Lão Hoàng đế im lặng, rất bình tĩnh nhìn hắn. Trong đôi mắt thâm thúy lóe lên
một tia quang mang, sắc mặt khẽ biến, một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ta
không tin!”
Lưu Phong mỉm cười nói: “Bệ hạ anh minh. Đây chỉ là lời đồn nhảm nhí, không đủ
chứng cứ để tin tưởng.”
“Nhưng mà hôm nay toàn bộ đế quốc đều nghị luận về vấn đề này, chẳng lẽ khanh
lại không cảm thấy có chút kì quái sao?” Lão Hoàng đế hừ một tiếng, trong
giọng nói hình như có pha tức giận.
Lưu Phong thản nhiên nói: “Không dám giấu bệ hạ. Sau khi nghe được tin đồn này
và điều tra xung quanh, thần có thể khẳng định đây chính là một âm mưu được
suy tính trước. Chỉ tiếc là đối phương an bài thập phần hoàn mỹ. Cho đến giờ
thần vẫn chưa thể điều ra được chân tơ kẽ tóc. Nếu không hệ hạ có thể để cho
Chân Long vệ điều việc này chăng?” Vẻ mặt Lưu Phong tràn đầy ủy khuất.
“Cũng đã điều tra qua, nhưng không có bất kì manh mối nào” Lão Hoàng đế có
chút thâm ý nhìn Lưu Phong, chậm rãi nói: “Dường như chỉ trong một đêm mà lời
đồn đã lan truyền khắp đế quốc. Nhưng lại không thể tra ra ngọn nguồn của nó
cuối cùng là ở đâu? Như khanh đã nói, đây là một âm mưu có tổ chức và được suy
tính.”
Lão Hoàng đế âm thầm thở dài một tiếng rồi đột nhiên ân cần nói: “Kỳ thật,
trẫm cũng hy vọng lời đồn này là thật. Năm đó trẫm đã không phải đối với Trịnh
Vương…”
Lưu Phong trong lòng nao nao, với tính tình của lão Hoàng đế mà có thể nói ra
những lời hối tiếc như vậy thì thật là hiếm có.
“Khanh đi cùng trẫm!”
Trong lúc Lưu Phong còn đang suy nghĩ thì lão Hoàng đế đã từ Long ỷ bước
xuống. Đầu óc Lưu Phong mờ mịt, hắn thực không rõ lão Hoàng đế có ý gì. Nhưng
cũng chỉ có thể theo ngài ra khỏi thượng thư phòng, thẳng đường đi tới ngự hoa
viên. Trên đường đi lão Hoàng đế cũng không nói tiếng nào, chỉ đi trước dẫn
đường. Tận khi đến một bậc đá trước tọa đình thì ngài mới dừng bước, sắc mặt
có vẻ phi thường thận trọng.
“Lưu ái khanh, khanh lại đây. Trẫm có một vấn đề rất trọng yếu muốn hỏi
khanh?” Lão Hoàng đế thấy Lưu Phong còn chưa đi tới, vẫy tay gọi.
Lưu Phong có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn vội vàng đi tới. Cùng sóng vai
với lão Hoàng đế đứng chung một chổ. Ánh mắt chăm chú nhìn đóa hoa trước mặt
mà lẳng lặng chờ lão Hoàng đế nói. Một cơn gió nhẹ thoáng qua, cánh hoa rực rỡ
khe khẽ đung đưa trong gió, mang theo một mùi thơm thoang thoảng lan đến,
khiến lòng người thật thư thái.
“Ái khanh, khanh cũng biết vì sao trẫm gọi khanh đến đây, định nói gì với
khanh không?” Một lúc lâu sau lão Hoàng đế mới quay đầu lại, hướng Lưu Phong
mỉm cười. Trong nháy mắt, từ trong ánh mắt thâm thúy của ngài toát ra một vẻ
hiền lành. Tựa giống như lão gia gia đang nhìn tôn tử của mình.
Lưu Phong tựa hồ cũng đã hiểu ý đồ của lão Hoàng đế nên thầm nghĩ, chẳng lẽ
hắn thật sự cho rằng ta là Thế tử của Trịnh Vương? Không đúng a, dựa theo thủ
đoạn của lão Hoàng đế vài chục năm nay, làm thế nào mà ngài có thể lưu lại
nhân chứng. Người khác thì không biết, nhưng chính hắn lại biết rất rõ, Trịnh
Vương thế tử tuyệt không thể có khả năng sống sót được.
“Bệ hạ, vi thần ngu muội, thỉnh bệ hạ chỉ rõ?” Lưu Phong nhẹ lắc đầu, ra vẻ vô
tội đáp.
“Không… khanh không hề ngu. Trong số đám thần tử của trẫm, khanh là người
thông minh nhất. Kỳ thật khanh hiểu được ý tứ của trẫm, chỉ là giả vờ hồ đồ mà
thôi.” Lão Hoàng đế sắc mặt ảm đạm, có chút cô đơn nói: “Ngoài chuyện trách
nhầm Trịnh Vương năm đó, cả đời này của trẫm có thể nói là hoàn mỹ. Mặc dù
không thể nói là minh quân bất phàm gì đó, nhưng cũng không phạm phải sai lầm
lớn. Chỉ duy nhất có chuyện của Trịnh Vương là trẫm đã làm việc có chút khinh
xuất. Cho đến bây giờ nghĩ lại, trẫm vẫn còn thấy đau đớn trong lòng…”
Lưu Phong nhẹ cau mày, lão Hoàng đế này tới cùng thì với xử sự vừa xong, nghe
khẩu khí của ngài dường như đã chấp nhận thân phận của mình? Nhưng lúc trước
lão vừa nói không tin cơ mà.
Mẹ kiếp, thật là gừng càng già càng cay mà (nv: việt lão thành tinh).
Thật sự là khó có thể làm người ta hiểu được?
“Ái khanh, khanh không biết sao? Khi lần đầu trẫm nghe được lời đồn này, kỳ
thật trẫm phi thường vui vẻ, cũng rất kích động, trẫm hy vọng tin đồn đó có
thật. Trẫm nợ cả nhà Trịnh Vương nhiều lắm, nếu khanh thật sự là Thế tử của
Trịnh Vương thì trẫm cũng có thể có cơ hội đền bù những lỗi lầm năm đó…” Ánh
mắt lão Hoàng đế sắc bén dần lên, đôi mắt chăm chú nhìn Lưu Phong, hy vọng có
thể thấy được chút tâm tình của hắn.
Nhưng mà Lưu Phong vẫn như cũ, giữ yên lặng giống hệt giếng cổ trong tranh.
Tựa như những lời lão Hoàng đế nói với hắn không có chút quan hệ nào.
“Bệ hạ, người chết thì cũng đã rồi, chuyện quá khứ cứ để cho người quá khứ đi.
Ngài là Hoàng đế còn đang tại vị, có đôi khi không thể không làm một vài
chuyện mà sau này khiến ngài phải hối hận, âu cũng là chuyện bình thường.” Lưu
Phong nhẹ giọng an ủi, bất kể lão Hoàng đế có hối hận thật hay không. Nhưng từ
trong ánh mắt của lão thì quả thật Lưu Phong cũng nhìn thấy được một tia thống
khổ. Cho nên hắn nhịn không được mới lên tiếng an ủi vài câu.
Lão Hoàng đế vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Lưu Phong, bình tĩnh nói: “Khanh còn
trẻ nên có một số chuyện không hiểu, nhất là khi về già. Trong mấy ngày gần
đây trẫm thường xuyên mơ thấy Thái tử, thấy Trịnh Vương…” Nói đến đây, vẻ
mặt lão Hoàng đế thoáng hiện vẻ cô đơn.
Nhìn vẻ mặt lão Hoàng đế có vẻ rất già nua như vậy, tâm tình Lưu Phong có hơi
nặng trĩu. Giờ phút này ngài đâu còn dáng vẻ uy nghiêm của đấng đế vương, mà
chỉ thấy giống một lão nhân cô độc.
Lưu Phong ngẩng đầu ngắm hoa rực rỡ khắp tứ phía, trong lòng đột nhiên có chút
tư vị. Hắn đang suy nghĩ, vậy nhiều năm sau thì mình cũng có kết cục như vậy
không. Hoàng đế tự xưng là trẫm, hay quả nhân. Chẳng lẽ kết cục của bọn họ
nhất định phải chịu cảnh sống cô đơn, tịch mịch như vậy sao?
“Ái khanh, khanh có tâm sự gì chăng?” Thấy bộ dạng Lưu Phong nhíu mày trầm tư,
lão Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ một chút vào bả vai hắn.
Lưu Phong giật mình hồi phục tinh thần, hướng lão Hoàng đế mỉm cười mà nói:
“Bệ hạ, thần không có việc gì, chẳng qua vừa rồi mới nghe được lời bệ hạ nói.
Xem ra bệ hạ cũng không được sung sướng như người ta tưởng tượng?”
Lão Hoàng đế nghe vậy, đột nhiên cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Người
đời đều tưởng rằng Hoàng đế là cửu ngũ chí tôn, là thiên hạ đệ nhất nhân,
hưởng vô số vinh hoa phú quý, nắm trong tay rất nhiều quyền thế. Nhưng có ai
biết được nỗi đắng cay của Hoàng đế đâu?”
Lưu Phong nhẹ gật đầu, mặc dù hắn chưa từng làm Hoàng đế. Nhưng mà ngẫm lại
thì biết làm Hoàng đế rốt cuộc cũng có biết bao điều đắng cay. Đương nhiên là
không tính tới hôn quân vô đạo. Bọn họ làm Hoàng đế cũng chỉ vì thỏa mãn dục
vọng của mình, cho nên căn bản là không tồn tại đắng cay, cực khổ gì hết.
“Ái khanh, bây giờ mọi người đều cho khanh là Thế tử của Trịnh Vương, bọn họ
dĩ nhiên là đưa khanh vào trong số những người tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế…”
Sắc mặt lão hoàng đế đột nhiên phát lạnh.
Lưu Phong nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nói: “Bệ hạ, đây chỉ là lời đồn
đại mà thôi. Trước giờ ngài cũng nói rằng là sẽ không tin tưởng cái đó sao?”.
Ánh mắt lão Hoàng đế có chút thâm ý nhìn Lưu Phong một cái rồi rất nghiêm túc
nói: “Ái khanh, nơi này chỉ có hai chúng ta. Trẫm hỏi khanh, khanh nhất định
phải nói thật. Rốt cuộc thì khanh có đúng là Thế tử của Trịnh Vương hay
không?”
“Trẫm chỉ muốn biết sự thật, khanh cứ trả lời, không cần phải e dè gì cả.” Lão
hoàng đế trong giọng nói có hơn vài phần hồi hộp: “Ái khanh, nếu khanh thật sự
là Thế tử của Trịnh vương, cũng chính là tôn tử của trẩm. Trẫm sẽ đền bù cho
khanh, hảo hảo thương yêu khanh.”
“Khanh có biết không? Đối với chuyện của Trịnh Vương thì trẫm vẫn luôn tự
trách mình. Trẫm vẫn hy vọng có cơ hội bù đắp.” Tâm tình lão Hoàng đế dần dần
kích động hẳn lên: “Sự tồn tại của Thế tử Trịnh vương đối với trẫm rất trọng
yếu. Trẫm hy vọng khanh hãy nói thật.”
Lưu Phong lắc đầu, trên mặt không biểu hiện tâm tình gì nhiều, trầm giọng nói:
“Bệ hạ, xin tha tội. Có lẽ phải làm người thất vọng rồi, thần không thật sự
không phải là thế Tử của Trịnh vương. Tin đồn cuối cùng cũng chỉ là tin
đồn…” Lưu Phong rất rõ ràng, chính mình tạo ra lời đồn giả. Việc này từ đầu
chí cuối đều là âm mưu của hắn. Mục đích của hắn thật đơn giản, chỉ là thông
qua một câu chuyện có thực để tạo ra một thân phận thật thật giả giả chứ không
phải để nghiêm túc biến giả thành thật.
Lão Hoàng đế lắc đầu, trách mắng: “Không, lời khanh nói không phải là sự thật.
Là khanh gạt trẫm có đúng không?”
Nói đến đây lão Hoàng đế trầm giọng phân tích nói: “Khanh sớm đã biết thân
phận thật của mình, không phải sao? Khanh tích cực phát triển thực lực, là vì
muốn chiếm lấy Long ỷ này của trẫm. Cho đến nay, mọi người điều suy đoán rốt
cuộc là khanh dựa vào cái gì. Bây giờ cuối cùng thì cũng lộ ra, khanh chính là
Thế tử của Trịnh Vương, là tôn tử của trẩm… Nhưng vì sao khanh một mực phủ
nhận. Chuyện trẫm nhầm lẫn năm đó với Trịnh vương cũng đã sửa đổi rồi, khanh
không có việc gì phải lo lắng.”
Lưu Phong kiên định lắc đầu phủ nhận: “Bệ hạ, thần thật sự không phải.”
“Nếu khanh không phải Thế tử Trịnh Vương thì khanh dựa vào cái gì để tranh
giành cùng Thái tôn và Yến vương?” Lão hoàng đế lạnh lùng nói: “Đến bây giờ mà
khanh vẫn muốn gạt trẫm?”
Lưu Phong buồn bực trong lòng, sao dai như đĩa vậy?
“Bệ hạ, như người nói thì thân phận Thế Tử Trịnh Vương này chẳng lẽ không có
khả năng là do thần cố ý bố trí, để mê hoặc mọi người sao?” Lưu Phong tính
toán chỉ đơn thuần nói sự thật. Nhưng mà hắn xem ra thì lời nói thật này cũng
khó có ai tin.
Quả nhiên lão hoàng đế trừng mắt cả giận nói: “Nói bậy, việc này không có khả
năng.”
“Hài nhi, ngươi tại sao lại sống chết không nhận? Chẳng lẽ trong lòng ngươi
còn hận Hoàng gia gia ta vậy sao?” Lão hoàng đế thân thiết kéo lấy tay Lưu
Phong, xúc động nói: “Chỉ cần khanh thừa nhận, ta sẽ hảo hảo sủng ái khanh.
Cho dù khanh muốn làm người kế nhiệm gia gia thì trẫm cũng sẽ giúp khanh.”
Lưu Phong dở khóc dở cười, lão Hoàng đế đích xác là già rồi, già lão hồ đồ
rồi, lại còn muốn ép người khác nhận thân.
“Bệ hạ, thần thật sự không phải.” Lưu Phong ngầm nhíu mày, thầm nghĩ, lão
hoàng đế thật sự hồ đồ, chẳng lẽ ta nhận đúng là ta thì được sao. Có thể khẳng
định, thời cổ đại này cũng không có phương pháp kiểm tra tiên tiến như DNA. Về
phần lấy máu nhận thân thì chẳng qua chỉ đáng chê cười mà thôi.
“Chỉ cần khanh thừa nhận, trẫm tự nhiên sẽ có biện pháp nghiệm chứng xem khanh
có phải là hậu duệ Hoàng tộc.” Lão Hoàng đế tựa hồ đoán ra tâm tư của Lưu
Phong, vội vàng giải thích.
“Ái khanh, nếu như khanh không có ý kiến gì thì ba ngày sau, trẫm sẽ gặp khanh
ở Hoàng lăng. Ở nơi này trẫm có thể xác định khanh có phải là hậu duệ của
Hoàng tộc hay không” Lão Hoàng đế hiểu được tâm tư Lưu Phong có chút thư thái
hơn nên vội vàng nói,
Lưu Phong hơi nao nao. Lập tức vội lắc đầu: “Không được!” Nghe lão hoàng đế
nghiêm túc nói như vậy, Lưu Phong không nghi ngờ là giả. Đảm bảo Hoàng lăng
thực sự có bí pháp gì đó để xác định thân phận Hoàng tộc đế quốc. Lưu Phong
tuy nói không phải là Thế tử Trịnh vương, nhưng mà thân thể này của hắn thì
thực sự là của Thái tôn. Đợi khi kiểm tra chắc chắn được thông qua, đến lúc đó
thì thân phận Thế tử Trịnh vương của hắn có còn không? Lưu Phong thật không
nghĩ lại tự gây ra phiền toái cho mình.
“Bệ hạ, thỉnh nghe thần nói. Vi thần thật sự không phải là Thế tử của Trịnh
vương gì gì đó. Vi thần chỉ là một cô nhi, thuở nhở được mấy vị sư tôn nuôi
dưỡng, tuyệt đối là bình dân. Không có quan hệ gì với hoàng tộc.” Lưu Phong
vội vàng giả vờ nói: “Nếu người không tin có thể đi hỏi Tứ sư tôn của vi
thần.”
“Tứ cô nương?”
Nói đến Tứ sư tôn của Lưu Phong. Trương Mỹ Nhân, trong mắt lão Hoàng đế nhất
thời lóe lên một nét hưng phấn.
“Ái khanh, nếu như khanh đã nói vậy thì như thế này đi. Có thể hôm nào trẫm
thỉnh Tứ sư tôn vào cung để trẫm cẩn thận hỏi đi hỏi lại về thân thế của
khanh” Lão Hoàng đế nghiêm túc nói.
Lưu Phong thấy thần sắc lão Hoàng đế có chút quái dị thì thầm nghĩ, lão tiểu
tử này không phải có tà niệm gì đối với Tứ sư tôn của ta?
Nói cách khác thì khả năng quan sát của Lưu Phong tịnh không có sai. Đích thực
lão Hoàng đế đối với Trương Mỹ Nhân còn có một sự quyến luyến thật tình. Nhưng
không phải là tà niệm mà là một loại thưởng thức.
Lúc đầu, tại Đông cung lão may mắn được gặp qua Trương Mĩ Nhân một lượt. Chấn
động vì vẻ đẹp khó có thể quên nên lão từng nhiều lần hạ chiếu mời tới, nhưng
vẫn chưa hề gặp lại. Bởi vì Trương Mỹ Nhân xuất thân từ Vân Mộng Trạch, thân
phận đặc thù nên lão Hoàng đế cũng không dám dùng sức mạnh. Hôm nay Lưu Phong
vừa nói như vậy thì lại gợi ra hứng thú của ngài. Lần mời gặp này chính là vì
để hỏi thân thế Lưu Phong. Ngài nghĩ rằng với lí do thỏa đáng như vậy thì hẳn
là đủ để cho Trương Mĩ Nhân không thể cự tuyêt.
Tử lão đầu, thực sự là người thì già mà tâm không già. Hiển nhiên là ngay cả
lão bà của ta mà ngài cũng dám có ý. Xem ra ta phải tìm thời gian vào hậu cung
một chuyến, thận tiện cắm cho ngài mấy cái sừng (nv: đái kỉ đính mạo tử-chuyện
cắt dải mũ thời đông chu).
“Ái khanh, cuộc nói chuyện hôm nay khanh phải giữ bí mật. Ngàn vạn lần không
thể nhắc đến đối với bất cứ kẻ nào. Nhất là chuyện Hoàng lăng.” Trong khi Lưu
Phong còn đang có ý dâm với đám nữ nhân của lão Hoàng đế, đột nhiên lão hoàng
đế hừ lên một tiếng.
Lưu Phong vội kiềm chế tâm thần, đáp: “Bệ hạ yên tâm, vi thần hiểu phải làm
như thế nào.”
“Rất tốt, có khanh làm việc thì trẫm luôn luôn yên tâm.” Lão hoàng đế lạnh
nhạt cười, đột nhiên nói: “Ái khanh, kỳ thật trẫm vẫn hy vọng khanh đáp ứng
việc đi đến Hoàng lăng kiểm tra. Không biết tại sao mà trẫm vẫn có trực giác
cho rằng khanh là tôn nhi của trẩm.”