Trong lòng Lưu Phong trước sau vẫn nhớ đến mảng tuyết trắng. Không có biện
pháp, thân phận Thu Sương rất thần bí, Lưu Phong xác định chắc chắn nàng là
tiên nhân gì đó. Cho dù không phải là tiên nhân thì tu vi của nàng thần thông
cũng không kém tiên nhân là mấy. Cho nên, Lưu Phong phi thường khát vọng lại
liếc nhìn bộ ngực trắng kia một cái.
Hơn nữa, cho đến giờ Thu Sương cũng không phát hiện chuyện lộ sáng, đào tiên
trước ngực hé ra một mảng da thịt trắng bóng. Lưu Phong thậm chí có thể nhìn
đến khe rãnh thật sâu kia.
“Đừng trách mọi người phản đối, ai nhìn thấy bộ ngực thần tiên này mà không
hăng hái trộm liếc!”
Rất nhanh, Lưu Phong liền tìm được lí do thích hợp cho việc mình nhìn trộm.
Lưu Phong đã gặp rất nhiều nữ nhân thân thể hoàn mĩ. Lẽ ra hắn không nên nóng
(máy) nhanh như vậy. Nhưng mà là Thu Sương nghiêm nghị không thể xâm phạm,
thân phận cao cao tại thượng (cao tót vời) nên tư thế lộ sáng của nàng đã làm
nổi sóng vượt mọi cấp độ.
Nhìn đi nhìn lại, tim Lưu Phong thậm chí bắt đầu nhảy tưng tưng, cảm giác kích
động giống như thời điểm lần đầu nhìn thấy thân thể nữ nhân.
“Phong nhi, ngươi bị choáng?” Vẫn như trước, Thu Sương không nhận thấy nguyên
nhân sự tình, chỉ chớp mắt to mà thân thiết hỏi han.
Lưu Phong cười hắc hắc: “Di nương, ngươi xem hôm nay thời tiết thật tốt a!”.
Nói xong, ánh mắt Lưu Phong lại tập trung vào mảng trắng mê người trước ngực
nữ nhân.
Thu Sương nheo mắt lại, theo ánh mắt Lưu Phong cúi đầu xuống nhìn thoáng qua
ngực mình, sau đó thản nhiên hỏi han: “Phong nhi, ra là ngươi luôn nhìn ngực
ta sao? Nhìn đẹp lắm sao?”
Trấn tĩnh ngay, bị phát hiện rồi.
Sau khi Lưu phong nghe được câu hỏi của Thu Sương, toàn thân run mạnh lên. Vội
vàng phục hồi tinh thần, âm thầm hối hận mình sơ suất quá, nhìn xem rất chăm
chú.
Thấy Lưu Phong không trả lời câu hỏi của mình, Thu Sương nghiêng đầu, rất là
nghiêm túc liếc nhìn Lưu Phong một cái, truy vấn hỏi: “Thực sự hấp dẫn lắm
sao? Vì sao trên mặt ngươi xuất hiện nụ cười ngây ngốc vậy?”.
“Đẹp!”
Cũng chẳng biết tại sao, Lưu Phong đột nhiên gật gật đầu theo bản năng nói:
“Thật hấp dẫn!”.
“Sự thực là như vậy, mẫu thân ngươi trước kia cũng nói bộ ngực của ta rất
đẹp”. Nói tới đây, Thu Sương khẽ nhíu mày: “Đáng tiếc, mẫu thân ngươi bây giờ
đã chết, là bị đồ ngụy quân tử Bạch Huyền Y kia bức tử. Phong nhi, bản thân đã
chết, đại cừu Thi Kì muội tử sẽ đặt trên người ngươi. Ta hi vọng ngươi có thể
gánh vác trọng trách này”.
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nhìn bộ ngực ta, trong bụng nghĩ thế nào?” Thu Sương
đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lưu Phong nghiêm túc hỏi han.
Lưu Phong hít một ngụm khí thật sâu, không biết nên trả lời như thế nào.
“Di nương, ta nghĩ thời tiết hôm nay thật đẹp!” Lưu Phong há miệng thở dốc,
nói ra một câu ngốc nghếch chẳng có ý nghĩa gì.
Thu Sương ngẩng đầu nhìn Lưu Phong, mắt nheo lại thành đường chỉ, trên mặt lờ
mờ hiện lên một cỗ tức giận. Đột nhiên, thân thể nàng chợt động, nháy mắt đã
hiện ra trước mặt Lưu Phong, hơn nữa còn hung hăng đánh ra một quyền vào tiểu
phúc Lưu Phong.
“Xú tiểu tử, bộ ngực di nương ngươi rất đẹp. Năm ấy lúc mười ba tuổi mẫu thân
ngươi và ta lúc cùng nhau tắm rửa có nói như vậy. Ngươi chẳng có biết hàng, rõ
ràng nhìn ngực của ta lại nói thời tiết, thực là sỉ nhục đối với ta. Ngươi có
phải là nam nhân hay không. Chẳng lẽ ngươi không thể nghĩ đến điểm gì khác
sao? Tức chết đi”. Thu Sương lạnh giọng nói.
Lưu Phong ôm bụng, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng âm hàn đang trực tiếp đánh
thẳng vào đan điền mình. Thân thể từng trận rét run, hơn nữa xuất hiện từng
đợt đau đớn. giờ phút này hắn chỉ có thể cúi lưng ôm bụng, ngay cả một câu
cũng không nói nên lời.
Hắn vô cùng hối hận, sớm biết rằng như vậy sẽ bị đánh, không bằng trực tiếp
nói thẳng ra. Chính là đâu biết rằng nàng, di nương lợi hại lại là một nữ nhân
dữ tợn như vậy chứ.
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, di nương này cùng lão mẫu thân tiện nghi nhà
hắn quả là có tình cảm tốt. Những lời nói lúc hơn mười tuổi còn nhớ rõ đến bây
giờ, thực sự là không tầm thường a.
Một hồi lâu sau, cơn đau bụng Lưu Phong mới dần dần biến mất.
Thu Sương bĩu môi, hừ lạnh nói: “Phong nhi, di nương lại cho ngươi một cơ hội,
ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Ta nhắc nhở ngươi a, lần này không úp mở, nếu
mà cứ lầm bầm…” Thu Sương dường như thị uy phất phất tay hướng tới Lưu
Phong.
Lưu Phong thoáng do dự một chút, cắn răng thầm nghĩ: “Di nương, ta có sao nói
vậy là được chứ gì”.
Nói tới đây, Lưu Phong lại hơi do dự, nhưng mà cân nhắc vài lần hắn cuối cùng
nói thẳng lòng mình: “Di nương, bộ ngực của ngươi rất đẹp, lúc nãy ta suy nghĩ
có thể sờ… có thể sờ một chút là được sao?”. Cho dù đã bị đánh, Lưu Phong rõ
ràng cố lấy dũng khí nói thẳng ra.
“Xú tiểu tử, quả nhiên là nghĩ tới chuyện xấu. Ngay cả đậu hũ di nương cũng
muốn ăn. Xem ta có thể giáo huấn ngươi không, xú tiểu tử này…” Căn bản lưu
Phong nghĩ mình nói thật thì Thu Sương vui vẻ. Ai biết sắc mặt Thu Sương so
với lúc trước còn u ám hơn. Lưu Phong đột nhiên hiểu ra rằng mình đã bị lừa.
“Ầm vang!”
Ngay tại thời điểm Lưu Phong vừa mới hiểu được, Thu Sương lại ra quyền trực
tiếp đánh bay hắn.
Lưu Phong bị đòn nặng đánh bay ra ngoài, tuy rằng không có bị nội thương gì,
nhưng mà thân thể kịch liệt đau đớn vẫn làm cho hắn khó có thể chịu dược.
Lúc này hắn quì rạp trên mặt đất thực sự là khóc không ra nước mắt. Nói đến
cũng bởi vì chính hắn quá ngu ngốc, sao lại trước mặt mà dám thừa nhận mình
nghĩ đến việc chiếm tiện nghi người ta.
“Xú tiểu tử, giả chết a, còn không đứng dậy”. Thu Sương nhìn thảm trạng Lưu
Phong, khóe miệng nhếch lên một tia cười đắc ý. Kì thực nàng xuống tay có
chừng mực, không làm thương tổn Lưu Phong chút nào, chẳng qua chỉ làm thân thể
hắn đau đớn kéo dài không dứt
.
“Di nương, ta không có sức, rất đau…” Cơn đau dữ dội hình như giờ lại còn
mạnh hơn một chút, thực sự Lưu Phong ngay cả đứng lên cũng không đủ sức.
Thu Sương cười hắc hắc, chậm rãi đi tới trước Lưu Phong rồi mới cúi người nhìn
vào mặt hắn khinh thường nói: “Ngươi thật vô dụng, ta còn có thủ đoạn lợi hại
hơn mà chưa sử dụng đây”.
“Quên đi, giáo huấn cho ngươi một lần thì cũng được rồi”.
Nói xong Thu Sương thuận tay vẫy, xuất ra một đạo thất thải hà quang bao phủ
Lưu Phong.
Luồng thất thải hà quang trong nháy mắt liền chui vào thân thể Lưu Phong, hóa
thành một cỗ cảm giác mát lạnh chậm rãi chạy vào kinh mạch toàn thân hắn cùng
ngũ tạng khí quan. Cỗ khí mát rượi đó đi đến chỗ nào, đau nhức đột nhiên biến
mất bặt vô âm tín.
Không lâu sau, đau đớn kịch liệt hoàn toàn biến mất mà trở thành một luồng cảm
giác khoan khoái. Hai lần cảm thụ so ra như thiên đường với địa ngục. Lưu
Phong quì rạp trên mặt đất thậm chí còn thoải mái thốt ra tiếng rên nhẹ.
Đến mức hắn còn suy nghĩ, nếu sau mỗi lần bị đánh đều có thể được hưởng thụ
đãi ngộ như vậy, thì hắn tình nguyện lại bị đòn mạnh hơn một chút.
Thu Sương đứng thẳng lưng lên, liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, thản nhiên
nói: “Xú tiểu tử, tiện nghi di nương không phải là ngươi có thể chiếm được a.
Lần sau nếu còn tái phạm, ta sẽ cho ngươi đau đớn ba ngày ba đêm…”
Lưu Phong vội vàng đứng dậy, nghiêm nghị bày tỏ thái độ: “Di nương, ngươi hiểu
lầm ta. Ta là người đứng đắn, kì thực không phải vừa rồi ta nghĩ như vậy. Đó
là nói sai. Ta thừa nhận, quả thật là ta có nhìn bộ ngực ngươi. Nhưng mà ta
dám cam đoan, đó là ta thưởng thức. Giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ
thuật đáng chiêm ngưỡng, trong lòng tuyệt đối không có chút tà niệm”.
“Hừ” Thu Sương nói một tiếng, coi thường liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái: “Tốt
nhất là ngươi nên thực sự nghĩ như vậy, nếu không về sau ngươi có thể chịu đau
khổ”.
“Di nương, ta chính là kế thừa phẩm chất của mẫu thân vĩ đại. Thái độ làm
người của mẫu thân ta, chính ngươi từng biết đến. Hoài nghi nhân phẩm ta,
chính là hoài nghi mẫu thân ta”. Lưu Phong thực sự nghiêm túc nói, trong ánh
mắt lúc đó thậm chí còn xuất hiện một tia tức giận.
Thu Sương bị Lưu Phong trực tiếp hù dọa một phen về chính nghĩa, theo bản năng
gật đầu: “Ân, nhân phẩm Thi Kì muội tử đương nhiên là không thể chê. Ngươi là
con nàng, hơn phân nửa là không kém được. Vả lại ta tin tưởng lời ngươi a”.
Đứa con Lam Thi Kì tất nhiên không kém, nhưng mà Thu Sương đâu biết rằng,
người này là sói đội lốt cừu a. Ngoại trừ thể xác là có quan hệ bề ngoài với
Lam Thi Kì, còn lại thì không có nửa điểm liên đới.
“Phong nhi, ngươi biết không? Có những lúc ở tiên linh môn, cũng có người nhìn
ta giống như ngươi hôm nay vậy. Ngươi có biết bọn họ cuối cùng ra sao không?”
Thu Sương đột nhiên hỏi.
“Bị ngươi đánh” Lưu Phong nói ra lời này hoàn toàn là theo kinh nghiệm.
“không phải!”
Thu Sương thản nhiên lắc đầu.
Lưu Phong có chút buồn bực: “Chẳng lẽ ngươi tha thứ cho bọn họ. Xem ra di
nương quả là thương ta, yêu cầu đối với ta vẫn là thập phần nghiêm khắc”.
“Vẫn cứ sai” Sắc mặt Thu Sương lạnh tanh, âm thanh lạnh lùng nói: “Xú nam nhân
này có ý đồ khinh bạc với ta liền bị ta giết, hơn nữa là thần hình cụ điệt”.
“Thần hình cụ điệt?” Lưu Phong nghe vậy, thân hình run bắn lên, nghĩ mà phát
sợ hỏi: “Di nương, có phải là hơi độc ác quá không?”.
“Tàn nhẫn?” Thu Sương cười lạnh một tiếng nói: “Không giết hết cả nhà bọn họ
đã được coi như là khai ân ngoài luật rồi”.
Lưu Phong xấu hổ một trận, so sánh lại thì xem ra di nương còn phi thường yêu
thương mình rồi.
“Di nương, ngươi thực sự không giận ta chứ?” Lưu Phong cẩn thận tựa như hỏi
han.
Thu Sương chau mày, yên lặng một hồi thở dài nói: “Phong nhi, kì thật ta ra
tay giáo huấn ngươi cũng không đơn giản là vì ngươi bất kính với ta. Ta chỉ
muốn nói với ngươi, đừng có mà say mê nữ sắc quá, phải biết được có chừng có
mực. Kì thực bây giờ ngươi đã là diễm phúc tề thiên rồi. Nếu ngươi vẫn tiếp
tục say mê nữa, sẽ dễ dàng khiến cho tâm ma. Ngươi bây giờ chỉ mới tu thành tứ
anh, nhưng Thái âm thất tinh quyết đã đột phá tầng thứ sáu, tình huống như vậy
thực ra là rất nguy hiểm. Mức quyến rũ của ta đủ để cho ngươi rơi vào chốn vạn
kiếp bất phục”.
Nghe xong những lời này, Lưu Phong đột nhiên tỉnh ngộ lại, tâm tính của hắn
lúc trước quả thật có hơi bất ổn. Thà là bảo chính hắn muốn nhìn còn hơn nói
sự quyến rũ của Thu Sương quá mạnh mẽ.
“Đa tạ di nương thức tỉnh!” Lưu Phong vội vàng tạ ơn.
“Kì thật cũng chẳng trách ngươi, chẳng qua… Quên đi, việc này không nói cũng
được”. Thu Sương mỉm cười, trên mặt lại lộ ra vẻ hiền lành tươi cười.
… …
Nơi dừng chân của tứ đại quân đoàn.
Túc vương trải qua nỗ lực không ngừng, rốt cục cũng được Tĩnh vương gia triệu
kiến.
“Vương thúc hảo!” Tuy rằng đều là vương gia, nhưng mức độ thân cận hai người
đều tương đương. Cho nên mỗi lần nhìn thấy Tĩnh vương gia, Túc vương lại có vẻ
đặc biệt lễ phép. Hơn nữa, lần này hắn có điều khẩn cầu cho nên xưng hô lại tỏ
ra càng thêm tôn trọng. Thậm chí còn nâng lên thành vương thúc. Cách gọi vương
thúc chẳng qua cũng chỉ là kiểu xưng hô mà hắn tỏ thái độ đối với vương gia. Ý
tứ là, ở trong lòng hắn, Tĩnh vương gia cùng lão hoàng đế có thân phận giống
nhau.
“Vương thúc, gặp mặt ngươi thực sự không dễ dàng a”. Vẻ mặt Túc vương đầy nét
tươi cười mà bước thẳng tới.
Tĩnh vương gia đứng ở trên bậc thang, con ngươi thâm thúy lóe ra u quang, thản
nhiên nhìn Túc vương nhẹ giọng nói: “Không biết Túc vương điện hạ vội vã gặp
ta là có chuyện gì quan trọng sao?”
Túc vương vội vàng nghiêm mặt nói: “Đúng là có chuyện tình quan trọng hơn vài
lần nên mới quấy rầy Vương thúc”.
Tĩnh vương gia trầm ngâm, một lát sau chắp tay nói: “Túc vương, ta và ngươi
đều là vương gia. Vương thúc này ta không dám nhận. Chúng ta bàn luận bằng vai
phải lứa đi”.
Túc vương mỉm cười cung kính nói: “Vương thúc nói sai rồi, ngươi cùng phụ
hoàng cha ta là mệnh hảo huynh đệ, ta gọi ngươi một tiếng Vương thúc thì hẳn
là nên vậy”.
Tĩnh vương gia nghe xong những lời này chỉ hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói
gì nữa.
Túc vương thoáng do dự một chút, bỗng nhiên nói: “Vương thúc, ta hôm nay tới
tìm ngươi là muốn nói cho ngươi, phụ hoàng hình như bị cái gì mê hoặc tâm chí.
Hắn bây giờ đã không như trước kia rồi”.
Tĩnh vương gia nghe vậy, đôi con ngươi thâm thúy bình tĩnh chăm chú nhìn đối
phương, tựa hồ như đối với lời nói Túc vương cũng không có kinh ngạc gì quá
lớn.
“Vương thúc, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết tin gì?” Túc vương vừa nói lời ra khỏi
miệng liền cảm thấy choáng váng với vấn đề mình nêu. Tứ đại quân đoàn, hắn nắm
giữ ba cái. Có được thế lực như vậy, lẽ nào mà hắn lại không biết chuyện trong
cung.
Tĩnh vương gia chậm rãi nói: “Chuyện tình bệ hạ ta không biết, ta cũng không
muốn biết. Việc ta cần làm, chính là gìn giữ an toàn kinh đô. Bất kể là ai,
nếu có ý đồ làm loạn ở trong kinh thành ta đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua”.