Hi Du Hoa Tùng – Chương 752: Hoàng Đình Đấu Ti – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 752: Hoàng Đình Đấu Ti

Hoa Hạ đế quốc-Hoàng cung, thượng thư phòng.

“Bệ hạ, Lưu Phong đã đem quân về triều. Người nghĩ có cần hạ chỉ triệu hắn vào
triều thương nghị về chuyện Thái tử phi không?” Thủ lĩnh Chân Long vệ Xích
Long quì gối trước long án tấu trình.

Phải thật lâu sau lão hoàng đế mới hơi mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Trẫm không
triệu hắn, sớm muộn gì hắn cũng đến triều diện kiến trẫm. Chuyện này khanh
không cần phải bận tâm.” Nói xong lão hoàng đế liền nhắm mắt trở lại.

Ngừng một hồi, lão hoàng đế lạnh nhạt hỏi: “Thiên Sư nói chuyện luyện đan của
Tiên Sư môn tiến hành đến đâu rồi? Không phải nói là mùng bảy tháng này sẽ mở
lò chứ? Chẳng phải hôm nay đã là mùng năm rồi sao?

Xích Long vội vàng trả lời: “Bệ hạ, kì thật hôm nay đã là mùng sáu”.

“Hừ, quả thật là trẫm đã già. Ngay cả chuyện ngày tháng cũng không nhớ rõ.
Cũng may tiên đan ngày mai hoàn thành. Sau khi phục đan trẫm sẽ trường sinh
bất lão. Đến lúc đó, trẫm sẽ đích thân dẫn quân viễn chinh lần thứ ba.” Nhắc
đến viễn chinh, sắc mặt vốn ảm đạm nhợt nhạt của lão hoàng đế dường như cũng
ánh lên vài phần hưng phấn.

“Bệ hạ, có câu này thuộc hạ không biết nên nói ra không?” Nói đến tiên đan,
trên mặt Xích Long rõ ràng có chút không được tự nhiên.

Lão hoàng đế ngờ vực liếc nhìn Xích Long, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì khanh
cứ nói ra đi”. Dù sao thì bây giờ Xích Long cũng là tâm phúc của lão hoàng đế.

Xích Long thoáng chút do dự, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói: “Bệ hạ, hạ
thần cảm thấy tiên đan của Thiên Sư đạo có chút vấn đề. Còn nhớ trước lúc dùng
tiên đan của Thiên Sư đạo, thần khí của người thật là tốt a, nhưng bây giờ…”

“Đủ rồi, im miệng.”

Lão hoàng đế nghe vậy, sắc mặt phát lạnh, cả giận nói: “Trẫm biết khanh muốn
nói cái gì. Nhưng mà trẫm phải nói cho khanh biết, Thiên Sư đạo đang tận tâm
trợ giúp trẫm. Lần trước công hiệu đan dược còn kém một ít, nhưng lần này
không phải như vậy. Khanh cứ chờ xem đi.”

“Bệ hạ…” Xích Long mấp máy miệng, nhưng rốt cuộc vẫn không nói một lời.

“Được rồi, khanh hãy lui đi, thuận tiện đến đan phòng xem xem. Nhất định phải
bảo đảm ngày mai mở lò đúng giờ. Hỏi xem bọn họ có cần gì không, khanh cũng
đều phải cung cấp thật đầy đủ cho họ.”

Lão hoàng đế không kiên nhẫn nữa phẩy phẩy tay. Đợi sau khi Xích Long rời đi.
Lão hoàng đế đứng lên, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Lẩm bẩm như thể
nói cho mình nghe, nhưng lại cũng giống như đang nói với ai: “Xích Long hoài
nghi, ngươi thấy thế nào?”

Thật lâu sau, đại điện đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo kì quái nhưng
cũng rất cung kính: “Bệ hạ. Ta hiểu được Xích Long hoài nghi là đúng. Thần khí
bệ hạ trước kia quả thật rất tốt. Nhưng mà đan dược có vấn đề hay không, ta
phải tận mắt chứng kiến mới có thể cho người câu trả lời thuyết phục. Hiện tại
không thể kết luận bừa bãi được.”

“Vu Thiên, Hoàng Đình Đấu Ti trong tay ngươi thật ra có bao nhiêu người, ta hy
vọng ngươi có thể toàn lực hỗ trợ ta.” Lão hoàng đế trầm giọng hỏi.

“Bệ hạ. Hoàng Đình Đấu Ti là do Thái tổ hoàng đế một tay sáng lập, mục đích là
không để Hoa Hạ diệt vong, bảo tồn huyết mạch hoàng gia chính thống. Muốn vận
dụng lực lượng chúng ta, trừ phi là lúc quốc gia sinh tử tồn vong. Còn hiện
tại cũng chưa phải thời điểm vận dụng Hoàng Đình Đấu Ti. Bất quá ta có thể
dùng danh nghĩa Thái tổ hoàng đế cam đoan với người: Tánh mạng của người sẽ do
chúng ta phụ trách, bảo đảm an toàn tuyệt đối. Nhưng ta cũng phải kiến nghị bệ
hạ, tuổi của người đã là thời điểm sắc phong người kế thừa.”

Hoàng Đình Đấu Ti nghe nói đã tồn tại từ khi Hoa Hạ khai quốc, có lịch sử ngàn
năm. Mỗi lần đế quốc gặp nguy biến mất nước thì lực lượng này sẽ xuất hiện trợ
giúp hoàng đế trừ loạn, giữ gìn kỉ cương, ổn định giang sơn xã tắc. Lão hoàng
đế đã sớm thèm nhỏ dãi lực lượng cường đại này, nhưng trước sau không cách nào
liên kết được với bọn họ. Bởi vì mỗi lần đều do Hoàng Đình Đấu Ti chủ động
liên hệ với lão hoàng đế. Có lẽ lần này phát hiện sinh mệnh hoàng đế đích thực
bị uy hiếp, Hoàng Đình Đấu Ti bây giờ mới ra mặt. Hoàng Đình Đấu Ti có điểm
chung với Chân Long vệ, đó là sự tồn tại đều nhằm bảo hộ hoàng đế, bảo vệ
hoàng quyền chính thống. Nhưng mà hai bên cũng có chỗ khác biệt. Chân Long vệ
là do hoàng đế quản chế, còn Hoàng Đình Đấu Ti không phải tuân theo hiệu lệnh
của hoàng đế, chỉ phụ trách đảm bảo an toàn tính mạng cho ngài. Đồng thời, dựa
trên thực lực mà nói, Hoàng Đình Đấu Ti cũng mạnh hơn Chân Long vệ không ít.
Cũng không ai biết tột cùng là mạnh hơn bao nhiêu lần, vì căn bản cho đến giờ
chưa có người nào thấy được bản ghi chép đầy đủ về Hoàng Đình Đấu Ti. Đổi lại
mà nói, đây là một lực lượng thần bí không chịu sự quản thúc của bất kì ai.

“Hừ… !”

Nghe thấy vậy lão hoàng đế lập tức không vui, chỉ lạnh lùng nói: “Vu Thiên,
ngươi đừng quên di huấn của Tổ hoàng, Hoàng Đình Đấu Ti không thể can thiệp
chuyện triều chính.”

“Vu Thiên biết, cho nên ta nói chỉ là đề nghị mà thôi.”

“Vu Thiên, theo ngươi quan sát thì trong đám con cháu của trẫm, ai là người có
thể đảm nhiệm ngôi vị cửu ngũ chí tôn?” Lão hoàng đế đột nhiên hỏi.

Thật lâu sau đó thì thần bí nhân, người được gọi là Vu Thiên, mới lạnh nhạt
nói: “Bệ hạ, người lại quên rồi. Chính người vừa nhắc nhở ta, Hoàng Đình Đấu
Ti không thể nghị sự chuyện triều chính. Chuyện ai làm hoàng đế là sự tình của
người. Chuyện Hoàng Đình chúng ta phải làm thật tốt là bảo vệ hoàng đế đương
triều, chỉ có vậy mà thôi.”

Lão hoàng đế tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời của Vu Thiên, ha hả cười to:
“Tốt lắm, không hổ danh là tổ chức do một tay Tổ hoàng thành lập. Lòng trung
thành của các ngươi thậm chí còn vượt qua cả Chân Long vệ.”

“Bệ hạ, không cần biết người thích hay không thích nghe, ta vẫn phải nhắc nhở
người một câu. Triều đại của người quả thật rất mục nát. Chân Long vệ cùng
Hoàng Đình Đấu Ti đồng thời xuất hiện, việc này cũng đã có thể chứng mình cho
không ít vấn đề.” Vu Thiên không biểu lộ sắc thái gì, thanh âm vẫn như trước.

“Ngươi cho rằng trẫm là hôn quân?” Lão hoàng đế giận dữ đập tay lên long án
vài cái, nói lớn: “Sự tình của ngày hôm nay cũng không liên quan đến ta. Ai
dám bảo là con cháu trẫm không chịu tranh đoạt. Hiện tại thành ra như vầy cũng
là do bọn chúng quấy rối…”

“Trẫm còn chưa có chết đâu mà mấy đứa con cháu bất hiếu đã bộc lộ dã tâm ra
ngoài. Thậm chí nếu như không kịp, nếu trẫm không ngăn chặn đám nghịch tử
nghịch tôn này, sợ rằng kết cục của trẫm đã không được tốt đẹp. Ngôi vị hoàng
đế này quả là chỗ tốt, ai lại không muốn ngồi lên?” Nói tới đây, lão hoàng đế
đắc ý cười cười: “Bọn chúng đều nghĩ trẫm đã già, nên phải thoái vị nhường
ngôi. Trẫm lại càng muốn cho bọn chúng biết, từ đây đến lúc trẫm thoái vị hãy
còn rất lâu”

Ngừng một chút, lão hoàng đế lại bắt đầu thì thào tự nói: “Cũng nên nói rằng
ta nhìn trong đám nghịch tử, nghịch tôn này, duy có lão Tứ là còn có bản lãnh
làm hoàng đế. Đáng tiếc, mấy năm gần đây ta lại cùng hắn xảy ra bất hoà… Về
phần Thái Tôn, hừ…”

Cười gằn một tiếng xong, đột nhiên lão hoàng đế cười to vài tiếng, hướng ra
cửa trước hô: “Trương công công, đưa một xử nữ vào đây. Trẫm phải hưởng dụng.”

Rất nhanh, Trương công công liền đích thân dẫn theo một cung nữ trẻ tuổi toàn
thân mặc xiêm y trong cung màu trắng đi vào thượng thư phòng: “Bệ hạ, đã mang
tới người mà ngài cần”.

Lão hoàng đế cười ha hả, khoát tay một cái: “Hảo, ngươi lui xuống đi, nơi này
không còn việc gì cho ngươi nữa.”

Kế đó, lão hoàng đế vẫy tay nói với bạch y cung nữ: “Lại đây, mau làm cho trẫm
thoải mái, nếu không đêm nay trẫm bắt đem ngươi đi tu luyện.”

Bạch y cung nữ nghe vậy, thân hình khẽ rung một chút, sau đó vội vàng tiến đến
trước người hoàng đế, nhẹ nhàng cởi quần áo lão ra. Đem miệng hướng về hạ thân
của hắn, bắt đầu hầu hạ cho lão hoàng đế thoải mái.

“Ha ha. Ai nói đan dược của Thiên Sư đạo không công hiệu. Nhìn xem, hiện giờ
không phải ta như hùm như báo sao”. Nói xong, lão hoàng đế đắc ý nắm chặt thắt
lưng, nhất thời đẩy mạnh vào làm bạch y cung nữ kêu to.

“Thoải mái, không sai.”

Lão hoàng đế đắc ý nở nụ cười dâm đãng, nói: “Vu Thiên, ngươi thấy thế nào?
Trẫm hiện tại đúng là hùng phong như trước a, chỉ có những lúc như thế này,
trẫm mới cảm giác mình là nam tử hán. Chờ ngày mai dùng tiên đan mới của Thiên
Sư đạo xong là trẫm hoàn toàn có thể cải lão hoàn đồng, thọ cùng trời đất.”

“Bệ hạ. Trên đời này không có tiên đan giúp người cải lão hoàn đồng, thọ cùng
trời đất. Trừ phi là tu thành thần tiên chân chính.”

Vu Thiên có hảo tâm nhắc nhở một câu, đổi lại được nhận từ lão hoàng đế một
cái nhìn xem thường. Đương nhiên, lão hoàng đế cũng không biết Vu Thiên ở chỗ
nào.

“Hừ—!”

Lão hoàng đế không vui nói: “Là thật hay giả thì đêm mai tất phân biệt. Đến
lúc đó nhà ngươi sẽ rõ.”

Nói tới đây, lão hoàng đế mạnh mẽ ghì chặt lên đầu bạch y cung nữ, dùng sức
ưỡn hạ thân của mình vào: “Tiện nhân, nhanh lên, có phải ăn cơm chưa no hay
không. Chưa ăn cơm, trẫm sẽ làm ngươi no bằng cái này.” (Vào chỗ nào thì tự
hiểu ha ^^)

Cung nữ bị long bổng quá lớn thiếu chút nữa tắc khí không thở được, bất quá
nàng cũng có chút công phu mút mạnh vào. Lão hoàng đế gia tăng thôi động, tốc
độ vào ra cũng rất nhanh. Không bao lâu sau, thân mình lão hoàng đế run mạnh
lên, giật giật vài cái, tựa hồ rất sung sướng.

“Cút đi!”

Một tay đẩy cung nữ kia ra, lão hoàng đế tự mình kéo quần lên, đắc ý cười:
“Trẫm không hổ là chân long thiên tử, người bình thường bằng vào tuổi trẫm e
là không làm được a.”

“Vu Thiên, ta hy vọng ngươi có thề điều động người của Đấu Ti giúp ta giám thị
Lưu Phong, không biết ý ngươi thế nào?” Lão hoàng đế đảo mắt nhìn quanh tứ
phía đại điện, tựa như muốn xác định Vu Thiên rốt cuộc là ở chỗ nào.

Thanh âm sâu kín lại vang lên: “Bệ hạ, ta đã nói rồi. Hoàng Đình Đấu Ti chúng
ta không thể can thiệp triều chính.” Nói xong câu đó, lại trở nên im bặt.

“Trẫm cũng không có nói gì cả” Lão hoàng đế có chút buồn bực nói.

“Vu Thiên, nếu ngươi chuyện gì cũng không quản, vậy với kiến nghị này của
ngươi thì ta cũng không phải lo lắng”. Lão hoàng đế âm hiểm cười một tiếng,
nói: “Thái tử? Thấy còn rất sớm, ta sống còn chưa đủ lâu. Phải để ta hưởng thụ
một chút…” (Tư tưởng Tần Thuỷ Hoàng a)

“Bệ hạ, nếu tương lai đế quốc trong tay người mà suy sụp, người không sợ sau
này không mặt mũi nào đối diện với Tổ hoàng sao?” Vu Thiên lại nhắc nhở một
câu.

Lão hoàng đế nghe vậy, cười khan vài tiếng, âm thầm thở dài: “Trẫm không quản
được nhiều chuyện như vậy, nhân sinh trên đời, phải tận hưởng lạc thú trước
mắt. Trẫm tại vị nhiều năm như vậy, coi như là chăm lo việc nước, phấn đấu hơn
nửa đời người, cũng nên tới lúc hưởng thụ rồi. Tương lai đế quốc, còn phải
trông vào bản lĩnh của đám con cháu bất hiếu kia.”

“Yến vương, Thái Tôn, Túc Vương… Còn có Lưu Phong, các ngươi đều muốn ngồi
lên cái ghế này của ta, nhưng để xem ai có đủ bản lĩnh đó?” Khóe miệng lão
hoàng đế lóe lên một tia cười lạnh: “Để xem mèo nào cắn mỉu nào, các ngươi
ngoạm được ta, hay là ta nuốt chửng các ngươi.”

“Người đâu, bãi giá Tây cung. Từ hôm nay trở đi trẫm phải chiếu cố hậu cung
một chút.” Hai tròng mắt lão hoàng đế ánh lên một tia dục vọng. Liên tục vài
năm không thể hành sự, hiện giờ đã có Thải bổ cùng đan dược tác dụng phi
thường, làm lão một lần nữa khôi phục khí thế nam nhân hùng phong. Cũng nên
ban cho các nương nương trong hậu cung chút ân điển.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi Lưu Phong trở lại kinh đô. Trong ba ngày, ngoài
chuyện xử lí những việc quan trọng, thời gian còn lại hắn cả đều cùng Khuynh
Quốc liên tục triền miên. Tiểu biệt thắng tân hôn, lời này quả thật không giả
dối. Khuynh Quốc ở trên giường vốn như lang như hổ. Sau mấy tháng trời xa
cách, mỹ nữ lại càng hung mãnh, cùng Lưu Phong giao đấu mấy trăm hiệp mà hai
bên vẫn ngang bằng.

“Lão công, người ta còn muốn…” Khuynh Quốc chân tay hoàn toàn bất động, vẻ
mặt mỵ người, nũng nịu vòi vĩnh, tựa hồ bao nhiêu cũng không thể vừa ý nàng.
(Lưu Phong chết chắc chẳng chơi ^^) Lưu Phong đang muốn nói điều gì, đột nhiên
tâm sinh cảnh giác. Cảm thấy một cỗ cường lực nguy hiểm gấp rút hướng Thiên
Thượng Nhân Gian ập tới.

“Ngoan nào Khuynh Quốc. Sắp có biến, nàng chờ ta đã. Ta đi ra ngoài xem sao.”
Từ khi xảy ra tử chiến cùng Huyết Đạo nhân, Lưu Phong thu hoạch không ít kinh
nghiệm quý báu, hận là không có cao thủ để thử kiếm. Cho nên nói, giờ phút này
cảm ứng được khí tức cao thủ là hắn như mở cờ trong bụng. Lập tức đứng lên,
cầu mong có người đến tìm mình gây phiền toái, để tới lúc đó có thể đại chiến
thoả chí.

“Lão công, người không đi thì không được sao, muốn lấy cớ thoái thác a?”
Khuynh Quốc nửa đùa nửa thật, kéo ghì Lưu Phong lại.

Lưu Phong có chút buồn bực, thực sự là cũng muốn thành toàn chuyện tốt với mỹ
nhân. Nhưng bên kia là đại chiến hấp dẫn cũng không nhỏ.

“Bình tĩnh nào Khuynh Quốc, nàng chờ ta sẽ lập tức trở lại.”

Nói xong, Lưu Phong liền bước nhanh ra khỏi cửa, hướng về cỗ khí tức kia
nghênh đón.

“Người nào đó?” Lưu Phong chặn nhân ảnh lạ mặt giữa không trung, cười nói: “Ta
là chủ tướng Lưu Phong, nhà ngươi lại tới chỗ ta tìm phiền toái. Đến đây mau,
chúng ta khai chiến đi.”

Người mới tới có chút buồn bực. Cảm nhận được trên người Lưu Phong toả đầy
chiến ý, không khỏi khẽ nhíu mày: “Hầu gia, ta nghĩ người hiểu lầm. Ta không
phải tới tìm người gây phiền toái, ta cũng không muốn động thủ cùng với
người.”

Ta kháo, không lẽ ngươi đến đây muốn uống trà cùng ta sao. Lão tử cũng không
phải là người hiếu khách. Nhưng mà khí tức người này dường như có chút quen
thuộc.

Bất tử chiến sĩ?

Vẻ mặt Lưu Phong lạnh lùng, hỏi thăm dò: “Là Thái tử phi sai ngươi tới?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.