Nghe Lưu Phong nói vậy, Phỉ Nhi lúc này mới ý thức được tất cả lời Lưu Phong
nói đều là sự thật, hắn thật sự nghiêm túc.
“Chủ công, ngươi yên tâm, tài chính ta tự có biện pháp, tốt xấu gì ta cũng là
Cao Lệ tứ Công chúa, tuy rằng mấy năm nay không có đất phong, đó cũng bởi vì
vận khí không tốt. Bất quá dưới tay ta tích lũy được không ít lực lượng.” Phỉ
Nhi tràn đầy tự tin nói.
“Tốt lắm, nhìn đến ngươi có thể tự tin như vậy, ta cũng an tâm.” Nhìn Phỉ Nhi
tự tin dạt dào, Lưu Phong kỳ thật có chút giật mình. Bình thường, hắn luôn
không ngừng chà đạp Phỉ Nhi, vũ nhục Phỉ Nhi, tính biến nàng thành nô lệ của
chính mình. Mà Phỉ Nhi dưới dâm uy của Lưu Phong cũng dân dần nhận thức chính
mình là thân phận nô lệ.
Nhưng lần này, bởi vì dã tâm khát vọng kích phát, khiến tinh thần diện mạo
nàng rực rỡ hẳn lên, ánh mắt tràn đầy tự tin tươi cười, làm cho khí chất Công
chúa một lần nữa trở lại trên người nàng.
“Chủ công, ta có thể hỏi ngươi một câu không? Vi cái gì người giúp ta như
vậy?” Phỉ Nhi luôn có chút do dự, còn chân thật nói: ”Nếu ngươi muốn ta bán
đứng lợi ích Cao Lệ, ta nghĩ ta sẽ thực khó xử.”
Lưu Phong nghêm mặt: ” Phỉ Nhi, ngươi yên tâm, ta chính là vì song doanh.”
“Song doanh?” Phỉ Nhi thoáng run sợ.
“Không sai, là song doanh. Ta sẽ không để ngươi phải khó xử.” Nói xong Lưu
Phong đẩy của đi ra ngoài. Hoang đường một đêm, toàn bộ Thủy thành có một số
sự tinh hắn nên ra mặt giải quyết.
“Phong nhi, di nương chợt có linh cảm, bỗng nhiên bắt được một quẻ, ít nhất
vài ngày tới ngươi có thể có một chút phiền toái nhỏ, ngươi nên cẩn thận một
chút.” Vừa ra khỏi cửa, Lưu Phong liền thấy Thu Sương một thân bạch y, dung
mạo bình phàm như tiên tử.
“Cám ơn di nương nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận. Đúng rồi, người đến đây khi nào?”
Lưu Phong phát hiện Thu Sương thần sắc có chút quái dị, vội vàng truy vấn một
câu.
Thu Sương cũng không dấu diếm: ” Sớm đã tới rồi, chính là ngươi đang bận, ta
cũng biết xấu hổ không quấy rầy ngươi, cho nên mới đợi đến giờ.” Thu Sương
định sau lúc Lý Hương Quân tiến vào. Chính xác mà nói Thu Sương vao thời điểm
vừa thấy Lý Hương Quân bước vào, cũng nghe được một chút động tĩnh. Nguyên lai
nàng muốn rời đi, nhưng bởi trong lòng lo cho an nguy của Lưu Phong nên vẫn
đợi đến hiện tại.
Di nương thật tốt a. Lưu Phong có chút xấu hổ, việc đó cũng có thể cho là bận,
Thu Sương di nương thật đúng là đáng yêu.
Lưu Phong có chút cảm động, tận đáy lòng thoáng hiện một làn hơi ấm, một chút
áy náy: ” Di nương, thực xin lỗi, vì chuyện của ta khiến ngươi vất vả…”
Thu Sương hiểu sai về ý tứ trong lời nói của Lưu Phong, nàng mỉn cười, lạnh
nhạt nói: ” Nam nữa hoan ái có gi phải thẹn thùng, đúng rồi. Ngươi nghĩ muốn
có hài tử sao?”.
Lưu Phong nao nao, có chút ngượng ngùng, di nương như thế nào có thể hỏi như
vậy.
Chẳng lẽ?
Lưu Phong không dám loạn tưởng, nhưng cũng không dám chắc ý tứ của Thu Sương,
đành phải cúi đầu không nói, vẻ mặt nhất thời có chút xấu hổ, đôi mặt vụng
trộm đánh giá Thu Sương.
Thu Sương đối với Lưu Phong có chút phản ứng ngoài ý muốn. Nhíu mày, lập tức
trầm giọng nói: ” Ta biết hiện tại biết thể chất tu chân quá yếu, cho nên
không thể sinh dục, nếu ngươi muốn có hài tử, ta có biện pháp.”
Nghe đến đó, Lưu Phong cuối cùng thở dài nhẹ nhõm. Bình tĩnh, ra là việc này,
hắn còn tưởng rằng Thu Sương di nương muốn giúp hắn sinh hài tử…
Tội lỗi a. Như thế nào lại nghĩ sai lệch. Xem ra ta quả nhiên không phải con
người thuần khiết. Lưu Phong có chút chột dạ, thấp giọng hỏi: ”Di nương, thật
sự có biện pháp sao?” Vô sinh ở xã hội hiện đại cũng là một vấn đề không nhỏ.
Đương nhiên, Thu Sương đại thần thông cũng không phải cái gọi là khoa học có
cả năng tiếp nhận. Kiếp trước kiếp này, Lưu Phong chính là ở vào hai thời đại
hoàn toàn bất đồng. Không thể so sánh a.
“Ân, có biện pháp, ta về sư môn lén… cầm một ít Thần Long huyết, chỉ cần các
ngươi ăn vào sẽ khôi phục công năng sinh dục, chính là ta khuyên ngươi tạm
thời không cần sinh hài tử thì tốt.”Thu Sương nghiêm mặt nói: ” Trước mắt
ngươi đại sự chưa thành, thù lớn chưa trả, không nên làm chuyện khác. Hơn nữa,
Bạch Huyền Y một ngày chưa chết, an toàn của ngươi liền không được bảo đảm,
hài tử của ngươi càng không phải nói.”
Lưu Phong gật gật đầu: ”Di nương, ngươi nói đúng, tạm thời không có hài tử là
tốt.”Kỳ thật cho dù Thu Sương không nói, Lưu Phong chính cũng có ý tứ này.
Hiện tại là giai đoạn hắn gian khổ gây dựng sự nghiệp, căn bản tình hình khách
quan không nên sinh hài tử.
Thu Sương khẽ gật đầu: ”Phong Nhi huynh yên tâm, chờ ngươi giết Bạch Huyền Y
báo mẫu cừu, tương lai ta nhất định trước tiên sẽ giúp ngươi sinh hài tử.”
Ngươi giúp ta sinh?
Lưu Phong một trận nhức đầu, di nương, nói chuyện với ngươi lại xuất hiện ý tứ
khác.
“Phong Nhi, ta đi trước, giúp ngươi dạy dỗ thê tử của ngươi, ngươi nhất định
phải cẩn thận, có thể phiền toái của ngươi là hôm nay, tóm lại di nương cũng
vô pháp xác định chuẩn xác. Đương nhiên ngươi cũng không cần quá mức lo lắng,
có nguy hiểm ta sẽ ra tay tương trợ…”Nói xong Thu Sương đã thuấn di tiêu
thất.
Lưu Phong có chút ngạc nhiên, dạy dỗ đơn thuần hay không cũng có chút ý nghĩa
khác.
Tiêu phí cả nửa ngày, Lưu Phong cẩn trọng xử lý xong công việc chông chất mấy
ngày nay, hơn nữa đối với Thần Thánh quân đoàn tiến hành cần một ít cố gắng,
mặt trời đã ngả về phía tây, hắn rốt cuộc có thể thoát thân, có thể thanh tĩnh
một hồi.
Trên đường trở về, hắn đột nhiên đình chỉ cước bộ, cười lạnh một tiếng, nói:
”Làm phiền các hạ theo ta lâu ngày, đã tới rồi, sao không hiện thân?”.
Thật lâu sau, bốn phía không người trả lời.
Lưu Phong khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói: ”Xem ra các hạ cùng chỉ là bọn
chuột nhắt… !”Khi nói chuyện Lưu Phong đã chuyển thân hướng phía sau bay đi.
Chạy vội ra sau, Hạo Thiên kiếm chuyển sang màu tử kim, bởi vì hắn cảm ứng
được người tới tu vi không phải nhỏ, thậm chí còn muốn cao hơn Vô Cực Thần
Quân.
Một kiếm chém ra, một đạo tử kim sắc quang mang nhất thời như tia chớp quét
qua.
“Oang long——!”
Theo tiếng nổ rất nhỏ, cách đó không xa bay lên một mảng sương mù màu đỏ, một
cố khí khó ngửi xông vào mũi.
Đồng thời một người mặc đạo bào màu xám, đầu đội kim quan bộ dạng lão giả theo
sương mù đi ra, lão giả tựa hồ không dự đoán được Lưu Phong ra tay nhanh như
vậy, như thế chi mãnh, miễn cướng chịu thiệt tiếp một kiếm, sắc mặt dụ thường
khó coi, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
“Các hạ là ai, vì sao theo dõi ta?” Lưu Phong nhìn kỹ đối thủ trước mặt, giong
nói mang theo một tia sát khí. Kỳ thật những lời của hắn lúc này có chút dư
thừa, sát khí trên người lão đã chứng minh, rõ ràng đến để giết hắn.
“Bằng vao uy lực một kiếm vừa rồi, ngươi có tư cách biết tên của ta.”Lão giả
trầm giọng quát: ” Tại hạ Huyết đạo nhân. Hôm nay sở dĩ theo dõi ngươi mục
đích rất đơn giản, là muốn tìm các hạ mượn một món đồ.”
Huyết đạo nhân?
Mẹ nó, chưa từng nghe qua.
Bất quá lão đạo sĩ này đích thực là cao thủ hiếm thấy.
Lưu Phong rất là buồn bực, ban đầu tiếp xúc tu chân giới, nghe người ta nói
Nguyên Anh kỳ là chân chính cao thủ. Khi đó hắn đã tin là thật, hiện tại nghĩ
đến thật đúng là buồn cười. Cái gọi là Nguyên Anh kỳ cao thủ, bất quá cũng chỉ
là vừa mới tiến nhập tu chân đại môn. Trước mắt vị này mới được xem như cao
thủ chân chính. Đương nhiên, cao thủ trong mắt Lưu Phong tự nhiên chính hắn
cũng phải cân nhắc chuẩn mực.
“Nếu ta đoán không sai. Ngươi muốn mượn hẳn là đầu của ta. Không cân kinh ngạc
ta như thế nào biết, bởi vi nhân vật phản diện đều nói như vậy.” Lưu Phong
cười khinh miệt: ” Ngươi cho là ngươi có bổn sự này sao?” Thời điểm trước đối
phó Vô Cực Thần Quân, Lưu Phong cong không có thực lực hiện tại. Người này mặc
dù so với lão tặc kia mạnh hơn một chút, nhưng hắn vẫn rất tự tin.
“Ngươi sai lầm rồi ——!”
Huyết đạo nhân âm trầm cười, lộ ra cái miệng đầy răng vàng, ánh mắt tham lam
dừng lại trên thân Hạo Thiên kiếm trong tay Lưu Phong, cười nói: ”Ta chẳng
những phải lấy đầu của ngươi, còn muốn lấy Hạo Thiên kiếm trong tay ngươi để
né tránh đại kiếp nạn. Nếu không phải ta sớm biết ngươi có được thượng cổ thần
binh, như thế nào lại hạ mình theo dõi ngươi.”
“Tu Chân Giới đại kiếp nạn sắp xảy ra, lão đạo ta rời núi tìm kiếm che chở.
Lại vừa lúc biết được thượng cổ thân binh rơi xuống, cho nên mới tìm được
ngươi. Tiểu tử mãn nguyện chưa, lão đạo ta bế quan ngàn năm nay, mới vừa xuất
sơn liền gặp ngươi. Cũng coi là phúc khí của ngươi. Có thể chết trong tay ta.
Là ngươi thiên đại phúc khí.”Huyết đạo nhân đắc ý nói. Đôi mắt vẫn như trước
nhìn chằm chằm Hạo Thiên kiếm trong tay Lưu Phong, lòng tham biểu hiện rõ
ràng.
Lưu Phong nao nao. Nghe khẩu khí Huyết đạo nhân. Hắn có thể cảm ứng được thiên
kiếp, cũng không biết toàn bộ Tu Chân Giới có bao nhiêu cao nhân ẩn thân giống
hắn xuất hiện.
Chẳng lẽ thiên hạ nay thật sự phải rối loạn sao?
Có lẽ đoán được tâm tư Lưu Phong. Huyết đạo nhân thẳng thắn: ” Tiểu tử, nói
thật cho ngươi biết, hiện giờ đại kiếp nạn buông xuống, Tu Chân Giới ẩn thân
cao thủ đều xuất sơn tìm kiếm giải pháp. Ngoại trừ truyền thuyết về Chân Long
chi khí, thượng cổ thần bình còn lại là lựa chọn tốt nhất của chúng ta. Ngươi
tay cầm thượng cổ thần binh, có thể nói là cầm ngọc mắc tội, hôm nay cho dù ta
không tìm ngươi, cũng sẽ có người khác tới tìm ngươi. Đúng rồi, thuận tiện
nhắc nhở ngươi một câu, đã có người đem việc ngươi có thượng cổ thần binh
quảng tát toàn bộ Tu Chân Giới. Tin rằng tìm được ngươi cơ hội rất lớn, cho
nên lão nhân gia ta muốn ra tay sớm một chút.”
Mẹ nó, là đứa nào sinh con không có mắt thế.
“Ai? Là ai nói cho ngươi ta có được thượng cổ thần binh?”Lưu Phong lãnh đạm
quát, trầm giọng nói: ”Nói cho tao biết là ai, ta tha cho ngươi tội chết.”
“Cóc ăn thiên, có khẩu khí, tiểu tử, ngươi thật sự không biết trời cao đất
rộng. Nghĩ ngươi muốn biết là ai cũng đúng, chờ ngươi thắng ta nói sau.”
“Lão đạo sĩ, ngươi đã vội vã như vậy chịu chết, ta tự nhiên thành toàn cho
ngươi.”Nói xong, Lưu Phong chân trái tiên lên, một kiếm hướng huyết đạo nhân
đón đầu chém tới.
Vừa còn cách mấy trượng, Lưu Phong đạp vài bước, trong nháy mắt Hạo Thiên kiếm
đã đâm đến chỗ yếu hại quanh thân Huyết đạo nhân.
Huyết đạo nhân hơi hơi nhất nhạ, không nghĩ lại, trong tay xuất hiện trường
kiếm màu đỏ, một đạo tinh phong huyết vũ hỗn loạn hướng tới Hạo Thiên kiếm
Lưu Phong mỉm cười, kiếm xuất ra lại hợp, trong nháy mắt đã biến ảo hơn mười
chiêu, kiếm khí mãnh liệt đem huyết đạo nhân vây kín, khí cơ dắt hạ, tứ đại
nguyên anh lực đề tập trung lên Hạo Thiên kiếm, chiêu thức nhằm vào những chỗ
yếu hại của Huyết đạo nhân.
“Lão đạo, ngươi cũng chỉ có vậy… !” Lưu Phong cười lạnh, nói: ”Bằng vào từng
ấy bổn sự cũng muốn cướp lấy Hạo Thiên kiếm, ta xem ngươi mới chân chính là
cáp mô cật thiên, dị tưởng thiên khai”
“***, tiểu tử này như thế nào lợi hại như vậy, vị Hoàng gia nhân kia nói tiểu
tử nay bất quá là tu vị Nguyên Anh kỳ thôi sao?
***, chẳng lẽ lão tử bị lừa?
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Hạo Thiên kiếm đích xác là ở trong tay hắn.
Huyết đạo nhân có chút khó hiểu, tiểu tử này hơi thở rõ ràng là Nguyên Anh kỳ,
chính là sức chiến đấu cường hãn, nhất là một tay kiếm pháp, thật sự là tinh
diệu vô cùng.
Nãi nãi, bà nội, chờ lão tử lấy Hạo Thiên kiếm rồi đến Huyền hoàng môn hoàng
gia tính sổ
Lưu Phong đích xác là Nguyên Anh kỳ, nhưng là hắn nào đâu biết rằng, người hắn
có bốn nguyên anh, hơn nữa là bốn nguyên anh ở trong cơ thể một người, khả dĩ
không chỉ là bốn Nguyên Anh kỳ lực lượng. Tứ đại nguyên anh cung tương sinh
tương liên, lam cho lực lượng Lưu Phong tuyệt đối là bội số nhân
Kỳ thật Lưu Phong hiện tại rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, nói vậy đến bản thân
hắn cũng không biết.
Hôm nay Huyết đạo nhân gặp được hắn, vừa lúc làm cho hắn cân nhắc tu vị của
mình mạnh đến mức nào.
“Lão đạo sĩ, xuất ra toàn bộ bổn sự của ngươi đi. Nếu ngươi chỉ có từng ấy bổn
sự, thật sự làm người ta thất vọng rồi.” Lưu Phong khinh thương nói.
Huyết đạo nhân nội tâm tức giận, sát chiêu Lưu Phong ùn ùn kéo đến, nào dám
tuy tiện tấn công. Trên thực tế, lúc này hắn vẫn chưa thi triển toàn lực, hắn
chính là đối với kiếm pháp tinh diệu kia của Lưu Phong có chút e ngại, chỉ cần
cho hắn một ít thời gian, hắn tất nhiên có thể tìm ra sơ hở.
Hắn dựa vào tu vị, chỉ thủ chứ không tấn công, trong khoảng thời gian ngắn,
Lưu Phong cũng thấy hắn không có biện pháp gì.
Dần dân, Lưu Phong tựa hồ có chút đắc ý vênh váo, lại nóng lòng cầu thắng, hai
tay nắm chặt Hạo Thiên kiếm, lăng không bay lên hướng Huyết đạo nhân chém tới,
cũng chỉ một chiêu này lộ ra một sơ hở nhỏ.
Huyết đạo nhân ngàn năm tu chân, nhãn lực pha giai, sao chịu bỏ cơ hội tốt
phản thủ vi công.