“Im miệng, nữ nhân, nơi này không đếm xỉa lời ngươi nói” Cuộc chiến đã tới
nông nỗi này, tuy rằng Lí Huyền Thủy có chút e ngại trong tim. Nhưng mà trước
mặt Phỉ Nhi hắn trước sau không chịu yếu thế. Nếu lúc này không có Phỉ Nhi,
nếu như không cố chấp không chịu nghe Phỉ Nhi nói, có lẽ hắn thật sự rất lo
lắng.
“Ngu ngốc, ngươi làm vậy sẽ hại chết rất nhiều người” Phỉ Nhi quả thật có hơi
nóng nảy.
“Kim Trí Thành phế vật kia, ăn hại thì chết đi cũng tốt. Bây giờ ta muốn đích
thân ra chiến trường” Khuôn mặt Lí Huyền Thủy có hơi méo mó, đôi mắt vốn dễ
thương giờ bắt đầu đỏ lên. Do chiến cuộc và Phỉ Nhi hai bên cùng kích động,
thần kinh hắn có chút phát cuồng.
“Quên đi, kệ ngươi ra làm sao. Ai bảo đối thủ của ngươi là Lưu Phong cơ chứ.
Mặc dù ta muốn cứu binh lính, nhưng mà ta không có năng lực như vậy” Phỉ Nhi
âm thần thở dài một hơi, xoay người đối diện Lí Huyền Thủy nói: “Lão ngũ, nếu
ngươi không muốn chết, mau sớm chạy đi. Tuy rằng chúng ta không phải cùng một
mẫu thân, nhưng ta cũng không mong muốn hôm nay là lần cuối cùng gặp ngươi.
Tái kiến!”
Nói xong câu đó, Phỉ Nhi lại thở dài một tiếng. Người nhẹ nhàng bay lên tiêu
thất ở phía chân trời. Nàng thật sự không muốn trơ mắt nhìn cuộc đồ sát chính
con dân nước mình.
“Nữ nhân điên, ngươi nghĩ rằng ta sợ chết ư. Ta sẽ chiến đấu tới cùng” Lí
huyền Thủy quát lạnh một tiếng. Giơ bảo kiếm trong tay, hét lớn một tiếng nói:
“Các tướng sĩ, xông lên. Vì quê hương, vì thân nhân, vì danh dự quân nhân”.
Lí Huyền Thủy thân phận cao quí. Dưới lời kêu gọi của hắn, các tướng sĩ chưa
tham chiến phát ra tiếng hét hưởng ứng vang trời, nhằm thần thánh quân đoàn
lao tới. Ai cũng không để ý, chủ tử bọn họ, trụ cột tinh thần trong lòng bọn
họ, dưới sự bảo vệ của hộ vệ lại lặng lẽ rút lui khỏi chiến trường.
Hắn tuy rằng ham muốn nổi trội, nhưng đối với cái mạng nhỏ của mình thì vẫn để
ý.
Lời của Phỉ Nhi tuy không thuận tai, nhưng mà hắn biết câu cuối của nàng là
nói ra từ tình cảm. Hai người dù sao cũng từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Tuy rằng kiêu căng, tự tin, ngạo mạn, nhưng hắn không ngu dốt. Ở trong tình
huống như vậy, hắn cũng có sự lựa chọn chính xác nhất trong đời.
Có lẽ chạy trốn làm cho hắn mất đi hết thảy, nhưng ít nhất cũng bảo vệ được
mạng nhỏ của mình.
Đến khi vài tên tướng lĩnh trong trận doanh cao lệ phát hiện Lí Huyền Thủy
vắng mặt thì cũng đã muộn, người cũng đã trốn không thấy bóng dáng đâu nữa.
Vài vị mưu sĩ có ý chí vội vàng tiến hành bàn bạc rồi đem quyền chỉ huy đại
quân giao cho phó tướng Toàn thủy thành tướng quân Lí Anh Hận.
Lí Anh Hận là lão tướng cao lệ, mưu mẹo đầy mình không kém gì Kim Trí Thành.
Sau khi bạn nối khố chết làm hắn thống khổ không muốn sống. Nay hắn phát thệ
nhất định phải báo thù cho Kim Trí Thành cùng các tướng sĩ đã chết.
Chiến cuộc diễn biến tới giờ, cao lệ vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt quân số
như trước. Điều đáng tiếc duy nhất chính là binh lính không có sĩ khí.
Trên chiến trường, chỉ có giữ vững ý chí chiến đấu mới có thể cổ vũ tinh thần
chiến đấu không lay chuyển nổi.
“Các tướng sĩ chuyện tới giờ ta chỉ còn liều mạng” Lí Anh Hận nghiêm nghị nói:
“Cho dù bị thua, chúng ta cũng phải thua dũng cảm. Cho dù có chết, chúng ta
cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt”.
Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên trở nên u ám. Tựa hồ như vầng mặt trời cũng
không nhẫn nhịn nhìn cảnh tượng thảm thiết này mà dựng tóc gáy trốn vào trong
mây.
Hai đạo quân đội trên mặt đất chẳng ai rảnh mà bận tâm đến sự thay đổi trên
không trung. Lúc này, sinh tử tồn vong đối nghịch, ai cũng không dám phân tâm.
Cho dù là chạy trốn cũng phải xuất ra nỗ lực toàn thân.
Đại đao càng không ngừng vung lên. Nếu như không có “sát phạt chi tâm” trong
lòng hỗ trợ, thần thánh quân đoàn giữ được đến bây giờ đã sớm kiệt lực. Giờ
phút này, bản thân bọn họ chỉ còn một ý niệm trong đầu, đó là phải giết.
Lại hai canh giờ gian khổ chiến đấu trôi qua. Trên chiến trường có thêm mấy
vạn cỗ thi thể, hầu như thuần một màu binh lính cao lệ.
Mà thần thánh quân đoàn cho đến lúc này mới lại trả giá thêm hơn sáu trăm sinh
mạng nữa.
Không thể không nói đây cũng là một kì tích. Cũng là một dạng thể hiện thực
lực. Với sức mạnh tuyệt đối trước mặt, nếu như binh lính mất đi ý chí chiến
đấu thì đành chấp nhận tử vong.
Máu thịt bắn vung khắp nơi, âm thanh kêu khóc tràn ngập toàn bộ chiến trường.
“Uyển Nhi, Khuynh Thành, các ngươi đứng yên chờ, ta muốn đi cổ vũ sĩ khí…”
Chém giết lâu như vậy, cho dù là người máy cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lưu Phong tự thân dẫn trước binh sĩ xông lên tuyến đầu để làm gương cho thần
thánh quân đoàn. Khích lệ bọn họ nâng cao sĩ khí để có thể tiếp tục cố gắng.
Cuộc chiến tiến hành đến giờ, chẳng những binh lính cao lệ lâm vào gian nan,
kì thật thần thánh quân đoàn cũng không dễ chịu. Mặc dù có sát phạt chi tâm
chống đỡ, nhưng mà thể lực cạn kiệt cũng làm cho bọn họ hơi không chịu nổi thử
thách.
“Phong nhi, hạ lệnh đi, hãy đình chỉ giết chóc. Nếu không, trận chiến này của
chúng ta biến thành lưỡng bại câu thương” Lí Hương Quân phóng ngựa đến kiến
nghị.
Lưu Phong thoáng do dự một chút, cao giọng hô: “Hàng binh không giết!” Vốn Lưu
Phong muốn mượn thử thách này mà rèn luyện hợp lí “sát phạt chi tâm” cho thần
thánh quân đoàn. Nhưng mà bây giờ xem ra lúc trước phỏng chừng hắn có chút lạc
quan quá mức. Quân số đối phương thực sự nhiều lắm. Nếu đối phương chỉ có mười
lăm vạn hoặc là hai mươi vạn, có lẽ thần thánh quân đoàn trả giá một nửa sinh
mệnh là có thể giết hết bọn họ. Còn năm nghìn thần thánh quân đoàn sau khi
trải qua thử thách chắc chắn trở thành quân đoàn chiến tranh đích thưc. Nhưng
mà bây giờ địch quân đông tới ba mươi vạn. Số lượng ba mươi vạn đã vượt quá
nhiều mức chịu đựng của một vạn quân thần thánh quân đoàn.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của chủ công, thần thánh quân đoàn lập tức cùng
nhau hô vang: “Hàng binh không giết!”.
Ngay lập tức, binh lính cao lệ đã sớm không chịu nổi thử thách đều ném binh
khí quì rạp xuống đất đầu hàng. Nếu không phải thần thánh quân đoàn vẫn giữ
phong thái đuổi tận giết tuyệt, đám binh lính cao lệ này đã sớm nghĩ đến đầu
hàng. Trái ngược với sức chiến đấu cường hãn của thần thánh quân đoàn, binh
lính cao lệ càng không cách nào chống đỡ thủ đoạn giết hại tàn nhẫn, đẫm máu
của bọn họ. Thời khắc này, chúng thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi chốn địa ngục
này đại thể hệt như tu la tràng.
Cuộc chiến không thể tránh được đã qua, thần thánh quân đoàn trả không đến một
ngàn người thương vong mà đạt được thắng lợi trọng đại.
Ba mươi vạn đại quân cao lệ tại Toàn thủy có sáu vạn người bị giết, hơn hai
vạn người bị đồng bạn giết trong lúc hốn loạn hay bị ngựa đạp chết. khoảng
chừng bẩy vạn người bỏ thành chạy trốn, ước tới mười lăm vạn binh lính không
chịu nổi cảnh đẫm máu mà lựa chọn đầu hàng.
Sau đó, Lưu Phong vội vàng phái bộ phận năm vạn quân thường qui vẫn chưa tham
chiến đến thu thập chiến lợi phẩm trên chiến trường đẫm máu. Cùng lúc đó chín
ngàn người thần thánh quân đoàn áp giải tù binh tiến vào Toàn thủy thành.
Ngày hôm sau, quan viên tài chính, do Lí Hương Quân đứng đầu, dẫn dắt thuộc hạ
bắt đầu tiến hành cướp bóc mọi mặt với quí tộc Toàn thủy thành.
Đương nhiên, nói như lời Lưu Phong dùng, đây chính là thu lại chiến lợi phẩm
ưng ý của mình.
“Chủ công, ta đã trở về!” Buổi tối vào lúc không có ai, Phỉ Nhi đột nhiên xuất
hiện trong phòng Lưu Phong. Trên mặt tựa hồ có chút u buồn. Hiển nhiên chuyện
Lưu Phong cướp bóc Toàn thủy làm cho lòng nàng không được thoải mái. Nhưng mà
thân là nô lệ Lưu Phong, nàng cũng khó mà nói điều gì.
“Ngươi hẳn là trở lại sớm hơn đúng không? Theo như ta đoán, Lí Huyền Thủy ầm
thầm bỏ đi hẳn là công lao của ngươi. Có lẽ ngươi còn bảo hắn thu hồi đại quân
trở về thành phòng thủ?”.
Nói tới đây Lưu Phong cười hắc hắc: “Đáng tiếc a, hắn căn bản là không nghe
lời của ngươi nói”.
Phỉ Nhi nghe vậy, thân hình run lên, có chút khẩn trương vội vàng giải thích
nói: “Chủ công, ngươi nghe ta giải thích, ta…”.
“Được rồi, khỏi phải nhiều lời. Đứng trên lập trường của ngươi, nếu là ta, ta
cũng sẽ làm như vậy. Dù sao bọn họ cũng là đồng bào của ngươi. Bất quá có một
chút ngươi phải rõ ràng, đây là chiến tranh. Chiến tranh tàn khốc như thế, cho
nên hi vọng ngươi không nên âm thầm căm hận ta” Lưu Phong lạnh nhạt nói.
“Nô tì không dám căm hận” Phỉ Nhi vội vàng tỏ thái độ.
“Chuyện tình Phù Tang bên kia cũng làm thỏa đáng chứ?”.
“Ân, nhờ hồng phúc chủ nhân đều thực hiện tốt” Phỉ Nhi nghiêm mặt nói: “Chuyện
ở thần xã, nô tài thật sự cảm tạ chủ công trợ giúp. Chủ công yên tâm, tương
lai người sẽ nhận được đảm bảo lợi ích từ hai nước Phù Tang và cao lệ”.
Lưu Phong mỉm cười: “Ngươi lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi”.
Phỉ Nhi vội vàng đi tới, không đợi Lưu Phong nói gì đã tự mình ngoan ngoãn rúc
vào ***g ngực Lưu Phong.
“Phỉ Nhi, sự tình có phần thay đổi, e rằng cướp bóc Toàn thủy thành là trận
chiến cuối cùng của ta. Ta hi vọng ngươi và Minh Nhân trong tương lai có thể
đảm bảo lợi ích của ta ở Bách dã và Trường thanh. Phần còn lại của hiệp nghị
thì hủy bỏ đi” Đôi bàn tay to của Lưu Phong nhẹ vỗ bộ ngực nữ nhân, nói lạnh
nhạt.
Phỉ Nhi nghe vậy có hơi mừng thầm vội vàng nói: “Có phải ngươi sẽ rời khỏi
Toàn thủy thành”.
“Không sai, ta không có thời gian trù định tương lai Toàn thủy thành. Cho nên
ta tính sau khi cướp bóc xong sẽ li khai. Đúng rồi, Lí Huyền Thủy đã chạy đi,
ngươi có thể tiếp quản Toàn thủy thành. Ta nghĩ trong tình huống như vậy, cao
lệ vương hẳn là sẽ không để ý” Lưu Phong kiến nghị.
“Chủ công, ta có thể chứ?” Phỉ Nhi có hơi động tâm, nhưng mà lại có chút chủ ý
chưa chắc.
Lưu Phong vỗ vỗ đồn bộ nữ nhân cười nói: “Đương nhiên là được, ta biết phép
tắc cao lệ các người. Bất luận nam nữ đều có thể nghĩ tới ngôi báu. Ngươi là
một người trong nữ cao lệ vương tử rất có trí lực. Cho tới nay, khiếm khuyết
của ngươi chính là cơ hội. Toàn thủy thành thực ra là một thành thị không tệ.
Nếu ngươi có thể tiếp quản nó, tin tưởng với tài năng của ngươi trong thời
gian không đến nửa năm đã có thể khôi phục dĩ vãng phồn vinh. Đến lúc đó coi
như ngươi có một nơi yên thân lập nghiệp”.