Hi Du Hoa Tùng – Chương 74: Lần đầu giết người. – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 74: Lần đầu giết người.

Vào giữa trưa, Lưu Phong và Vương Bảo Nhi gặp mặt tại lầu hai của Túy Xuân
Lâu, Vương Bảo Nhi vội vàng thông báo tin tức tổng thể về việc buôn bán cho
Lưu Phong nghe, trước tiên là việc giao dịch phụ nữ, hiện đang tuyển chọn từng
người một, chỉ còn lựa ngày hoàng đạo là có thể khai trương rồi.

Lưu Phong nghe Vương Bảo Nhi nói xong, rất hài lòng với cách làm việc của hắn,
khẽ khích lệ: “Tốt, Ngươi làm tốt lắm, ngươi quả thật là nhân tài. Hết thảy
dựa vào kế hoạch tiến hành tiếp, khi nào chọn được ngày thì cho ta biết. Được
rồi, lúc trước ta hứa sẽ đưa cho ngươi năm vạn lượng. Đây, hãy cầm lấy” Lưu
Phong nói xong, từ trong ngực áo lấy ra một mớ ngân phiếu mới nhận từ Tố
nương, đưa cho Vương Bảo Nhi.

“Đại ca, đâu cần nhanh thế chứ” Tuy nói như vậy, nhưng Vương Bảo Nhi động tác
cũng không chậm, vội vàng cầm mớ ngân phiếu nọ, cất vào ngực áo, sợ Lưu Phong
sẽ lấy lại. Việc buôn bán đang chuẩn bị khai trương, chắc chắn phải tốn tiền,
năm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ. Những việc như mua đồ quý, trang
hoàng kỹ viện, mua nữ nhân, … dạng nào cũng tốn tiền. Mấy ngày nay, Vương
Bảo Nhi đã xuất hơn ba mươi vạn lượng bạc ra ngoài. Lưu Phong yêu cầu rất cao,
lần đầu tiên mở cho dù có mua người của cả 18 kỹ viện cũng không thành vấn đề,
bây giờ có chút khẩn trương.

Mẹ nó, miệng thì nói tốt mà sao tay xuất thủ nhanh quá. Nhưng Lưu Phong cũng
không lo âu, chỉ là năm vạn lượng cũng không là gì, đợi cho đến ngày chính
thức khai trương, mỗi ngày tiền có thể thu về sẽ không biết bao nhiêu mà kể,
chẳng mấy chốc, có thể thu hồi vốn được.

“Đại ca, thiếu chút nữa quên một chuyện rất quan trọng, màn trình diễn còn có
chỗ không được như ý lắm như tên kỹ viện chẳng hạn, ngươi xem có nên mời vài
tài tử hữu danh đặt tên hay không”

Tài tử hữu danh? Tiểu gia một bụng đầy thi ca, còn ai dám tự xưng tài tử, Lưu
Phong nhìn Vương Bảo Nhi nói: “Không cần, tên do ta nghĩ cũng đã tốt lắm rồi,
gọi là”Thiên Đường”, tên này là một loại tên của kiếp trước mà Lưu Phong biết,
cũng có tính thẩm mỹ. Tất nhiên, tên của kỹ viện cũng phải có tính thẩm mỹ,
cái gì phong nguyệt, tuyết nguyệt, thiên hương, cẩm tú, … Ngược lại, Lưu
Phong thấy”Thiên Đường” rất phù hợp, lại có nhiều ý nghĩa thâm sâu.

“Thiên Đường”, đúng rồi, thật là tuyệt, thật là hay!” Lưu Phong lấy tên này
quả thật tốt, Vương Bảo Nhi nhân cơ hội làm kỵ sĩ vuốt đuôi ngựa…

“Cẩn thận! đột nhiên Lưu Phong cảm giác phía sau truyền đến một đạo kiếm khí
sắc bén, một tay đẩy Vương Bảo Nhi ra ngoài, lập tức rút nguyễn kiếm ở bên
hông ra, vận khởi Thái ÂmThất Tinh Huyền.

“Là người phương nào? Vì sao không dám lộ mặt thật” Chém một kiếm ra sau, Lưu
Phong hướng đến bọn sát thủ che mặt đang xuất hiện trước mắt, lớn tiếng quát
hỏi.

Sát thủ che mặt không nói một lời, hừ lạnh một tiếng, lại hướng Lưu Phong đâm
một cái, Lưu Phong cũng không dám chậm trễ, lập tức liền thi triển Thất Tinh
Kiếm Quyết nghênh tiếp.

“Keng… tiếng kim loại va chạm vang lên, người bịt mặt chỉ cảm thấy trước
ngực tê rần, một cổ lực cường đại buộc hắn thoái lui năm sáu bước, hắn vận khí
vào hai chân, gắng sức dậm một cái, mới miễn cưỡng có thể trụ thân hình ổn
định lại được.

Lúc này, ngực phải lạnh toát và sau đó một cơn đau đớn ập đến, theo phản xạ,
hắn tự động nhìn xuống, sườn phải có một vết chém dài khoảng bốn tấc, da thịt
cũng bị cắt ra, nhưng may mắn là không trúng chổ hiểm. Tuy nhiên máu chảy ra
thấm đỏ cả một mảng lớn y phục. Thầm nghĩ một tiếng nguy hiểm thật, lại ngẩng
đầu lên, chỉ thấy Lưu Phong sắc mặt âm hàn, lạnh lùng nhìn hắn: “Các hạ là ai?
Vì sao phải giết ta?”

Sát thủ che mặt liền tay cầm kiếm khẽ rung lên, nhưng cũng là không đáng ngại,
hắn dùng mũi kiếm chỉ thẳng Lưu Phong nói: “Phượng viên thiếu gia, quả thật
không sai”

Lưu Phong có chút nhíu mày”Ngươi biết thân phận của ta?” Lưu Phong thầm kinh
hãi, xem ra đối phương lai giả bất thiện, biết rõ mình là Phượng viên thiếu
gia mà vẫn dám ra tay, chắc là theo lệnh người nào đó vì mình mà tới.

“Phượng viên thiếu gia, làm sao bọn ta không biết, công tử, nghe nói ngươi rất
thông minh, ta cũng nói thẳng, tại hạ huynh đệ 3 người hôm nay đến đây không
phải là giết ngươi, mà là chủ nhân ta muốn mời ngươi gặp mặt?” Sát thủ che mặt
nhàn nhạt nói.

“Chủ nhân ngươi là ai? Ta biết không? Ta tại sao phải đi gặp hắn” Lưu Phong
cười khinh khỉnh.

“Đại ca, cứu ta…”

Lúc này, thình lình vang lên âm thanh cầu cứu của Vương Bảo Nhi, theo hướng âm
thanh phát ra, Lưu Phong phát hiện hắn đã bị hai người hắc y che mặt chế trụ,
một người kê thanh trường kiếm ngay yết hầu của hắn.

“Hèn hạ!”

Lưu Phong mắng to một tiếng, cổ tay rung lên, xuất ra ba đóa hoa kiếm, thân
thể hơi nghiêng, chân trái chớp động, mũi chân dùng sức, cả người tiến nhanh
về trước, lao nhanh đến sát thủ che mặt trước mắt…

“Kiếm pháp quá nhanh!” Sát thủ che mặt ngoại trừ kịp thốt lên một câu như vậy,
còn không đủ thời gian đối phó, thậm chí ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
Không còn biện pháp nào, hắn chỉ đành lui lại. Khẽ kêu một tiếng, song chưởng
đánh ra một chiêu, toàn lực lui về phía sau, mũi chân vừa chạm đất, trước mắt
hàn quang chợt lóe, một mũi kiếm chói mắt đã đến sát mắt hắn: “Thả người ra,
nếu không ta cho ngươi xuống âm phủ.”

Người bịt mặt không nghĩ đến Lưu Phong có thân thủ kinh nhân như vậy, lộ vẻ
kinh ngạc, cười lạnh một tiếng, nói: “Thả huynh đệ ngươi không khó, trừ phi
ngươi đáp ứng cùng ba huynh đệ chúng ta đi gặp chủ nhân. Nếu không, cho dù
ngươi giết chết ta, cũng không cứu được huynh đệ của mình” Nói xong, người bịt
mặt cứ chủ động cho mũi kiếm Lưu Phong kê ngay cổ mình, một vệt máu chảy ra.
Mà người bịt mặt cứ thản nhiên, không nói thêm một tiếng nào.

Vương Bảo Nhi kêu lên một tiếng: “Đại ca, mau cứu ta”

“Con mẹ nó, ngươi không sợ chết à, ngươi tin không, ta bây giờ có thể đâm chết
ngươi?” Lưu Phong lia mũi kiếm nhanh đến, định dọa hắn, ai ngờ sát thủ che mặt
chẳng những không tránh, ngược lại còn đưa cổ tới, nhuyễn kiếm trong nháy mắt
xuyên qua yết hầu của hắn.

“Ta… không… sợ… chết… !” nói xong những lời này, tên sát thủ che mặt
tức thời đoạn khí.

Mẹ nó, trên đời này thật có người không sợ chết… ta đã giết người… ta đã
giết người… Lưu Phong tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp
nhận sự thật trước mắt.

Hành động không sợ chết ban đầu của tên sát thủ che mặt đã khó có thể lý giải,
tiếp theo hắn lại tự đưa cổ vào. Lưu Phong từ khi làm người, đây chính là lần
đầu tiên sát nhân.

Mặc dù tại thế giới này, giết người cũng không được xem là đại sự gì, nhưng
hắn trong lòng vẫn khó tiếp nhận.

Lúc trước, mặc dù là mạnh miệng nói vài câu hăm dọa, nhưng trên thực tế là hắn
căn bản không nghĩ tới muốn giết chết tên sát thủ che mặt kia.

“Lão đại… lão đại… hỗn trướng, ngươi dám giết lão đại của ta, ta sẽ giết
ngươi…” Mắt thấy tên sát thủ che mặt kia chết thảm, tên bên trái Vương Bảo
Nhi tâm tình có chút kích động, điệu bộ định lao ra cùng Lưu Phong liều mạng.

Tên sát thủ đứng bên phải vội vàng ngăn cản: “Lão Tam, dừng lại, không thể tùy
ý hành sự, đừng quên chuyện mà chủ nhân giao cho”

Sau đó, tên sát thủ bên phải nói với Lưu Phong: “Công tử, chúng ta cũng không
có ý giết ngươi, chỉ là muốn mời ngươi đi gặp chủ nhân chúng ta. Nếu ngươi đáp
ứng, chúng ta liền thả huynh đệ của ngươi, nếu không, chúng ta cùng nhau chết.
Dù sao chúng ta cũng không sợ chết”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.