này vi thần mới
phân phó thuộc hạ theo sau đánh bại, hi vọng có thể bảo đảm an toàn cho bệ
hạ”.
“Ha ha “
Lão Hoàng đế cười to một tiếng rồi nói: “Rất tốt, ái khanh. Sự việc lần này kì
thật trẫm phải cảm tạ khanh. Nghe Xích Long nói, nếu như không phải khanh điều
đến hai gã cao thủ thì chưa chắc đám người này chịu rút chạy” Nói tới cao thủ
thì lão Hoàng đế có chút hâm mộ đối với Lưu Phong a. Nghe nói đó là hai cao
thủ tu chân nguyên thần kì.
“Bảo vệ an nguy cho bệ hạ là một phần công chuyện của vi thần” Lưu Phong nói
rất nghiêm túc.
“Ái khanh, có người nói Thái tử phi chọn việc giết trẫm, khanh xem thế nào?”
Lão Hoàng đế đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi nói: “Trẫm cũng không đối xử
bạc với Điềm nhi, vậy mà Phi lại dám nảy sinh ý nghĩ giết trẫm trong đầu, thực
là đáng giận. Ái khanh, khanh nói trẫm có nên ra tay trước để giết Điềm nhi”
Thời gian gần đây, lão Hoàng đế thực sự có ý định giết Thái tử phi. Thứ nhất
là để có thể tiêu trừ một mối nguy hiểm bên mình, thứ hai cũng để cho Phi và
Lưu Phong không làm chuyện gì đó có thể phá hủy thanh danh Hoàng tộc.
Lưu Phong hơi hơi nhíu mày, cũng không dám giải thích quá nhiệt tình: “Bệ hạ,
việc này huyên náo đến số lớn chuyện trọng yếu nên vi thần không dám nói
bừa!”.
“Mấy ngày trước đây trẫm có gặp qua Điềm nhi, xem ra trong lòng Phi đích thực
vẫn còn có sát ý” Lão Hoàng đế nói: “Khanh có thể thay trẫm truyền lại mấy lời
cho Điềm nhi, để cho Phi sớm một chút mà từ bỏ ý định không thiết thực kia.
Nếu không thì đừng trách trẫm vô tình”.
Lưu Phong liếc nhìn lão Hoàng đế một cái rồi gật lấy gật để: “Đại sự bệ hạ
giao, vi thần nhất định ghi nhớ”.
“Ái khanh, trẫm hỏi khanh, khanh có biết được Điềm nhi là dạng nữ nhân như thế
nào. Vì sao trong khoảng thời gian này, trẫm lại có chút nhìn không thấu Điềm
nhi. Rất nhiều lúc trẫm cũng không biết trong lòng Phi đang nghĩ gì, nói cho
cùng thì Phi muốn làm gì?” Lần trước sau khi trở về từ Đông cung, dường như
lão Hoàng đế từ khứu giác cảm thấy có chút khí tức nguy hiểm. Nhưng mà cụ thể
là xảy ra chuyện gì thì ngài cũng không sao rõ được. Đương nhiên từ trong ý
thức sâu kín của lão, thì cho đến giờ lão cũng không nhận thấy Thái tử phi tạo
thành cái gì uy hiếp lão.
Lưu Phong lắc lắc đầu rồi lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, kì thật đối với Thái tử phi
điện hạ thì thần cũng không được rõ. Nhưng mà hạ thần xem ra thì điện hạ vẫn
là nữ nhân rất tốt”.
Lão Hoàng đế liếc nhìn Lưu Phong một cái rồi mới nói sâu lắng: “Trẫm đã nhìn
Điềm nhi lớn lên. Từ nhỏ nàng đã có vẻ thông minh lanh lợi. Trẫm cùng Hoàng
hậu vô cùng yêu thích nàng, vì vậy sau này mới đem nàng mà hứa gả cho Thái tử.
Ai mà biết thái tử sau đó… Từ sau khi đó trẫm nghĩ Điềm nhi có chút thay
đổi. Ái khanh, thế lực Đông cung đã không còn như trước, thậm chí nói đã nằm
trong lòng bàn tay trẫm. Nhưng mà gần đây rốt cuộc thì trẫm phát hiện, dường
như trẫm không cách nào mà chi phối được Điềm nhi. Khanh thử nói xem liệu Điềm
nhi còn có gì chống đỡ chăng…” Lão Hoàng đế nói vậy, kì thật là lão có một
thứ cảm giác, nhưng mà cảm giác này lại có vẻ rất chân thật.
“Bệ hạ, vi thần cũng không được rõ, cho nên không dám nói bừa!” Lưu Phong
không thể không bội phục cảm giác của lão Hoàng đế. Nhưng mà hắn hoàn toàn lựa
chọn cách tránh nói về chủ đề mẫn cảm này. Cho đến giờ mà nói thì cho dù là
lão Hoàng đế, hay Thái tử phi và Lưu Phong đều giữ quan hệ hợp tác. Bây giờ
hắn cần bọn họ tạm thời chung sống hòa bình. Cho nên có rất nhiều chuyện mà
hắn đều không để lộ ra ngoài được.
Lão Hoàng đế cười lạnh nói: “Không dám nói bừa, vậy trẫm phái khanh đi tra xét
thì khanh có ý kiến gì không?”.
“Nếu thực sự bệ hạ có ý này thì vi thần đương nhiên không dám từ chối” Lưu
Phong cung kính nói.
“Tốt!”
Lão Hoàng đế lạnh nhạt nói: “Vậy trẫm phái khanh đi tra xét Điềm nhi, nếu có
tin tức thì báo ngay cho trẫm”.
Lưu Phong hơi cúi đầu nói: “Vi thần đã hiểu!”.
“Ái khanh, hôm nay trước mặt trẫm đặt ra hai chuyện đại sự. Thứ nhất là bộ
phận lực lượng lai lịch không rõ kia. Thứ hai, theo như tin tình báo gửi về
cho thấy tại Yến kinh thì gần đây Yến vương tại Yến kinh và các khu vực xung
quanh đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, mà là theo đuổi không tuân theo qui tắc
nào cả. Chuyện thứ nhất tạm thời trẫm giao cho cho khanh, để khanh phụ trách.
Chuyện thứ hai thì để trẫm tự mình xử lí”.
Lưu Phong yên lặng một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn lão Hoàng đế mà
hỏi: “Bệ hạ, vi thần vẫn còn có một chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay
không?”.
“Giữa hai chúng ta thì không có chuyện gì mà không thể không nói được” Lão
Hoàng đế ý bảo Lưu Phong nói ra nghi vấn trong lòng.
“Bệ hạ, dường như chưa bao giờ ngài triệu hồi Yến vương về kinh đô… Vi thần
thiết tưởng bệ hạ có thể phát chiếu chỉ tuyên triệu Yến vương về kinh nghị sự.
Tới lúc đó bệ hạ có thể thử một chút hư thực của Yến vương. Nếu quả như Vương
có phản tâm thì đem đi giam lỏng để tránh khỏi đại họa sau này” Lưu Phong kiến
nghị nói.
Lão Hoàng đế cũng không có tiếp lời của Lưu Phong, chỉ hơi nhíu nhíu mày rồi
ngẩng đầu lên nhìn thẳng phía trước. Một hồi lâu sau mới quay đầu lại nhìn Lưu
Phong nói: “Chiếu thư này trẫm không thể ban ra được. Trừ phi trẫm chết, nếu
không Yến vương cũng không dễ dàng vào kinh”.
Lưu Phong hơi kinh ngạc thầm nghĩ, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ trong việc
này lại có ẩn tình gì đó.
Dường như nhìn thấu tâm tư của Lưu Phong, lão Hoàng đế lạnh lùng nói: “Năm đó
Yến vương mới chỉ là Hoàng tử, lão Tứ phi thường thích Điềm nhi. Thậm chí lão
Tứ còn thỉnh cầu với trẫm về chuyện muốn lấy Điềm nhi. Nhưng mà năm đó trong
lòng trẫm chỉ có Thái tử nên cũng không hề đáp ứng thỉnh cầu của lão Tứ. Vì
chuyện này mà lão Tứ vẫn còn hận trẫm… Sau này đến lúc cấp đất phong vương
thì lão Tứ liền chủ động yêu cầu đến miền đất biên thùy Yến kinh. Trẫm biết là
lão Tứ muốn tránh xa trẫm, nhưng vì lúc đó trẫm cũng chẳng có suy nghĩ nhiều
nên đã phê chuẩn. Ai mà biết được lão Tứ cũng có một chút bản lĩnh. Chưa được
mấy năm bất ngờ tự mình phát triển binh mã Tam Vệ lên gấp bội. Do đất Yến kinh
và tộc người Hồ tiếp giáp nhau nên hàng năm chinh chiến liên miên không ngừng.
Mấy năm vừa rồi, binh mã Tam Vệ của Yến vương đã phát triển rất nhiều, thậm
chí đã vượt qua cả Long Vệ quân, Tường Long quân của trẫm. Bây giờ trong các
lực lượng của trẫm mà đối diện thì chỉ có Tứ Đại Quân Đoàn là còn có thể đối
kháng lại được… Sự đời khó ngờ, nếu trẫm biết được kết quả như thế này thì
lúc đầu nhất định sẽ không cho lão Tứ ra bên ngoài. Mà lưu Vương ở lại kinh đô
làm một vị vương gia an nhàn là đủ…”.
Lưu Phong có hơi cau mày, cảm thấy còn có chuyện gì ở trong đó.
“Bệ hạ, xin hỏi phải chăng là Yến vương cầu hôn trước?’ Lưu Phong đột nhiên
nghĩ ra điều gì đó.
“Đúng vậy!”.
Lão Hoàng đế âm thầm thở dài một tiếng: “Lúc lão Tứ đề xuất hôn sự thì kì thật
Thái tử và Điềm nhi vẫn còn chưa gặp gỡ thân mật…”.
Lão Hoàng đế thiên vị, chả trách Yến vương lại ghi hận trong lòng.
“Khanh định nói rằng trẫm thiên vị sao?” Lão Hoàng đế cười cười tự giễu mình:
“Sự thực thì lão Tứ cũng tưởng là như vậy. Lúc đầu sau khi Vương mới rời kinh
đô đã từng phát lời thề rằng kiếp này sẽ không gặp lại trẫm nữa”.
“Ái khanh, đó đều là chuyện cũ của Hoàng tộc. Hôm nay cũng không hiểu vì sao
mà trẫm lại nói cho khanh biết. Trẫm hi vọng khanh có thể giữ được bí mật. Nếu
không trẫm nhất định sẽ không tha cho khanh” Dường như lão Hoàng đế ý thức
được điều gì nên quay đầu lại mà dữ tợn cảnh cáo Lưu Phong một câu.
Lưu Phong mấp máy môi định nói gì đó, không nghĩ rằng lão Hoàng đế lại đột
nhiên mỉm cười nói: “Khanh cũng không sợ phải chịu áp lực gì cả. Kì thật việc
này thì rất nhiều người cũng đã biết”.
“Ái khanh, khanh hãy nói xem trẫm có phải thực sự là thiên vị” Vẻ mặt lão
Hoàng đế có hơi cô đơn.
Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Bệ hạ, kì thật vi
thần cho rằng người cũng không thiên vị. Thái tử là đế vương tương lai mà Yến
vương chỉ là tứ Hoàng tử. Bệ hạ ban những gì tốt nhất cho Thái tử, đây cũng
không phải là việc có thể chê trách về sau được và cũng phù hợp với người ta
thường tình. Huống hồ, theo như thần được biết thì hôn nhân năm đó của Thái tử
phi điện hạ với Thái tử điện hạ cũng rất là mĩ mãn”.
“A a, nói cho cùng, nói cho cùng thì Thái tử chính là đế vương tương lai,
thiên hạ sau này của trẫm cũng sẽ thuộc về hắn. Đương nhiên trẫm phải cho hắn
những thứ tốt nhất rồi. Điềm nhi năm đó được trẫm và Hoàng hậu yêu thích sâu
sắc. Thêm nữa lại thông minh lanh lợi nên hai người chúng ta đã ngầm định lựa
chọn làm Hoàng hậu tương lai. Trẫm không có làm sai”.
Lão Hoàng đế mỉm cười, lông mày dần dần giãn ra.
Nhưng mà chỉ hồi lâu sau thì sắc mặt của lão Hoàng đế lại trở nên xấu hơn: “Có
lẽ trẫm là Hoàng đế tốt, nhưng lại không phải là người cha tốt. Lão Tứ hoàn
toàn có lí do để oán hận trẫm”.
Lưu Phong hơi hơi run sợ, trong lòng có chút thương xót. Không nghĩ rằng lão
Hoàng đế lại còn có một biểu hiện nhân tính như thế.
“Bệ hạ, thân là cửu ngũ chí tôn, nếu có được thì cũng sẽ có mất. Làm một Hoàng
đế tốt, nhất định không có cách nào trở thành người cha tốt. Từ xưa tới nay cá
và vuốt gấu không thể cùng chung! Thiên tử là người đứng đầu thiên hạ, làm
việc tự nhiên trước hết phải coi trọng chăm sóc quốc gia… Bệ hạ, lựa chọn
của người là đúng” Lưu Phong an ủi một câu.
“Cá và vuốt gấu không thể cùng chung?”.
Lão Hoàng đế thoạt tiên thì giật bắn người, nhưng lại lập tức cười to: “Ái
tình, nói cho cùng thì chuyện trò với khanh thực là hấp dẫn. Không sai, trẫm
là Thiên tử, là chủ nhân của bách tính trăm họ. Sự lựa chọn của trẫm là đúng.
Ái khanh a, sau này nếu khanh không quá bận rộn thì thường xuyên vào cung với
trẫm, bồi tiếp trẫm nói chuyện”.
Lưu Phong mỉm cười: “Bệ hạ yên tâm, sau này vi thần nhất định vào cung nhiều
hơn để giúp bệ hạ chia sẻ ưu phiền. Nhưng mà vi thần vẫn cho rằng bệ hạ nên hạ
chiếu thỉnh Yến vương vào kinh một chuyến”.
“Liệu có ổn không?” Lão Hoàng đế vẫn còn hơi do dự.
“Bệ hạ, không có gì là không ổn. Người là Thiên tử, trong khắp thiên hạ: chẳng
đất nào không có vương, không bến nào lại thiếu bờ, thần tử nào mà không có
vua (nv: mạc phi vương thổ, mạc thổ chi tân, mạc phi vương thần). Yến vương là
thần tử nên chẳng có gì mà không ổn” Lưu Phong phân tích tiếp: “Nếu như Yến
vương không tuân thánh chỉ, vậy là tâm địa làm phản đã rõ. Như vậy bệ hạ có
thể quang minh chính đại mà áp dụng một ít biện pháp đắc lực. Còn nếu như
Vương vào kinh thì bệ hạ có thể tự mình tra xét thực hư của Vương, tìm cơ hội
giam lỏng Vương. Nhưng mà theo như vi thần xem xét thì nếu như bệ hạ ban
chiếu, khẳng định Yến vương sẽ đến. Cho dù là Vương có ý định làm phản thì bây
giờ thời cơ vẫn chưa đến nên Vương sẽ không dám mạo hiểm”.
Lão Hoàng đế mỉm cười nhìn Lưu Phong rồi đột nhiên cười lớn: “Hà hà. Ái khanh,
khanh nói rất hay. Lần này trẫm nghe lời khanh mà triệu Yến vương vào kinh
nghị sự. Nếu Vương kháng chỉ không tuân theo là chứng minh Vương có ý định làm
phản. Trẫm đương nhiên hiệu triệu thiên hạ cùng thảo phạt. Nhược bằng Vương
phụng chiếu tới đây thì trẫm sẽ tra xét ý đồ làm phản của Vương rồi đem giam
lỏng. Yến kinh nếu như không có lão Tứ thì trẫm nghĩ rằng ba đứa tôn tử của
trẫm cũng không có làm được đại sự gì”.
Lưu Phong lại không nghĩ vậy. Trong ba đứa con của Yến vương, không kể lão tam
Chu Cao Thăng hỗn đản ở bên ngoài thì hai đứa nhi tử còn lại tuyệt không đơn
giản.
“Ái khanh, với trí thông minh của lão Tứ, trẫm nghĩ rằng Vương sẽ không khó gì
mà biết mục đích hạ chiếu. Trẫm cho rằng mặc dù Vương đồng ý tiến kinh thì
cũng sẽ có đối sách hoàn hảo. Theo trẫm được biết thì mấy năm nay thuộc hạ lão
Tứ cũng đã tập hợp được một ít kì nhân dị sĩ. Nhất là gần đây, nghe nói là đệ
nhất đại phái tu chân giới gọi là Huyền Tâm Chánh tông cũng đang âm thầm trợ
giúp lão Tứ. Để đảm bảo không có gì bất ngờ xảy ra, trẫm hi vọng sau khi Yến
vương vào kinh thì khanh có thể trợ giúp trẫm một ít lực lượng” Kì thật thì
lão Hoàng đế không hề có sợ Yến vương. Với lực lượng của Hoàng Đình Đấu Ti thì
lão Hoàng đế cũng không lo Yến vương xuống tay với mình. Sở dĩ ngài nói như
vậy vì muốn nhân cơ hội này để xem xét thế lực của Lưu Phong. Xem xem rốt cuộc
thì hắn mạnh đến như thế nào. Ngài không muốn nghĩ mới diệt xong một Yến vương
thì lại xuất hiện thêm nguy cơ lại còn lớn hơn cả Yến vương. Nói cho cùng thì
lão hoàng đế đối với Lưu Phong vẫn còn có chút đề phòng. Quan hệ tín nhiệm
giữa hai người tới bây giờ kì thật rất tinh tế. Nguyên nhân cuối cùng thì chủ
yếu vẫn là hai người đều có rất nhiều ích lợi giống nhau.
“Xin bệ hạ yên tâm, về điểm này cho dù người không nói thì vi thần cũng sẽ chú
ý” Lưu Phong có hơi giật mình. Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới việc Huyền Tâm
Chánh tông và Yến vương lại đồng thời cấu kết. Trước đó, cũng giống như Phiêu
Miểu cốc thì đối tượng ủng hộ của Huyền Tâm Chánh tông là Đông cung. Không thể
ngờ rằng bây giờ bọn họ lại thay đổi trận tuyến.
Đồng thời, Lưu Phong đối với thế lực của lão Hoàng đế cũng có thêm nhận thức
mới. Bởi vì cho tới bây giờ tổ chức tình báo thuộc hạ của hắn cũng không hề
phát hiện tin tức về Huyền Tâm Chánh tông và Yến vương cấu kết với nhau.
Nếu như lời của lão Hoàng đế nói là sự thật thì đó là bằng chứng rõ ràng nhất
về việc trong tay lão Hoàng đế đang nắm giữ một lực lượng cường đại phi
thường.
“Ái khanh, sự tình tu chân giới thì trẫm không hiểu được nhiều lắm. Nghe nói
Huyền Tâm Chánh tông là đệ nhất đại phái, khanh có chắc như vậy không?”.