Hi Du Hoa Tùng – Chương 757: Âm mưu của song đại tuyệt sắc sư tôn – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 757: Âm mưu của song đại tuyệt sắc sư tôn

Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy kế này có khả thi.

“Tứ sư tôn, người nói khi nào thì nên tiến hành?”

“Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, hiện tại trong triều đã có một phần rất
lớn quan viên đang lưỡng lự nhìn ngươi, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.
Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ đi an bài ngay bây giờ. Đúng rồi, ngươi
thông báo cho Nữ Nhân Hoa một tiếng, chuyện này phải toàn lực phối hợp với bọn
họ.”

Lưu Phong nghĩ một chút, nói: “Tứ sư tôn, người xem như vậy được không? Phong
nhi sẽ nói Khuynh Quốc, Khuynh Thành, Tố Tố, Thanh Nghi đồng thời phát động
lực lượng, cùng người phối hợp hành động.” Khuynh Quốc nắm trong tay Nữ Nhân
Hoa, Khuynh Thành chưởng quản các bộ phận của Thánh giáo, Ân Tố Tố cùng Liễu
Thanh Nghi điều hành Thiên Thượng Nhân Gian cùng với Bát Quái Báo Nghiệp trên
toàn đế quốc, lực lượng này để truyền bá thông tin. Có các nàng tham dự, khẳng
định chuyện này vạn phần thuận lợi.

“Ân, quyết định như vậy đi!” Trương Mỹ Nhân mỉm cười, đứng dậy chuẩn bị rời
khỏi, nhưng trong lòng tựa hồ có một lực vô hình níu chân nàng lại.

“Tứ sư tôn, sự tình không vội. Người không cần phải gấp gáp như vậy, lại đây
tiếp tục cùng Phong nhi trò chuyện.” Đúng như Trương Mỹ Nhân dự liệu, Lưu
Phong giữ tay nàng lại, không muốn cho nàng như vậy mà rời đi. (Chưa cơm cháo
gì hết đi sao được mà đi ^^)

“Tứ sư tôn, nghe nói lúc trước Mộ Dung phu nhân có đến tìm người?” Lưu Phong
trầm giọng nói: “Người khác có nói thế nào sư tôn cũng đừng quan tâm, chuyện
của hai chúng ta không mượn người khác xen vào.”

Thân hình Trương mỹ nhân khẽ run một chút, lập tức gật gật đầu nói: “Ân, ta
cũng nghĩ như vậy. Đồ tôn yên tâm, ta sẽ không để ý bọn họ nói những gì đâu.
Trong lòng Phong nhi có ta, trong lòng ta có Phong nhi, như vậy là đủ rồi. Sư
tôn cũng không muốn cái gọi là danh phận. Chỉ cần có thể mãi mãi bên Phong nhi
là ta đã mãn nguyện rồi.” Trương Mỹ Nhân là người dám yêu dám hận. Lần đó bị
Mộ Dung phu nhân chỉ trích, tuy nhất thời có chút khó chịu, nhưng sau khi suy
nghĩ thông suốt nàng liền cảm thấy bình thường trở lại.

“Sư tôn, người yên tâm. Cả đời này Phong nhi nhất định mang đến cho người thật
nhiều hạnh phúc.” Lưu Phong nghiêm nghị nói, ánh mắt như muốn phát sáng.

Nghe được tâm tình của nam nhân, lời nói tuy giản dị nhưng ẩn chứa ân tình sâu
sắc, không khỏi làm Trương Mỹ Nhân tim đập loạn cả lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn
nhất thời đỏ ửng, kiều mỵ động lòng người: “Phong nhi, nghe được những lời này
của đồ nhi, kiếp này của Tứ sư tôn như vậy là đủ rồi.”

“Tứ sư tôn, yêu là phải làm tới. Ta muốn đưa nàng lên đỉnh Vu Sơn.” Lưu Phong
khoé miệng dạt dào mấy phần xuân ý. Bàn tay chậm rãi nhích dần về cấm địa của
nữ nhân.

Trương Mỹ Nhân theo bản năng vội khép chặt hai chân, nguýt Lưu Phong một cái:
“Tiểu sắc lang, đây chính là hoa viên, không thể làm vậy được. Ngộ nhỡ để
người ta thấy được thì làm sao?” Hắc hắc, Tam tỷ. Người có thấy không? Ta có
gì mà không dám, hoa viên thì hoa viên, ta cũng không sợ.

Kỳ thật lúc này ngoại trừ Lưu Phong cùng với Trương Mỹ Nhân, Nghê Thường không
biết từ khi nào đã lặng lẽ nấp trong bóng tối, bất kể hai người làm gì nhất
nhất Nghê Thường đều chứng kiến hết.

“Phong nhi, nhất định phải tại hoa viên sao?” Trương Mỹ Nhân vừa hạ giọng hỏi,
vừa vận Nguyên anh lực cảm ứng tìm kiếm Nghê Thường, nhưng thuỷ chung vẫn
không tìm ra nàng đang ở chỗ nào.

“Ha ha, nàng đừng lo, không có chuyện gì đâu, nơi này ngày thường ngoại nhân
đâu thể tuỳ tiện xông vào.” Trong Thiên Thượng Nhân Gian mà nói, khu vực mà
Lưu Phong và Trương Mỹ Nhân đang đứng kỳ thật có thể coi là tiểu hậu cung của
Lưu Phong. Ngoại trừ hắn và mấy vị phu nhân có thể tự do đi lại, người khác
tuyệt đối không có khả năng xâm nhập. Cho nên, giả dụ bị rình coi, cũng là do
nữ nhân của mình thấy, Lưu Phong cũng không bận tâm.

Vừa nói Lưu Phong vừa ra sức kích thích hạ thân cùa Trương Mỹ Nhân khiến khuôn
mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt lim dim mơ màng, tựa người vào Lưu Phong khẽ vặn vẹo
thân mình theo từng cái vuốt ve của hắn.

Dần dần Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve cởi bỏ quần dài của nàng, chỉ còn chừa lại
chiếc nội y hình chữ “T”.

Lưu Phong không khỏi chợt nhớ đến chuyện tiếu lâm về nữ tính của áo khố.
Chuyện rằng nội y của nữ nhân vốn phân thành hai loại, một loại là phải ***ng
đến nội y trước sau đó mới sờ được mông, loại còn lại thì sờ mông trước mới có
thể ***ng được nội y.

Trương Mỹ Nhân hôm nay bận chính là loại thứ hai, chiếc nội y chữ “T” đã sớm
bị cặp mông nẩy nở của nàng nuốt chửng. Nếu nhìn từ phía sau, Lưu Phong còn
tưởng nàng không mặc quần.

“Sư tôn, hôm nay nàng thật rất quyến rũ!”

Nói xong Lưu Phong liền cố ý giật giật quần lót chữ “T”. Ma xát những bộ vị
mẫn cảm của nàng khiến Trương Mỹ Nhân nhanh chóng phát ra hơi thở dồn dập.

Cách đó không xa, Nghê Thường chứng kiến Lưu Phong vuốt ve cho Trương Mỹ Nhân,
cho đến Trương Mỹ Nhân như thế nào loã thể, nhất nhất đều thấy rõ. Nội tâm
không khỏi chấn động, xuất hiện một cổ cảm giác cực kì kích thích.

“Tứ muội thật sự to gan, nếu ta bằng được một nửa dũng khí của nàng thì tốt
biết mấy…” Nghê Thường có chút thẹn thùng, lại có chút hâm mộ.

“Tứ sư tôn, người nghĩ có ai dám rình coi không?” Lưu Phong tựa hồ phát hiện
được cái gì, khóe miệng hé mở, lộ ra nụ cười mờ ám, hai tay đang vuốt ve chợt
dừng lại hỏi.

Trương Mỹ Nhân xuân ý tràn trề, đang nhắm mắt hưởng thụ từng đợt khoái cảm
dâng trào. Đột nhiên cảm giác Lưu Phong dừng lại, ánh mắt có chút tức tối,
sẵng giọng: “Tiểu sắc lang này, như thế nào lại… lại dừng tay.”

“Tứ sư tôn, nếu chúng ta không về phòng, ta e sẽ bị người khác chứng kiến…”
Lưu Phong hướng đến chỗ Nghê Thường ẩn thân cố ý nói lớn.

Trương Mỹ Nhân nũng nịu như vị tiểu cô nương: “Không được, người ta muốn ở
ngoài này cơ.”

Lưu Phong cười hắc hắc, dường như đã hiểu điều gì ôn nhu nói: “Như nàng mong
muốn, ngay tại đây vậy.” Nói xong lại miết nhẹ tiểu linh miu của Trương Mỹ
Nhân.

Trương Mỹ Nhân hớp hớp miệng, lúc đầu còn rên khe khẽ, về sau hơi thở càng gấp
gáp. Hai tay cuộn chặt cổ hắn không ngừng lắc lư thân thể, chuyển động nhịp
nhàng theo Lưu Phong.

Lưu Phong cố ý điều chỉnh tư thế một chút để Nghê Thường đang âm thầm rình mò
có thể từ xa nhìn rõ.

Dần dần Nghê Thường phát hiện hạ thân bắt đầu ẩm ướt, trong miệng khô khốc.
Nhất là lại nghe tiếng rên rỉ như khóc như không của Trương Mỹ Nhân làm tâm
thần nàng khó chịu, hận người nằm bên dưới Lưu Phong giờ phút này không phải
là mình.

Đến khi hai người bão tố qua đi, Nghê Thường mới từ từ bình tĩnh trở lại.

Lưu Phong ôm Trương Mỹ Nhân vào lòng ngực của mình, tay vuốt ve khe khẽ, thấp
giọng hỏi: “Tứ sư tôn, nàng nói cho ta biết tam sư tôn có rình coi chúng ta
không?”

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, ánh mắt có vẻ mất tự nhiên, lắc đầu phủ nhận: “Cái
gì, ngươi nói chuyện của chúng ta, chúng ta như thế nào…”

“Chán ghét, cũng tại ngươi hết, ta có việc phải về trước.” Dù sao việc công
lẫn việc tư đều xong xuôi, Trương Mỹ Nhân cũng vui vẻ ra về. Nghê Thường ở
ngay gần đó, điểm này thì nàng cũng biết. Nhưng nàng không muốn cho Lưu Phong
biết hai người cùng ở đó.

“Tứ sư tôn, nàng trở về nhớ thay ta hỏi thăm tam sư tôn.” Đợi cho Trương Mỹ
Nhân mặc quần áo tử tế, Lưu Phong phát nhẹ lên mông nàng một cái, cười hăng
hắc nói: “Tứ sư tôn, lần sau nàng nhớ mặc nội y hình tam giác, ta không muốn
sờ mông trước đâu…”

Trương Mỹ Nhân nghe vậy, đầu tiên là ngẩn người ra, nhưng nàng cũng lập tức
hiểu được ý tứ của Lưu Phong, khẽ nói: “Không phải đều do ngươi thiết kế sao.”

“Đi mau, tại sao còn chưa đi… Xú tiểu tử, như thế nào ngươi còn không đi…”
Nghê Thường toàn thân khó chịu, nhất là vùng cấm cung bị kích thích không
ngừng. Lúc này căn bản đã ướt át không chịu được. Nhu cầu cấp cấp bách hiện
tại phải về phòng thay quần lót mới. Nhưng Lưu Phong tên tiểu tử thúi vẫn ngồi
trong tiểu đình, dáng bộ nhàn nhã tiêu sái. Hình như hắn không có ý muốn rời
đi. Đáng sợ hơn là ánh mắt của hắn có vẻ như vô tình lại đặt ngay nơi Nghê
Thường ẩn thân khiến nàng cảm thấy thật khốn khổ. Nàng không thể cứ như vậy đi
ra trước mắt Lưu Phong, xấu hổ chết được.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Lưu Phong vẫn chưa có ý định quay về, càng
làm Nghê Thường lo lắng, cảm giác ướt sũng thật sự rất khó chịu.

“Xú tiểu tử, ngươi sao không mau rời khỏi, còn ngồi đây làm gì…” Nghê Thường
nôn nóng như ngồi trên đống lửa, nhưng lại không dám lộn xộn, chỉ có thể là
không ngừng mắng thầm.

“Tứ muội cũng thật là, không có nghĩa khí gì hết. Chuyện tốt xong rồi quất
ngựa truy phong, bỏ của chạy lấy người (nv: phách cổ tẩu nhân-vỗ mông mà
chạy), báo hại chính mình ở lại chịu khổ…”

Lưu Phong trong lòng cười thầm, bằng vào tu vị của hắn, nhất cử nhất động của
Nghê Thường hắn đều thấy rõ.

“Nàng tại sao phải khổ sở như vậy? Muốn đến thăm ta, muốn nhìn trộm ta, nàng
hoàn toàn có thể nói với ta, ta khẳng định không dám làm nàng cảm thấy xấu hổ.
Việc gì phải lén lén lút lút như vậy.”

“Không được, ta phải về phòng, không thể trì hoãn được nữa…” Có trời mới
biết tên tiểu tử thúi kia khi nào mới chịu đi khỏi, Nghê Thường khẽ cắn môi,
quyết định sống chết gì cũng phải đi ra.

“Chỉ cần ta không thừa nhận thì hắn có thể làm gì?”

Nghĩ đến đây, Nghê Thường không ẩn núp nữa. Phát tán khí tức quanh thân, thu
hết can đảm đứng dậy bước ra.

“Nghê Thường sư tôn, thật là trùng hợp, tại sao người lại đột nhiên xuất hiện
ở nơi này?” Ngay khi Nghê Thường vừa mới đứng dậy đột nhiên đã đâm vào ngực
Lưu Phong. Đồ tiểu bại hoại vô sỉ này chẳng biết đã từ tiểu đình vọt tới lúc
nào.

Dù sao Nghê Thường có tật giật mình, nghe Lưu Phong hỏi vậy, nhất thời tim
đánh thót một cái, khuôn mặt xinh đẹp thậm chí không dám nhìn Lưu Phong.

“Phong Nhi, còn ngươi ở đây làm gì?” Nghê Thường tâm thần bối rối, tay chân
muốn loạn cả lên, hỏi đại một câu. Bất quá nàng đặt câu hỏi cũng có chút xảo
diệu, ý muốn nói với Lưu Phong là cũng vừa mới nhìn thấy hắn.

Nguỵ tạo a, xem nàng còn nguỵ tạo tới khi nào.

“Tam sư tôn, quần của người bị ướt kìa?” Lưu Phong lớn mật duỗi tay chạm vào
hạ thân của Nghê Thường, đầu ngón tay chấm lấy một chút nước, cố ý đặt trước
mặt Nghê Thường.

Nghê Thường xấu hổ đến nỗi muốn tự mình đào lỗ chui xuống đất. Đồ chết tiệt,
ai ngờ tên tiểu tử thúi này to gan như vậy, dám chiếm tiện nghi của mình.

“Xú tiểu tử, ta có việc đi trước, khi nào rảnh sẽ cùng ngươi tán gẫu…” Nói
xong đẩy tay Lưu Phong ra, Nghê Thường quay lưng bỏ chạy như bị ma đuổi.

Nhìn dáng vẻ hối hả của Nghê Thường, Lưu Phong vui vẻ bật cười: “Ha ha, thật
hấp dẫn!” Đồng thời tính toán bước kế tiếp làm sao chinh phục mỹ nhân. Về sau
nếu cùng tam sư tôn, tứ sư tôn đồng thời… nghĩ tới thật là kích thích.

Được Trương Mỹ Nhân đích thân tỉ mỉ an bài mọi chuyện, mấy ngày sau lời đồn
nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Thậm chí đầu ngõ cuối ngách mọi người đều bàn
tán chuyện Trịnh Vương Thế Tử xuất hiện.

Chuyện này nhanh chóng được đem ra bàn luận sôi nổi giữa đám quan viên quý
tộc. Một nhóm quan viên vốn muốn ủng hộ Lưu Phong, nay dường như thấy có thêm
hi vọng càng tự nguyện hỗ trợ phóng đại sự thật lên vài lần. Nào là Trịnh
vương thế tử may mắn được cao nhân cứu thoát, nào là Hoàng thượng nhất định sẽ
chuộc lại lỗi lầm của mình, đem cái ghế kia nhường cho Trịnh vương Thế tử, làm
thân phận Lưu Phong càng trở nên thu hút người khác.

Mặc dù chỉ là Trịnh vương Thế tử, dù sao cũng là thành viên hoàng thất. Với
tầng quan hệ này Lưu Phong tuyệt đối có tư cách tranh giành làm hoàng đế.

Lời đồn đãi không biết cách nào đã nhanh chóng xuất hiện trong cung. Lão hoàng
đế lập tức phái Chân Long vệ điều tra chân tướng, Trần Hoàng hậu lại càng mong
chuyện của Lưu Phong là thật.

Trong cung duy nhất có một người biết đích xác sự việc, chính là Thái tử phi.
Sau khi cân nhắc, Thái Tử Phi cũng đoán được tâm ý của Lưu Phong. Đột nhiên
lại nảy ra một thân phận Thế tử của Trịnh vương, rõ ràng muốn nâng cao thế lực
bản thân.

“Thật là diệu kế!” Thái tử phi không thể không bội phục kì chiêu lần này của
Lưu Phong. Thân phận Hoàng Thái Tôn tạm thời chưa thể bại lộ, tạo ra một cái
thân phận hoàng gia thật thật giả giả đích thực là lựa chọn tốt nhất.

“Tiểu oan gia, ngươi không hổ là nam nhân mà ta coi trọng nhất!” Thái tử phi
cũng như Trần Hoàng hậu, đối với Lưu Phong thập phần chờ mong.

Trước các lời đồn đãi, Lưu Phong hoàn toàn phủ nhận, thậm chí công khai chỉ
trích người nào tung tin đồn thất thiệt. Chuyện là hắn càng bác bỏ tin đồn mọi
người càng tin là thật.

Về phần điều tra của Chân Long vệ cũng không có gì tiến triển, hồ sơ tư liệu
vụ án Trịnh vương năm đó toàn bộ đều bị huỷ, căn bản không thể tra ra được
chút gì.

Lão hoàng đế do dự không thôi, cuối cùng hạ chỉ triệu Lưu Phong vào cung yết
kiến.

“Lưu ái khanh, gần đây trong dân gian có nghe một vài tin đồn về thân phận của
khanh, không biết ý kiến của khanh như thế nào?” Ngay khi gặp mặt, lão hoàng
đế thẳng thắn đặt câu hỏi.

Lưu Phong hơi hơi cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Bất quá chính là một số
kẻ cảm thấy nhàm chán tung tin vịt, chẳng lẽ bệ hạ cũng tin sao?” Lưu Phong
thản nhiên nhìn lão hoàng đế trả lời.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.