Hi Du Hoa Tùng – Chương 739: Thảm cảnh chiến tranh vô tình – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 739: Thảm cảnh chiến tranh vô tình

Bây giờ Danh ốc đã bị Lưu Phong càn quét nhừ tử. Cho dù có chắp tay trả lại
cho Phù Tang, đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là gánh nặng. Đừng nói là khôi
phục cuộc sống sinh hoạt bình thường, phỏng chừng đảm bảo không để người chết
đói cũng phải yêu cầu một lượng tài chính rất lớn.

Tuy nhiên, nói thì như vậy, đối với cuộc phản công của thiên hoàng Lưu Phong
thật sự vẫn có hứng thú. Bởi vì theo tin tức tình báo, lần này trang bị binh
sĩ Phù Tang tốt vô cùng. Thậm chí còn có ba vạn quân trọng kị binh tinh nhuệ.

“Hắc Vân, Thiên đại, các ngươi phân phó thủ hạ cùng trọng kị binh đồng thời
động thủ. Xuống tay phải có chừng mực, ngàn vạn lần đừng để chiến mã bị thương
cùng trang bị”. Nghe khẩu khí Lưu Phong, mấy thứ kia tựa hồ như đã là của hắn.

Lúc trước Lưu Phong kì thật chuẩn bị liên tiếp mấy ngày rút lui toàn bộ. lại
không nghĩ rằng Thiên Hoàng cũng hào phóng, trước khi đi lại còn đưa cho một
đại lễ.

Lưu Phong mở rộng đại môn Danh ốc thành, đứng ở hàng đầu đội hình tiến đến
phản công mười vạn đại quân Phù Tang.

Trên chiến trường trống trải, bình thường yên tĩnh. Hành động của Lưu Phong
làm cho Thống soái đại quân Phù Tang, chính là Diệp Thanh lần trước nhân lúc
bị thương chạy trốn, thập phần khó hiểu. Từ xưa đến nay, chưa từng có ai tại
thời điểm song phương giao chiến lại mở toang cửa thành. Chẳng lẽ hắn thực sự
tự tin như vậy.

Theo tin tức tình báo, hiện tại Lưu Phonmg có trong tay bất quá chỉ tám ngàn
quân thần thánh quân đoàn, hai vạn quân bình thường. Số quân trú còn lại đều
bị hắn điều đi vận chuyển tài vật cướp đoạt ở Danh ốc.

Nhớ tới tài vật này, Diệp Thanh lập tức phẫn nộ. Lưu Phong quá vô sỉ, Danh ốc
trong tay hắn vài ngày đã hoàn toàn từ thiên đường trở thành địa ngục.

Hắn là một tên ma quỉ, không hơn không kém ma quỉ.

Nhìn trận địa thần thánh quân đoàn sẵn sàng đánh địch, Diệp Thanh cúi mình
trên lưng ngựa, trong lòng phẫn nộ cùng sợ hãi… Thân hình có vẻ gì đó bất
ổn, luôn không tự giác rung động. Chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt dây cương
(lúc trước bị chặt 1 rùi mà?) mới có thể giữ được thăng bằng. Nhưng vẫn chưa
đến mức sợ hãi mà ngã lăn xuống ngựa.

Diệp thanh từ lúc cùng Lưu Phong giao tranh sau may mắn thoát chết, trong lòng
liền tràn ngập sợ hãi đối với Lưu Phong. Kì thật, hắn vốn không phải con người
thích hợp để phản công. Chính thê tử cùng nhà vợ đã tác động tứ phía trong Phù
Tang vương thất. Để tranh thủ lần này cho hắn cơ hội lập công chuộc tội. Tuy
rằng trước đó hắn còn tràn đầy tin tưởng, nhưng lúc này lại hơi có sợ hãi.

“Các huynh đệ xuống tay nhẹ một chút, người thì có thể giết, nhưng ngựa và vũ
khí thì ngàn vạn lần không thể hủy hoại được, đó đều là của ta”. Lưu Phong mở
to hai mắt nhìn xa phía trước. Thân hình to lớn khoác áo giáp chiến mã,
cùng…

Tuy rằng đối phương được xưng là mười vạn người, số lượng chiếm ưu thế tuyệt
đối, nhưng đối với thần thánh quân đoàn dũng mãnh thiện chiến, căn bản không
coi vào đâu cả.

“Chủ tướng đối phương Diệp Thanh là tên hán gian cẩu tặc. Bất quá là bại tướng
dưới tay ta… Lấy chiến tích trước kia của thần thánh quân đoàn chúng ta mà
xem, binh lực một chọi mười. Có thể chấm dứt trận chiến đấu này mà không có
thương vong…”

Lưu Phong dùng linh lực nói những lời này, cho dù là thần thánh quân đoàn hay
đại quân Phù Tang, mỗi người đều nghe được rõ ràng.

Phù Tang đại quân dã từng nghe nói đến sự lợi hại của thần thánh quân đoàn,
nay lại nghe Lưu Phong nói như vậy. hơn nữa người đứng đầu là tướng bại trận,
trong lòng không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Nhất là ba vạn trọng kị binh kia, nghe được lời Lưu Phong nói dở khóc dở cười.
Hóa ra những người này so ra còn kém cả ngựa với vũ khí.

Nhưng mà nói đi còn nói lại, không ai dám nghĩ rằng Lưu Phong nói giỡn.

Một ít trọng kị binh nhát gan, nhất là số tân binh tạm thời mới chiêu mộ. Bởi
vì chưa trải qua thử thách chiến tranh, đối mặt với sát khí thần thánh quân
đoàn liền cảm thấy bất an. Thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Áo
giáp trên người vừa mới thoải mái đã trở nên chạt chội trong nháy mắt…

Chỉ có một số lão binh dã từng tham gia vô số các trận đánh lớn nhỏ. Đối diện
với khí thế vô địch cua thần thánh quân đoàn, lão chiến binh trải qua các cuộc
đối chọi chém giết nhiều người mới có thể duy trì một ít bình tĩnh. Nhưng bọn
họ cũng biết rõ ràng sắp gặp phải cuộc chiến thảm khốc nhất trong đời. Có lẽ
đây là lần tham gia chiến trận cuối cùng của bọn họ rùi. Bất quá đối với chiến
sĩ chân chính mà nói, có thể giao chiến cùng đối thủ như thần thánh quân đoàn,
đã được coi như một loại vinh dự.

Thử thách trước trận đánh kì thật rất có thể là kiểu tra tấn người.

Ngược lại, một khi khai chiến, đặt mình trong đó thì tâm trạng quân lính có
thể đỡ hơn. Vào lúc đó bọn họ chỉ lo lắng việc giết địch.

“Phong nhi, mấy câu của ngươi tựa hồ đã làm cho sĩ khí của Phù Tang đại quân
giảm mạnh!” Lí Hương Quân cười nhẹ nói.

Lưu Phong trong lòng đắc ý: “Đương nhiên, họ không chịu nhìn xem ta là ai? Hừ,
đi theo bại tướng dưới tay ta Diệp Thanh, Phù Tang đại quân chỉ có thất bại”.

Lời này vừa nói ra, trong tâm lí một số binh lính Phù Tang đã xảy ra thay đổi
nho nhỏ, nhất là ở tân binh. Bọn họ tựa hồ đã khó có thể chống đỡ áp lực trước
trận đánh đè nén.

Vào lúc này, cũng chỉ có một số ít binh lính đã thực sự trải qua thử thách
chiến tranh, tức là chiến binh kì cựu mới có thể mạnh mẽ làm cho tâm tình mình
trấn an lại.

Bất quá cho dù là lão binh, cũng có rất nhiều người trong lòng đang nổi lên sĩ
khí muốn lao lên giết giặc. Đối với bọn họ mà nói, như thế này thì quá dày vò,
không bằng lao lên liều mạng

Nhưng mà chủ tướng chưa hạ mệnh lệnh, bọn họ cũng không dám hành động thiếu
suy nghĩ. Có lẽ trong lòng hạ bọn họ đã có bất mãn đối với Diệp Thanh. Nhưng
ít nhất đến bây giờ hắn vẫn còn là chủ tướng quân đội.

Thời gian không ngừng trôi qua. Trong khi đại quân phì tang đang cố gắng trấn
tĩnh, chưa đến một vạn quân thần thánh quân đoàn trước mặt bọn họ lại có vẻ
thoải mái dị thường.

Thậm chí bọn họ lại còn khe khẽ thì thầm, rốt cuộc làm như thế nào để đảm bảo
không hư hao chiến mã và vũ khí. Lưu Phong chỉ thị cho bọn họ, đồng thời sử
dụng linh lực nói những lời này là cố ý làm cho đại quân Phù Tang nghe thấy.

Cứ như vậy, tướng sĩ Phù Tang đại quân hai mắt vằn máu, sắc mặt nhăn nhó. Bọn
họ cảm nhận được vũ nhục quá lớn, sự khinh miệt xưa nay chưa từng có.

Bọn họ xiết chặt vũ khí cầm trong tay, hận không thể liều mạng lao ngay lên
trước. Nhưng chủ tướng Diệp Thanh lại có vẻ sợ bóng sợ gió, chung qui hắn cảm
thấy lưu Phong mở rộng cửa thành Danh ốc là có âm mưu gì đó.

Ngưng mà hắn làm sao nghĩ đến, Lưu Phong căn bản là không có âm mưu. Bây giờ
hắn cũng không quan tâm an nguy Danh ốc. Ý muốn của hắn bây giờ nhắm vào đồ
quân nhu, vũ khí cùng ngựa của Phù Tang đại quân.

Vì sự cẩn thận và đa nghi của Diệp Thanh mà thời cơ chiến đấu nhất thời biến
mất. Sĩ khí bùng phát của đại quân Phù Tang vì bị khinh thị từ từ qua đi.

Lúc này, lòng bàn tay bọn họ đã cảm thấy toát ra mồ hôi lạnh.

“Sát!”

Sau một tiếng hô ẩn chứa áp lực giận dữ, trong Phù Tang dại quân có một cánh
quân lao ra, … nhằm phía thần thánh quân đoàn.

Tướng lãnh cầm đầu tên là Chính hùng. Trước làm chủ tướng thành Danh ốc. Đợt
phản công này ban đầu để hắn làm chủ tướng. Nhưng do vận động của thê tử Diệp
Thanh mà mất đại quyền. Trên thực tế, so với Diệp Thanh hắn đảm nhiệm chức chủ
tướng đợt phản công này thích hợp hơn. Ít nhất hắn chưa từng giao thủ cùng Lưu
Phong, sĩ khí không bị ảnh hưởng.

… Diệp Thanh có lẽ bị Lưu Phong dọa vỡ mật nên rất chú ý được mất, do đó
phạm hết sai làm này đến sai lầm khác trong thời cơ chiến đấu. Chính Hùng thực
sự nhịn không được. Không nghĩ phải chính mắt nhìn thấy Diệp Thanh sai lầm làm
chôn vùi mười vạn đại quân.

Do dự mãi, rốt cuộc hắn chỉ huy quân dưới trướng của mình bắt đầu lao ra.

“Mịa nó, tên Chính Hùng này. Thành sự không đủ, bại sự có thừa. Sao hắn lại có
thể tự tiện mang theo quân dưới trướng của mình xuất chiến…”

Diệp Thanh tức giận dến nổi trận lôi đình, nhưng lúc này đã không còn làm được
gì. Vào lúc Chính Hùng dẫn quân bản bộ lao ra, không ít tướng lĩnh xung quanh
cũng không chịu nổi liên tiếp chỉ huy thuộc hạ của mình xông lên. Cùng một
lúc, nhiều binh sĩ tưởng rằng cuộc chiến đã bắt đầu rồi nên đều lao ra khỏi
đội hình, ầm ầm tiến thẳng về phía thần thánh quân đoàn.

Nhất thời cục diện trở nên hỗn loạn không còn khống chế được nữa.

Lúc này mười vạn đại quân Phù Tang hoàn toàn lâm vào cảnh hốn loạn. Đúng như
lời Lưu Phong nói, dáng vẻ này không giống như binh lính, mà ầm ĩ như là một
đàn dê.

Thuộc hạ Chính Hùng sau đó đã cùng thần thánh quân đoàn giao tranh kịch liệt,
hai quân hỗn chiến cùng một chỗ. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng la thất thanh
nhất thời vang lên. Tuy rằng bộ hạ Chính hùng tỏ ra không tồi, nhưng dưới sự
tấn công của thần thánh quân đoàn chỉ có chống đỡ, toàn bộ không có lực phản
kích.

“Dừng lại, dừng tay, lập trận…” Nhìn cục diện hoàn oàn không khống chế được,
Diệp Thanh khóc không ra nước mắt. Với tình huống như vậy hắn lường tính không
kịp.

Hỗn chiến thì tối quan trọng chính là năng lực tác chiến của từng binh lính,
đây lại là điểm mạnh của thần thánh quan đoàn.

Thần thánh quân đoàn dưới sự tổ chức, sắp xếp đội hình mà tiên phong xông tới
bao vây binh lính Phù Tang, bắt đầu tàn nhẫn chém giết.

Tiếng kêu la thống khổ thảm thiết vang lên. Cùng với tiếng trống, tiếng kèn,
cùng nhau đan xen thành một khúc thu hồn địa ngục. làm cho Mộ Dung Uyển Nhi
không khỏi khẽ nhíu mày.

“Uyên nhi tỉ tỉ, đó đều là địch nhân a. Cho dù có đem bọn họ giết sạch toàn bộ
thì cũng chẳng có gì lớn. Sao tâm lí ngươi không thoải mái vậy?” Khuynh Thành
cưỡi ngựa sóng cùng Mộ Dung Uyển Nhi cùng một chỗ, tựa hồ không thèm để ý đến
sinh tử những người đó. Kì thật, lúc trước khuynh Thành cùng Lí Hương Quân
thậm chí chủ trương ra sức tàn sát hàng loạt dân trong thành Danh ốc. Theo như
lời các nàng nói, nếu là địch nhân nên đuổi tận giết tuyệt. Nhưng mà Lưu Phong
không đồng ý. Tuy rằng hắn cũng biết Lí Hương Quân và Khuynh hành nói cũng có
đạo lí, nhưng mà hắn không có nghĩ đến chứ chưa phải nói đến làm. Hơn nữa, dù
sao chăng nữa thì dân chúng cũng vô tội. Kì thật, sau khi trải qua một phen
cướp đoạt của Lưu Phong thì dân chúng Phù Tang thành Danh ốc cũng quá thảm
rồi.

“Nhưng bọn họ cũng là một sinh mạng sống mà?” Mộ Dung Uyển Nhi tâm địa thiện
lương… thậm chí một con gà trước đó cũng chưa từng giết.

Khuynh Thành hừ một tiếng cũng không đồng ý cách nói của Mộ Dung Uyển Nhi:
“Bọn họ không phải là… đáng tiếc bọn họ là địch nhân của chúng ta. Nếu ta
không giết bọn họ thì bị bọn họ giét chết. Chiến tranh là như vậy, không có
chỗ cho sự cảm thông”. Khuynh Thành thuở nhỏ lớn lên trong ma giáo, đối với
mạng người tuyệt không quan tâm. Lần đầu tiên nàng giết người, bất quá cũng
mới có năm sáu tuổi.

Mộ Dung Uyển Nhi sâu kín thở dài một tiếng: “Ta hiểu!”.

Thần thánh quân đoàn đem đại quân Phù Tang hỗn loạn chia ra vây quanh, sau đó
ùa lên không thương tiếc tiêu diệt sinh mạng bọn họ. Bởi vì trước đó Lưu Phong
có chỉ đạo, bọn họ xuống tay đều có chừng mực. Chiến mã cùng vũ khí nếu không
cần thiết tuyệt đối sẽ không bị hư hao.

Để sống sót, đại quân Phù Tang đã ngoan cố chống cự. Một ít tướng lĩnh có kiến
thức đã bắt đầu tập hợp thuộc hạ của mình hình thành phòng ngự trong phạm vi
nhỏ.

Diệp Thanh đã không thể điều khiển thuộc hạ của mình. Lúc này, hắn chỉ có thể
tập trung năm vạn đại quân bản bộ của mình, tạo thành hàng rào chậm rãi hướng
tới thần thánh quân đoàn.

“Các huynh đệ, xông lên!”

Lưu Phong hươ kiếm một hồi, tự mình dẫn heo phân đội tiên phong của thần thánh
quân đoàn, dễ dàng phá nát hàng phòng ngự bố trí tỉ mỉ của Diệp Thanh.

Cho dù lưu Phong soái lĩnh phân đội tiên phong của thần hánh quân đoàn chỉ có
hơn bốn ngàn người, nhay cả khi đối mặt với năm vạn quân Phù Tang, nhưng mà
lúc này ưu thế số lượng đã không thể chi phối chiến cuộc.

Lưu Phong tay nâng kiếm chém, mỗi đạo kiếm quang vẩy qua, lại có mười mấy tên
lính Phù Tang ngã xuống. Đồng dạng, thần thánh quân đoàn dưới trướng hắn cũng
là một đao một kiếm giết địch.

Sức chiến đấu như vậy đã đem sĩ khí ban đầu của đại quân Phù Tang vốn đã thấp,
vốn phòng ngự còn có qui luật, giờ phút này đã thành người ngựa xiêu vẹo, gà
bay chó sủa.

“Hán gian Diệp Thanh, còn không xuống ngựa mà chịu chết!” Thấy Lưu Phong gầm
lên giận dữ, một đội thần thánh quân đoàn quay đầu ngựa nhằm phía Diệp Thanh.

Diệp Thanh toàn thân đều là máu, trên người khôi giáp nhuộm thành màu đỏ. Đáng
tiếc máu trên người hắn không phải là của thần thánh quân đoàn.

Nói chính xác, những vết máu này đều là của quân nhà. Bởi vì sợ hãi, đã có
người muốn chạy trốn, Diệp Thanh không thể không lấy thủ đoạn hi sinh để trấn
áp.

Sau một hồi liên tiếp chém giết thuộc hạ, hắn tựa hồ đã mất đi lí trí. Hai mắt
đỏ đậm, quơ trường kiếm trong tay gặp ai là giết.

Lưu phong mừng rỡ quát một tiếng, nói: “Các huynh đệ, sát a, giết sạch lũ quỉ
binh! Đêm nay ta sẽ cho các ngươi uống rượu “

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.