Khi tưởng tượng đến đây chính là tam sư tôn Nghê Thường đã giúp khiêu khích hạ
thân hắn. Một dòng nhiệt lưu lập tức bùng lên ở tiểu phúc, hạ thân dường như
có thể phun ra bất kì lúc nào.
Lí Hương Quân đang nằm trên người Lưu Phong. Nàng nhạy bén cảm nhận được sự
kích động của Lưu Phong. Hai tay không ngừng gia tăng tốc độ, chế nhạo nói:
“Đại sắc lang, nhìn ngươi kích động như vậy, xem ra ngươi phi thường mong muốn
cùng tam sư tôn ngươi làm…”.
“Phong nhi, sờ ta, sờ sờ tam sư tôn chỗ này… tuyệt”. Lí Hương Quân cũng là
lần đầu tiên làm như vậy nên cùng cảm nhận được một niềm vui sướng khác
thường. Nàng cảm giác thấy hạ thân mình hơi ướt, vội vàng kéo tay Lưu Phong
khiến cho hắn vuốt ve nơi đó.
Lưu Phong có phần không chịu nổi, mạnh mẽ nhổm lên, đem cả người Lí Hương Quân
đặt dưới thân, bao nhiêu nội y trên người nàng đều lột đi cả.
“Phong nhi, ngươi thực sự nghĩ làm tam sư tôn như vậy a?” Lí Hương Quân mị
nhãn như tơ, cái miệng nhỏ nhắn càng không ngừng hé ra thở gấp. Hai chân gắt
gao kẹp chặt lấy lưng Lưu Phong, đồn bộ rơi mạnh một cái, làm cho hạ thân Lưu
Phong thẳng tiến vào cơ thể nàng.
“Phong nhi, nhanh lên, tam sư tôn muốn?”. Lí Hương Quân chủ động đong đưa đồn
bộ, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thẹn thùng.
Tâm trạng LưuPhong lại phơi phới, ra sức lắc lư lưng mình.
“A!”
Theo đợt trùng kích mãnh liệt của Lưu Phong làm tiêu hồn thực cốt, khoái cảm
như thủy triều tràn vào tâm thần Lí Hương Quân.
Rên rỉ, thở dốc, va đập thân thể, trong phòng hình thành một khúc nhạc tối
nguyên thủy.
Cũng chẳng biết trải qua bao lâu, hai người đồng thời rên lên một tiếng. Thân
thể theo nhịp điệu run rẩy dục vọng đạt tới đỉnh điểm.
Sau khi kích tình vui vẻ, trong phòng khôi phục sự yên lặng. Đôi nam nữ trên
giường gắt gao ôm nhau, nhẹ nhàng vuốt ve đối phương, hưởng thụ dư vị tình cảm
mãnh liệt.
Lúc lâu sau, Lí Hương Quân nhéo nhẹ tiểu bổng bổng Lưu Phong, mập mờ cười nói:
“Muốn cùng tam sư tôn ngươi làm, vậy chủ động một tí, mạnh dạn một chút”.
Lưu Phong lúc này đã lấy lại lí trí, miệng liền nói cứng: “Nói bậy, ta mới
không có”.
“Xú tiểu tử, còn không thừa nhận. Ban nãy miệng ngươi thảo luận cái gì…” Lí
Hương Quân gại gại người Lưu Phong, mắt lộ vẻ tinh quái nói: “Nếu mà ngươi
không thừa nhận, ta liền đem sự tình hôm nay nói cho tam sư tôn ngươi, nói
rằng ngươi buộc ta đóng nhân vật sắm vai…”.
Lời này vừa nói, Lưu Phong nghe được tâm lí dựng ngược. Ngoan nào, lời này
không thể nói lung tung a. Ngộ nhỡ tam sư tôn nghe được, không chừng còn tưởng
rằng ta là người như thế nào.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi cũng không được nói ấu nha. Bằng không ta tố ngươi phỉ
báng”.
“Phỉ báng cái gì? Nguồn gốc là trong lòng ngươi đã nghĩ đem tam sư tôn ngươi
làm tới. Chuyện tình lúc nãy đã có thể chứng minh rõ ràng rồi”. Lí Hương Quân
ha hả cười nói: “Nói cho cùng thì chính ngươi cũng đã gọi ta là tam sư tôn.
Tiểu tử, đừng có nghĩ là chối được nha”.
“Quên đi, ta sợ ngươi rồi, coi như quên nhé. Có điều, mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi nên
giúp ta giữ bí mật a, ngàn vạn lần cũng không thể nói cho người khác”. Lưu
Phong hoàn toàn đầu hàng.
Lí Hương Quân cười hắc hắc: “Tiểu tử, từ hôm nay trở đi nhược điểm của ngươi
nằm trong tay ta. Về sau nên cẩn thận một chút, nếu không, hừ hừ…”.
Lưu Phong sầu muộn một hồi, ban đầu chuyện nhân vật sắm vai này là do chính
nàng đạo diễn. Giờ thì đảo ngược lại thành ra nhược điểm áp chế bản thân mình,
không có thiên lí a. (Đã tham còn than)
“Phong nhi, ta hỏi ngươi. Trong lòng ngươi thì ta có một chút quan trọng chứ.
Cũng là tam sư tôn ngươi quan trọng hơn một ít? Ngươi cần phải nói thật a. nếu
không cẩn thận ta mật báo?” Lí Hương Quân đột nhiên nghiêm túc hỏi han.
Lưu Phong vội vàng nói: “Đương nhiên ngươi là quan trọng”. Loại vấn đề này,
chỉ cần là nam nhân, ai là người hỏi, ai là người quan trọng, nghĩ đến đều
biết là cần phải trả lời như thế nào.
“Ta mới không tin đâu, ngươi dám coi ta như mặt tam sư tôn ngươi cùng thắm
thiết sao?”. Lí Hương Quân chớp chớp đại nhãn tình nhìn Lưu Phong khiêu khích
mà hỏi tới.
“Có cái gì mà không dám?” đừng có nghe Lưu Phong nói cứng rắn như vậy, kì thật
trong lòng hắn cũng có một nỗi sợ hãi.
Lí Hương Quân có nét mập mờ trong ánh mắt trêu nghẹo: “Dám thật hả, vậy chúng
ta thử tiếp nha?”
Lưu Phong âm thầm cười khổ, vội vàng nói: “Như vậy thì không tốt, chẳng lẽ
ngươi không sợ bị người khác nhìn đến”.
“Ngươi không đủ dũng cảm sao?” Lí Hương Quân phản đối nói: “Dù sao mọi người
về sau đều là tỉ muội, ta có gì mà sợ. Cùng lắm sau này lúc các ngươi làm, ta
lại tới xem không đến nơi được sao?”.
“Nói ư, như thế nào không nói, hay là không dám a?” Lí Hương Quân dường như có
vẻ không giống như là không buông tha.
Lưu Phong hơi chột dạ, cố tình tránh ánh mắt Lí Hương Quân, cười một tiếng
nói: “Có cơ hội thử xem…”.
“Phong nhi, nghe ta nói này, bốn vị tiên tử sư môn ngươi, ngươi đều muốn làm
sao?” Lí Hương Quân đột nhiên mờ ám hỏi.
Tim Lưu Phong đập nhanh một trận, mĩ nhân tỉ tỉ như thế nào mà lại nói luôn
không kịp ngăn lại.
Nhưng mà nói đi còn nói lại, cho tới giờ Lưu Phong không dám mơ tưởng tới việc
thu cả bốn vị sư tôn tiên tử. Những người khác không nói đến, mà đại sư tôn
Tần Thủy Dao cũng nói sao? Chính là Lưu Phong có ăn hùng tâm báo đảm (tim gấu
mật báo) cũng không dám nghĩ tới.
“Nói đi, có phải ngươi đều muốn thu không?”
Lưu Phong khóe miệng giật giật, đang lúc nói chuyện lại nghe thấy tiếng động
khác thường ngoài cửa. Hắn ngưng đọng ánh mắt nhìn ra phía cửa, dường như có
một thân ảnh chuyển động rất nhanh.
“Có người? Ngươi có thấy rõ hay không vậy, là ai?” Lí Hương Quân hình như cũng
cảm thấy không ổn.
“Không thấy rõ ràng lắm, nhưng mà hẳn là người trong phủ”. Có thể xuất hiện
trong lúc này, đương nhiên đều là người trong phủ hầu tước Lưu Phong. Người
ngoài mà nói, cũng không có bản sự mà vào. Kì thật theo bóng dáng của người nọ
Lưu Phong đã đoán ra thân thế nàng, chỉ là không muốn nói cho Lí Hương Quân.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, chuyện tài chính ba vùng Phúc thành thì ngươi để ý nhiều nha,
ta còn có một vài việc cần xử lí”. Lưu Phong muốn đuổi theo tới để chứng minh
suy đoán của mình.
Lí Hương Quân gật gật đầu nói: “Biết rồi, chỉ cần cái đồ phá gia nhà ngươi
không dính vào, vấn đề tài chính Phúc thành không sợ không cứu được”. Sau khi
thỏa mãn, Lí Hương Quân rốt cục không hề từ chối.
Lưu Phong mặc quần áo, theo khí tức thi triển thất tinh bộ đuổi tới. Ở hoa
viên nhỏ bắt kịp người kia, quả nhiên là tam sư tôn Nghê Thường.
“Nghê Thường sư tôn, làm sao mà người đi nhanh vậy?” Lưu Phong theo sau Nghê
Thường gọi.
Nghê Thường nghe vậy, thân hình khẽ run một cái, thoáng do dự một chút rồi
dừng lại, nhưng không có ngoái đầu. Lúc nãy, nàng đứng trước cửa sổ phòng Lí
Hương Quân đã chứng kiến toàn bộ chuyện hai người kích tình. Đến giờ trong
lòng nàng vẫn còn xao động, nhất là khuôn mặt vẫn còn phớt mảng hồng hiện lên,
nàng sợ bị Lưu Phong nhìn thấy.
“Phong nhi, là ngươi à, tìm ta có việc sao?”. Lúc này cơ bản Nghê Thường không
muốn gặp Lưu Phong. Nhưng mà tìm cớ, cuối cùng không thể làm bộ không nghe
thấy gì.
“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là vừa nhìn thấy ngươi đi qua. Nếu như
khôngcó gì nói, chi bằng chúng ta cùng nhau tâm sự…”. Lưu Phong cũng không
có nói toạc việc Nghê Thường rình coi lúc trước.
Tình cảnh kích tình ướt át mãnh liệt lúc nãy vẫn luôn hiện lên trong đầu Nghê
Thường, đến lúc này khuôn mặt nàng vẫn còn hồng nhuận. Thậm chí Nghê Thường
hơi sợ cùng một chỗ với Lưu Phong.
“Phong nhi, không còn sớm nữa, ta muốn quay về nghỉ ngơi. Nếu ngươi không có
chuyện gì khẩn cấp, không bằng để lúc khác chúng ta tìm cơ hội tán gẫu”. Nghê
Thường từ chối nói.
Nghê thường sư tôn a, vẫn là da mặt còn mỏng.
Nhưng mà, lão tử chính là thích giọng điệu này.
Thực ra Lưu Phong cũng có chút được voi vòi tiên. Vừa mới cùng phối hợp với Lí
Hương Quân giả đóng Nghê Thường, bây giờ lại đứng ngay trước mặt nàng, ít
nhiều trong lòng hắn cũng có nhộn nhạo.
“Tam sư tôn, chọn ngày không bằng chọn lúc, ta cùng nhau tâm sự đi”. Nói xong,
Lưu Phong bước tới giữ chặt tay Nghê Thường, cùng nhau đi vào nhà nghỉ mát
trong vườn hoa nhỏ.
“Tam sư tôn, có phải mấy hôm nay ngươi cố tình tránh ta? Như thế nào mà ta
không nhìn thấy được bóng ngươi?”. Hai người ngồi trên ghế trong chòi nghỉ
mát, Lưu Phong có vẻ không vui hỏi.
Nghê Thường bị Lưu Phong nắm tay, trong lòng rung động dịu dàng. Nhớ tới câu
nói cuối cùng Lưu Phong nói to lúc nãy, trong đôi mắt ngọc đầy vẻ xấu hổ, thậm
chí không dám nhìn ánh mắt Lưu Phong.
“Nào có a, chính là mấy hôm nay ngươi bận quá”. Kì thật, mấy ngày nay Nghê
Thường chẳng những không trốn tránh Lưu Phong, ngược lại mấy lần còn muốn đi
tìm hắn đem trao lá thư kia của Đình Nhi. Chính là Lưu Phong thật sự bận quá,
mỗi ngày đều chạy qua lại ba vùng Phúc thành. Nghê Thường thấy hắn vất vả cũng
không muốn quấy rầy hắn.
Hôm nay, nàng nguyên bản chính là vô ý đi qua phòng Lí Hương Quân. Ai ngờ đột
nhiên nghe được một tiếng tam sư tôn, xuất phát từ tò mò, nàng len lén đi tới
ngồi xổm ở cửa sổ để xem.
Kết quả là không thấy không sao, vừa thấy đã sợ nhảy dựng lên.
Lưu Phong cùng Lí hương Quân lõa lồ triền miên cùng một chỗ, miệng ngang nhiên
kêu chính tên mình. Hơn nữa, Lí Hương Quânkia cũng nhất mực xưng tam sư tôn.
Nhìn cảnh ướt át như vậy, Nghê Thường vừa sợ vừa thẹn. Mấy lần, nàng đều muốn
tránh đi, nhưng mà hai chân không nghe chính mình sai khiến.
Nghe một hồi, nhìn một hồi, cuối cùng nàng biết rõ ràng tình huống trong
phòng. Hóa ra Lí Hương Quân đóng giả chính mình.
Mới đầu, Nghê Thường còn hơi bực mình thầm nghĩ, hai người này quả không biết
xấu hổ. Nhưng mà nghĩ lại cảnh tượng, chính biểu hiện bất chính này cho biết
xú tiểu tử yêu mình cỡ nào.
Xem mãi đến màn cuối cùng, Nghê Thường mới giơ hai tay ôm ngực, tim đập dồn
dập vội vàng rời đi. Ai ngờ làm kinh động Lưu Phong bị hắn đuổi theo tới đây.
“Nga, là như thế này a, ta còn tưởng tam sư tôn cố tình không để ý tới ta, làm
hại ta mỗi ngày thương tâm”. Lưu Phong cười hắc hắc, hai tay nhẹ nhàng kéo
Nghê Thường vào ngực mình. Hai tay quấn quanh lưng, miệng thì hướng về đôi môi
anh đào xinh đẹp ướt át hôn tới.
Nghê Thường hơi hơi kinh hãi, vội vàng đưa tay đẩy Lưu Phong ra. Nhưng mà Lưu
Phong đã sớm có chuẩn bị, mặc cho nàng đẩy mạnh như thế nào hắn đều giống như
bàn thạch không nhúc nhích.
“Phong nhi, không cần như vậy… ngươi…”.
Nghê Thường đáng thương chưa kịp nói xong một câu, cái miệng nhỏ nhắn cũng đã
bị Lưu Phong hôn trụ, toàn thân không khỏi tê dại, cả ngừời không còn sức lực.
Hai tay Lưu Phong vuốt ve lưng nữ nhân, đầu lưỡi tung hoành ngang dọc mà tiến
tới dò xét miệng nữ nhân, càng không ngừng mút vào.
Nghê Thường nhất thời vừa thẹn vừa sợ, lại còn có chút hơi hơi vui sướng. Dần
dần, hình như nàng biết hưởng thụ môi hôn hơi thô bạo của Lưu Phong. Nhất là
thành thục mút, mỗi lần mút vào đều làm toàn thân Nghê Thường nhịn không được
run rẩy một trận. Thân mình nhẹ nhàng bay bổng giống như đang cưỡi trên mây.
Đây là hương vị tình yêu sao?
Ý chí Nghê Thường dường như bị nụ hôn của Lưu Phong làm chìm xuống luôn, sự
phản kháng trước kia hoàn toàn tiêu tan. Nàng thậm chí còn dùng đầu lưỡi thơm
tho mà nghênh đón hắn.
Nhưng mà cuối cùng vì vẫn còn xấu hổ nên nàng bỏ mặc, đành bị động đón nhận
nam nhân khiêu khích. Thật là vui sướng, hơi thở nàng đứt quãng thậm chí phát
ra vài tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Đương nhiên âm thanh rất nhỏ, nhưng giống như
mất hồn.
“Té ra nam nữ hôn môi, đúng là không ngờ là chuyện tình vui mừng như vậy, nếu
là làm cái kia… phì phì, ta sao lại có thể nghĩ như vậy…” Nghê Thường cảm
thấy thẹn vì ý tưởng không biết xấu hổ của chính mình.
Theo sự trêu ghẹo hôn môi của Lưu Phong, lúc này mặt mũi Nghê Thường đã đỏ
ửng, mắt ngọc nhắm chặt.
Ngay khi nàng quyết định vươn đầu lưỡi mút Lưu Phong, hắn đột nhiên ngẩng đầu,
ngừng hôn môi cười hắc hắc: “Thực xin lỗi, là ta cầm lòng không đậu”.
Khi Lưu Phong dừng lại, trong mắt Nghê Thường hiện lên một tia mất mát vô
nguyên cớ, dường như nàng có chút dự tính vẫn còn chưa hết.
“Phong nhi!”
Nghê Thường thâm tình gọi Lưu Phong một tiếng, thoáng do dự một chút, hé
miệng, khép hờ mắt hướng về phía miệng Lưu Phong vươn tới.
Hà hà, nghiện rồi!
Lưu Phong âm thầm bật cười, ngay lúc miệng Nghê Thường sắp tiếp cận, hắn đột
nhiên quay đầu, né nụ hôn môi của Nghê Thường.
Lưu Phong biết Nghê Thường đã có động tâm, đơn giản kín đáo đùa một tí, dùng
lạt mềm buộc chặt.
Nghê Thường không hôn được môi Lưu Phong, hơi hơi nghi ngờ mở mắt ra đã thấy
khuôn mặt nghiêm trang của Lưu Phong, hắn tin tưởng nói: “Tam sư tôn, chuyện
tình vừa rồi người đều đã thấy?”.
Nghê Thường nghe vậy, cảm thấy trong đầu ầm vang một tiếng. Xong rồi, đều bị
biết hết.
“Ta… Ta đến đưa thư!” Nghê Thường cũng không biết nên nói cái gì cho tốt,
dưới tình thế cấp bách liền nghĩ đến lá thư của Đình Nhi.