“Hảo mĩ nhân tỉ tỉ của ta, ngươi là chuyên gia về mặt này, vậy ngươi nghĩ biện
pháp đi?” Lưu Phong kéo tay Lí hương Quân, hệt như đứa nhỏ làm nũng nhau.
Lí Hương Quân ngước mắt nhìn trần nhà, hoàn toàn không phản ứng hắn. Nàng cũng
không phải thần tiên, không có khả năng từ không biến ra tiền. Hơn nữa, nhớ
đến chính sách phá gia kia, nàng lại tức giận một trận.
“Hắc hắc, mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi thông minh cơ trí như vậy, với trí tuệ của
ngươi hẳn là sẽ không bị vấn đề nhỏ như vậy gây khó khăn chứ?”.
Lí Hương Quân quay lại Lưu Phong, coi thường nhìn một cái nhưng mà vẫn không
lên tiếng.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, thực sự ngươi không để ý tới ta sao. Ban đầu, ta còn định nói
chuyện với ngươi cả đêm. Quên đi, bây giờ ngươi đã không để ý tới ta thì ta
phải đi thôi”. Giọng điệu Lưu Phong tràn đầy ai oán.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi từ từ mà tức giận nha, ta đi trước. Ta nghĩ Khuynh Thành
nhất định hoan nghênh ta”. Nói xong Lưu phong liền xoay người bước đi.
Lí Hương Quân đột nhiên đứng dậy hô: “Đứng lại, không được đi!”.
Sau đó, nàng đi rất nhanh tới trước Lưu Phong chỉ mặt hắn mắng: “Ngươi là cái
đồ vô lương tâm nào đó, vì ngươi ta làm lụng vất vả suốt ngày đêm. Đổi lại,
ngươi từ thần xã trở về lâu như vậy cũng không đến thăm ta. Cuối cùng hôm nay
đến đây, ngươi mở miệng sao mà bạc…”.
“Hà hà, mĩ nhân tỉ tỉ, rốt cuộc thì ngươi cũng chịu nói chuyện cùng ta”. Lưu
Phong xảo quyệt nhấp nháy mắt: “Ta còn tưởng rằng ngươi không bao giờ để ý ta
nữa”.
“Hừ, cái đồ vô lương tâm này!” Lí Hương Quân hừ một tiếng, con ngươi xinh đẹp
vẫn trừng lên với Lưu Phong.
Lưu Phong cười hắc hắc, mặt dày kéo tay Lí Hương Quân, mềm dẻo nói: “Mĩ nhân
tỉ tỉ, ta biết ta sai rồi. Đêm nay, ta lưu lại đây cùng ngươi tâm sự trắng
đêm, xem như nhận lỗi với ngươi được không?”. Kì thật Lưu Phong không nghĩ tới
Lí Hương Quân lại có tính trẻ con. Trong trí nhớ hắn, Lí Hương Quân là loại nữ
nhân lấy sự nghiệp làm trọng. Cho nên, hắn mới không có cẩn thận lo lắng cho
cảm nhận của Lí Hương Quân. Bây giờ xem ra hắn dường như có chút khinh suất.
Nữ nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, quả nhiên chỉ số thông minh giảm rất
nhiều. Hơn nữa cả với nữ nhân thành thục thì lúc như vậy cũng sẽ giống thiếu
nữ mộng mơ.
“Ta mới không cần ngươi…”. Lí Hương Quân vẫn chưa nguôi cơn tức, xoay người
quay lưng lại Lưu Phong.
Lưu Phong cười hắc hắc, từ phía sau ôm nhẹ Lí Hương Quân. Một đôi tay to lại
đặt lên bộ ngực sữa nữ nhân, xoa nắn một trận: “Mĩ nhân tỉ tỉ, của ngươi hình
như lại lớn”.
Lí Hương Quân đột nhiên bị Lưu Phong tập kích, thân hình nhẹ nhàng run lên,
trong khoảnh khắc lại yếu ớt vô lực, ngồi phịch trong lòng Lưu Phong, tùy ý để
tay to của hắn sờ loạn.
Một hồi lâu, Lí Hương Quân hơi hơi thở dốc nói: “Phong nhi, ôm ta lên
giường!”.
Lưu Phong nghe lời ôm nàng đến giường, hai tay tiếp tục sờ mó. Hơi thở Lí
Hương Quân không ngừng hổn hển, bộ dạng dường như đang rất hưởng thụ.
“Phong nhi, chuyện tài chính không phải ta không nghĩ giúp ngươi, chẳng qua
ngươi thực sự rất là phá của”. Lí Hương Quân có vẻ đã muốn tha cho Lưu Phong,
ngồi dậy rúc vào ***g ngực Lưu Phong, chủ động nói về chuyện tài chính của ba
vùng Phúc thành.
Hề hề, vẫn là đi vào khuôn khổ.
Lưu Phong mừng thầm một hồi, bàn tay to cũng giảm tốc độ. Hắn cũng không nghĩ
bàn chuyện chính sự, sợ Lí Hương Quân lại bất mãn.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, xét về trước mắt thì ta đích thực đốt tiền. Nhưng mà theo lợi
ích lâu dài, ta cho rằng vốn bỏ ra là đáng giá”. Lưu Phong giải thích một
chút.
Lí Hương Quân xoay người đối mặt với ***g ngực Lưu Phong, một tay sờ hướng
đũng quần hắn, nói: “Nước xa không giải được khát gần. Chính sách lợi dân của
ngươi nói cho cùng vẫn là nửa năm một năm mới có tiền lời. Bây giờ chỉ sợ
chính ngươi cũng không nói chính xác được. Phúc thành khác với Phong thành,
nơi này dù sao cũng không phải chỗ lâu dài của ngươi. Ta cảm thấy ngươi không
nhất thiết phải kinh doanh như vậy. Muốn ta nói, không bằng tính toán nhân cơ
hội này kiếm chác… Nếu như ngươi khăng khăng làm tiếp, ta cho rằng đợi đến
khi thu nhập của ngươi có tác động thì chúng ta đã phá sản…”.
Nghe xong lời nói của Kí Hương Quân, Lưu Phong khép hờ mắt cẩn thận tự vấn một
chút. Không thể không nói, những lời này của Lí Hương Quân thực là nói đúng
đến điểm quan trọng nhất.
Lưu Phong quả thật dập khuôn mẫu của Phong thành để phát triển ba vùng Phúc
thành. Nhưng bây giờ có một vấn đề, cuối cùng thì hắn có thể ở Phúc thành bao
lâu. Quả là một câu hỏi.
“Phong nhi, hãy nghe ta nói. Bỏ đi thôi, lão hoàng đế sẽ không cho ngươi vĩnh
viễn chiếm giữ Phúc thành”. Lí Hương Quân nhẹ nhàng xoa bóp hạ thể nam nhân,
hạ giọng nói: “Tối đa không cần thay đổi chính sách trước đây của ba vùng Phúc
thành, nhưng với những thành trì mới chiếm lĩnh thì không thể tiếp tục như
vậy. Theo tin tình báo mới nhất từ kinh đô chuyển đến, kế hoạch viễn chinh lần
này của lão hoàng đế xem chừng lại một lần nữa chết yểu. Chúng ta không có khả
năng diệt Phù tang và Cao lệ. Với tình huống như vậy, chi bằng chúng ta tính
toán chiếm đoạt tứ phía một phen rồi quay về Phong thành. Phong thành mới là
chỗ lâu dài của chúng ta”.
Lưu Phong thoáng suy nghĩ, cảm thấy được phân tích của Lí hương Quân, quả thật
như thực tế, đã nói đến trọng điểm. Lần viễn chinh thứ hai của lão hoàng đế có
vẻ lại thêm một lần sinh non. Nếu không có trăm vạn đại quân của lão hoàng đế
chống đỡ, một mình Lưu Phong ở Phúc thành căn bản không được bao lâu.
Tuy rằng trước đó đã cùng Phỉ Nhi kí kết hiệp định, lại có sự hợp tác của phù
tang nhị vương tử. Nhưng mà vẫn quá nhiều những điều không thể xác định. Với
việc lãng phí thời gian ở đó, không bằng sớm rút ra trở về Phong thành, tập
trung phát triển thế lực Phong thành.
Lưu Phong gật đầu nói: “Được rồi, ta chấp nhận đề nghị của ngươi. Tạm thời
không thay đổi chính sách ba vùng Phúc Thành. Tăng kinh doanh thiên thượng
nhân gian, về sau công phá thành trì thì lấy việc chiếm đoạt là chính”. Mịa
nó, dù sao đều là thành trì của quỉ tử và bổng tử, lão tử đốt phá chém giết
cướp bóc cũng chả có phải chịu tội gì.
“Ngươi cái đồ bướng bỉnh này, cuối cùng vướng mắc cũng thông suốt!”. Lí Hương
Quân nghe thấy Lưu Phong chấp nhận đề nghị của chính mình, trong lòng lập tức
thấy vui vẻ. Chỉ cần tiểu gia hỏa này không phá của nữa là nàng yên tâm.
Lưu Phong mắt lộ vẻ tinh quái, một tay hé cổ áo nữ nhân, bàn tay to ra sức xoa
nắn vài cái, nói: “Mĩ nhân tỉ tỉ, cám ơn ngươi nhắc nhở ta, để đền đáp chỉ
giáo của ngươi, ta quyết định đêm nay hảo hảo mà khao ngươi”.
Lí Hương Quân ngực bị tập kích, nhất thời duyên dáng rên to một tiếng, khuôn
mặt lập tức tràn ngập mị ý rung động lòng người.
“Phong nhi, đêm nay ngươi cần phải xuất chút lực a, đầu tiên đem thiếu thốn
mấy ngày nay của ta mà bù đắp lại nha”. (thiếu gì nhỉ?)Lí Hương Quân hơi thở
thơm ngát vòng tay quanh cổ Lưu Phong, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ dục vọng.
“Phong nhi, trong thời gian này ngươi có nghĩ đến ta?” Lí Hương Quân không tha
tóm lấy hạ thể Lưu Phong, khóe miệng lộ ra một nét tươi cười hỏi.
Lưu Phong hưởng thụ bộ ngực sung mãn của nữ nhân, cười hắc hắc nói: “Nghĩ tới,
đương nhiên nghĩ chứ. Buổi tối mỗi ngày ta đều nhớ ngươi”.
“Ta mà tin được sao?” Lí Hương Quân mị nhãn như tơ, ngoài miệng nói không tin,
nhưng là trong lòng cũng thấy phi thường ngọt ngào.
Nàng dường như khiêu khích với Lưu Phong ngọt ngào nói: “Đêm nay ta muốn đè
ngươi… Đúng rồi, ta phát hiện hình như ngươi đã hòa giải với tam sư tôn. Nếu
ta không nhầm thì cái đồ đại sắc lang ngươi cũng bắt tam sư tôn rồi?”.
“Xú tiểu tử, ngươi thực là diễm phúc tề thiên a. Nghê Thường tiên tử, một mĩ
nhân thiên hạ như vậy mà cũng theo ngươi, thật sự là…”. Nói tới đây, trong
đôi mắt quyến rũ của Lí Hương Quân xuất hiện một tia xuân tình: “Liệu các
ngươi có làm…”.
Tim Lưu Phong thầm đập nhanh, sức quan sát của mĩ nhân tỉ tỉ cũng quá cao, kì
thật mấy ngày nay hắn cùng Nghê Thường cố ý duy trì một khoảng cách. Vậy mà
vẫn bị nàng nhìn ra một ít manh mối.
“Đừng nói bậy, ta cùng tam sư tôn thuần túy là tình thầy trò…” Lưu Phong phủ
nhận nói.
“Thật ư?” Lí Hương Quân hừ một tiếng nói: “Phong nhi, ngươi đừng gạt ta, trực
giác chính xác của nữ nhân đã nhìn ra được quan hệ các ngươi không bình
thường. Chẳng qua bây giờ ta không thể xác định, rốt cuộc các ngươi đã làm
chuyện đó chưa?”.
Lưu Phong vội vàng nói: “Mĩ nhân tỉ tỉ, không được nói bậy, cho đến giờ chúng
ta vẫn còn trong sạch”.
“Hà hà, xem ngươi vội chưa kìa, chắc là sợ làm bại hoại thanh danh của tam sư
tôn rồi?” Lí Hương Quân mỉm cười nói: “Nhìn cái vẻ khẩn trương của ngươi, hơn
phân nửa các ngươi đúng là trong sạch. Chẳng qua, ta không tin trong lòng các
ngươi không nghĩ tới?”.
“Phong nhi, nói thật đi. Thực ngươi muốn làm tam sư tôn ngươi sao?” Lí Hương
Quân dường như quyến rũ hỏi han, đôi tay nhỏ bé thành thạo khiêu khích hạ thân
Lưu Phong.
Lưu Phong bỗng nhiên thấy bụng nóng lên một trận, quả thật trong lòng có chút
chờ mong. Chính là vừa mới đây thôi, ngoại trừ việc hắn thừa cơ không chuẩn bị
để hôn môi một chút bên ngoài thì cũng không có nhiều cơ hộ mà mờ ám.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, hôm nay thuộc về hai người chúng ta thôi, ta mong rằng không
nên đàm luận chuyện người khác…”. Lưu phong ra sức khống chế tình cảm bản
thân, không để cho mơ tưởng quá mức tới Nghê Thường.
Trong đôi mắt quyến rũ của Lí Hương Quân hiện lên một ánh khác thường. Hình
như từ ánh mắt Lưu Phong đã nhìn thấy một cái gì đó. Ngọt ngào nói: “Phong
nhi, nói không chừng tam sư tôn ngươi cũng muốn cho ngươi làm…” Lí Hương
Quân mở miệng, đầu lưỡi đỏ thẫm thoáng liếm môi, lẳng lơ nói mập mờ đùa giỡn.
Lưu Phong nghe thế xúc động một hồi, khí nóng trong bụng từ từ bốc lên.
Lí Hương Quân hơi hổn hển nói: “Phong nhi, bằng không ngươi cho ta là tam sư
tôn mà hưởng thụ một lần đi?”.
“Phong nhi, tam sư tôn cho ngươi cái này được không nào!”
“Không thoải mái a… trời ơi, không biết, tam sư tôn cho ngươi xem cái
này…”
Một câu tam sư tôn nghe được, trong lòng Lưu Phong rung động, trong đầu tức
thì hiện ra dung mạo thanh lệ thoát tục của Nghê Thường, tâm thần không khỏi
một trận kích động.
Lí Hương Quân thấy ánh mắt Lưu Phong thất lạc, mỉm cười đẩy hắn ngã ra giường,
hai tay liên tục triền miên âu yếm. Chẳng mấy chốc đã bỏ quần áo của hắn đi,
lộ ra nam nhân rắn chắc lõa thể.
Nhìn thân thể kiện mĩ của Lưu Phong, hai má Lí Hương Quân xuất hiện một mảng
ửng hồng động lòng người, nàng đột nhiên quì ở trên giường, cúi đầu hôn hạ
thân Lưu Phong.
Hôn môi vài cái, Lí hương Quân nghịch ngợm le lưỡi, mặt mày như tơ, phong tình
vạn chủng hướng Lưu Phong nói: “Phong nhi, để cho tam sư tôn hảo hảo yêu ngươi
không?”.
Nói một câu lại lần nữa trêu ghẹo Lưu Phong làm nhiệt huyết sôi trào.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi chính là ngươi, đừng như vậy nữa được không?” Tuy rằng
nhân vật sắm vai như vậy làm cho Lưu Phong cảm thấy thật kích thích. Nhưng dù
sao Lưu Phong vẫn cảm thấy làm như vậy, đối với Nghê Thường có chút khinh
thường, đối với Lí Hương Quân là hơi không công bằng.
Lí Hương Quân lãnh đạm cười: “Ngươi không vui sao?”.
Lưu Phong do dự một chút nói: “Ta thừa nhận, ta cũng hơi thích. Nhưng làm thế
này là không công bằng với ngươi, lại cũng bất kính với tam sư tôn ta”.
Lí Hương Quân nghe vậy, trong mắt hiện lên nét vui mừng, thầm nghĩ, coi như
tiểu tử ngươi còn có lương tâm.
Ngừng một chút, trong đôi mắt đẹp của Lí Hương Quân hiện lên một tia hớp hồn
đoạt ý, cười nói: “Kì thật cũng không có gì, nếu ngươi thực sự thích thì không
bằng chúng ta lại tiếp tục đùa. Làm như vậy ta cũng thấy kích thích”.
“Phong nhi, không cần lừa gạt chính nình. Ta biết kì thực ngươi rất muốn tam
sư tôn ngươi. Ngươi xem của ngươi nơi này rất lớn a?”. Nói xong Lí Hương Quân
còn tinh quái cố tình cầm bổng bổng nóng rực kia khiêu khích một chút.
Trò dẫn dụ này, Lưu Phong thầm hô muốn chết, hơi thở lập tức dâng lên hồng
hộc.
“Hà hà, phản ứng mãnh liệt như vậy, xem ra ngươi vô cùng mơ ước được làm cùng
tam sư tôn a”. Lí Hương quân một mặt cười, mộtmặt dùng tay nhỏ bé kinh hoạt
vuốt ve, thân thể áp vào Lưu Phong, cái miệng nhỏ nhắn ghé vào tai hắn thổi
hơi, nói: “Phong nhi, đêm nay ta chính là tam sư tôn của ngươi, ngươi tận tình
hưởng thụ đi?”.
Hơi thơm thổi tới, lưu Phong chỉ cảm thấy lỗ tai tê dại một trận, khoái cảm hạ
thân bắt đầu nổi lên. Không thể không nói, nhân vật do Lí Hương Quân đóng hoàn
toàn cho hắn hưởng thụ một cỗ kích động mãnh liệt khác thường.
“Thế nào, Phong nhi, có cảm thấy không là rất kích thích a”. Lí hương Quân vẻ
mặt ranh mãnh, miệng trực tiếp dán vào tai hắn vừa nói chuyện, hơi thở thơm
ngát (thổ khí như lan), lại vừa dùng đôi tay nhỏ vận hết khả năng chòng ghẹo
hạ thân Lưu Phong.
Tinh thần cùng thân thể hai mặt kích thích làm cho Lưu Phong trải nghiệm một
cỗ khoái cảm trước nay chưa từng có, tiếng thở dốc càng nổi lên mãnh liệt.
“Phong nhi, nghe ta nói, hãy nhắm mắt lại coi ta như là tam sư tôn Nghê Thường
của ngươi…” Lí Hương Quân chớp đôi mắt to, vặn vẹo thân mình nhìn Lưu Phong
nói.
Lưu Phong vốn định nói không, nhưng là khoái cảm mãnh liệt kia lại làm cho hắn
không có cơ hội nói chuyện, theo bản năng hắn nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện
ra dung nhan tam sư tôn.