Lưu Phong một trận buồn bực. Đẹp thì có đẹp, nhưng mà da mặt thì cũng hơi dầy.
Làm sao mà không biết khiêm nhường một chút.
“Hài tử, ta hỏi lại Phong nhi về một vấn đề, nhi tử rất quan tâm đến tuổi tác
của nữ nhân chứ? Ta biết rõ là nhi tử thích nữ nhân như vậy?” Thái tử phi chăm
chú hỏi.
Lưu Phong nghe vậy cười thầm trong bụng. Câu hỏi như vậy thì cũng như nàng
trực tiếp hỏi: Hài tử, ta rất đẹp. Để ta làm hồng nhan tri kỉ của ngươi thì
ngươi có đồng ý không?
“Tuổi tác a…” Lưu Phong một mặt trả lời, một mặt theo dõi vẻ mặt của Thái tử
phi. Xem chừng quả nhiên là bộ dạng của nàng rất hồi hộp thì không khỏi cười
khổ một tiếng mà thầm nghĩ, chẳng lẽ nữ nhân này do vẫn còn tình cảm sót lại
với Thái tử nên biến mình trở thành vật đại thế thân cho Thái tử. Vì thế mới
sinh ra ý nghĩ gì đó với bản thân hắn.
“Kì thật tuổi tác không phải là vấn đề trọng yếu, cái chính là khi đó hai
người có yêu nhau không” Lưu Phong ra vẻ rất chăm chú mà trả lời đầy nghiêm
túc.
“Yêu?” Thái tử phi dường như sửng sốt một chút, lập tức lại ngẩng đầu lên nhìn
Lưu Phong hỏi:
“Yêu là cái gì? Con biết không?”
Yêu là gì?
Lưu Phong hơi đau đầu, vấn đề như vậy phải tìm đến triết học gia thì mới trả
lời tương đối tốt một chút. Về phần mình thì hắn hoàn toàn cho là không nên
nói gì chân thực về chuyện này cả. (ND: đáng học).
Thực sự để hắn nói, thì hắn chỉ có thế nói rằng yêu là làm tới.
Nhưng lời như vậy mà nói cho Thái Tử phi nghe thì khó tránh khỏi bị nghi ngờ
là suồng sã.
“Yêu, có lẽ là một loại cảm giác a. Dù sao điều này cũng chỉ có thể hiểu được,
khó nói được…” Lưu Phong cố ý thay đổi đề tài: “Điện hạ, không còn sớm nữa,
hạ thần nghĩ thần cũng nên trở về rồi. Lúc trước thần cũng đã nói, thỉnh người
xem xét kĩ hơn một chút. Tình hình đế quốc bây giờ sẽ không cho phép sinh ra
nữ hoàng a”.
Thái tử phi u oán trừng mắt nhìn Lưu Phong một cái, căm hận nói: “Nếu khanh
không hợp tác với ta, lão cẩu hoàng đế nhất định giết ta”
“Không được, bất luận như thế nào thần cũng không để cho người dính vào”. Lưu
Phong nói rất nghiêm túc: “Hoàng đế cần phải sống, nếu người mà dính vào thì
đừng trách thần không để ý tới liên kết giữa hai chúng ta”.
Nghe thấy hai chữ liên kết, sắc mặt Thái tử phi hòa hoãn một chút. Quay lại
Lưu Phong hơi hơi mỉm cười: “Ta biết ngươi có thể ngăn cản ta. Nhưng mà nếu
ngươi muốn ngăn cản ta thì cũng phải trả một giá hơi đắt” Nói xong Thái tử phi
thể hiện bằng cách nhằm hướng Lưu Phong mà hươ nắm tay nhỏ một cái.
Vẻ mặt Lưu Phong lạnh giá: “Rốt cuộc thì người muốn gì?”
“Chẳng muốn gì sao? Cẩu Hoàng đế vì Trần Hoàng hậu mấy lần làm nhục ta, trong
lòng ta sao nuốt trôi được cục tức này” Thái tử phi không sợ tí nào ánh mắt
chết người của Lưu Phong.
“Thần có thể giúp người xử lí Trần Hoàng hậu, nhưng người phải đáp ứng với
thần tạm thời đình chỉ hành động ám sát lão Hoàng đế”. Lưu Phong biết, nữ nhân
điên này có thể làm được mọi thứ. Nhưng trước hết hãy chờ cho ổn định đã rồi
hãy nói lại sau.
“Ta có thể đáp ứng ngươi chuyện tạm thời đình chỉ việc ám sát lão hoàng đế.
Tuy nhiên ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện?” Thái tử phi có chút thâm
ý liếc nhìn Lưu Phong một cái.
“Người nói đi, là điều kiện gì?” Lưu Phong cắn răng trong lòng chuẩn bị hiến
thân thật cao thượng. (ND: còn ai sẵn sàng hi sinh nữa?)
“Nhà ngươi thường xuyên đến tẩm cung bồi tiếp ta… nói chuyện, tán gẫu” Đôi
mắt xinh đẹp của Thái Tử phi đã tràn đầy nước mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào
Lưu Phong.
Bình tĩnh nào, may mắn chỉ là nói chuyện phiếm. Nhưng mà nói đi thì phải nói
lại. Đối với thỉnh cầu như vậy Lưu Phong so ra có hơi thất vọng. Vốn là hắn đã
nghiêm túc chuẩn bị để hiến thân mà.
“Được, thần xin đồng ý với người!” Sự thật so với tưởng tượng thì đơn giản hơn
nhiều. Cho nên đương nhiên là Lưu Phong đồng ý hoàn toàn.
“Hảo, khanh đã hứa thì đừng có giở trò đấy. Nhớ kĩ để sau này nếu ta muốn nói
chuyện phiếm với ngươi thì nhà ngươi phải đến ngay…” Đột nhiên Thái tử phi
giống hệt tiểu cô nương chạy tới kéo tay Lưu Phong mỉm cười: “Ngoéo tay nào!”
Nói xong, khóe miệng Thái tử phi hé ra nụ cười thực đáng yêu.
Lưu Phong hơi hơi nao núng, không nghĩ rằng nữ nhân này còn có khía cạnh nhu
mì đáng yêu như thế. Thực sự là không thể nghĩ ra a.
“Ngoéo tay!”
Khóe miệng Lưu Phong cũng toát ra một nụ cười thực sự rạng rỡ. Trò chơi ngoéo
tay của trẻ con này trong nháy mắt đã làm cho hai người sinh ra cảm giác đồng
điệu trong lòng.
“Được rồi, đại nam nhân đã nói thì phải giữ lấy lời, nhà ngươi đừng có gạt ta”
Vẻ mặt Thái tử phi vẫn như lúc nãy giống hệt một tiểu cô nương, đầy vẻ thú vị.
Lưu Phong hơi hơi động tâm. Cũng không hề bỏ tay Thái tử phi ra, mà lại xoay
tay chụp lại. Rồi nhìn thẳng vào mắt nữ nhân cười cười vui vẻ. Thái tử phi bị
nụ cười chân thành như vậy làm cho hơi đắm đuối, đột nhiên tiện thể tựa đầu
vào ngực Lưu Phong. Lưu Phong vô thức ôm lấy nàng. Bàn tay to rất tự nhiên
theo thói quen vuốt dọc theo rãnh lưng nữ nhân xuống, rồi dừng ở đường cong
đầy đặn của đồn bộ.
“A!”
Thái tử phi bị tập kích đồn bộ. Chỉ cảm thấy một cỗ sóng nhiệt rất nhanh chạy
từ đồn bộ lên tới tận đỉnh đầu. Trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác khác
thường ập đến.
“Điện hạ, dường như Hoàng hậu nương nương đang nhằm hướng Đông cung đi tới?”
Đột nhiên từ ngoài cửa vọng đến âm thanh dồn dập của Á Đương.
Thái tử phi và Lưu Phong lập tức được Á Đương làm bừng tỉnh, vội vàng ổn định
tinh thần. Thái tử phi kinh hãi kêu lên một tiếng: “Đồ sắc lang, sao còn không
bỏ tay ra”.
Lưu Phong cũng thấy mình quá vô ý nên nhanh chóng buông tay, vội vàng cười
khan một tiếng nói: “Thần xin đi trước, hôm nào gặp lại sau”.
“Không cần phải vội thế” Thái tử phi khoát khoát tay trầm ngâm nói: “Nhà ngươi
bồi tiếp ta cùng ngồi ở đây, ta muốn xem đồ tiện nhân lại tới đây làm gì?”.
Lưu Phong thoáng do dự một chút rồi nói: “Bị Hoàng hậu nhìn thấy lệnh bà và
thần cùng ở một chỗ, sợ rằng không thích hợp lắm, huống hồ bây giờ cũng đã
muộn rồi sao?”.
“Ta là một nữ nhân mà còn không sợ thì nhà ngươi sợ cái gì?” Thái tử phi nói
không vui.
Lưu Phong ngoài miệng không nói, nhưng mà trong lòng lại hầm hầm hừ hừ mãi.
Lão nhân gia nhà ngươi còn có biết sợ cái gì, thiên hạ này còn có chuyện gì
đáng giá để cho hắn biết sợ cơ chứ.
“Quân bay đâu, mau chóng vây Đông cung lại cho ta, dừng để cho đôi gian phu
dâm phụ chạy thoát!” Âm thanh của Trần Hoàng hậu đích xác rất thánh thót,
nhưng mà cổ họng chắc cũng rất lớn.
Gian phu dâm phụ?
Thái tử phi nghe vậy. Đầu tiên là ngẩn người ra nhưng rồi, lập tức âm thầm
cười lạnh một tiếng. Chắc hơn phân nửa là Trần Hoàng hậu vừa theo Lưu Phong
tới đây. Nên mới mang theo người chạy tới hô hoán làm náo loạn.
“Đồ tiện nhân, nhà ngươi cho rằng ngươi có thể trước mặt lão hoàng đế hoàn
toàn đánh gục ta sao? Nhà ngươi thực sự không hiểu Lưu Phong sao? Chọc vào Lưu
Phong thì nhà ngươi xong đời rồi”. Thái tử phi âm thầm cười lạnh.
“Nếu không hạ thần xin đi trước vậy. Vấn đề nữ nhân các người khi đó hạ thần
không muốn xen vào” Mặc dù Lưu Phong không ý thức được rằng chính mình có thể
bị coi là gian phu, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy được phảng phất có mùi vị hỏa
dược. Thật sự là mình không cần phải xen vào chuyện bí mật sắp đặt bên trong
của đàn bà.
“Không được đi!” Rõ ràng là Thái tử phi cố tình làm lớn chuyện nên đời nào để
cho Lưu Phong chạy đi, vội vàng giữ chặt tay hắn. Nói thế nào cũng không cho
đi.
“Mau bỏ tay ra nào”.
Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo. Trần Hoàng hậu đã tức giận trùng
trùng dọa nạt như thể đã nắm được vận mệnh ai xông thẳng vào. Mặc dù Á Đương
lợi hại, nhưng mà dù sao thì người ta cũng đang chủ trì phượng ấn, đứng đầu
hậu cung. Do không thể hoàn toàn đối diện trở mặt nên không dám làm chuyện gì
quá phận. Vì vậy cũng không thể làm gì khác hơn là mặc cho Hậu tự do đi vào
trong phủ.
“Hảo a, gian phu dâm phụ, cuối cùng cũng để cho ta bắt được các ngươi tận tay”
Trần Hoàng hậu nổi giận đùng đùng chỉ thẳng vào Lưu Phong và Thái tử phi mà
nói.
Các ngươi? Chúng ta?
Dường như Lưu Phong hiểu điều gì. Khó chịu rút khỏi tay Thái tử phi rồi xoay
người lại nhìn Trần Hoàng hậu nói: “Hoàng hậu nói điều gì? Ai là gian phu dâm
phụ?”.
“Là ngươi? Sao lại là nhà ngươi?” Hẳn là trước đó Trần Hoàng hậu cũng không
biết nam nhân đến Đông cung là Lưu Phong. Tới lúc này đứng trước mặt Lưu
Phong, Hậu mới phát hiện kẻ gian phu rõ ràng là Lưu Phong.
“Hoàng hậu nương nương, cho dù là người gánh vác mọi thứ hậu cung thì người
cũng không thể nói tùy tiện. Hạ thần và Thái tử phi điện hạ có việc quan trọng
cần thương nghị mới tụ hội ở cùng một chỗ” Vốn là Lưu Phong không có nhiều
thiện cảm lắm với vị Hoàng hậu này. Hôm nay lại bị nói như vậy nên trong lòng
càng tức giận không thôi.
Trần Hoàng hậu hơi run sợ không biết nên nói cái gì cho tốt. Vốn là nàng nhận
được mật báo có nam nhân bí mật lẻn vào Đông cung nên mới dẫn người tới đây để
bắt kẻ gian. Ai ngờ gian phu lại là Lưu Phong. Cuộc đua tranh được mưu tính kĩ
này vốn tưởng là nắm rất chắc, bây giờ lại trở thành phiền toái. Thứ nhất,
nàng cũng có chút thiện cảm với Lưu Phong nên không muốn làm khó cho hắn. Thứ
hai, thân phận địa vị và thực lực của Lưu Phong cũng làm cho nàng có e ngại.
Dù rằng gần đây nàng được sủng ái, nhưng mà lời nói của nàng so với Lưu Phong
vị tất sẽ được lão Hoàng đế dùng tới.
“Hoàng hậu, buổi tối người ập vào Đông cung vu cáo người trong sạch, nói cho
cùng là có ý đồ gì. Chuyện hôm nay cho dù có đi tìm bệ hạ phân xử thì ta cũng
không phải chịu hại gì” Bởi vì có Lưu Phong ràng buộc ở trong đó, nên Thái tử
phi lên giọng nói với sự tự tin hơn rất nhiều, vẻ mặt đầy đắc ý.
Lưu Phong cũng hé mặt ra trầm giọng hỏi: “Hoàng hậu nương nương, hình như hạ
thần không hề đắc tội với người, vì sao người phải bêu xấu sự trong sạch của
thần?”
Sắc mặt Trần Hoàng hậu có hơi xấu hổ bèn cười khan một tiếng, hơi mang một
chút hối tiếc nói:
“Hầu gia, ta thực sự không biết là người”.
“Khanh cũng biết, bản cung thân là người đứng đầu hậu cung nên có một số việc
không thể không quản. Hôm nay bản cung cũng vừa nhận được tin báo nên mới tới
đây coi. Ai mà biết là Hầu gia và Thái tử phi đang bàn bạc chuyện quan trọng ở
đây. Nếu sớm biết như thế này thì ta đã không tới. Khanh yên tâm, nhất định ta
sẽ tìm ra kẻ dèm pha. Rồi đem việc này tra xét rõ ràng để trả lại công đạo cho
khanh” Trần hoàng hậu do dự mãi rồi cũng quyết định làm yên lòng Lưu Phong.
Ứng phó với một Thái tử phi đã đủ bạc tóc nên nàng không muốn vì chuyện hôm
nay mà gây ra thù oán với Lưu Phong. Huống hồ trong lòng Hậu cũng có chút
thiện cảm với Lưu Phong.
“Nương nương, nếu như người đã nói như vậy thì hạ thần cũng không có gì nói
thêm nữa. Nhưng mà hạ thần cũng mong rằng sau này người có thể cho biết rõ
việc xử lí chuyện này, không để cho xuất hiện chuyện hiểu lầm nào đó” Lưu
Phong phục tùng nói. Bởi vì hắn xem ra thì Trần Hoàng hậu cũng không mưu tính
được gì. So với Mã Hoàng hậu trước kia, cho dù về về thủ đoạn hay là thế lực
và mức độ sủng ái thì nàng đều chênh lệch quá xa.
“Không được”.
Thái tử phi nối tiếp câu chuyện, trợn mắt nhìn thẳng vào Trần Hoàng hậu căm
giận nói: “Mặc dù người thân làm cung chủ hậu cung, nhưng cũng không thể tùy
tiện vu cáo người trong sạch. Chuyện hôm nay Đông cung không thể bỏ qua như
vậy. Chúng ta cùng tới trước mặt bệ hạ mà tranh luận”.
Trần Hoàng hậu hơi hơi cau mày. Chuyện hôm nay nếu không phải nể mặt Lưu Phong
thì nàng làm sao chịu ngừng lại nghe ngóng, nhưng mà đích xác bây giờ mình
đang ở thế yếu.
“Hoàng hậu, đừng có tưởng rằng bộ dạng của lệnh bà giống như nghiêm chỉnh. Còn
chuyện lệnh bà đi tra xét thì ta đã sớm biết rõ” Dường như Thái Tử phi đã tìm
được chỗ để tranh cãi nên khinh bỉ nói: “Muốn bắt kẻ gian trong hậu cung thì
ta xem ra nên tới Phượng Nghi cung của lệnh bà mà bắt. Sau lưng bệ hạ, lệnh bà
chẳng biết đã vụng trộm với bao nhiêu nam nhân rồi? Đừng có để ta tìm ra chứng
cớ, nếu không nhất định cho lệnh bà nếm thử mùi vị lăng trì (tùng xẻo)…”.
“Chính ngươi vừa mới vụng trộm với nam nhân chứ đâu?” Trần Hoàng hậu nghe thấy
Thái Tử phi nhục mạ, hai tay cũng chống nạnh mở mồm mắng: “Thái Tử đã vắng mặt
lâu ngày như vậy thì đồ tiện nhân nhà ngươi làm sao mà chịu được. Ta đi tìm kẻ
gian tại Đông cung là có lí do làm chuyện đó”.
“Ngươi mới đích thực là tiện nhân, đồ tiện nhân vụng trộm với trai”.
‘ Ngươi là dâm phụ, đồ dâm phụ vụng trộm với nam nhân”.
Lưu Phong nghe thấy lông mày nhăn tít. Hai lệnh bà cao quí nhất của Hoa Hạ đế
quốc hoàn toàn không có phong độ và ngượng ngùng mà bắt đầu gây gổ như ở chợ.
Cũng may Á Đương thông minh đã sớm can thiệp, người hầu bị cho ra ngoài hết.
Cho nên ngoại trừ Lưu Phong thì “chân dung cao quí” của hai người cũng không
bị ai trông thấy.
“Hai lệnh bà, xin các người chú ý thân phận…”Lưu Phong hảo tâm nhắc nhở một
câu.
“Thân phận?” Thái tử phi khinh bỉ liếc mắt nhìn qua Trần Hoàng hậu, khinh
thường nói: “Lệnh bà thì có thân phận gì, đừng có nhìn bề ngoài thì là mẫu
thân đế quốc, phượng nghi thiên hạ (phượng-biểu tượng hoàng gia). Nhưng mà lại
là cái đồ lẳng lơ tới tận xương tủy”.
“Chính ngươi mới xác thực là đồ lẳng lơ. Đừng có xem ngươi đứng trước người
khác thì ra vẻ đứng đắn, kì thật đích xác nhà ngươi mới là đồ lẳng lơ” Đương
nhiên Trần Hoàng hậu cũng không cam chịu yếu thế.
Lưu Phong nghe được có hơi nhức đầu, như thế này mà là Hoàng hậu và Thái tử
phi sao? So với mấy mụ đanh đá thì chẳng có gì khác cả.
Cái gì mà mấy mụ gây gổ giữa chợ, hôm nay đứng trước hai nữ nhân có thân phận
tối cao quí của đế quốc rốt cuộc Lưu Phong cũng đã biết được rõ.
“Hai lệnh bà tiếp tục a, hạ thần có việc đi trước” Thực sự là Lưu Phong không
có ý định tiếp tục nghe nữ nhân tôn quí cãi cọ kiểu chợ búa.