“Đừng sợ, không được loạn, kết thành trận hình!” Trận chiến trước mặt Kim Trí
Thành tuy rằng đã cho đánh giá về thực lực thần thánh quân đoàn, nhưng mà bây
giờ xem ra hắn còn đánh giá chưa đủ. Tướng sĩ thần thánh quân đoàn căn bản
không phải là người, bọn họ là ác ma, ác ma giết người. Bọn họ điều khiển
những lực lượng mà căn bản là quân đội loài người có khả năng có được. Ngoại
trừ mấy tướng sĩ thần thánh quân đoàn lúc trước bị bắn chết do vận khí trong
trận mưa tên, cho đến giờ bọn họ tựa hồ như không bị tử vong. Ngược lại từng
đám binh lính cao lệ lại bị mất mạng.
“Ngăn chặn địch quân tái lập trận hình!” Thiên Đại cả giận hô to một tiếng,
lập tức tự mình vọt tới giống như mãnh thú, tựa như cơn lũ.
Đáng thương cho trận tuyến đầu của đại quân cao lệ vừa bị rối loạn chưa kịp bố
trí lại, thì một lần nữa lại như ở trong thòng lọng xiết cổ.
Thần thánh quân đoàn là trọng kị binh, nhưng bọn họ hành động cũng cực kì
nhanh, uy thế cũng mạnh mẽ như vậy. Căn bản là không cho đại quân cao lệ có
thời gian tạm nghỉ.
Mặc dù trên chiến trường quân bản bộ của Lưu Phong chỉ có một vạn người thần
thánh quân đoàn tham gia chiến đấu. Nhưng nhờ vào ưu thế tác chiến kị binh
linh hoạt cùng với lực công kích mãnh liệt đã chống lại đại quân cao lệ gấp
hơn mười lần đang vây xung quanh.
“Binh sĩ, sát a, thoải mái giết đi. Chủ công có nói lần này không cần tù
binh”. Hắc Vân một mặt gào thét, một mặt ra sức chém giết địch nhân vây xung
quanh mình. Thần thánh quân đoàn chỉ có không ngừng trải qua thử thách đẫm máu
mới có thể liên tục nâng cao sức chiến đấu. Lúc này mệnh lệnh không lưu người
sống chẳng những làm cho tướng sĩ hưng phấn, mà ngay cả cao thủ như Hắc Vân và
Thiên Đại cũng hăng hái không thôi.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn không ngừng gào thét, thỏa thích phát tiết tâm
tình mình.
Tuy rằng nhân số không nhiều, nhưng giờ phút này ở trên chiến trường lại có
thể nghe rõ ràng âm thanh bọn họ hò hét.
Giờ phút này Kim Trí Thành đúng là khóc không ra nước mắt. Thảm kịch lo lắng
trước trận chiến đã xảy ra. Mới khai chiến được một lúc mà số lượng đã không
chiếm được ưu thế gì trong trận chiến này.
Trên chiến trường to lớn như vậy, đại quân cao lệ đã hoàn toàn lâm vào hỗn
loạn. Sức chiến đấu của đối thủ thực sự quá cường hãn, chiến thuật thực sự rất
kì dị, diễn biến chiến đấu cũng thực sự quá nhanh.
Binh lính cao lệ căn bản là không thể thích ứng với chiến tranh như vậy.
“Các tướng sĩ, không được hoảng loạn, chúng ta đông người. Mọi người tập trung
lại, mười đánh một, không… một trăm đánh một. Chúng ta không sợ hãi, chúng
ta nhất định thắng lợi” Tuy rằng những lời này có chút lừa mình dối người,
nhưng thân làm thống soái, Kim Trí Thành rất rõ ràng. Trong thế cục hỗn loạn
tại đây, sĩ khí là phi thường trọng yếu.
Rất nhanh dưới sự chỉ huy của Kim Trí Thành, một ít lão binh so với nhiều
chiến đội đã nhanh chóng tỉnh ngộ, từ từ thu nạp trận hình kết thành hàng
phòng ngự mới. Nhưng mà điều này cũng không thay đổi được gì. Sức chiến đấu
cùng tố chất tâm lí khác nhau quá lớn làm cho binh lính cao lệ ở mọi nơi bị
thần thánh quân đoàn đánh chính diện không chịu nổi một đòn. Bọn họ rốt cục
vẫn không thoát được vận mệnh bị đồ sát.
Trên chiến trường hỗn loạn, một đám binh lính cao lệ rên rỉ dưới gót sắt của
thần thánh quân đoàn. Những mẩu chân tay cụt cùng máu tươi bắn vọt lên không
trung. Bọn họ lấy mạng mình mà tạo thành uy danh cho thần thánh quân đoàn.
Đợt công kích thứ nhất, thần thánh quân đoàn trả giá hơn trăm tính mạng, đồ
sát một vạn binh lính cao lệ. Ngoài ra còn khiến cho hơn năm vạn binh lính cao
lệ mất sức chiến đấu.
Đứng trên tháp lâu Lí Huyền Thủy tận mắt trông thấy một màn kinh ngạc này. Hắn
thực sự khó tưởng tượng được, sự tình vì sao mà lại phát triển thành ra dạng
này.
“Kim Trí Thành, ngươi là đồ ăn hại. Đứng vững cho ta, ta không thể thua, ta
không thể thua a” Lí Huyền Thủy hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt thậm chí hơi biến
dạng. Hắn không ngừng truyền đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ thân tín bên mình, để
Kim Trí Thành quyết giữ vững phòng tuyến thứ nhất.
Phỉ Nhi đứng một bên cau mày, cười lạnh nói: “Lão ngũ, ta nói rồi, ngươi căn
bản không phải là đối thủ của thần thánh quân đoàn. Ngươi không nghe, bây giờ
ngươi thấy chưa. Hiện rút quân về phòng thủ vẫn còn kịp, hơn nữa trong thành
vẫn còn hơn mười vạn đại quân. Ngươi ít nhất có thể tập hợp được hai mươi vạn
đại quân giữ thành” Tuy rằng Phỉ Nhi là nô lệ của Lưu Phong, nhưng nàng cũng
không muốn trơ mắt nhìn binh lính nước mình đi chịu chết.
“Im miệng!”.
Lí Huyền Thủy đỏ ngầu con mắt, nhìn Phỉ Nhi rống lên: “Tứ tỉ, ta biết ngươi
cười nhạo ta. Nhưng mà ta không cần. Ta muốn dùng sự thực chứng minh, ta sẽ
không thất bại. Ta muốn tự tay chặt đầu Lưu Phong. Chứng minh với ngươi, so
với tam ca ta ưu tú hơn nhiều, ta mới là đứa con ưu tú nhất của phụ vương”.
Phỉ Nhi âm thầm thở dài, thầm nghĩ lão ngũ quả là ngu xuẩn. Có lẽ hắn đã điên
rồi, nhưng mà tiếc thay cho đám lính này.
“Lão ngũ, ta không có ý tứ gì khác. Ta chỉ không mong muốn bởi vì sai lầm của
ngươi mà nhiều binh sĩ uổng phí mạng sống” Phỉ Nhi cố nén ác cảm trong lòng,
kiên nhẫn khuyên bảo.
Lí Huyền Thủy hừ một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Phỉ Nhi một cái nói: “Tứ tỉ,
ngươi đừng đóng giả làm người tốt trước mặt ta. Ngươi là dạng người gì trong
lòng ta rất rõ ràng. Ở trong lòng ngươi chỉ có tam ca, chỉ có quyền lực. Ngươi
lo lắng cho sự sống chết của binh lính, thực là buồn cười. Ngươi vẫn sợ ta lập
nên công lao sự nghiệp”.
“Hôm nay ta cho ngươi xem, ta làm như thế nào lập nên công lao sự nghiệp. Đợi
lát nữa ta sẽ đích thân mang binh tác chiến, ta nhất định xoay chuyển chiến
cuộc” Lí Huyền Thủy đột nhiên cười ha hả: “Thần thánh quân đoàn quả thật tác
chiến dũng mãnh. Đáng tiếc ngươi đừng quên, bọn họ cuối cùng cũng chỉ có một
vạn người. Khí lực con người khi đã dùng hết, ba mươi vạn người a, cho dù đại
quân của ta có đứng yên kệ cho bọn họ đi giết chỉ sợ cũng đến một nửa chết
mệt”.
“Ngu ngốc, ngươi cho rằng đại quân bản bộ của ngươi có thể đánh đến khi không
còn người nào sao?” Phỉ Nhi khinh thường phản bác.
“Vậy thì ngươi chờ coi đi” Lí Huyền Thủy tràn đầy tự tin nói: “Bản vương tử tự
mình tác chiến, chắc chắn nâng cao sĩ khí, thắng lợi tất thuộc về ta!”.
“Ngươi sẽ hối hận cho mà xem” Phỉ Nhi cũng không coi trọng việc Lí Huyền Thủy
thân chinh ra trận.
Nếu như đối thủ không phải là thần thánh quân đoàn, có lẽ việc Lí Huyền Thủy
tự mình tham chiến có thể nâng cao sĩ khí xoay chuyển chiến cuộc. Nhưng mà bây
giờ xem ra, chuyện đó căn bản là không có khả năng.
Thần thánh quân đoàn chiến đấu dũng mãnh, thủ đoạn tàn nhẫn. Những cảnh tượng
đẫm máu như vậy, căn bản là binh lính cao lệ không có khả năng chịu nổi. Đứng
trên tháp lâu, ngay cả Phỉ Nhi cũng muốn nôn mửa.
Quang cảnh trước mắt thực sự rất tàn nhẫn.
Hắc Vân tu luyện đến giờ gặp phải bình cảnh (nút thắt). Dựa theo chỉ điểm của
Thu Sương hắn phải đạt được “sát phạt chi tâm” mạnh mẽ, nếu không tu vi rất
khó tăng thêm một bước.
Trận chiến hôm nay là cơ hội tốt nhất cho hắn hoàn thành sát phạt chi tâm.
Giờ phút này, hắn đem quyền chỉ huy quân dưới trướng giao cho phó tướng. Tự
mình thoát li trận hình, hai mắt đỏ đậm, hai tay nắm chặt chiến đao vọt vào
trong đại quân cao lệ không ngừng chém giết.
“Bổng tử kia, chủ công nói các ngươi là tộc người thấp kém nhất thế giới, ta
muốn giết sạch các ngươi!” Hắc Vân sải bước xuyên qua trận hình địch quân. Một
mặt gào hét, một mặt không ngừng gặt hái sinh mệnh binh lính cao lệ. Chỗ nào
chỉ cần có hắn sẽ nổi lên một trận huyết vũ. Dần dần toàn thân hắn đều bị máu
tươi nhuộm đỏ, lắc lư như một ác ma đến từ địa ngục.
“Chủ công, quân địch cường đại quân ta không có khả năng địch lại. Mời người
lấy đại cục làm trọng hạ lệnh cho tàn quân vào thành cố thủ” Kim Trí Thành
liều chết quay trở về thỉnh cầu Lí Huyền Thủy lui binh.
Sao mà Lí Huyền Thủy quát lạnh một tiếng, cả giận nói: “Ngươi thật ăn hại vô
dụng, chỉ biết nâng cao sĩ khí người khác, tiêu diệt uy phong của mình. Nếu
ngươi sợ chết thì mau về giữ thành, xem bản vương tự mình mang binh tiêu diệt
thần thánh quân đoàn kia” Trước mặt Phỉ Nhi, Lí Huyền Thủy làm sao tỏ ra yếu
thế.
Kim Trí Thành nghe vậy biết việc này đã không còn chỗ xoay xở. Lại không dám
tùy tiện để Lí Huyền Thủy tự vào chỗ mạo hiểm vội vàng nói: “Chủ công, người
thân ngàn vàng đâu dễ dàng mạo hiểm. Mạt tướng quay về tiêu diệt thần thánh
quân đoàn” Tuy rằng những lời này thật dối trá, nhưng thân là thuộc hạ để giữ
gìn mặt mũi thì vẫn phải chống đỡ.
“Hừ, còn không mau đi!” Lí Huyền Thủy giận quát một tiếng, nói: “Truyền lệnh
xuống, giết được một tên tướng sĩ thần thánh quân đoàn thưởng ngàn ngân lượng”
Trọng thưởng tất có dũng phu. Lí Huyền Thủy tuy rằng rất đau xót tiền bạc
không dễ dàng vơ vét. Nhưng việc tới bây giờ cũng chỉ còn biện pháp này để
xoay xở.
Quả nhiên một ít binh lính vì bạc mà không sợ chết. Rất nhanh, do tiền bạc
kích thích, sĩ khí binh lính cao lệ tăng lên.
Kim Trí Thành là lão tướng đầy kinh nghiệm chiến trường. Hắn tuyệt đối không
bỏ qua cơ hội tốt, vội vàng thét lệnh thuộc hạ của mình bắt đầu thu thập trận
hình tổ chức phản công.
“Các tướng sĩ, sát a. Giết chết đám ác ma đó, vì quê hương chúng ta phía sau,
vì thân nhân, thê nữ, chúng ta không thể lùi bước, chúng ta không thể bỏ chạy.
Nếu không, thê nữ chúng ta sẽ bị ác ma đó chà đạp” Kim Trí Thành rất biết kích
động tình cảm binh lính.
Chuyện thần thánh quân đoàn cướp bóc thành Danh ốc của Phù Tang đã sớm lan
truyền. Cho nên vừa nghe Kim Trí Thành nói như vậy, bọn họ nhất thời gào thét.
Không vì gì khác, chỉ vì chính quê hương, vì thân nhân của mình.
Tuy rằng kĩ xảo chiến đấu và kinh nghiệm chiến tranh của bọn họ không bằng
thần thánh quân đoàn. Nhưng giờ phút này, ý chí chiến đấu của bọn họ lại từ từ
tăng lên.
Thần thánh quân đoàn trải qua một phen chém giết đã bắt đầu có chút mỏi mệt.
Bắp đùi ban đầu oai vệ với sức mạnh không thể đương nổi, đã từ từ suy nhược
đi.
Mà lúc này, Kim Trí Thành lại tổ chức phản kích hữu hiệu. Đại quân cao lệ mang
theo cừu hận và phẫn nộ chen nhau tới. Bọn họ vì chiến hữu mình báo thù, vì
quê hương mình mà chiến đấu.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn dường như hơi bị bất ngờ. Nhưng mà bọn họ rốt
cục không phải binh lính bình thường. Trong cuộc rèn luyện chiến tranh trường
kì, tâm tình bọn họ vững như bàn thạch. Tuy rằng có hơi mệt mỏi, nhưng mà bọn
họ trong nháy mắt khôi phục bản sắc bình tĩnh như cũ. Giơ cao chiến đao, thúc
ngựa nghênh địch.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn đều biết, số lượng đối phương hơn nhiều. Nếu
muốn nhanh chóng đạt được thắng lợi trong trận chiến đấu này, phải làm tan rã
hoàn toàn ý chí chiến đấu của địch quân.
“Sát!” Huấn luyện sắt đá (nv: thiết huyết) làm cho bọn họ trở thành một đám
điên rồ, phát cuồng trong chiến đấu.
Cuộc hỗn chiến mới lại bắt đầu, vài người, vài chục thậm chí mấy trăm binh
lính cao lệ tấn công vài tướng sĩ thần thánh quân đoàn. Tiếng kêu thảm thiết
không ngừng vang lên, sinh mệnh liên tiếp cuốn vào cõi chết.
So với lần trước, trong cuộc hỗn chiến này thương vong của thần thánh quân
đoàn bắt đầu tăng vọt. Nhưng ngược lại, so với tổn thất của binh lính cao lệ,
cũng vẫn còn nhỏ bé không đáng kể.
Với sức mạnh tuyệt đối trước mặt, đôi khi dũng khí và niềm tin cũng có vẻ bị
lu mờ.
Hắc Vân và Thiên Đại ra sức giết chóc về phía Kim Trí Thành đang chỉ huy, chém
ngã hộ vệ bên cạnh hắn, đưa tay túm hắn ném xuống ngựa.
Hắc Vân một chân giẫm lên Kim Trí Thành nằm trên mặt đất. Thở hổn hển nhìn
tình thế chiến trường xung quanh, hét to một tiếng: “Chủ tướng ngươi đã bị
bắt, còn không đầu hàng mau!”.
Lời này vừa nói ra, thần thánh quân đoàn nhất thời liền cùng nhau hô lớn: “Kim
Trí Thành đã bị bắt, còn không đầu hàng”.
Kim Trí Thành bị bắt lập tức làm sĩ khí mới phục hồi lại hạ thấp cực điểm. Rất
nhanh, trong hơn ba vạn quân cao lệ đi theo Kim Trí Thành tiến hành phản kích
có hơn phân nửa thất kinh vứt bỏ vũ khí trong tay, bắt đầu chạy trốn tứ phía.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn nhân cơ hội đuổi giết.
Cuộc phản công nguyên bản mạnh mẽ như vậy, chỉ vì chủ tướng bị bắt nhanh chóng
trở nên bất lợi. Thậm chí biến thành một đợt đồ sát mới, cảnh tượng như vậy
không bút nào tả xiết.
Tính toán của Kim Trí Thành không sai, nhưng lại xem nhẹ thực lực bản thân của
Hắc Vân và Thiên Đại. Nếu không, hắn cũng sẽ không khinh suất lao vào vòng
chiến để tổ chức chiến đấu.
Đương nhiên, cái này không phải trách Kim Trí Thành mưu lược thấp, chủ yếu là
do lỗi của Lí Huyền Thủy. Nếu không phải do áp lực của hắn thì Kim Trí Thành
cũng sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như vậy.
“Chủ công, mạt tướng thực xin lỗi ngươi a!” Kim Trí Thành nắm chặt chiến đao
Hắc Vân, tự kề vào cổ mình giật mạnh, lập tức khí tuyệt. Hắn lấy cái chết của
mình chứng minh cho lòng trung thành. Nhưng mà người khác nhìn vào thì cái
chết như vậy không có giá trị. Nhiều nhất thì cũng chỉ gọi là ngu trung.
Hắn chết cũng là chính thức tuyên bố đợt phản công hoàn toàn bị tiêu tan.
Trên chiến trường thi thể như núi, máu chảy thành sông. Màu đất nguyên bản là
hoàng thổ tựa hồ như bị máu tươi nhuộm đỏ, đầu người lăn lóc giữa vũng máu,
các mẩu chân tay cụt rơi rụng trên mặt đất…
“Lão ngũ, dừng lại đi, bây giờ ngươi rút quân về phòng thủ vẫn còn kịp” Dạ dày
Phỉ Nhi không ngừng cồn cào, cảnh tượng trước mắt hầu như làm cho nàng không
nhịn được nữa mà nôn mửa. Tuy rằng nàng phi thường không ưa Lí Huyền Thủy,
nhưng nàng thực sự không muốn Toàn thủy thành bị thiết kị của Lưu Phong chà
đạp. Cho dù nàng là nô lệ của Lưu Phong.