“Bắn tên, trụ vững…” phó tướng Danh ốc Khuyển Dưỡng Thái Lang đứng ở đầu
tường la lên điên cuồng, tự mình động thủ quăng tảng đá trước mặt và ném mạnh
khúc gỗ lăn xuống. Khuyển Dưỡng Thái Lang rất rõ ràng, nếu không tử thủ được
đoạn này thì chẳng bao lâu sau thành Danh ốc sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Đến lúc đó hắn sẽ trở thành tội nhân của Phù Tang, người nhà hắn vì thế mà bị
thiên hoàng bệ hạ giết chết toàn bộ. Trước cuộc chiến tranh này, hắn đã tự
mình kí cam kết sinh tử.
“Bắn cho ta, đập cho ta, nhất định phải bải vệ được!”.
Có Khuyển Dưỡng Thái Lang chỉ huy, sĩ khí quân tướng trên tường thành tăng
nhiều. Một đội ra sức bắn tên, ném đá hộc. Lập tức tên, gỗ cây, đá tảng như
mưa bay xuống dày đặc. Nhưng mà công kích như vậy đối với thần thánh quân đoàn
đã được nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày liền thì không coi là gì. Bọn họ một mặt
dùng binh khí trong tayngăn cản tên, một mặt ra sức xung phong. Thắng lợi có
vẻ đã nằm ngay trước mắt.
Khuyển Dưỡng Thái Lang sắc mặt kinh hãi, thoáng do dự một chút liền giao quyền
chỉ huy tại trận giao cho một gã thiên tướng khác. Chính mình mang theo mấy
tên cận vệ lao xuống chỗ hổng ở tường thành bắt đầu tổ chức phản kích.
“Khuyển Dưỡng tướng quân, Diệp tướng quân điều chiến xa bọc sắt đến!”.
Ngay tại thời điểm nguy cấp này, một đội hộ vệ áp giải ba chiếc chiến xa bọc
sắt đến kéo tới lỗ hổng.
Áo giáp chiến xa này đúc từ thép tinh cương (tinh luyện). Người trên xe trừ
đầu và tay thì các chỗ khác đều bọc thép nhọn. Ba chiếc thiết giáp chiến xa
cực đại hầu như bịt kín lỗ hổng bị phá, khe hở bây giờ chỉ đủ để hai người
chen vào.
Khuyển Dưỡng Thái Lang tin tưởng tăng lên, vội vàng dẫn theo tướng sĩ ra sức
chém giết ý đồ theo khe hở mà tiến tới thần thánh quân đoàn.
Tướng sĩ thần thánh quân đoàn lao đằng trước chẳng mấy chốc bị những mũi nhọn
của thiết giáp chiến xa gây thương tích. Lưu Phong thấy thế vội vàng hạ lệnh
cho thần thánh quân đoàn tạm thời lui lại. Thần thánh quân đoàn sức chiến đấu
tuy mạnh, nhưng cũng là huyết nhục con người. Làm sao có thể chống đỡ nối
chiến xa thiết giáp to lớn vô cảm kia.
Thần thánh quân đoàn tạm thời lui về, Khuyển Dưỡng Thái Lang ngực thở phập
phồng. Không kịp nghỉ ngơi một lát, hắn đã lại chỉ huy tướng sĩ bắt đầu dùng
bao cá, gỗ súc đến bỏ khuyết chỗ tường thành bị hư hại.
Diệp Thanh, chủ thành Danh ốc đứng trên gác của tháp lâu tận mắt thấy thế cũng
thở phào một hơi, lấy tay lau mồ hôi trán.
Diệp Thanh vốn là một đại tướng danh tiếng của Hoa hạ đế quốc mười năm trước.
Khi đó vì hắn cưới vợ là Đông Điều Anh Tử, con gái của chủ thành Danh ốc Đông
Điều Long Thái Lang, mà đem ba vạn quân dưới trướng của mình phản quốc. Khi
Đông Điều Long Thái Lang mất, có cho Diệp Thanh gia nhập chính gia tộc của
mình. Sau đó liền cùng vài trưởng lão Phù Tang tiến cử với thiên hoàng cho hắn
làm trấn thủ Danh ốc.
Nhậm chức đến nay được mười năm, Diệp Thanh là người cẩn trọng, giải quyết
công việc Danh ốc đâu ra đấy, thậm chí được thiên hoàng yêu thích. Ở trong Phù
Tang cũng được tôn sùng chính thức là nhân vật truyền kì.
Nhưng mà với Lưu Phong xem ra cái gọi là nhân vật truyền kì này chẳng qua chỉ
là một tên Hán gian, một kẻ phản quốc.
Bây giờ Danh ốc đang bị hoa hạ đế quốc đánh chiếm, Diệp Anh cũng bất an không
yên. Sợ gặp đồng nghiệp cũ, không mặt mũi nào đối mặt.
Nhưng mà bây giờ hắn là tướng lãnh Phù Tang, đương nhiên dốc sức vì Phù Tang
quốc. Cuộc chiến tranh này, hắn phải tập trung trăm phần trăm tinh lực đối
phó.
Sau khi điều chỉnh chiến lược, vũ khí công thành cố gắng cũng làm một đoạn
tường thành chắc chắn phía đông sập xuống mà thủng một lỗ hổng lớn. Số lượng
chiến xa thiết giáp của Danh ốc không đủ cho nên không thể hoàn toàn ngăn
chặn.
Lưu Phong xem xét đúng thời cơ chiến đấu, vội vàng hạ lệnh thần thánh quân
đoàn bắt đầu tấn công.
Lúc này đây bởi vì không có thiết giáp chiến xa trợ giúp nên quân phòng thủ
Phù Tang chẳng mấy chốc không ngăn nổi cuộc tấn công của thần thánh quân đoàn.
Một số lớn tướng sĩ thần thánh quân đoàn đã thành công từ lỗ thủng mạnh mẽ
tiến qua tường thành.
Đến lúc này, Lưu Phong hoàn toàn nắm giữ chiến cuộc.
Diệp Thanh đứng trên tháp lâu nhẹ thở dài một tiếng, rút Thừa long kiếm đã
theo mình chinh chiens hơn mười năm phiêu thân hạ xuống. Mục đích của hắn thực
rõ ràng, cầm tặc tiên cầm vương (đánh giặc diệt tướng trước). Hắn muốn bắt giữ
Lưu Phong trước để thay đổi chiến cuộc.
Đáng tiếc hắn căn bản không biết Lưu Phong là người có thế lực mạnh ra sao.
“Cẩu tặc, để mạng lại!”
Diệp Thanh từ trên cao hạ xuống, đại thể giống như hỏa tiễn. Hai tay cầm kiếm
thẳng hướng Lưu Phong đánh tới.
Lưu Phong đã sớm chú ý tới Diệp Thanh. Hắn khinh thường cười cười, căn bản
không để ý tới Thừa long kiếm đã đến gần ngực. Nhuyễn kiếm tay phải rung lên
nghênh đón.
Thừa long kiếm sắp đâm vào ngực, đột nhiên trước ngực Lưu Phong hiện ra một
đạo quang mang màu vàng lợt ngăn trở thế kiếm kia.
Diệp Thanh hơi kinh hãi, Thừa long kiếm hình như bị một cỗ lực mạnh mẽ giữ
lại. Ngay khi hắn hơi ngưng trệ công phu, nhuyễn kiếm Lưu Phong đã tới sát bên
người.
Dưới tình thế cấp bách Diệp Thanh ngửa đầu hét to, gương mặt vốn rất thanh tú
nhất thời trở nên dữ tợn méo mó, giống như một dã thú thông thường nổi giận,
điên cuồng mà rống giận vang vọng trong không gian.
Cùng với âm thanh gầm rú kia, thừa long kiếm hiện lên một đạo quang mang thanh
sắc định thoát khỏi sự khống chế của Lưu Phong.
Nhưng mà nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong với tốc độ sét đánh không kịp bưng
tai đã nhằm Diệp Thanh đâm tới đã khiến Diệp Thanh không kịp né tránh.
Vừa rồi mạnh mẽ đoạt lại trường kiếm của mình trong tay lưu Phong về đã làm
Diệp Thanh tiêu hao gấp đôi sức lực, dùng hết mọi bản lãnh toàn thân. Giờ phút
này, hắn căn bản không còn sức hóa giải một đòn công kích cường đại này.
Lời chưa dứt, chủy thủ Lưu Phong sáng bóng đã tới ngay trước ngực, sát khí áp
đảo làm hắn lạnh tim vì sợ.
Ngay khi Diệp Thanh thầm kêu đến lúc mình xong đời, nhuyễn kiếm Lưu Phong đã
chuyển thế công chem vào tay phải Diệp Thanh.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết, cánh tay phải Diệp Thanh đã bị chặt đứt tận
gốc.
“Đồ hán gian nhà ngươi, cẩu tặc, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng. Nếu còn
muốn sống, sau khi trở về lập tức dẫn quân đầu hàng. Nếu không sẽ cho ngươi
sống không bằng chết. Chỉ với bằng ấy tu vi lực lượng của ngươi, ta lúc nào
cũng có thể dễ dàng giết ngươi như giết một con kiến…” Lưu Phong quát lạnh
một tiếng, tha cho Diệp Thanh. Đôi khi với chủ soái thì vũ nhục so với việc
giết chết hắn càng có thêm tác dụng đả kích khí thế.
Diệp Thanh sửng sốt một chút, vội vàng xử lí miệng vết thương, phi thân rời
đi.
Giữa tiếng kinh hô của gần vạn người Phù Tang, Diệp Thanh che chỗ tay cụt về
tới trong doanh trại Phù Tang. Ở chỗ xử lí miệng vết thương, máu tươi chảy
xuống theo áo giáp.
Diệp Thanh chiến bại quả là khiến cho sĩ khí người Phù Tang giảm mạnh. Trong
lòng mọi người thì căn bản Diệp Thanh là một chiến thần sống. Thế nhưng bây
giờ xem ra ngay cả so với một đầu ngón tay Lưu Phong cũng không được. Cái gọi
là kì vọng càng lớn thì thất vọng lại càng cao. Người Phù Tang ở Danh ốc thấy
biểu hiện trước kia của Diệp Thanh mà kì vọng vào hắn rất cao, chỉ có bây giờ
không nghĩ rằng thất bại lại chua cay như vậy.
Khí thế giảm mạnh đã khiến cho chiến cuộc vốn nghiêng về một bên, lại càng có
thêm lực mới với bên Lưu Phong. Vào thời điểm màn đêm buông xuống, thần thánh
quân đoàn đã chia làm vô số tiểu đội, bắt đầu truy kích bại quân Phù Tang chạy
trốn tứ phía.
Phù Tang đại quân tuy đã thất bại, nhưng mà năm vạn đại quân còn lại cũng
không phải số lượng nhỏ. Cho dù mọi người từ bỏ chống cự thì cũng không thể
một chốc mà giết chết được.
Vào thời điểm tiếng hành hình vang lên, Lưu Phong sánh vai cùng Lí Hương Quân
đứng trên tường thành Danh ốc. Màn đêm hạ xuống, cuộc chiến đấu đã gần kết
thúc.
Chỉ còn một vài tiếng kêu chém giết thảm thiết ngẫu nhiên truyền tới. Dưới
tường thành đã bắt đầu phá ra tiếng hoan hô thắng lợi.
Lưu Phong đứng trên tường thành, lẳng lặng nhìn thảm trạng trong thành phía
dưới. máu chảy thành sông, khắp nơi đều là thi thể vấy máu, không chỉ hơi chau
mày.
Tại đây, mùi huyết tinh trên tường thành tràn ngập trong mũi. Rốt cục Lưu
Phong một lần nữa lại thể nghiệm một chút cái gọi là một tướng công thành ngàn
cốt khô.
Tuy rằng Lưu Phong cũng không nghĩ là muốn vậy, nhưng mà sự thật cứ tàn khốc
như thế. Ngươi không giết người, tất bị người giết.
“Phong nhi, ngươi xem cảnh sắc này thật đẹp a. Dẫm nát đầu địch nhân, quanh
chân đầy thi thể giặc, trong không khí tràn ngập hận thù và mùi máu tanh, cảm
giác thắng lợi thật tốt!”. Bộ dạng Kí Hương Quân dường như khoái trá.
Lưu Phong nhìn Lí Hương Quân thở dài trong lòng một tiếng, khẽ nhíu mày lạnh
nhạt nói: “Ta không thích cảm giác như vậy!”. Lưu Phong phát hiện mình tuy
rằng đã học đước cách khuất phục, rồi tiếp nhận sự thực. Nhưng mà với giết
chóc đại qui mô như vậy, trong bản năng vẫn còn tồn tại một tia ác cảm và
kháng cự. nếu không bắt buộc, có lẽ thực sự hắn sẽ không làm như vậy.
Lí Hương Quân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức đột nhiên cười lạnh nói: “Phong
nhi, ta cảm thấy ngươi còn khờ dại? Ở vào vị trí hiện tại của ngươi, ngươi cho
là có thể làm Phật đà cứu thế hay nam hải quan âm. Vì thắng lợi, đồ sát như
vậy là không thể tránh được. Vì tương lai của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi hẳn
là phải học được cách hưởng thụ huyết tinh (mùi máu) thắng lợi, học được cách
hưởng thụ khoái cảm giết chóc. Trong lịch sử, bất kì một đấng quân vương nào,
cho dù là nên làm hay không nên làm, bọn họ đều có một điểm giống nhau. Đó
chính là thân phải đủ thô bạo, nhìn thiên hạ vạn vật như con kiến, thiên hạ
chỉ mình độc tôn. Nếu thiếu một phần khí phách như vậy thì không thể trở thành
quân vương…”.
Lưu Phong nghe vậy, sợ run một chút, chau mày nói: “Cho đến giờ ta không nghĩ
tới phải làm quân vương”
Lí Hương Quân khẽ cười một tiếng nói: “Phong nhi, ngươi không cần phủ nhận. Có
lẽ là trong lòng ngươi không phải là rất muốn làm. Nhưng mà trên thực tế ngươi
buộc phải làm. Hơn nữa ngươi bây giờ đã hướng đền gần mục tiêu kia. Phấn đấu,
chẳng lẽ không đúng sao?”.