“Đưa thư?” Lưu Phong nghe vậy, vẻ mặt mờ mịt, cái gì mà đưa thư với không đưa
thư. Nói đi còn nói lại, chuyện đưa thư này với chuyện rình coi lúc nãy có
quan hệ sao? Lưu Phong đương nhiên không có ý thức được lá thư này có tầm quan
trọng như thế nào với hắn.
“Tam sư tôn, đừng giả bộ nữa. Ta cũng đã biết lúc nãy ngươi nhìn lén ở trước
cửa sổ. Ta cùng Lí Hương Quân làm chuyện đó ngươi đều thấy được chứ?” Lưu
Phong cố ý nói ra những lời này, rõ ràng là cố tình chọc ghẹo Nghê Thường một
chút.
Sắc mặt Nghê Thường hơi bối rối, vội vàng nói: “Chuyện gì cơ? Ta không biết,
ta chỉ có đi ngang qua, ta đi đưa thư…”.
Lưu Phong nhìn bộ dạng lúng túng của Nghê Thường, trong lòng ngầm buồn cười.
Đối với cái gọi là đưa thư, hắn chỉ cười trừ không hề để ý. Hắn nghĩ chuyện đó
chẳng qua là Nghê Thường quá bối rối, nói không lựa lời, tùy tiện nêu chuyện
gì đó.
“Tam sư tôn, rõ ràng người thấy được, như thế nào mà không thừa nhận?”. Lưu
Phong cười, ôm Nghê Thường vào ngực, nghé miệng vào lỗ tai nàng nói: “Sư tôn,
thực xin lỗi. Ta biết ta làm như vậy là khinh nhờn ngươi, nhưng mà ta thật
lòng không kìm lòng được a… Không nói dối ngươi, hôm nay ta có một lần đùa
thật thoải mái…”. Nếu là bình thường, Lưu Phong nhất định không dám nói với
Nghê Thường như vậy, nhất là những lời mập mờ như vậy. Nhưng mà bây giờ thì
khác, vừa mới vui vẻ mây mưa xong, hắn vẫn còn rối loạn trong lòng còn chưa có
hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Vả lại Nghê Thường bây giờ cũng không thật minh
bạch lắm, lúc nãy rình coi rồi sau hôn môi đã làm cho nàng hơi mất tỉnh táo.
“Ta có việc, ta đi trước, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp!” Nghê Thường hơi
thấy cảm giác có tật giật mình. Kì thật cho tới bây giờ nàng đã hai lần rình
xem chuyện tình của Lưu Phong. Nếu chuyện này đồn ra, nàng cảm thấy mình sẽ
không dám gặp mặt người nào nữa.
“Nghê Thường sư tôn, ta yêu người!”.
Lưu Phong một phen giữ chặt Nghê Thường đang muốn đứng dậy. Tay to chụp mạnh
vào bộ ngực bão mãn xoa nắn một hồi, miệng thì hướng về đôi môi xinh xắn của
Nghê Thường mà hôn.
Tay miệng cùng dùng thế là nhanh chóng làm Nghê Thường toàn thân vô lưc, không
còn đầu óc gì nữa, thôi không đẩy Lưu Phong ra nữa. Hơn nữa sâu trong nội tâm
nàng thì được vuốt ve cùng hôn môi vẫn là sung sướng phi thường.
“Ba ba, ngươi cùng a di Nghê Thường đang làm cái gì ta?”
Vào lúc đó, một giọng trẻ con cách đó không xa lanh lảnh truyền đến. Toàn thân
quần áo trắng, tiểu Linh Nhi nắm tay Kiếm Linh đầu bóng nhẵn hoạt bát cùng đi
tới.
Nghê Thường lúc này đang chìm trong mê đắm bị âm thanh trong trẻo ngây thơ kia
làm bừng tỉnh tức khắc, nàng mở to mắt vội vàng đẩy Lưu Phong ra.
“Ba ba, hình như a di Nghê Thường không muốn chơi với người? Vậy Linh Nhi cùng
người đùa nha?” Tiểu Linh Nhi đã bước nhanh tới, nhao đầu vào trong ngực Lưu
Phong. Hai tay ôm chặt cổ hắn, chụt một cái thoáng hôn luôn lên trán.
“Ba ba, chúng ta cùng nhau chơi được không?” Tiểu Linh Nhi tựa như làm nũng
nói.
Lưu Phong ngạc nhiên một hồi, trẻ con không phù hợp. Nào phải hắn đang đùa,
vậy mà tiểu hài tử này cũng đòi tham dự.
“Kiếm Linh, đưa Linh Nhi đi chỗ khác chơi nha. Ta cùng sư tôn Nghê Thường muốn
bàn chuyện quan trọng”. Lưu Phong không vui nói với Kiếm Linh
Kiếm Linh vẻ mặt láu lỉnh cười hắc hắc nói: “Chủ nhân, kì thực chuyện này
không liên quan tới ta. Là tiểu Linh Nhi ép ta đến nha”.
“Linh Nhi ngoan đi nào, cùng tiểu quang đầu (trọc bóng) đi chỗ khác chơi, ta
có chuyện quan trọng muốn nói với a di Nghê Thường ngươi”. Lưu Phong lừa gạt
kéo tiểu Linh Nhi ra khỏi ***g ngực.
Tiểu Linh Nhi liếc liếc Nghê Thường, lại nhìn nhìn Lưu Phong khờ khạo nói: “Rõ
ràng các người đangchơi mà? Nếu không chúng ta cùng nhau chơi đi?” Một câu nói
ra, Kiếm Linh vội vàng trốn vào cơ thể Lưu Phong, ngoan nào, đây chính là
chuyện tình loại tai nạn chết người a. Sự việc khó coi như vậy chỉ có thích
hợp với con người làm thôi. Ta là Kiếm Linh cao quí cơ mà.
Lời trẻ nói dễ thương.
Lưu Phong dở khóc dở cười, đồ tiểu thí hài ngươi cũng đòi tham dự sao? Cho dù
là có chơi đùa thì ngươi cũng còn quá nhỏ đi. Chờ ngươi trưởng thành có thể
còn suy xét một chút.
“Linh nhi ngoan, ta cho chim nhỏ chơi cùng với ngươi, chờ lát nữa ta xong công
việc, sẽ đi tìm ngươi chơi được không?” Lưu Phong nói xong liền đem thần điểu
Phi nhi thả ra.
“Ăn sâu!”.
Tiểu Linh Nhi nhìn theo Phi nhi liền nổi cơn khoái chí, hứng thú nhanh chóng
chuyển hướng về phía Phi nhi.
Phi nhi một trận buồn bực, lúc trước tiểu Linh Nhi đã không ép nó ăn sâu rồi,
vậy hôm nay làm sao đây?.
Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách. Phi nhi vỗ cánh một cái, trong chớp mắt đã
không thấy tăm hơi.
Tiểu Linh Nhi tức giận hô: “Tiểu quang đầu, ra đi. Linh Nhi tỉ tỉ cùng ngươi
đuổi bắt chim nhỏ”.
Tiểu Kiếm Linh cẩn thận cảm nhận, thấy sự tình mà mình dự đoán không phát
sinh. Lúc này mới dám hiện thân. Không đợi Lưu Phong nổi cáu, hắn đã vội một
tay giữ chặt Linh nhi hóa thành một đạo quang huy màu vàng lợt biến mất tăm.
“Tam sư tôn, chúng ta tiếp tục đi!”. Lúc trước Lưu Phong rõ ràng đã cảm thấy
Nghê Thường động tâm, bây giờ quấy nhiễu không còn, hắn hi vọng có thể tiếp
tục.
“Lưu Phong, ngươi vô sỉ!”.
Lúc nãy Nghê thường có hơi thiếu tỉnh táo. Chính là nhờ tiểu Linh Nhi quấy
động nên đã khôi phục minh mẫn. Nhớ lại chuyện tình vừa rồi làm cho nàng xấu
hổ không thôi.
“Tam sư tôn, nam nữ hoan ái căn bản không phải là sự tình bình thường sao?
Chúng ta không phải vừa mới… tốt lắm sao?” Lưu Phong có vẻ không ý thức được
tâm tư Nghê Thường, dõng dạc nói như trước.
Nhớ tới chuyện lúc nãy, Nghê Thường xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không tìm
được cái lỗ nào chui xuống. Cho đến giờ, nàng đều cảm thấy mình là nữ nhân
tốt, một nữ nhân tốt với truyền thống trong sạch thuần khiết, vậy mà hôm nay
lại làm ra cái chuyện dâm đãng như thế này.
Kì thật Nghê Thường vẫn để ý hình tượng của mình trong lòng Lưu Phong. Chuyện
tình hôm nay làm cho nàng cảm thấy hình tượng mình đã bị mất sạch. Có lẽ, Lưu
Phong đã nghĩ nàng là nữ nhân tùy tiện, dâm đãng.
Nghĩ đến đây, Nghê Thường trắng bệch môi, trong đôi mắt đẹp một giọt nước mắt
trong suốt chậm rãi chảy ra.
Lưu Phong tức thì cả kinh, vốn định tiếp tục kích thích Nghê Thường một chút.
Nói không chừng hôm nay quan hệ hai người có thể tiến thêm một bước, ai biết
đâu nàng lại rơi lệ.
“Phong nhi, có phải là ngươi đã cho ta là đồ nữ nhân không biết xấu hổ”. Nghê
Thường nghẹn ngào hỏi.
Lưu Phong thở dài một cái, da mặt tam sư tôn vẫn còn mỏng a.
“Tam sư tôn, là ta không tốt, thực xin lỗi!”. Nhìn bộ dạng nỉ non của Nghê
Thường, trong lòng Lưu Phong không khỏi có chút hổ thẹn. Hắn đã sớm biết tính
cách Nghê Thường. Tính nết nàng khác với nữ nhân khác. Kì thật, hôm nay hắn
không nên cợt nhả Nghê Thường như vậy.
?
… Trong mắt Lưu Phong tràn đầy yêu thương nâng đầu Nghê Thường lên, cúi đầu
nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ướt đẫm, dịu dàng nói nhỏ: “Tam sư tôn, là ta không
tốt, thực xin lỗi. Ngươi là sư tôn tốt, hảo nữ nhân”.
“Đừng có liếm, bẩn!”.
Thấy môi Lưu Phong hôn nước mắt của mình, Nghê Thường vội vàng quay đi… gấp,
ngừng khóc, trong đôi mắt nhợt nhạt có chút cảm động.
“Phong nhi, ta cũng không gạt ngươi. Chuyện của ngươi và Lí Hương Quân quả
thực ta đều thấy… Ta…” Nói tới đây trong mắt Nghê Thường lại hiện lên một
nét xấu hổ. Dù sao, rình coi người khác cũng không phải chuyện đạo đức gì.
Huống hồ chuyện Lí HƯơng Quân cùng Lưu Phong làm thật là quá phóng túng. Bây
giờ nghĩ lại Nghê Thường cảm thấy có chút không thể tin được.
“Tam sư tôn, thực xin lỗi, là ta không tốt, là ta quá đáng…” Lưu Phong lòng
đầy áy náy nói.
Hai má Nghê Thường tái nhợt lập tức phớt ánh hồng. Tình cảnh lúc nãy không
ngừng hiện lên trong đầu nàng, tim liền đập như hươu chạy.
“Phong nhi, ngươi thực sự rất muốn sao?” Nghê Thường đột nhiên thập phần can
đảm hỏi.
Đầu tiên Lưu Phong ngẩn người, lập tức nghiêm túc gật gật đầu: “Ân, ta rất
muốn”. Tuy rằng trong giọng Lưu Phong có chút ngượng ngùng, nhưng mà quả quyết
khẳng định như vậy. Nam tử hán đại trượng phu. Dám yêu, dám hận. Lưu Phong
cũng không có gì mà không dám thừa nhận.
Nghê Thường nghe vậy thân thể vô tình run nhẹ hồi lâu chưa dứt.
Lưu Phong đột nhiên hơi hồi hộp, hắn không biết tam sư tôn có ý gì.
Hồi lâu sau, Nghê Thường chậm rãi mở miệng: “Phong nhi, cho ta một ít thời
gian đi. Chờ ta nghĩ bỏ hết mọi thứ, ta… ta cho ngươi. Sau này, ngươi không
được cho nữ nhân khác đóng giả ta…” Nói tới đây, trong mắt Nghê Thường hiện
lên một tia giận dữ: “Xú tiểu tử, nếu sau này ta phát hiện ngươi cho nữ nhân
khác đóng giả ta, ta không tha cho ngươi”.
Lưu Phong vội vàng nói: “Tam sư tôn yên tâm, không có lần sau”. Ngoan nào,
nghe khẩu khí của nàng, có vẻ nàng vẫn muốn nhìn trộm sinh hoạt cá nhân của
mình, chẳng lẽ nàng nghiện rình xem?
“Hừ!”
Nghê Thường dùng giọng mũi hừ một tiếng, nói: “Phong nhi, sau này ngươi có thể
đứng đắn một chút, để tâm tư tập trung tu luyện, đừng làm những chuyện phóng
túng nữa” Gương mặt Nghê Thường bây giờ lấy lại vẻ sư tôn, bắt đầu giáo huấn
Lưu Phong.
Lưu Phng cười một tiếng, rất muốn nói cho Nghê Thường, kì thật làm chuyện đó
cũng là tu luyện. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn chưa nói. Theo tính cách Nghê
Thường, hơn phân nửa nghĩ hắn vô liêm sỉ kiếm cớ cho bản thân. Cảm thấy như
vậy, Lưu Phong yên lặng là hơn.
Im lặng là vàng.
Nhưng mà Nghê Thường không cho là như vậy, nàng thấy Lưu Phong không nói lời
nào, sắc mặt giận dữ: “Xú tiểu tử, đối với lời ta nói ngươi rõ ràng là không
quan tâm.
Trời đất chứng giám, đối với lời tam sư tôn ta đều coi như thánh chỉ, Lưu
Phong vội vàng bày tỏ thái độ: “Tam sư tôn, ta luôn tỉ mỉ thưởng thức lời
ngươi nói, vì thế kiểm điểm lại ta thấy mình nhầm lẫn”.
“Đúng không?”Nghê Thường mỉm cười nói: “Nếu ngươi nghĩ thật như vậy thì ta an
tâm. Đúng rồi, lần trước ở kinh đô gặp tứ sư tôn ngươi, nàng nói nàng nhớ
ngươi, có thời gian thì viết cho nàng lá thư, đừng để nàng đau lòng”.
“Ân, ta biết”.
Ngừng một chút Lưu Phong lại nói: “Tam sư tôn, chuyện ta cùng Lí Hương Quân,
mong ngươi bí mật cho. Ngàn vạn lần không nói cho người khác”.
Nghê Thường nghe vậy tức giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nói khắp thế
giới. Xú tiểu tử, nói chuyện này làm ta tức giận, lại… lại… Quên đi, không
nói nữa. Dù sao ngươi cũng đều đồng ý với ta, về sau không được như vậy nữa.
Nếu không ta lại nổi cáu…”
“Tốt lắm, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên nghỉ ngơi”. Nghê Thường
đứng dậy muốn từ biệt.
Lưu Phong mặt dầy giữ chặt tay Nghê Thường hắc hắc cười nói: “Tam sư tôn,
chúng ta đến một nụ hôn chia tay cũng không có sao?”.
Nói đến hôn li biệt, Nghê Thường liền đến trước Lưu Phong cảm thụ hôn môi.
Không thể không nói, mùi vị kia quả là mĩ diệu.
“Xú tiểu tử, cơ hội trả thù tới”. Nghê Thường đột nhiên nhớ tới lúc nãy Lưu
Phong cố tình quay mặt, làm cho nàng xấu hổ thập phần.
Thoáng do dự một chút, Nghê Thường hơi hé đôi môi đỏ tươi, mi mắt khép hờ, làm
ra bộ để mặc cho đàn ông thưởng thức.
Lưu Phong hơi động tâm, vội vàng há miệng rộng tiếp cận.
Đến lúc mồm hắn sắp hôn miệng nhỏ xinh, Nghê Thường mở to hai mắt, quay nhanh
đầu né xa, hừ nói: “Đây là trả lại cho ngươi”.
“Xú tiểu tử, nếu ta không cho phép, ngươi đừng có động chân động tay với ta…
Nếu còn muốn nói chuyện”. Nghê Thường hầm hừ nói: “Nếu ngươi không nghe, cẩn
thận ta cắt cái của ngươi…” nói xong ánh mắt Nghê Thường quét về phía đũng
quần của Lưu Phong.
Lưu Phong buồn bực một trận, lúc trước là hắn muốn lạt mềm buộc chặt, mà bây
giờ thì kết quả tới quá nhanh.
Ngoan nào, hảo sư tôn vừa nhanh vừa mạnh, may mà a còn có nữ nhân khác, nếu
không đã bị cấm dục hoàn toàn sao?
“Lại đây!” Nhìn vẻ mặt âm thầm đắc ý của Lưu Phong, Nghê Thường có vẻ đoán
được tâm tư hắn, trong bụng hơi tức giận.
Bề ngoài Nghê Thường cũng là một dạng câu nhân làm người ta phạm tội, Lưu
Phong hơi động tâm. Nghĩ đến chuyện lạt mềm buộc chặt với tam sư tôn, liền
thay đổi chủ ý vội vàng đi tới.
“Phong nhi, kì thật có một việc ta đã sớm muốn làm”. Nghê Thường nghé miệng
vào tai Lưu Phong thổ khí như lan nói nhỏ. Ngay lúc Lưu Phong tâm thần phới
phới, Nghê Thường đưa tay về phía đũng quần Lưu Phong dùng sức túm chặt.
“A!”
Lưu Phong hét thảm một tiếng, vội vàng lui lại, tay om đũng quần khóc không ra
nước mắt. Thì ra tam sư tôn nghĩ đến làm chính việc này. Ban đầu, hắn tưởng
Nghê Thường đã thông suốt, muốn dùng tay giúp hắn giải quyết một chút cơ.
“Cái này của Đình Nhi, nàng giao ta đưa thư cho ngươi. Nàng nói có một số
việc, nếu ngươi xem thư này thì sẽ rõ”. Nghê Thường nhìn vẻ mặt thống khổ của
Lưu Phong, đắc ý cười cười đem lá thư phong bì dán kín, nhét vào ngực Lưu
Phong nghiêm túc nói: “Kì thật, ta đến chính là để đưa thư”