Hi Du Hoa Tùng – Chương 741: Lại bị “Bóp”. – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 741: Lại bị “Bóp”.

“Phong Nhi mau quay lại đây, hôm nay ta không “bóp” ngươi…” Nhớ lần trước
tay cầm lấy vật đó lại khiến Nghê Thường lại một trận đỏ mặt. Kỳ thực lần
trước “bóp” xong nàng ta cũng có chút hối hận bởi vì sau đó Lý Hương Quân đã
tìm nàng rồi nói rõ sự tình, nếu “bóp” như vậy xem như phá hư bảo bối của hắn.

Nghĩ lại sự tình lần đó mà Nghê Thường lại cảm thấy sợ.

Nghê Thường lúc ấy còn hứa với Lý Hương Quân lần sau tuyệt đối sẽ không “bóp”
nữa. Dù sao lời Lý Hương Quân nói cũng đúng, bảo bối kia quan hệ đến hạnh phúc
của tỷ muội họ sau này. Bây giờ mặc dù chưa thử qua nhưng không có nghĩa sau
này không cần

Bình tĩnh nào, hôm nay sư tôn Nghê Thường đổi tính sao?

Lưu Phong từ từ tiến lại gần Nghê Thường vẫn cảnh giác nhìn hai tay nàng ta,
cười hắc hắc: “Tam sư tôn, thật sự không “bóp”?”

“Xú tiểu tử, lời sư tôn nói ngươi còn không tin, mau lại đây với sư tôn” Nghê
Thường thấy dáng vẻ Lưu Phong còn sợ hãi thì tỏ vẻ áy náy. Liền dùng tay kéo
Lưu Phong lại gần khiến hắn được một phen hưởng thụ thân thể mềm mại co dãn
của mình.

Trời ạ, sư tôn Nghê Thường không phải sinh bệnh mà hồ đồ chứ?

Không đúng, sư tôn Nghê Thường tu vi như thế sao có thể sinh bệnh được.

“Phong Nhi, đừng có nghĩ gì cả, sư tôn chỉ muốn cho ngươi thanh thản một chút,
ta thấy ngươi mấy hôm nay toàn làm chuyện đen tối…” Vừa nói đến đây thì Nghê
Thường lại sợ Lưu Phong vội vàng sửa lại nói: “Ta thấy mấy hôm nay ngươi mệt
mỏi cho nên muốn ngươi thoải mái một chút…”

Lưu Phong nghe vậy thì toàn toàn yên tâm liền tựa vào người sư tôn, trong lòng
cũng cảm thấy bay bổng một chút.

“Phong Nhi, chuyện hôm đó là sư tôn không đúng, hôm nay ta sẽ giải thích với
ngươi hy vọng ngươi không để ở trong lòng…” Nghê Thường vẫn do dư nhưng cố
lấy hết dũng khí xin lỗi vì đã “bóp” bổng bổng (trảo bổng đại pháp).

Lưu Phong ngửi thấy trên người Nghê Thường có một mùi hương nhè nhẹ thì vô
cùng thích thú, sau khi nghe Nghê Thường nói vậy liền mỉm cười: “Không có việc
gì, nếu sư tôn thích “bóp” thì cũng được nhưng dùng lực nhẹ một chút” Nói tới
đây từ tiểu phúc Lưu Phong dâng lên một cỗ khí nóng.

Nghê Thường nghe vậy sắc mặt ửng đỏ, trong lòng thầm nghĩ nếu không dùng lực
thì chẳng phải cũng làm giống như Lý Hương Quân sao?

Nghĩ đến đây ánh mắt Nghê Thường hiện lên một tia giận dữ, trong lòng thầm
nghĩ, thế chẳng phải để xú tiểu tử này chiếm tiện nghi sao.

“Xú tiểu tử, không được nói bậy, cẩn thận không ta “bóp”… Cẩn thận không ta
sẽ không để ý tới ngươi” Nghĩ đến việc “bóp” bổng bổng là không đúng Nghê
Thường vội vàng sửa lại.

“Sư tôn, nằm trong lòng người thật là hạnh phúc-!’ Lưu Phong liền dựa người
vào lòng Nghê Thường, đầu gối lên bộ ngực bão mãn tỏ vẻ phi thường thoải mái.

Nghê Thường cảm thấy từ ngực mình truyền đến một cảm giác lạ thường từ từ
truyền đến, tim đập cũng nhanh hơn.

Lưu Phong hơi động tâm liền ngẩng đầu lên, miệng hôn tới đôi môi xinh xắn của
Nghê Thường. Nghê Thường đầu tiên cả kinh, sau dùng tay ngăn miệng Lưu Phong
lại.

Lưu Phong không cam lòng liền ngậm ngón tay Nghê Thường đưa lên. Nghê Thường
bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác tê dại từ ngón tay truyền đến.

“Sư tôn, người ngứa sao?” Lưu Phong càng ngậm lâu hơn, ngẩng đầu ánh mắt tràn
đầy hấp dẫn tựa như hỏi thăm.

Nghê Thường hai gò má kiều diễm như hoa, hàng mi khẽ động, ánh mắt long lanh
ẩn chứa vài phần xuân ý. Nàng thản liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, khẽ gật
đầu: “Ngứa-!”

Một tiếng này khiễn tà niệm trong lòng Lưu Phong dâng lên, nhất thời bàn tay
bắt đầu thám hiểm đồn bộ.

Nghê Thường đồn bộ bị tập kích, trong lòng không ngừng run lên. Ánh mắt tràn
đầy xuân ý, hàng mi khẽ động. Dáng vẻ yêu kiều khiến người không nỡ đau lòng
rời xa.

Lưu Phong sớm đã động tâm thấy dáng vẻ quyến rũ của Nghê Thường không thể chịu
được, bàn tay hướng về phía bộ ngực sữa kia.

Nghê Thường có chút thẹn thùng, xấu hổ liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng vẫn để
bàn tay Lưu Phong chạm lấy bộ ngực của mình. Sự thật thì Nghê Thường lúc này
đang chìm đắm trong xuân ý.

Lưu Phong ban đầu còn nghĩ chuyện này sẽ không được thuận lợi, không ngờ lại
dễ dàng làm được trong lòng không khỏi đắc ý, mịa nó, mị lực của lão tử không
ai chống lại được.

Hắn đang nghĩ vẻ lãnh khốc bình thường của sư tôn nếu một khi chủ động bạo
phát thì thật không thể đoán đựơc.

“Phong nhi, thích không?”

Nghê Thường hơi nhắm mắt dáng vẻ hưởng thụ, đôi môi anh đào khẽ mở thấp giọng
nói.

Lưu Phong nghe âm thanh tuyệt diệu này thiếu chút nữa hồn vía bay bổng, vội
vàng nói: “Thích, rất thích, rất rất thích”

Ngừng lại một chút Lưu Phong lấy hết dũng khí ám muội nói: “Sư tôn, không bằng
chúng ta vào phòng đi?”

“Vào phòng làm gì?” Nghê Thường tỏ vẻ khó hiểu.

Câu nói ngây ngô này lại càng khiến Lưu Phong nôn nóng, hắn hận không thể ôm
lấy Nghê Thường đi vào phòng hí lộng một phen.

“Ha ha, sư tôn đêm còn dài nếu chưa muốn ngủ không bằng chúng ta vào phong vận
động bụng một chút, vừa rèn luyện vừa tăng thêm chút tình cảm…” Ở trước mặt
Nghê Thường, Lưu PHong không dám nói lời thô tục chỉ mập mờ nói ý tứ của mình.

Nghê Thường ban đầu còn ngẩn người nhưng lập tức hiểu được ý nghĩ của Lưu
Phong. Cái câu vận động phần eo kia chính là cái mà Trương Mỹ Nhân đã giải
thích cho nàng.

“Xú tiểu tử, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện xấu xa” Nghê Thường hơi
tức giận, thầm hừ nhỏ một tiếng, quyết định sẽ trừng phạt Lưu Phong một chút

Vừa nghĩ đến, miệng Nghê Thường hướng đến bên tai Lưu Phong khẽ nói: “Phong
nhi, các nàng nói đúng, ngươi chính là đại sắc lang”

Mùi hương nhè nhẹ theo lỗ tai đi vào lòng Lưu Phong khiến hắn toàn thân tê
dại, không biết xấu hổ liền cười nói: “Ta là nam sắc lang, sư tôn là nữ sắc
lang, chúng ta vừa đúng một đôi. Sư tôn, xuân tiêu một khắc ngàn vàng chi bằng
chúng ta vào phòng đi?

Một câu nữ sắc lang, khá thật, cũng đã đủ chọc tức Nghê Thường.

“Phong nhi, ngươi thật sự rất muốn sao? Kỳ thật ta cũng muốn…” Nghê Thường
vẫn khẽ nói vào bên tai hắn rồi tay từ từ hướng về phía hạ thân Lưu Phong.

Lưu Phong thân mình khẽ run lên, bàn tay nhỏ bé của Nghê Thường nắm lấy khiến
hắn chút nữa rên lên.

“Phong nhi, ta thật sự muốn…” Nghê Thường nhẹ giọng nói “Đợi lát nữa, ngưoi
phải nhịn”

Lưu Phong một bên nhắm mắt hưởng thụ, một bên thầm đắc ý. Hắn sao lại không
chịu được, muốn dùng cách này để tước vũ khí thì không có khả năng”

Tuy rằng Lưu Phong rất muốn đi vào trong phòng nhưng Nghê Thường vẫn kiên trì
ở đây. Lưu Phong cũng không miễn cưỡng, Kỳ thật ở đây cũng có nét đặc sắc.

“Sư tôn, người yên tâm ta sẽ không để người thất vọng, ta sẽ nhịn…” Lưu
Phong cười ám muội: “Ta rất lợi hại”

Nghê Thường thầm hừ lạnh một tiếng, bên ngoài vẫn tỏ vẻ tươi cười: ” Phải
không, mong rằng ngươi sẽ chịu được” Nói xong, nàng đột nhiên tăng tốc vuốt ve
hạ thân Lưu Phong sau đó “bóp” một cái.

“A!”

Đang nhắm mắt hưởng thụ nhất thời Lưu Phong hét lên một tiếng như heo bị đem
lên bàn mổ giết

Trời ạ?

Nghê Thường không tuân thủ ước định, lại thi triển trảo bổng đại pháp. Bổng
bổng đáng thương của Lưu Phong đang sung huyết cứng rắn thì lại một lần nữa bị
chà đạp.

Cũng may Nghê Thường biết nặng nhẹ, chỉ “bóp” nhẹ một cái rồi nhanh chóng
buông tay

Một lúc sau Lưu Phong mới phục hồi lại, thấm mồ hôi lạnh trên trán, dở khóc dở
cười nói: “Sư tôn, người sao lại… người không phải nói là không “bóp” sao?
Người sao lại có thể làm như vậy, nói mà không giữ lời”.

“Không giữ lời thì sao?” Nghê Thường bĩu cái miệng xinh xắn, liếc mắt nhìn Lưu
Phong một cái rồi nói: “Ta đâu phải là nam tử hán đại trượng phu, ta chỉ là
một tiểu nữ nhân, không cần giữ lời gì hết. Hơn nữa, ai kêu ngươi bảo ta là nữ
sắc lang. Ta là người vô cùng thuần khiết”

“Ngươi thật sự ngây thơ-!” Dưới tình huống này Lưu Phong khóc không ra nước
mắt, không thể phản bác lý lẽ trong câu nói của Nghê Thường

“Sư tôn, chúng ta vào phòng đi?” Tuy rằng gặp hoạ như vậy nhưng Lưu Phong vẫn
chưa từ bỏ ý định.

Nghê Thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Tự đi vào phòng đi, hôm nay ta còn có
việc. Khi nào có thời gian chúng lại lại nói chuyện”

“Ngươi không phải nói rất muốn sao?” Y học hiện đại đã chứng minh một khi dục
vọng của nữ nhân nổi lên không dễ dàng bị dập tắt. Lưu Phong cảm thấy hôm nay
có hy vọng hơn.

“Đúng vậy, ta muốn giáo huấn ngươi một phen, không phải đã giáo huấn rồi sao?”
Nghê Thường cười hắc hắc rồi xoay người bước đi để lại Lưu Phong đang trợ mắt
hác hốc mồm.

“Ha ha, Phong Nhi lại bị tam sư tôn cho ăn miết. ?” Nghê Thường vừa đi không
lâu thì Lý Hương Quân không biết từ đâu đi đên dáng vẻ sung sướng khi Lưu
Phong gặp hoạ.

“Không cần nhụt chí a, tiếp tục theo đuổi, ta xem tam sư tôn thực sự đã động
tâm rồi, ngươi chỉ cần tiếp tục theo đuổi thì không thành vấn đề” Lý Hương
Quân cười nói.

“Chuyện ta với tam sư tôn là do ta muốn vậy, cùng lắm thì chúng ta không tính
đến chuyện hôn nhân” Lưu Phong khảu thị tâm phi nói. (nghĩ một đằng nói một
nẻo)

“Ha ha, không tính đến chuyện hôn nhân là do ngươi nghĩ nhưng ta không hy vọng
lại như vậy, xuân tiêu khổ đoản, chúng ta mau vào phòng thôi” Mấy ngày liên
tục song tu khiến Lý Hương Quân mê mẩn rồi

Lúc Lưu Phong chuẩn bị tấn công “động tiên” thì có một đoàn sứ giả Phù Tang
tới. Muốn dùng một khoản tiền lớn để chuộc lại những binh lính Phù Tang bị bắt
ở Danh ốc.

Người phụ trách đoàn sứ giả gọi là “Sơn Bản năm mươi hai” nguyên tộc trưởng
gia tộc Sơn Bản ở Phù Tang quốc. Phù Tang quốc nội có nhiều gia tộc uy vọng,
gia tộc này cũng là đại quý tộc hàng đầu.

Đối với chuyện này thì Lưu Phong tỏ vẻ hoang nghênh. Đổi bốn vạn nô lệ thành
một chút ngân lượng cũng thoả đáng

“Vị này là hầu tước Lưu Phong!” Phụ trách công việc tiếp đãi Lí Hương Quân
giới thiệu với Sơn Bản năm mươi hai.

“Đã sớm nghe uy danh của hầu tước đại nhân. Hôm nay được gặp mặt quả nhiên
danh bất hư truyền, thật may mắn may mắn” Sơn Bản năm mươi hai lễ phép nói.

Lưu Phong hơi ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Sơn Bản năm mươi hai, dáng vẻ nhỏ
bé, vẻ mặt đáng ghét giống như tiểu hồ tử, mắt tam giác, trông giống như một
nhân vật phản diện.

“Sơn Bản tiên sinh tướng mạo phi phàm, quả nhiên là rồng trong loài người,
thật may mắn may mắn” Lưu Phong cũng lễ phép đáp lại.

Trong lời nói của hắn thiếu chút nữa đem chuyện Khuynh Thành ra làm trò cười,
tên Sơn Bản năm mươi hai không có chút nào tướng mạo phi phàm nào cả. Nói hắn
là rồng trong loài người khác nào cố tình cười nhạo Phù Tang quốc.

Sơn Bản năm mươi hai nghe vậy cũng mỉm cười tựa hồ hài lòng chuyện Lưu Phong
khen ngợi mình.

“Hầu tước đại nhân chắc cũng biết mục đích của ta không biết người định thế
nào?” Sơn Bản hai mươi hai nóng lòng mong chuyện sớm hoàn thành nên không lãng
phí chút thời gian nào trực tiếp đi vào chuyện chính. Hiện tại ở Phù Tang Quốc
chuyện quay về của tù binh đang được quan tâm rất lớn, nhất là những người nhà
đám tù binh thì liên tục nổi dậy biểu tình thị uy gây áp lực cho Thiên Hoàng.
Cuối cùng, Thiên Hoàng cũng không dám nghịch ý dân liền phái sứ đoàn thương
nghị chuyện chuộc người. Trước khi đi Thiên Hoàng đã hạ lệnh với sơn bản năm
mươi hai chuyện này phải thành công.

“Ngươi muốn chuộc người?” Lưu Phong mỉm cười nói: “Việc này cũng đâu khó, kỳ
thật ta cũng hy vọng các ngươi đi chuộc đám tù binh, bốn vạn người riêng về
lương thực hàng ngày đã tốn hơn một vạn lượng, ngươi nói xem ta dễ dàng sao?”.

Sơn Bản năm mươi hai nghe vậy thầm kêu không tốt, đây là một tín hiệu a. Đối
phương khẳng định như “sư tử đại khai khẩu”(sư tử mở miệng chờ mồi), một ngày
mà tiền cơm đã nhiều như thế có trời mới biết hắn đòi bao nhiêu tiền chuộc?

“Đúng vậy, tệ quốc lần này muốn giúp hầu tước đại nhân khỏi phiền toái, bây
giờ đến để chuộc người” Sơn Bản năm mươi hai bất động thanh sắc nói.

“Không biết hầu tước đại nhân đòi bao nhiều tiền chuộc?” Sơn bản năm mươi hai
cẩn thận dò hỏi.

“Ha ha, là chuyện này?” Lưu Phong cười hắc hắc nói: “Càng nhiều càng tốt, ai
lại chê tiền đúng không?”

Sơn Bản năm mươi hai sắc mặt căng thẳng, thậm chí trên trán đầy mồ hôi lạnh:
“Hầu tước đại nhân, người xem chúng ta có nên trước căn cứ vào thị trường nô
lệ hai nước hai nước rồi bàn đến giá cả?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.