Thật lâu sau, tâm thần Lưu Phong run lên, dường như hắn đã tìm được đáp án
mình cần. Hắn âm thầm may mắn, sau khi tu thành tứ anh, sở dĩ tu luyện vẫn trì
trệ không tiến, nguyên nhân kết cục chính bởi vì vô địch mà đạt tới thắt nút
(bình cảnh). Nay Bàn long thạch mấy lần tiêu hao lực lượng của mình, chính là
giúp hắn khai phá tiềm lực. Cái gọi là lớn dần trong đối kháng, chính là đạo
lí này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Phong lập tức dâng lên một cỗ ý niệm không chịu
thua, ổn định tâm thần, tiến thêm một bước hấp thụ nhanh hơn tinh thần lực để
chờ bước đối kháng tiếp theo.
Một canh giờ đi qua, nguyên anh lực trong cơ thể đạt tới mức bão hòa.
Quả nhiên, lực lượng Bàn long thạch không một chút mảy may bất thình lình bắt
đầu một vòng công kích mới. Hơn nữa, cường độ công kích rõ ràng cũng mạnh hơn
lần trước.
Lưu Phong cắn răng kiên trì chịu đựng đến cùng, một lần nữa quay lại khởi
điểm, bắt đầu điên cuồng hấp thu tinh thần lực.
Lúc này đây, tốc độ hấp thu tinh thần lực của Lưu Phong nhanh tới không ngờ.
Không đến nửa canh giờ, tứ đại nguyên anh vốn hơi uể oải lại một lần nữa linh
lợi tỏa sáng, ngay cả đầu liền hơi to ra một ít.
Nhưng mà, Lưu Phong cũng không vì thế mà tỉnh lại. Theo sự vận hành Thái âm
thất tinh quyết, tinh thần của hắn vô thức tiến nhập một suy tưởng thưc kì
diệu bên trong. Trong khoảnh khắc đó, năm giác quan của hắn hoàn toàn cắt đứt
liên hệ với thế giới bên ngoài.
Trong bất tri bất giác, thời kì tu luyện đầu tiên của Lưu Phong đã trôi qua 10
ngày.
Trong suốt mười ngày đó, Thu Sương không hề li khai chỗ đó quá nửa bước, cũng
không cho bất kì ai bước vào phòng Lưu Phong. Những người tới thăm Lưu Phong
đều bị nàng giữ bên ngoài, hơn nữa thông báo tình hình tu luyện của Lưu Phong.
Lúc này đột nhiên chứng kiến thần xác Lưu Phong nhập thiền, toàn thân bị một
đạo tinh thần lực huyền diệu bao quanh, Thu Sương hơi kinh hãi. Trong lòng
nàng biết thời khắc mấu chốt của lần tu luyện này đã tới, Thái âm thất tinh
quyết e rằng đã đi vào lục tinh cảnh giới.
Cái này với hắn mà nói, là kì ngộ mà cũng là thách thức. Bởi vì tốc độ tu
luyện của hắn quá nhanh, căn cơ không vững chắc. Lúc này nếu có chỉ một tia
sai lầm thì cũng khiến hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Kì thật điều này thì Thu Sương đã sớm có dự đoán trước.
Tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng mà Thu Sương không thể không đánh bạc một phen.
Mặt khác, với tu vi hiện tại của Lưu Phong, nếu mà gặp Bạch Huyền Y, đừng có
nói là báo thù mà ngay cả tự bảo vệ cũng chỉ là trò cười.
Lần đầu tiên trong đời, Thu Sương không khỏi hồi hộp đứng dậy, nàng khẩn
trương nhìn chăm chú vào Lưu Phong. Chú ý đến biến hóa của hắn, một khi có vấn
đề gì nguy hiểm, nàng sẽ ra tay trước tiên. Với tu vi của nàng, nắm chắc sáu
phần có thể hộ vệ chu toàn cho Lưu Phong. Tuy nhiên cho dù có nàng bên cạnh
thì dự kiến xấu nhất chính là lần tu luyện này thất bại.
Lực lượng tứ đại nguyên anh tuy rằng đã muốn bão hòa, nhưng mà bởi vì Thái âm
thất tinh quyết đang trong thời khắc mấu chốt, cho nên tinh thần lực trong hư
không vẫn không ngừng hướng Lưu Phong tiến tới như trước. Dưới ép buộc, tứ đại
nguyên anh cũng chỉ tận dụng khả năng tiếp tục hấp thụ tinh thần lực. Không
lâu sau, ngay cả trong lỗ chân lông Lưu Phong cũng tràn ngập tinh thần lực
cường đại.
Giờ phút này, thân thể Lưu Phong đã không thể tiếp tục nhận tinh thần lực,
nhưng Thái âm thất tinh quyết không cách nào đình chỉ. Một lúc sau, Lưu Phong
đã bị tinh thần lực dư thừa đè ép có phần chịu không nổi.
Hắn chỉ có thể cắn răng đau khổ chống đỡ, hi vọng di nương lợi hại không nhìn
hắn nổ tan xác mà chết.
Hắn đâu có biết rằng tình huống bây giờ của hắn, Thu Sương căn bản là không
thể là giúp được, bởi vì sự tình còn chưa tới mức xấu nhất.
Cũng trải qua không biết bao lâu. Lưu Phong cảm thấy đau đớn trong kinh mạch
cơ thể từ từ giảm xuống, Thái âm thất tinh quyết cũng từ từ đình chỉ.
Trong khoảnh khắc đó lưu Phong cảm thấy chính tâm thần mình như thoát li ràng
buộc thân thể, tiến vào hư không.
Thu Sương ở phía sau cũng thở dài nhẹ nhõm. Phục hồi tinh thần lại, nàng mới
phát hiện bởi vì hồi hộp mà trên trán mình xuất hiện vài tia mồ hôi lạnh.
Có thể thấy được nàng coi trọng trình độ Lưu Phong.
“Thi Kì muội muội, hài tử của ngươi quả nhiên không gióng bình thường. Rõ ràng
trong thời gian ngắn như vậy có thể tiến nhập lục tinh cảnh giới trong Thái âm
thất tinh quyết. Thực sự là kì tài trong tu chân giới a…” Thu Sương vui vẻ
tự nói.
Tâm thần Lưu Phong bay lượn giữa không trung, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ
cùng ngoại giới. Thân thể lẳng lặng ngồi trên Bàn long thạch như trước. Toàn
thân không nhúc nhích, trên mặt không có biểu lộ gì.
Đột nhiên dị biến lớn phát sinh.
Trên Bàn long thạch rền vang một hồi, lập tức phóng ra quang huy màu vàng nhạt
phủ kín thân thể Lưu Phong. Vô số luồng điện lưu vàng lợt chạy lên xuống không
ngừng trên thân Lưu Phong, càng ngày càng dày, càng ngày càng mạnh.
Tức thì sắc mặt Thu Sương đại biến, thất thanh nói: “Nguy rồi, làm sao mà dẫn
động căn nguyên lực lượng của Bàn long thạch nhanh như vậy”. Căn cứ kế hoạch
tu luyện Thu Sương định ra trước đó, bước đầu tiên là Lưu Phong kích thích Bàn
long thạch, dùng Thái âm thất tinh quyết tu đến lục tinh cảnh giới. Bước thứ
hai, với tình huống có ngũ anh mới dẫn động căn nguyên lực lượng của Bàn long
thạch. Chính là không nghĩ tới việc xuất hiện ngoài ý muốn, bước thứ hai lại
đến trước.
Thu Sương hơi hoang mang, lẽ ra với tu vi Lưu Phong hiện tại, không nên dẫn
động căn nguyên lực lượng Bàn long thạch sớm như vậy.
Nhưng dù từ nghi hoặc này tới nghi hoặc khác, thực tế bây giờ vẫn là hắn đã
dẫn động lực lượng của Bàn long thạch.
Dị biến của Bàn long thạch trong nháy mắt đã điều khiển tâm thần Lưu Phong.
“Hạo thiên kiếm!”
Sau khi tâm thần lưu Phong trở lại, đột nhiên hắn mở miệng quát lớn một tiếng:
“Hạo thiên kiếm!”.
Thu Sương đầu tiên thì ngẩn ra, sau đó tức khắc hiểu ra, hết thảy mọi chuyện
đều do hạo thiên kiếm gây ra. Nàng tính ngàn vạn lần, nhưng mà không hề để ý
tới Hạo thiên kiếm.
Hạo thiên kiếm là thượng cổ thần binh nên mới có thể dẫn động căn nguyên lực
lượng Bàn long thạch.
Lúc này lưu Phong chậm rãi mở mắt, ánh mắt giống như điện quang quay lại liếc
nhìn Thu dương một cái, lập tức quát một tiếng: “Hạo thiên kiếm!”.
Sau đó Lưu Phong chậm rãi vươn tay trái, lòng bàn tay giơ lên. Hạo thiên kiếm
từ từ xuất hiện trên lòng bàn tay. Lực lượng màu vàng lợt này thời hướng tới
hạo thiên kiếm mà tuôn trào.
Cùng với việc không ngừng hấp thu lực lượng màu vàng lợt này, thân Hạo thiên
kiếm dần dần cũng biến thành màu vàng lợt rực rỡ sáng quắc.
Nhìn tới tình huống này, trên mặt Lưu Phong lộ ra một tia tươi cười, cẩn thận
quan sát biến hóa Hạo thiên kiếm.
Cùng lúc đó, đang chơi cùng tiểu Linh Nhi, Kiếm linh vừa giả bộ e thẹn với
thần điểu thì đột nhiên bị một cỗ lực lượng cuốn đi, trong thời gian chớp mắt
đã vào trong thân Hạo thiên kiếm.
Sau khi Kiếm linh về tới, Hạo thiên kiếm tức thì ngân lên âm thanh lanh lảnh
kéo dài, phóng ra kiếm thế vô cùng sắc bén. Thu Sương sợ kiếm thế kia phá hủy
phòng Lưu Phong ở, vội vàng múa tay xuất ra một đạo thất thải hà quang đem Lưu
phong bao lại.
Tay cầm Hạo thiên kiếm không ngừng dao động, trong lòng Lưu Phong mạnh mẽ xuất
hiện một cỗ tình cảm vui sướng khó tả. Trong hai tròng mắt lộ ra ánh mắt vô
cùng nóng bỏng, gắt gao nhìn thẳng vào Hạo thiên kiếm trong tay mình.
Tâm niệm động, nguyên anh lực của Lưu Phong trong nháy mắt xuất khỏi cơ thể,
màu vàng lợt thực chất bởi nguyên anh lực nhất thời quay lại quấn quanh trên
Hạo thiên kiếm.
Hạo thiên kiếm phát ra “thương” một tiếng, lập tức phóng ra một cỗ sát khí cao
ngạo, trong nháy mắt toàn bộ căn phòng đã bị cỗ sát khí kia bao phủ.
Đương nhiên Thu Sương là ngoại lệ.
Lấy tu vi Lưu Phong hiện tại cùng sát khí, so với nàng còn có một khoảng cách
rất lớn.
“Phong nhi, vận khí tốt a. Không nghĩ tới hắn đã sớm được Kiếm linh thừa nhận.
Căn nguyên lực lượng này của Bàn long thạch sẽ không sinh ra uy hiếp gì với
hắn”. Nói tới đây, Thu Sương vội vàng thu hồi màn thất thải quang tráo, nhìn
Lưu Phong quát: “Phong nhi, đi ra ngoài thử kiếm”. Dung hợp với lực lượng của
Bàn long thạch, tiềm lực của Hạo thiên kiếm lại khai phá tiến thêm một bước.
Lưu Phong nghe vậy, hai chân điểm nhẹ, thân hình bay lên, nháy mắt đã ra khỏi
phòng. Sau đó giống như một đạo tia chớp màu vàng lợt biến mất ở phía chân
trời.
Đi tới một vách núi không người, Lưu Phong cầm Hạo thiên kiếm trong tay cách
không chém ra. Trong nháy mắt một đạo điện quang màu vàng lợt chợt lóe bay
tới, sau đó một tiếng nổ mạnh kinh thiên vang lên. Quả núi lớn trước mặt bị
tia chớp màu vàng lợt lướt qua, lập tức bị bay mất đỉnh. Cự thạch không ngừng
rơi xuống vách núi.
Nhìn Hạo thiên kiếm trong tay, Lưu Phong thầm nghĩ trong lòng: “Uy lực Hạo
thiên kiếm quả nhiên tăng lên rất nhiều. Sau này nếu nỗ lực một chút, hoàn
thành Thái âm thất tinh quyết tầng quan trọng nhất, lại tu thành thất anh, sợ
là hoàn toàn có thể phát huy một nửa uy lực hạo thiên kiếm…” Nghĩ đến đây,
Lưu Phong lập tức thu hồi nguyên anh lực trong cơ thể, mang theo vẻ mặt hưng
phấn kích động mới từ không trung hạ xuống.
Sau khi tiếp đất, lưu Phong mới nhìn vách núi vừa bị chính mình phá hủy, rong
lòng đột nhiên nổi lên một cỗ hào khí. Chỉ thấy hắn tay trái cầm kiếm hướng
lên khoảng không cao cao, lớn tiếng nói: “Hạo thiên kiếm, sau này ngươi sẽ đi
theo ta. Ta tuyệt đối sẽ không làm nhục uy danh ngươi, ta nhất định sẽ làm
Bạch Huyền Y trở thành âm hồn dưới kiếm ngươi, làm cho tên ngươi vang vọng tam
giới lục đạo!”.
Lưu Phong vừa dứt lời Hạo thiên kiếm lập tức phát ra một đạo quang mãnh liệt
màu vàng lợt, kiếm thế chấn động nhỏ, dường như nó đối với lời thề của Lưu
Phong có cảm giác phi thường vừa lòng.
“Ha ha, cần phải trở về thôi!”
Nhìn thoáng qua lần cuối vách núi bị cắt mất đỉnh, Lưu Phong hài lòng cười
cười. Nguyên anh lực trong cơ thể mãnh liệt như sóng dữ cuộn dâng lên, mũi
chân nhẹ điểm, thân hình như chớp điện hướng về nhà mà bay tới.
Trở lại trước cửa căn phòng của mình ở hoa viên nhỏ, Lưu Phong gặp Thu Sương
đang cười dài mà nhìn hắn: “Phong nhi, chúc mừng ngươi a, không nghĩ tới trong
khoảng thời gian ngắn như vậy mà ngươi đã hoàn thành tu luyện Bàn long thạch”.
“Di nương, lần này thực sự phải cám ơn ngươi” Lưu Phong chân thành nói.
“Hài tử ngốc, ta là di nương của ngươi, giúp ngươi chút chuyện nhỏ vốn là việc
phải làm, ngươi cần gì khách khí như vậy”. Âm thanh thanh thúy của Thu Sương
giống như U lan không cốc”.
“Phong nhi, hiện giờ ngươi dã có thể phát huy một nửa uy lực của Hạo thiên
kiếm, nhưng mà ngươi cũng không thể kiêu ngạo tự mãn. Với lực lượng hiện tại
của ngươi mà đối phó Bạch Huyền Y còn quá sớm”. Thu Sương thấy vẻ mặt Lưu
Phong có chút đắc ý, vội vàng dặn dò một tiếng.
Lưu Phong vội vàng gật đầu đáp ứng: “Di nương, ngươi cứ yên tâm đi, ta sẽ
không kiêu ngạo tự mãn. Ta sẽ cố gắng, tương lai, ta nhất định giết Bạch Huyền
Y vì mẫu thân báo thù”.
“Ân, tốt lắm, ngươi có thể nghĩ như vậy. Nghĩ đến Thi Kì muội tử dưới suối
vàng mà biết, thì cũng sẽ cảm thấy vui mừng”. Hai tay Thu Sương nhẹ nhàng
phiêu dật vuốt mái toc đen một chút, hơi thoáng do dự nhìn nói: “Phong nhi,
sau vài hôm di nương sẽ truyền thụ cho ngươi một môn cao thâm pháp quyết. Đến
lúc đó, ngươi có thể với các thê tử của ngươi cùng tu luyện, chắc chắn tu vi
của ngươi tăng lên rất nhanh”.
Một câu các thê tử có làm cho Lưu Phong hơi xấu hổ.
Bất quá, Lưu Phong còn có chút động tâm, trong lời nói của Thu Sương hắn dường
như phán đoán ra, cao thâm pháp quyết mà nàng nói hơn phân nửa là một loại
song tu bí quyết. (song tu viva!)
Ha hả, thật sự là chờ mong a. Ta đây vốn ưa thích hoan ái lại trùng với pháp
quyết tu luyện. Lưu Phong đánh giá thủ bút của di nương lợi hại. Song tu pháp
quyết nàng truyền thụ so với cái chính mình hiện có phải mạnh hơn hàng chục,
hàng trăm lần.
Chính là không biết di nương làm thế nào mà truyền thụ a, sẽ không thể dùng
lời nói và thị phạm sao? Như vậy có vẻ không tốt. (Đổ mực trong đầu)
Ngay lúc Lưu Phong đang dâm ý, Thu Sương giận dữ nói: “Phong nhi, nhìn cái vẻ
mặt cười xấu xa của ngươi, có vẻ như ngươi lại nghĩ chuyện xấu hử? Thi Kì muội
tử đã mất, phụ thân ngươi cũng mất. Ta thân là di nương của ngươi, chính ta có
quyền lực giáo huấn ngươi. Nếu ngươi muốn làn chuyện gì xấu, a di nhất định
không bỏ qua cho ngươi”.
Lưu Phong đột nhiên kinh hoàng tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Thu Sương. Trong
nhất thời mà ngây ngốc nhìn. Mái tóc đen của Thu Sương nhẹ bay trong gió, trên
gương mặt xinh đẹp tuyệt trần có chút giận dữ, thực sự là làm cho người ta yêu
thích. Nguyên nhân càng quan trọng hơn là nàng ngồi cổ áo hơi rộng mở, Lưu
Phong nhìn thấy một chút tuyết trắng…
Thu Sương chớp đôi mắt to, hơi kì quái, sau một hồi lâu nhíu mày hỏi: “Phong
nhi, vì cái gì mà ngươi ngây ngốc nhìn ta? Ta có cái gì không đúng sao?”
“Hà hà!”
Lưu Phong cười một tiếng, xoa đầu gãi gáy, ngẩng đầu nhìn giữa không trung:
“Ân, hôm nay thời tiết không tệ!”.
Thu Sương nghe vậy, trong mắt hiện ra một vẻ nghi hoặc, xú tiểu tử này làm sao
vậy?