Trong lòng Túc vương hơi run sợ, hắn biết rõ lời này của Tĩnh vương gia là có
ý tứ gì, không khỏi thấy một cỗ hàn ý dâng lên từ đáy lòng.
Túc vương tự mạnh mẽ trấn định thần sắc một chút, chắp tay nói: “Vương thúc,
không biết ngươi có ý kiến gì không với sự thay đổi của phụ hoàng? An toàn của
kinh đô tất nhiên là trọng yếu, vương thúc ngươi cũng không thể không chú ý
liên quan…”
“Hừ!”
Tĩnh vương gia cắt đứt lời Túc vương, con ngươi thâm thúy chằm chằm nhìn ánh
mắt Túc vương, gằn từng tiếng nói: “Túc vương, thân là thần tử, ta không nghĩ
bình luận gì sau lưng quân vương”.
Túc vương nghe vậy, nhịn không được chau mày, há miệng thở dốc nhưng cũng
không nói ra một lời.
“Túc vương, nếu ngươi tìm ta vì việc này thì bây giờ ngươi có thể trở về” Tĩnh
vương gia lạnh lùng trả lời.
Túc vương phẩy nhẹ ống tay áo, ngẩng đầu trông trời đất rồi nhìn Tĩnh vương
gia nói: “Vương thúc, đều là thống soái tứ đại quân đoàn, cần gì phải giữ
khoảng cách như người xa ngàn dặm vậy. Ngươi đã không nghĩ đến việc nói chuyện
tình phụ hoàng, không bằng chúng ta nói chuyện tứ đại quân đoàn”.
“Thỉnh!”
Tĩnh vương gia vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, đi trước vào soái phủ.
Sau khi hai bên ngồi xuống, Túc vương hướng về phía Tĩnh vương gia cười cười,
trầm giọng nói: “Vương thúc, chuyện tình phụ hoàng mong ngươi lo lắng một
chút, ta hi vọng ngươi có thể tìm ra nguyên nhân đại biến tính tình phụ hoàng.
Nếu cứ tiếp tục thế này ta sợ thế cục đế quốc sẽ…”.
“Túc vương, ta nói rồi, ta không muốn tranh luận sau lưng bệ hạ. Nếu ngươi chủ
tâm muốn nói với ta việc này, thì tốt hơn là lúc này chúng ta không nói cái gì
hết sao?” Tĩnh vương gia sắc mặt tức giận, lạnh giọng nói. Nói xong lời này,
Tĩnh vương gia chắp tay không thèm liếc đến Túc vương một cái mà đứng dậy rời
đi.
Túc vương nheo mắt nhìn bóng dáng Tĩnh vương gia dần đi xa, sắc mặt u ám đến
cực độ.
Một hồi lâu sau, Túc vương mới đứng dậy rời đi. Sau khi ra khỏi soái phủ, nét
mặt Túc vương co giật một hồi. Trong con ngươi hiện lên vài đạo sát ý, ngầm
mắng Tĩnh vương gia là lão thất phu chẳng biết tốt xấu, không rành thời cuộc.
“Ngươi cùng Tĩnh vương gia nói cái gì đó? Vì sao mà thái độ của hắn đối với
ngươi tệ hại như vậy?” Không biết từ lúc nào mà Túc vương phi đã xuất hiện bên
cạnh người hắn hạ giọng hỏi.
“Cái lão thất phu này, hắn còn tưởng rằng mình là ai? Nếu trong tay hắn không
nắm tam đại quân đoàn, ta nhất định xử đẹp hắn”. Túc vương, vẻ mặt nén giận,
nói: “Chờ coi, sớm muộn ta sẽ bắt hắn trả giá cực lớn vì sự vô lễ ngạo mạn của
chính mình”.
Túc vương phi chau mày nói không vui: “Khẩu khí hung hăng của ngươi kìa, Tĩnh
vương gia cũng không phải người bình thường. Ngươi cũng không nên dính vào,
nếu không người hối hận sẽ là ngươi. Theo ta thấy, tốt nhất bây giờ ngươi bình
tĩnh một chút, không cần làm cái việc ngốc nghếch kia chứ? Cái ngai kia thì cố
nhiên là tốt rồi, nhưng mà ngươi cũng phải có mệnh mới ngồi được. Rõ ràng,
Tĩnh vương gia cũng không có coi trọng ngươi, cho nên hắn mới có biểu hiện
thái độ như vậy trước mặt ngươi”.
Túc vương nghe vậy, sau khi cân nhắc một chút quay lại Túc vương phi nghiêm
túc nói: “Ái phi, ngươi nói ta u mê, nhưng bây giờ ta đã không còn đường lui.
Nếu ta không ngồi được vào ngai kia thì chỉ còn đường chết. Sở dĩ phụ hoàng
cho ta một chút quyền, chẳng qua là dùng để kiềm chế Yến vương và Đông cung.
Ngươi có biết ta chỉ là một quân cờ không? Chỉ cần khi ta mất đi giá trị lợi
dụng, ta nghĩ đó là lúc ta phải chết…”.
Túc vương phi nao nao, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ thì ngươi đã
hiểu. Nhưng mà lúc trước ngươi có nghĩ rõ ràng như thế này đâu?”.
“Ái phi, ngươi nói bây giờ ta trù tính thiếu cái gì? Chẳng lẽ cam tâm làm quân
cờ chịu chết?” Túc vương dường như đang tự hỏi tự trả lời: “Không, ta tuyệt
đối không thể chờ chết. Ta nghĩ biện pháp ngồi trên cái ngai kia, chỉ có như
vậy, ta mới có thể là người cười cuối cùng”.
Túc vương phi hơi hơi thở dài một tiếng, nói: “Trong mấy thế lực lớn, lực
lượng của ngươi thuộc loại yếu nhất. Ngươi căn bản là không có cơ hội tranh
cái ghế kia”.
“Ta biết, ngươi nói gì ta cũng biết. Chẳng qua nếu bây giờ cái gì ta cũng
không làm, ta chỉ có thể chờ chết, ngươi biết không? Ta đã không còn đường
lui. Sự việc cho đến giờ thì nói cái gì cũng đã muộn. Ngay cả phụ hoàng cũng
bỏ rơi ta. Hiện tại ta chỉ có thể trông vào chính mình. Ban đầu ta hi vọng
Tĩnh vương gia có thể giúp ta một phen. Nhưng mà ngay cả nói chuyện hắn cũng
không cho ta cơ hội. Ái phi, chỗ dựa duy nhất của ta chính là cha mẹ ngươi.
Nhạc phụ đại nhân dù nói như thế nào cũng là phó soái bộ binh, có hắn giúp đỡ,
ta nghĩ ta cũng sẽ không dễ dàng thua”.
Túc vương phi nhíu mày nói: “Mấy ngày nay ta qua lại chỗ phụ thân vài lần, hắn
trước sau không chịu tỏ thái độ. Ta xem như ngươi có lẽ hết hi vọng rồi, cha
ta sẽ không cùng chịu chết theo ngươi”.
“Ái phi, nhạc phụ đại nhân đã không giúp ta, chẳng lẽ ngươi cũng muốn rời bỏ
ta chăng?”.
Túc vương phi lắc đầu nói: “Ngươi ta là vợ chồng, ta như thế nào bỏ lại ngươi.
Ngươi yên tâm, tương lai cho dù chết ta cũng sẽ cùng ngươi”.
Túc vương thở dài một tiếng không nói gì. Lúc lâu sau, hắn dắt tay Túc vương
phi cùng nhau lên xe ngựa chạy về phủ của mình. Nhưng mà suốt dọc đường đi hắn
còn đang suy nghĩ, rốt cuộc đi tìm ai hợp tác mới có hi vọng.
Đột nhiên, một bóng người mạnh mẽ hiện trong óc hắn: “Thái tử phi!”.
“Ái phi, ta đã nghĩ ra người hợp tác”. Túc vương sắc mặt vui vẻ, trầm giọng
nói: “Ta nghĩ, ta có thể âm thầm tiếp xúc một chút với thái tử phi. Bây giờ
Thái tử đã khuất bóng, nghe nói phụ hoàng mấy lần muốn giết thái tử phi, chính
vì áp lực các phía ép buộc cho nên mới buông tha. Ta nghĩ sau lưng phụ hoàng
thì thái tử phi vô cùng oán hận. Từ điểm này mà xét thì chúng ta là đồng bệnh
tương liêu, có lẽ nàng sẽ đồng ý hợp tác cùng ta”.
Túc vương phi vội vàng nói: “Tuyệt đối không thể, thái tử phi kia là nữ nhân
rất nguy hiểm. Ta khuyên ngươi phải chủ định đánh nàng, nếu không ngươi chết
nhanh hơn”.
“Ái phi, ngươi hiểu lầm, ta tìm nàng là để hợp tác, tuyệt đối không để xuất
hiện sự tình gì khác. Ngươi yên tâm, chuyện này sau khi trở về, ta sẽ bàn bạc
kĩ hơn. Ta tin tưởng lần này nhất định thành công”. Bộ dạng Túc vương tràn đầy
tự tin.
Sau khi Túc vương rời đi, bên cạnh Tĩnh vương gia xuất hiện một vị tướng quân
trẻ tuổi, hắn hỏi: “Vương gia, vì sao không để cho Túc vương có cơ hội nói
chuyện. Nói không chừng, chúng ta có thể sử dụng hắn mà?”
“Túc vương kia là đồ ngu xuẩn, không đủ mưu lược. Chẳng qua hắn là một quân cờ
trong tay bệ hạ”. Tĩnh vương gia khinh thường nói.
“Nhưng mà hắn lại không cam lòng làm một quân cờ”. Tướng quân trẻ tuổi nói:
“Vương gia, nói không chừng thực sự chúng ta một lần bỏ lỡ cơ hội”.
“Ngươi sai rồi, quân cờ vĩnh viễn là quân cờ cho dù hắn không cam lòng. Làm
sao có năng lực?” Tĩnh vương gia cười lạnh nói: “Xem ra mưu trí và tâm kế của
Túc vương thực sự non kém. Chơi cùng với người như vậy tuyệt đối không có kết
cục tốt đẹp gì”.
“Nhưng mà Vương gia, chuyện tính tình bệ hạ đại biến đích thực như vậy. Chẳng
lẽ ngươi thực sự dự định không quản sao?” Tướng quân trẻ tuổi hơi khó hiểu.
“Bệ hạ tín nhiệm ta, đem ba đại quân đoàn giao cho ta, cho ta phụ trách an
nguy kinh đô. Nhiệm vụ quan trọng nhất của ta bây giờ chính là làm tốt chuyện
này. Về phần các chuyện khác, ta không còn đủ sức quản. Nhất là chuyện tình có
liên quan đến bệ hạ, nếu ta có thể không ra mặt thì ta sẽ tránh. Bằng không
rất dễ dàng gây ra nguy kị”. Tĩnh vương gia nghiêm mặt nói: “Tính tình bệ hạ
đại biến, đằng sau khẳng định là có độc thủ. Ta nghĩ, chỉ cần ta cùng ba đại
quân đoàn đóng ở kinh đô, bất kể là ai cũng đừng có nghĩ đến làm chuyện gì ầm
ĩ. Huống hồ, bên cạnh bệ hạ còn có chân long vệ, ta nghĩ hắn sẽ không gây
chuyện gì lớn. Đúng rồi, ta bảo ngươi điều tra thân thế Lưu Phong như thế nào
rồi?”.
Tướng quân trẻ tuổi suy nghĩ một chút, nói: “Bẩm Vương gia, đối với thân thế
Lưu Phong, cho dù chúng ta điều tra như thế nào, cũng chỉ tra được tình hình
sau ngày hắn xuống núi. Về phần chuyện tình ở Vân mộng trạch, căn bản chúng ta
không cách nào tra được”.
Ngừng một lát, tướng quân trẻ tuổi truy vấn nói: “Vương gia, cuối cùng là
ngươi lo lắng hoặc giả thiết gì, ngươi đoán được cái gì? Ngươi cảm thấy thân
thế Lưu Phong có vấn đề sao?”.
Tĩnh vương gia thoáng do dự một chút nói: “Theo đủ loại dấu hiệu cho thấy, lai
lịch thân thế Lưu Phong có nguồn gốc lớn. Hơn nữa tứ đại cô nương cũng công
khai đứng cạnh Lưu Phong, ta nghĩ sự tình tuyệt đối không đơn giản”.
“Vương gia, ý của ngươi là?” tướng quân trẻ tuổi dường như nghĩ đến cái gì đó,
sắc mặt hơi đổi.
“Ta cũng không có ý tứ gì”. Tĩnh vương gia đột nhiên nghiêm mặt nói: “Lân nhi,
chớ có nghĩ bậy mà cũng đừng đoán mò. Việc chúng ta cần phải làm bây giờ là
giữ gìn an ninh kinh đô và chờ đợi, hiểu chưa?”.
Nghe được Tĩnh vương gia gọi mình là Lân nhi, thân hình tướng quân trẻ tuổi rõ
ràng có hơi run một chút: “Phụ thân, cuối cùng ta cũng nghe được ngươi gọi nhũ
danh của ta ra?”
“Im miệng!”
Tĩnh vương gia lập tức quát lớn, nói: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng
gọi ta là cha. Ngươi làm như vậy sẽ khiến chúng ta lâm vào chốn vạn kiếp bất
phục”.
Tướng quân trẻ tuổi mặc dù có hơi thất vọng, nhưng mà vẫn vội vàng đổi giọng:
“Vương gia, thực xin lỗi. Từ giờ trở đi, ta sẽ không tái phạm sai lầm như vậy
nữa”.
Tĩnh vương gia nhìn vẻ thất thần của tướng quân trẻ tuổi lạnh nhạt nói: “Ta
biết ngươi hận ta, ta cũng biết trong lòng ngươi không phục. Nhưng mà ngươi
phải biết được, sở dĩ bệ hạ tín nhiệm ta, chính là bởi vì hắn biết ta không có
con nối dõi. Nếu thân phận của ngươi lộ ra ngoài để cho bệ hạ biết thì hạn tử
của ta và ngươi cũng đến. Ngươi hiểu chưa?”.
Tướng quân trẻ tuổi nghe Tĩnh vương gia nói xong, đột nhiên lớn mật hỏi han:
“Bây giờ thế cục trong kinh hỗn loạn, mấy thế lực lớn đều muốn tranh đoạt ngai
kia, chẳng lẽ ngươi không động tâm sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tĩnh vương gia lập tức phát lạnh, tay liền vung
tới cho một bạt, nổi giận nói: “Ta hi vọng một cái tát này có thể cảnh tỉnh
ngươi. Ngươi hẳn rõ ràng ơn trạch của bệ hạ đối với ta. Cho dù như thế nào đi
nữa, ta cũng sẽ không làm chuyện phản bội bệ hạ. Hôm nay ta chính thức nói với
ngươi, nếu trong đầu ngươi còn có ý nghĩ không thực tế như vậy, ta sẽ tự tay
giết ngươi. Thà là sớm thức tỉnh hiểu biết của ngươi, còn hơn để cho ngươi
mang tai nạn đến cho gia tộc”.
Sau khi bị đánh tướng quân trẻ tuổi vội vàng quì rạp xuống đất: “Vương gia, ta
thụ giáo. Ngươi yên tâm, ta biết nên làm như thế nào. Ta tuyệt đối sẽ không có
ý nghĩ ấy trong đầu”.
“Nhưng mà chúng ta cũng không có thể ngồi chờ chết a. Cho dù bệ hạ tốt đối với
chúng ta, nhưng mà sau khi bệ hạ qui tiên thì chúng ta nên làm cái gì?”.
Tĩnh vương gia do dự một chút nói: “Vấn đề ngươi nói ta cũng nghĩ qua. Hơn nữa
ta đã có đối sách. Ta có thể lộ sớm cho ngươi một điểm, để tránh cho ngươi
nghĩ lung tung. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lưu Phong sẽ là hi vọng của
chúng ta”.
“Lưu Phong?” Tướng quân trẻ tuổi thấy hơi là lạ, thất thanh nói: “Vương gia,
chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng Lưu Phong chính là…”.
“Được rồi, ngươi không cần phải nói cái gì cả. Ta nói rồi, chúng ta còn một
khoảng thời gian, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi là được. Tốt lắm, ngươi lui
ra đi, ta cần yên lặng suy nghĩ một chút”. Tĩnh vương gia sốt ruột khoát tay.
Tướng quân trẻ tuổi vội vàng đứng dậy cáo từ.
Sau khi trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ, một lần nữa lưu Phong dẫn theo một vạn
người mới biên chế thuộc thần thánh quân đoàn cùng mười vạn đại quân thông
thường nhằm đến thành Danh ốc gần Trường thanh nhất bắt đầu công kích.
So với các thành Bách dã và Trường thanh đã bị Lưu Phong phá thì Danh ốc có
khác. Cơ bản nó thuộc loại thành trì Phù Tang qui mô hạng trung. Cho dù về
kinh tế hay quân sự thì Bách dã cùng Trường thanh cũng không thể so sánh được.
Hơn nữa, thiên hoàng đối với Danh ốc cũng đặc biệt coi trọng, sau khi bị Lưu
Phong công kích lần đầu tiên, các thành quanh đó liền điều viện quân suốt mấy
đêm tiếp theo.
Cho nên, đánh được mười ngày mà Lưu Phong vẫn không thành công như lần trước
mà phá được Danh ốc. Nhưng mà qua mười ngày tấn công mãnh liệt, phòng ngự Danh
ốc hầu như đã bị đánh cho tàn phế. Theo tình hình như vậy, nếu trong vòng ba
ngày mà thiên hoàng không thể phát thêm viện quân thì Danh ốc bị phá là chuyện
tình rõ ràng.
Sau khi Lưu Phong cùng Hàn Nguyệt thương nghị cẩn thận, quyết định không tiếc
bất kì giá nào chiếm được Danh ốc trước khi viện quân mới đến.
Danh ốc chẳng những là thành lớn, hơn nữa địa vị chiến lược cũng đặc biệt
trọng yếu. Sau khi chiếm được Danh ốc dùnglàm đầu cầu, Lưu Phong có thể trong
thời gian ngắn quét thêm ba tòa thành trì ngoại biên. Cho nên, hạ được Danh ốc
đối với hành động sau này của Lưu Phong là tối quan trọng.
“Oanh!”
Sau một tiếng nổ, một chỗ tường thành phía tây Danh ốc rốt cuộc bị tấn công
liên tục mà đổ sập, lộ ra một lỗ hổng. Thần thánh quân đoàn tức thời lớn tiếng
hô vang, mạo hiểm không ngừng phóng tới tường thành, đạp lên tên đạn mà hướng
tới lỗ hổng dũng cảm lao tới.