Sau khi được chủ công cổ vũ, sĩ khí tướng sĩ thần thánh quân đoàn tăng mạnh,
lại bắt đầu một vòng chém giết điên cuồng mới.
Rất nhanh, cuộc chiến gần như thành trận đồ sát. Trận địa của đại quân Phù
Tang bị phá vỡ. Mà vào lúc này, chủ tướng Phù Tang Diệp Thanh đã hoàn toàn rơi
vào điên cuồng. Sự bất lợi trên chiến trường cùng nỗi sợ hãi gần như bức điên
hắn.
Rất nhiều binh sĩ Phù Tang đã bắt đầu buông vũ khí xuống, quì rạp xuống đất
giơ tay lên đầu hàng.
“Hàng binh không giết!”. Sau khi nhìn thấy thế cục đã định, Lí Hương Quân vội
vàng ra lệnh. Trong mắt nàng, những binh sĩ Phù Tang này đồng dạng nguồn tài
phú không nhỏ. Những binh sĩ Phù Tang này nếu được dạy dỗ một chút, hoàn toàn
có thể sử dụng giống như nô đãi. Hoặc giả sau này thiên hoàng nếu vì chuộc
thân binh sĩ cũng có thể kiếm được giá trị vàng bạc cực cao.
Bất quá lời của nàng tựa hồ ở trong thần thánh quân đoàn không sai khiến được
ai. Tuy rằng ai cũng biết nàng là nhân vật thứ ba trong thần thánh quân đoàn,
nhưng vẫn như cũ không ai để ý đến mệnh lệnh của nàng cả.
Lưu Phong vốn đang điên cuồng chém giết đến đỏ cả mắt, nghe được Lí Hương Quân
nói vậy, tựa hồ cũng hiểu một ít gì đó, lập tức hiểu ra giá trị của đám hàng
binh này.
“Hàng binh không giết!”
Lưu Phong đem lời của Lí Hương Quân lặp lại một lần nữa.
Tuân lệnh thần thánh quân đoàn lập tức đình chỉ đồ sát đối với hàng binh.
Với tình huống như vậy, Lưu Phong hài lòng phi thường. Đồng thời hắn cũng rất
vui khi chứng kiến hắn mới là chủ tướng thật sự của thần hánh quân đoàn. Điều
này hoàn toàn trùng khớp với ý tưởng của hắn.
Thần thánh quân đoàn là vương bài trong tay Lưu Phong. Hắn phải có quyền lực
tuyệt đối với vương bài này, bất luận kẻ nào cũng không thể thây thế được.
Ngày nay để huấn luyện, thần thánh quân đoàn đã soạn ra một bộ thể chế huấn
luyện hoàn chỉnh. Đối với các tân tướng sĩ, yêu cầu đầu tiên không phải kĩ
năng chiến đấu mà là lòng trung thành.
Được Hắc Vân, Tố Nương, Thiên Đại giáo dục tẩy não, tất cả tướng sĩ đủ tư cách
của thần thánh quân đoàn đều có lòng trung hành tuyệt đối với Lưu Phong.
Đồng thời để tỏ lòng tuyệt đối trung thành của mình, Hắc Vân cùng Thiên Đại
trước sau cũng đã phát hạ huyết thệ, nguyện vĩnh viễn trung thành với Lưu
Phong. Phàm là bọn họ có một điểm phản tâm nhỏ, Lưu Phong đều cũng đều có thể
cảm nhận ngay lập tức, trong nháy mắt có thể làm cho bọn họ sống không bằng
chết.
Có lẽ có người không sợ chết. Nhưng đối với sự tra tấn đến sống không bằng
chết thì không ai muốn nếm thử. Cho nên căn cứ điểm này, Hắc Vân cùng Thiên
Đại tuyệt đối sẽ không làm phản Lưu Phong.
Tố Nương sau đó cũng noi theo Thiên Đại tiến hành huyết thệ đồng dạng. Tuy
rằng nàng là nữ nhân Lưu Phong, nhưng là nàng nắm giữ vương bài Lưu Phong, cho
nên nàng cũng chủ động biểu lộ cõi lòng mình. Đối với điểm này, Lưu Phong cũng
không có cự tuyệt. Hắc ám võ sĩ cùng phượng vệ là hai đại chủ lực của thần
thánh quân đoàn. Tuy là bây giờ đã có võ sĩ hộ giáo của giáo đình ma giáo gia
nhập, nhưng hắc ám võ sĩ cùng phượng vệ vẫn chiếm giữ vai trò quan trọng như
trước.
Có thể nói như vậy, cho dù toàn bộ thế giới có làm phản Lưu Phong, thần thánh
quân đoàn cùng Hắc Vân, Thiên Đại và Tố Nương cũng sẽ không phản bội Lưu
Phong.
Một câu hàng binh không giết tựa hồ như đã đẩy nhanh tiến trình tan tác đầu
hàng của binh sĩ Phù Tang. Căn cứ nguyên tắc sinh mệnh đứng thứ nhất, từng
đám, từng đám Phù Tang binh sĩ buông vũ khí trong tay bắt đầu đầu hàng. Thậm
chí còn có trọng kị binh cầm cương chiến mã của mình trong tay, đợi giao cho
thần thánh quân đoàn tiếp thụ.
Nhìn mười vạn đại quân bại binh như núi lở, Chính Hùng còn đang kịch liệt
chiến đấu đột nhiên quì rạp xuống đất, gào khóc: “Thiên hoàng bệ hạ, ta thực
xin lỗi người…”
Vừa dứt lời, Chính Hùng liền giơ kiếm tự sát.
“Tướng quân!”
Thân binh của Chính Hùng nhìn thấy chủ tử tự sát. Tựa hồ như có người cổ vũ
trước sau cũng đều tự sát noi theo Chính Hùng. Bất quá bọn họ trước khi chết
đều đã lớn tiếng quát lên một câu: “Diệp Thanh, ta nguyền rủa tổ tiên nhà
ngươi!”. Chỉ cần là người có hiểu biết chiến tranh một chút đều rõ sở dĩ trận
đại chiến này có kết cục như vậy phần lớn là do Diệp Thanh mang lại. Nếu không
phải hắn sợ bóng sợ gió làm hỏng thời cơ chiến đấu, mười vạn đại quân Phù Tang
cũng sẽ không nhanh chóng thành lính rã đám như vậy.
“Tiểu nô tài, không có mưu lớn!” Một gã thiên tướng vốn là thuộc hạ dưới
trướng Diệp Thanh, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thanh một cái, rồi vung kiếm
tự sát.
Diệp Thanh tựa hồ như bị đả kích thật lớn, nhất thời đình chỉ hành vi điên
cuồng. Từ trên lưng ngựa ngã phịch xuống đất, vẻ mặt chết lặng nhìn chém giết
tứ phía, đột nhiên khóc rống lên.
Liền ngay lúc đó, mấy chục con ngựa bị kinh động đột nhiên vọt đến giẫm đạp
lên người Diệp Thanh. Sau khi đám ngựa này qua đi, Diệp Thanh đã bị dẫm gần
như thành người dạng tàn phế.
Lưu Phong lạnh lùng nhìn thi thể của Diệp Thanh nói: “Hán gian, đây chính là
kết cục của ngươi”.
“Diệp Thanh đã chết, hàng binh không giết!”.
Lưu Phong sai người khiêng xác Diệp Thanh, bắt đầu kêu gọi đầu hàng ở trong
quân
Rất nhanh, những binh sĩ Phù Tang vẫn còn ý đồ chống cự mất hết can đảm, trong
mắt hiện rõ thần sắc tuyệt vọng, đều buông vũ khí giơ tay đầu hàng.
Sau khi tiếng kèn thắng trận vang lên, Lưu Phong lơ lửng giữa không trung quan
sát chiến trường, cũng không khỏi cảm thán với thành tựu này của mình.
Trong thời gian ngắn ngủi mấy canh giờ mà đã có hơn năm vạn thi thể nằm lại
chiến trường. Tuy rằng chủ yếu là của binh sĩ Phù Tang, nhưng mà Lưu Phong
cũng có chút không nỡ.
Mùi máu tươi nhức mũi cùng mùi hôi thối thi thể tựa hồ như tràn ngập thiên
địa.
Lưu Phong lại một lần nữa thể nghiệm sự tàn khốc của chiến tranh. Mười vạn
sinh mạng sống bây giờ chỉ còn chưa đến nửa, ngoài ra toàn bộ phơi thây nơi sa
trường.
Cũng may thương vong thần thánh quân đoàn của Lưu Phong cũng không lớn, thống
kê sơ bộ cũng áng chừng không đến ba trăm nhân mạng. Dạng chiến quả như vậy kì
thực đã vượt xa hiệu quả mong đợi. Nếu hôm nay chủ tướng của đại quân Phù Tang
không phải Diệp Thanh, chỉ sợ thần thánh quân đoàn trả giá ít nhất hơn một
ngàn người.
Bất quá như vậy cũng đủ để thần thánh quân đoàn của Lưu Phong cười ngạo thiên
hạ. Chiến tích như vậy, tuy rằng không dám nói là sau này không ai đạt tới,
nhưng đích xác là cổ nhân cũng chưa ai làm được.
Hoan lạc sau chiến trận cùng thu dọn thành quả thắng lợi được cử hành đúng
hạn. Tất cả tướng sĩ thần thánh quân đoàn đều được tưởng thưởng lớn. Đồng thời
người nhà tướng sĩ chết trận cũng được trợ cấp thích đáng.
Từ lúc mới thành lập thần thánh quân đoàn, Lưu Phong liền noi theo chính sách
ở kiếp trước. Thiết lập cơ cấu chuyên môn phụ trách binh sĩ xuất dịch, chiến
binh an trí cùng phủ tuất cho thân nhân.
Với chính sách thực hiện đến giờ, tướng sĩ dưới trướng Lưu Phong ủng hộ thật
lớn. Khiến cho bọn họ hoàn toàn quên đi ưu tư ở nhà, toàn tâm tập trung vào
trong cuộc chiến.
Đây cũng là một trong bí quyết vô địch thần thánh quân đoàn của Lưu Phong.
Các tướng sĩ từng nói, chủ công chính là bằng hữu của mình. Điều duy nhất có
thể báo đáp chủ công là chú tâm tập trung vào chiến đấu, giết nhiều địch quân.
Ba ngày sau, Lưu Phong mang theo tài vật cùng hơn bốn vạn quân tù binh về đến
Trường thanh ở gần Danh ốc nhất. Xuất phát từ tinh thần nhân đạo, Lưu Phong
cấp tiền cho phép bốn vạn tù binh động thủ đem đồng bọn chết trận đi chôn.
Tại thời khắc chôn cất đồng bọn, cơ hồ tất cả tù binh đều khóc. Ai cũng biết
bọn họ sống sót sau tai nạn là may mắn, nhưng đây là vì đồng bọn chết trận mà
khóc.
Mấy ngày sau quân cứu viện Phù Tang từ Phú sơn tới tiếp thụ Danh ốc.
Đối với việc Lưu Phong rời đi, bọn họ trước sau không hiểu. Bọn họ khó có thể
tưởng tượng được, Lưu Phong lại có thể dễ dàng rời bỏ trọng địa chiến lược như
Danh ốc.
Bọn họ đâu có biết rằng, Lưu Phong căn bản không muốn chiếm đóng Phù Tang, bất
quá chỉ là chiếm đoạt tứ phương một phen. Dùng chẳng bao lâu, hắn cũng sẽ hoàn
toàn buông tha nơi này kéo đại quân trở về kinh đô.
Hiện giờ thế cục kinh đô đã ngày càng phức tạp, Lưu Phong phải nhanh chóng trở
về để duy trì đại cục. Một khi không khống chế được khiến cho Hoa hạ đế quốc
lâm vào hỗn loạn, đối với hắn thập phần bất lợi
Tại Lưu Phong như chim chưa đủ lông cánh trước gió, hắn như trước vẫn cần lão
hoàng đế để duy trì cục diện vi diệu (tế nhị) hiện nay.
Hơn nữa, hắn đã quyết định vào thời điểm thập phần thỏa đáng sẽ công khai thân
phận của mình, lấy lại chính danh của mình.
Nhu cầu nói rõ kế hoạch hiện tại này đã được bí mật tiến hành rồi. Ít nhất
khâm thiên giám của Hoa hạ đế quốc Tu Duyến thiên sư bên kia đã bắt đầu hành
động.
Đương nhiên, cụ thể khi nào công khai thì tạm thời còn chưa thể xác định. Điều
này còn chờ thời cơ, tình huống mà quyết định.
Đã xác định mục tiêu tiến công tiếp theo, Lưu Phong mệnh lệnh thần thánh quân
đoàn nghỉ ngơi hồi phục ở Trường thanh, thời hạn mười ngày.
Mười ngày sau, Lưu Phong tự mình dẫn quân rời đi đánh đòn tối hậu. Lúc này
đây, mục tiêu hắn lựa chọn chính là Toàn thủy thành của cao lệ. Căn cứ vào tin
tình báo, Toàn thủy thành là thị thành kinh tế loại lớn của cao lệ. Cũng là
đất phong của ngũ vương tử, có thể nói là nơi phồn hoa.
Lưu Phong bây giờ chỉ thị “Nữ nhân hoa” toàn diện, nhanh chóng thu thập tình
báo. Mau chóng đem tình hình đóng quân Toàn thủy thành làm rõ, để định ra sách
lược tấn công.
“Phong nhi, có rảnh không? Ta nghĩ cùng ngươi có thể tâm sự chứ?” Mấy ngày
nay, Lưu Phong phi thường bận rộn. Ban ngày vội vàng đến các nơi thị sát quân
tình, dân tình. Buổi tối toàn lực ứng phó tu luyện. (Để mọi người khỏi hiểu
sai, buổi tối Lưu Phong tu luyện không chỉ Thất tình lục dục bí quyết, mà còn
cả Thái âm thất tinh quyết). Cứ như vậy đối với Nghê Thường, Khuynh Thành,
Uyển Nhi còn có chút lạnh nhạt. Nghê Thường cũng là người hiểu rõ ràng, nên
tuy bây giờ trong lòng có chút u oán, nhưng cũng không có từng bám theo Lưu
Phong. Đối với chuyện sự nghiệp, chuyện tu luyện của Lưu Phong, nàng hoàn toàn
ủng hộ. Hôm nay nàng chủ động tìm đến Lưu Phong chủ yếu là muốn nói chuyện
phiếm (đắc sổ tinh tinh – đếm sao trời?)
Lưu Phong thấy Nghê Thường sư tôn chủ động tìm đến, tuy có điểm hơi kinh ngạc,
vội vàng phục hồi tinh thần lại, mỉm cười: “Có thời gian, rất có thời gian…”
Kì thật, đối với Lưu Phong mà nói, nếu Nghê Thường tự tìm đến mình, đó là sự
tình trọng đại, thời gian đương nhiên phải có rất nhiều.
“Phong nhi, mấy ngày nay ngươi thực sự vất vả, bận rộn tối ngày” Nghê Thường
thân thiết hỏi han.
Người nói vô tình, người nghe động tâm. Lưu Phong nghe được câu nói nhắc đến
ban ngày buổi tối, đột nhiên nhớ tới trảo bổng đại pháp (bóp) trước kia của
Nghê Thường, đã từng làm hắn đau một lúc lâu. Hắn nhớ rõ Nghê Thường lúc đó
cảnh cáo hắn, lại còn xuống tay trừng phạt hắn. Chính vì vậy hắn cố tình trong
thời gian này với Lí Hương Quân cùng nhen chút lửa nóng, trên cơ bản đêm đêm
làm phu thê.
Tuy rằng Lí Hương Quân cũng là nữ nhân của hắn, nhưng là không biết vì cái gì
mà trước mặt Nghê Thường, Lưu Phong còn có chút cảm giác có tật giật mình (tặc
tâm cảm giác).
“Không vất vả, không vất vả. Nhưng làm liên lụy sư tôn, phí tâm lo lắng vì
chuyện cỏn con…” Lưu Phong thấy như có hơi khó thở nói. Hai tay theo bản
năng che ở giữa hai chân mình đề phòng Nghê Thường thi triển trảo bổng đại
pháp.
Nghê Thường nói: “Vì tài năng của ngươi làm chút việc nhỏ, là ta cũng nguyện
ý” Nghê Thường đích thực không thích nói kiểu thế tục, nhưng nhìn đến bộ dạng
bận rộn của Lưu Phong nàng tình nguyện vì Lưu Phong mà chia sẽ một phần công
việc.
“Phong nhi, ngươi làm…” Nghê Thường đột nhiên phát hiện vị trí hai tay của
Lưu Phong có chút kì quái, nhíu mày nói: “Trong người ngươi không được khỏe?”.
“Không có!”. Lưu Phong vội vàng buông hai tay, nghiêm trang trả lời.
“Xì!” Cười một tiếng, Nghê Thường đột nhiên quay về chỗ cũ. Chuyện xảy ra này
là cảm giác Lưu Phong lần trước dính trảo rồi nên sợ.
Bất quá nói đi còn nói lại, hắn hoàn toàn là có tật giật mình.
“Xú tiểu tử, mỗi ngày ngươi cùng Lí Hương Quân làm trò gì cùng một chỗ mà
khiến cho Hương Quân muội tử mặt mũi hồng hào, tinh thần sảng khoải thật khiến
cho người ta hâm mộ a” Nghê Thường âm thầm nghĩ, liếc mắt nhìn Lưu Phong một
cái. Bất quá nàng từ chỗ Thu Sương được biết, đó cũng là nhu cầu tu luyện của
Lưu Phong nên cũng không để bụng trong lòng. Kì thật mấy lần nàng muốn tìm Lưu
Phong để cùng tu luyện thất tình lục dục bí quyết. Nhưng mỗi lần vụng trộm đến
trước cửa phòng Lưu Phong thì đều nghe thấy tiếng rên, khiến nàng không khỏi
xấu hổ, liền một trận mặt đỏ tim đập, do dự mấy lần rồi lại lui về.
Những tiếng rên rỉ của Lí Hương Quân tựa hồ như dọa nàng, khiến nàng lo lắng
nếu mình cũng như Lí Hương Quân không để ý liêm sỉ mà rên rỉ, tương lai nàng
còn làm sao nói với người khác đây?.
Nói đến chuyện tình nam nữ hoan ái, Nghê Thường còn có chút kháng cự, có chút
không biết.
“Phong nhi lại đây, hôm nay ta không bắt ngươi…” Nhớ tới lần cảnh cáo trước
lấy tay bắt, cào, cấu đồ vật nọ, Nghê Thường liền một trận đỏ mặt. Kì thật lần
trước chộp xong rồi nàng cũng hối hận. Bởi vì Lí Hương Quân sau đó lại đi tìm
nàng, đặc biệt nói lại chuyện đó. Nói rằng trảo như vậy có thể đem bảo bối của
hắn mà phá hỏng.