“Hai vị, các người cứ tiếp tục, thần có chuyện phải đi trước.” Lưu Phong thật
không muốn tiếp tục ở lại để nghe hai mệnh phụ hoàng gia này gây gổ với nhau.
“Không được đi, chúng ta cùng đến trước mặt bệ hạ nhờ người phán xử.” Thái tử
phi mắt tinh hơn trộm, nhác thấy Lưu Phong bỏ đi, vội vàng ôm cổ tay của hắn.
Lưu Phong cười hăng hắc: “Chuyện của nữ nhân ta không muốn xen vào.” Nói xong
Lưu Phong khẽ vận nguyên anh lực liền nhẹ nhàng làm lỏng tay Thái tử phi.
Trong nháy mắt đã mất dạng chẳng thấy đâu nữa.
“Hừ, đồ vô vị.”
Thấy Lưu Phong đi rồi, Thái tử phi cũng không còn hứng thú, nhìn Trần Hoàng
hậu nói: “Hoàng Hậu, ta cũng không thích làm to chuyện, người mau đi đi.”
Trần Hoàng hậu hung tợn liếc Thái tử phi một cái, cười lạnh nói: “Lần này coi
như ngươi thoát nạn, lần sau sẽ không có chuyện may mắn như vậy đâu. Sớm hay
muộn gì ngươi cũng sẽ phải thua dưới tay ta.”
Thái tử phi khinh bỉ cười lạnh một tiếng nói: “Hôm nay người đã cho ta một cớ
rất tốt. Vài hôm nữa ta nhất định sẽ tới Phượng Nghi cung của người bắt kẻ
gian, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận một chút.”
“Hừ—!”
Điệu bộ Trần hoàng hậu giống như có tật giật mình, không muốn tiếp tục dây dưa
chuyện này với Thái tử phi, hừ một tiếng xoay người đi thẳng.
Chuyện Lưu Phong hồi kinh đã nhanh chóng gây không ít chú ý cho đám bá quan
văn võ. Người thông minh một chút tự nhiên nhìn ra, mặc dù bệ hạ chưa hề chính
thức công bố, nhưng cái gọi là đợt viễn chinh thứ hai đã không xảy ra.
Thật rõ ràng là cục diện nội bộ đế quốc đã đến mức lão hoàng đế không thể rời
khỏi kinh đô một bước nào nữa. Đại bộ phận chí sĩ thông minh đều cho rằng,
bước kế tiếp lão hoàng đế sẽ đem toàn lực chỉnh đốn triều chính. Hầu như tất
cả các thế lực lớn đều rất khẩn trương, không ai đoán được lần này lão hoàng
đế sẽ hạ thủ như thế nào? Hiện giờ lão hoàng đế không còn là vị minh quân như
trước kia nữa, hơn nữa càng ngày càng khó có thể nắm bắt tâm ý.
Một số quan viên trong triều đã chuẩn bị tiếp xúc với Lưu Phong để tiến tới
nhờ cậy hắn. Chỉ là còn một vấn đề bọn họ không thể xác định được, rốt cuộc
Lưu Phong dựa vào cái gì mà dám tranh đoạt cái ngai vàng kia. Danh không chính
tất ngôn không thuận. Tuy rằng mắt thấy tiềm lực phát triển của Lưu Phong là
lớn nhất, nhưng khi không nắm chắc trước được vài phần thì không ai muốn đi
sai nước cờ.
Vì vậy nên rất nhiều người đều chỉ đứng ngoài mà xem. Đứng bên ngoài xem xét
tình hình thế cục, quan sát phản ứng của Lưu Phong. Bọn quan lại có ý muốn quy
thuận Lưu Phong đều biết rõ, hiện tại việc nên làm chính là chờ đợi. Chờ xem
phản ứng của Lưu Phong.
Lưu Phong đích xác đã biết tâm tư bọn họ, nhưng lúc này cũng không thể cho bọn
họ biết thân phận của mình. Bộc lộ thân phận của mình bây giờ còn quá sớm.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của Lưu Phong, phải đào tạo cho được năm vạn quân
Thần Thánh quân đoàn. Rồi chờ đợi thời cơ thích hợp đem công bố thân phận
Hoàng Thái tôn của mình. Đến lúc đó hắn sẽ công khai tranh giành ngôi vị với
các thế lực khác.
Năm vạn thần thánh quân đoàn so ra cũng đã mạnh hơn năm mươi vạn tinh binh
rồi, nếu biết phối hợp thực lực còn tăng gấp bội. Tưởng tượng năm vạn đại quân
Thần thánh quân đoàn chỉ cần do một vị tướng lãnh có chút kinh nghiệm trận
mạc, thay phiên nhau xạ kích từ xa, thử hỏi có đoàn quân nào chịu nổi, chưa
tới gần đã vạn tiễn xuyên tâm. Nên biết hành quân đánh trận không phải dựa vào
sức của mỗi cá nhân mà còn dựa vào rất nhiều yếu tố, nhưng tựu trung quan
trọng nhất là sự phối hợp cùng chiến ý của các cá thể. Từng bách đội, thiên
đội kết hợp có thể đánh tan tác cả vạn người. Có câu “binh bại như núi đổ”,
không thể dùng hình ảnh quyết đấu của hai võ sĩ mà tưởng tượng ra cảnh ác liệt
tại chiến trường. Cho nên nghĩ tới thực lực của năm vạn đạo quân Thần thánh
quân đoàn không khỏi làm người ta khiếp sợ. Cùng với số quân trên trăm vạn tại
Phong Thành, Lưu Phong tuyệt đối có đủ tư cách đuổi hươu ở Trung Nguyên. Theo
sự biến đổi của tình hình hiện tại, để đạt được mục tiêu như vậy tựa hồ không
còn xa lắm.
Kì thật, thế lực thực sự của Lưu Phong còn phát triển mạnh. Bên cạnh đó, Lý
Hương Quân cùng Khuynh Thành cai quản Thánh giáo cũng không ngừng phát triển
thế lực của mình ở khắp nơi. Lực lượng này tương lai đều là của Lưu Phong.
Ngoài ra còn có cựu thuộc hạ của Thái tử năm xưa. Ngoại trừ bộ phận do Lãnh
Nguyệt tự thân mời xuống núi, ngày nay viên chức tại vị cũng còn rất nhiều.
Tin rằng nếu Lưu Phong công bố thân phận Hoàng Thái Tôn, những người đó ắt sẽ
có lựa chọn sáng suốt. Cuối cùng cộng thêm lực lượng Phượng Viên của Trương Mỹ
Nhân, thế lực Lưu Phong bao quát tổng thể đã vượt qua Đông cung và Yến Vương.
Bất quá cũng có một số việc làm Lưu Phong phải bận tâm. Hắn thật sự phải làm
hoàng đế sao? Trong thời gian gần đây nhất hắn thường suy nghĩ, long ỷ làm vô
số người điên cuồng mong muốn thì đến tột cùng liệu mình có thích không? Suy
cho cùng Lưu Phong chỉ muốn hoàn thành lời hứa đối với Chu Phong mà thôi. Vấn
đề là ở chỗ sau khi thực hiện xong lời hứa thì làm thế nào? Buông tay mặc kệ
hay phải tiếp tục trở thành một vị minh quân?
Nếu nói thật thì đã là nam nhân, ai mà không muốn làm hoàng đế. Ngay cả trong
xã hội văn minh hòa hợp, cũng có vô số nam nhân ở kiếp trước với quan niệm dâm
đãng quá thì tự so mình với hoàng đế. Nhưng mà hôm nay Lưu Phong lại có chút
nghi hoặc. Cho đến bây giờ đoạn đường hắn trải qua dường như là do bị ép buộc.
Tạm thời không nói tới kiếp trước, chỉ một đời này mà nói thì vận mệnh của hắn
dường như vào thời khắc xuyên thời gian nhập vào thân thể Chu Phong đã được
phán quyết trước. Nhưng mà đối diện với con đường như vậy thì hắn không có
cách nào mà chống lại được. Ngoài ra có lẽ nói trong những điểm chính yếu của
hắn thì cho tới bây giờ cũng không có gì để chê, ngoại trừ việc phải tranh
ngôi hoàng đế. Nhưng kỳ thật hắn cảm thấy cuộc sống của mình không có gì là
không tốt, mỹ nữ bên mình nhiều như mây, lại nhất nhất trung thành, đúng là
hồng phúc tề thiên.
“Phong nhi, ngươi có tâm sự gì vậy?” Lưu Phong đang thả hồn suy nghĩ thì
Trương Mỹ Nhân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng hắn bước vào.
“Tứ sư tôn, người đã đến rồi!” Lưu Phong ngẩng đầu quay về phía Trương Mỹ Nhân
đang mỉm cười, vội vàng đứng dậy bắt chuyện.
“Nhìn ngươi cau mày như vậy, dường như có đại sự bên mình, nói cho sư tôn nghe
một chút, có thể ta sẽ giúp gì được cho Phong nhi.” Trương Mỹ Nhân ôn nhu nắm
tay Lưu phong nói, hệt như một vị tiểu hiền thê.
Lưu phong khẽ cười nói: “Phong nhi không sao. Đúng rồi sư tôn, người đến tìm
đồ nhi không biết có việc gì?” Mấy ngày nay Nghê Thường cùng Trương Mỹ Nhân ở
cùng một chỗ như hình với bóng, báo hại Trương Mỹ Nhân đều phải trì hoãn
chuyện hưởng phúc. Dường như Trương Mĩ Nhân rất khó tìm được dịp cùng với Lưu
Phong ở riêng.
Trương Mỹ Nhân gật đầu nói: “Quả có chút sự tình. Phong nhi, nếu ngươi hiện
tại không có gì để nói, chi bằng chúng ta cùng ra ngoài hoa viên tản bộ.”
Hoa viên tản bộ?
Lưu Phong nôn nao, thật vất vả mới có cơ hội ở chung một chỗ, không ở trên
giường thì thật lãng phí a. Đến giờ Lưu Phong vẫn chưa cho Trương Mỹ Nhân nếm
mùi Thất tình lục dục quyết.
“Ngươi không muốn đi sao?” Dường như Trương Mỹ Nhân thấy Lưu Phong có vẻ chần
chờ, sắc mặt không vui nói.
“Sư tôn, không bằng chúng ta nói chuyện ngay trên giường đi. Thuận tiện vận
động một chút, có câu cho rằng sinh mệnh do vận động mà có…” Lưu Phong định
giở bí kíp tuyệt chiêu đối phó Trương Mỹ Nhân.
Trương Mỹ Nhân trí tuệ hơn người, há không biết ý tứ của Lưu Phong. Bất quá
nàng đã có thoả thuận trước với Nghê Thường, phải cùng Lưu Phong đến hậu hoa
viên.
“Phải đến hoa viên. Ta hôm nay tìm Phong nhi có chuyện đại sự.” Trương Mỹ Nhân
nghiêm túc nói.
“Nương tử có lệnh, phu quân cung kính không bằng tuân theo.” Lưu Phong cười
khẽ nói.
Trương Mỹ Nhân nhẹ nhàng nguýt một cái: “Xí! Ai là nương tử của ngươi, ta là
tứ sư nương của ngươi, không được nói bậy.”
“Tứ sư tôn, chỗ này lại lớn hơn rồi!” Lưu Phong không thèm để ý đến vẻ mặt bất
mãn của nàng, càng không để vào mắt lời nói dối trên, lớn mật giơ tay sờ đôi
ngọc thố của Trương Mỹ Nhân.
Thân hình Trương Mỹ Nhân nhất thời khẽ run lên, hai má hiện ra một vầng ửng
đỏ. Một nét ngượng ngùng thoáng hiện trong mắt ngọc, đôi môi anh đào chúm
chím: “Thật vậy sao?”
“A. Đích xác lớn. Sư tôn người xem, lớn đến nỗi làm cho tiểu đệ đệ của ta thức
dậy rồi này.” Lưu Phong hếch mặt lên trời, càng tỏ ra phóng túng trắng trợn
khoe hàng.
Bất quá đối với chuyện Lưu Phong làm càn, Trương Mỹ Nhân cũng không tức giận.
Ngược lại còn cảm thấy ngượng ngùng cùng với chút khẩn trương của mệnh phụ phu
nhân.
“Tiểu tử thúi không được làm loạn. Chúng ta mau đi hoa viên.” Trương Mỹ Nhân
biết nếu mình không đi, phỏng chừng thế nào cũng bị tiểu sắc lang tước sạch
hết quần áo.
Lưu Phong duỗi tay nhẹ ôm tấm thân thon thả của Trương Mỹ Nhân, chậm rãi đi
theo lối nhỏ trong hoa viên, cười nói êm ái: “Nương tử, vì sao chúng ta phải
đến hoa viên? Kỳ thật ta còn rất nhiều điều muốn tâm sự với nàng trên giường.”
Nói đến đây không biết do vô tình hay cố ý, cánh tay Lưu Phong khẽ ***ng chạm
bộ ngực Trương Mỹ Nhân khiến tâm thần nàng một trận nhộn nhạo. Những nữ nhân
đã qua Lưu Phong khai phát, thân thể người nào cũng mẫn cảm. Nhất là khi tiếp
xúc với thân thể hắn, liền bị ảnh hưởng của nguyên anh lực trong người hắn nên
không muốn rạo rực thì cũng khó. Trương Mỹ Nhân thần trí hồ đồ, thân hình bải
hoải, đôi mắt mơ màng. Cả người cơ hồ đều dựa vào Lưu Phong, trong chốc lát đã
tới chòi nghỉ mát giữa hoa viên.
Lưu Phong đỡ Trương Mỹ Nhân ngồi xuống ghế đá chạm trổ, tay chỉ đoá mẫu đơn
trước mắt nói.”Nương tử, nàng thật đẹp, nàng xem đoá Mẫu đơn kia thấy nàng
cũng phải tự thấy hỗ thẹn.”
Trương Mỹ Nhân nghe vậy lập tức như nở hoa trong lòng nhưng vẫn còn hơi giận
khẽ quát: “Xú tiểu tử, không có quy củ gì hết, ai là nương tử của ngươi. Gọi
ta là tứ sư tôn” Trương Mỹ Nhân biết Nghê Thường có thể ẩn nấp xung quanh đây,
nếu để nàng nghe được nương tử này nương tử kia thì thật không còn thể thống
gì nữa.
“Tứ sư tôn, nàng tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì… Sinh mệnh ở chỗ vận động,
không bằng chúng ta vận động trước nói chuyện sau, ý nàng thế nào?” Lưu Phong
miệng cười, tay nhẹ nhàng xoa nắn hai quả đào mọng nước.
Trương Mỹ Nhân giận dữ nói: “Xú tiểu tử, ngươi không thể đứng đắn một chút
sao. Ta tìm ngươi đích thật là có chuyện quan trọng. Gần đây rất nhiều quan
viên đều phân vân phán đoán lá chủ bài của ngươi. Ngươi xem chúng ta có nên
tiết lộ phong phanh gì đó, nói như vậy có thể làm tăng cường lòng tin của bọn
họ đối với ngươi?”
Ngừng một chút, Trương Mỹ Nhân tiếp tục nói: “Tài lực lớn nhất của Phượng viên
gồm cả phần chủ chốt có rất nhiều quan lại cao cấp. Trước kia những quan lại
thuộc về Đông cung. Vừa qua ta mất bao nhiêu tài lực mới lôi kéo mạng lưới
quan lại đó thoát li Đông cung. Bây giờ ta rất muốn cho mạng lưới đó thuộc về
Phong Thành. Nhưng mà ngươi phải bỏ một chút đồ vật gì đó thì mọi chuyện mới
được dễ dàng. Rất khó a.”
“Hiện tại rất nhiều người đều tự hỏi về một vấn đề, rốt cục ngươi là dựa vào
cái gì mà tranh quyền đoạt vị?” Trương Mỹ Nhân trầm giọng nói.
“Nhưng mà thân phận của ta hiện giờ không thể bại lộ, phải đợi ta một thời
gian nữa chứ?.” Lưu Phong cau mày nói.
“Không có cách nào sao?”
Trương Mỹ Nhân tựa hồ đã sớm nghĩ tới vấn đề này, mỉm cười nói: “Thân phận
không thể bại lộ, nhưng ta hoàn toàn có thể tạo cho ngươi một cái vỏ bọc giả
dạng thân phận Hoàng tộc. Thế cục kinh đô hỗn loạn, tin rằng đa số mọi người
đều nghĩ không lửa thì sao có khói (nv: không huyệt vị tất lai phong-không lỗ
sao gió thổi vào). Vậy chúng ta chỉ thổi chút gió thì sẽ dễ dàng giành được
lòng tin của mọi người.
Lưu Phong trầm tư một chút, nói: “Chuyện lấy giả làm thật sớm muộn gì cũng sẽ
bại lộ.”
“Đúng vậy, vấn đề này ta cũng có nghĩ qua. Nhưng chỉ cần chúng ta hành sự chu
đáo, đợi cho bọn họ phát hiện ra cũng mất một khoảng thời gian. Đến lúc đó hãy
đem thân phận thật sự của ngươi đường đường chính chính công bố.” Trương Mỹ
Nhân giải thích.
“Tứ sư tôn, nàng đã có chuẩn bị trước phải không? Định cho ta thân phận của vị
hoàng gia nào đây?” Lưu Phong đoán rằng Trương Mỹ Nhân hơn phân nửa đã sắp xếp
mọi chuyện đâu vào đấy.
Quả nhiên, Trương Mỹ Nhân mỉm cười nói: “Sư tôn đã sớm chấm một người, ta định
cho Phong nhi giả mạo là hậu duệ của Trịnh vương.”
“Hậu duệ Trịnh vương?” Lưu Phong đối với vị Trịnh vương này tựa hồ không có
chút ấn tượng nào cả.
“Trịnh vương chính là Tam hoàng tử của đương kim Hoàng thượng. Mười lăm năm
trước bị vu oan tạo phản, lão Hoàng đế hạ lệnh toàn gia xử trảm, tịch thu tài
sản. Nhưng sau này cẩm y vệ điều tra lại, chứng minh được Trịnh vương hoàn
toàn vô tội. Năm đó lúc lục xét nhà thì Trịnh vương Thế tử khoảng chừng sáu,
bảy tuổi. Nếu hắn còn sống có lẽ cũng bằng tuổi ngươi bây giờ. Ngươi giả mạo
Trịnh vương thế tử là lựa chọn tốt nhất…”
“Tin tức có bảo đảm không?” Lưu Phong lo lắng hỏi.
“Yên tâm, ta đã điều tra qua. Năm đó khám xét Trịnh vương phủ, một nhà hai
ngàn ba trăm nhân mạng, từ bản thân Trịnh vương đến toàn bộ tôi tớ đều bị xử
trảm. Không ai có thể chỉ ra chỗ không đúng của ngươi.” Lời nói của Trương Mỹ
Nhân như đinh đóng cột, tựa hồ chuyện gì nàng đã nhúng tay vào thì Lưu Phong
cứ yên tâm.
“Ngươi đã có thể tra được, người khác há có thể không biết sao?” Lưu Phong cảm
thấy có chút không thoả đáng.
“Yên tâm, hồ sơ vụ án Trịnh Vương giữ ở Cẩm y vệ do ta lẻn vào đích thân tiêu
huỷ. Chuyện đã lâu như vậy, đám Cẩm y vệ điều tra vụ án năm đó, người từ chức
cũng đã từ chức, người chết cũng đã chết rồi. Không ai có thể hình dung tình
hình một cách cụ thể và tỉ mỉ. Hơn nữa mấy năm gần đây từng xuất hiện quá
nhiều điều vốn thật thật giả giả về chuyện này. Giả giả thật thật nói ra thì
là một thứ phù phiếm mê hoặc. Nếu làm chân thật quá thì người khác lại càng
không tin. Hơn nữa chúng ta cũng không phải muốn làm giả mạo tới cùng, chúng
ta chỉ muốn tranh thủ một ít thời gian mà thôi.” Trương Mỹ Nhân nhẹ nhàng phân
tích.