“Người nhà cả, miễn đi”. Lão hoàng đế khoát tay, nói: “Theo ta vào đi, ta có
việc hỏi ngươi!”. Nói xong liền đi thẳng vào tẩm cung. Đi theo còn có mấy tên
chân long vệ cùng Thiên sư đạo địa tu chân. Hiển nhiên, hắn cũng lo lắng thái
tử phi xuống tay với hắn.
Thái tử phi vội vàng theo vào.
Sau khi ngồi, lão hoàng đế đột nhiên biến sắc mặt, lạnh giọng hỏi: “Điềm nhi,
nghe người ta nói ngươi muốn giết ta”.
Thái tử phi nghe vậy, thân hình run mạnh. Cũng may nàng có khả năng ứng biến
tốt, trong nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ bình thường thản nhiên nói: “Đièm nhi
không dám, cũng không nghĩ tới!”.
Lão hoàng đế mỉm cười, đứng dậy đi tới trực diện thái tử phi, cười nói: “Điềm
nhi, ta biết ngươi rất muốn, nhưng mà ngươi không dám”.
Thái tử phi ra vẻ sợ hãi: “Điềm nhi không, nghĩ cũng không dám”.
“Nếu quả thật như vậy, coi như ngươi cũng biết điều”. Lão hoàng đế quay lại
nói với Xích Long: ”Các ngươi lui ra, ta có chuyện nói riêng với Điềm nhi”.
“Bệ hạ, cái này…” Xích Long hơi lưỡng lự.
“Lo cái gì, chẳng lẽ các ngươi nghĩ con dâu trẫm sẽ giết trẫm sao? Các ngươi
cho là trẫm không đối phó được với nữ nhi yếu đuối sao. Lui cả xuống đi”. Lão
hoàng đế sốt ruột phất tay.
Khi tất cả thái giám, cung nữ, thị vệ đều lui xuống, thái tử phi nhì lão hoàng
đế đột nhiên nở nụ cười: ”Bệ hạ, chẳng lẽ ngươi thật sự không lo lắng ta sẽ là
mối đe dọa với ngươi sao?”
“Ha ha, ngươi nói, ngươi không nghĩ cũng không dám. Chẳng lẽ mấy lời lúc nãy
đều là dối trá”. Lão hoàng đế cười cười: ”Ngươi thực sự cho là lão không đối
phó được với cả nữ nhi yếu đuối như ngươi ư”.
Nói tới đây, lão hoàng đế đột nhiên nhếch mép cười xảo trá: ”Mỗi tối, trẫm đều
tự mình giải quyết hai đóa trinh nữ”.
Thái tử phi nghe vậy, thản nhiên cười nói: ”Bệ hạ, ngươi ám chỉ với ta sao?
Ngươi nghĩ là sẽ được ta sao?”.
Lão hoàng đế sợ run một chút, không nghĩ tới thái tử phi lại thẳng tuột ra như
vậy, nói: ”Đó là ngươi tự suy diễn vậy”.
“Bệ hạ, kì thật ta đã sớm biết, ngươi thích ta đúng không?”. Thái tử phi phong
tình vạn chủng giơ hai tay tao nhã vuốt tóc, quyến rũ liếc nhìn lão hoàng đế
một cái, ôn nhu nói: ”Đây mới là nguyên nhân khiến ngươi tiếc rẻ không giết ta
sao?”.
Lão hoàng đế hừ một tiếng, không vui nói: ”Nói bậy, ngươi là con dâu trẫm. Như
thế nào ta lại làm như vậy với ngươi…”.
“Được rồi, bệ hạ. Ngươi gạt được người khác, dối được chính mình, nhưng mà
không lừa được ta”. Thái tử phi cố ưỡn bộ ngực đầy đặn, thực sự tự tin nói:
”Ta tin tưởng trực giác của ta, ta biết ngươi thích ta. Chính là ngươi không
dám, bởi vì ta là con dâu ngươi, đúng không?”.
“Im miệng!”.
Lão hoàng đế hạ giọng rin rít nói: ”Điềm nhi, ngươi khiêu khích ta sao?”.
“Không dám”. Thái tử phi cười nhạt, hờ hững nói: ”Bệ hạ, hôm nay người đến
định thử ta đúng không? Có người mật báo cho ngươi ta định đối phó ngươi,
trong tay ta có lực lượng thần bí đúng không? Ngươi sợ hãi phải không? Đúng
vậy ta nhìn thấy nỗi sợ hãi trong thâm tâm ngươi”.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của thái tử phi, lão hoàng
đế lại ngầm thấy trong lòng e ngại, có cảm giác sởn gai ốc.
“Ai nói trẫm sợ, mọi thứ của người đều nằm trong bàn tay trẫm. Chỉ cần trẫm
muốn thì ngươi có thể chết hàng trăm lần…”. Lão hoàng đế hừ một tiếng, lạnh
giọng nói: ”Nếu như không phải ta đã đáp ứng Lưu Phong, ngươi cho là bây giờ
ngươi còn có thể nói chuyện cùng ta sao?”.
“Được rồi, bệ hạ. Đừng dối trá như vậy nữa. Sở dĩ đến bây giờ ngươi còn có thể
dễ dàng tha thứ cho ta là vì ba nguyên nhân. Thứ nhất, vì đã chấp thuận hứa
với Lưu Phong. Thứ hai, bởi vì ngươi thích ta. Thứ ba, ngươi muốn cho đông
cung tiếp tục tồn tại nữa, lấy đó để kiềm chế Yến vương… Không cần phủ nhận,
ta biết tất cả tâm tư của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi giám sát Yến
vương kia. Còn chuyện ngươi thích ta?… Bệ hạ, kì thật ta không ngại cho
ngươi biết, chính là ngươi cần phải trả một giá nào đấy, ngươi bằng lòng
chăng?” Thái tử phi cố ý đến gần lão hoàng đế.
Lão hoàng đế chỉ cảm thấy một mùi hương thoang thoảng truyền đến. Tâm thần một
trận nhộn nhạo, theo bản năng liếm môi, nhưng mà tưởng tượngđến đứa con yêu
nhất, trong lòng như bị giáng một búa. trong nháy mắt lão tỉnh táo lại, vội
vàng lui lại mấy bước, tức giận nói: ”Làm càn, ngươi không muốn sống chăng”.
“Ngươi sẽ không giết ta!” thái tử phi cất lên tiếng cười trong trẻo: ”Bệ hạ,
không cần vội, chẳng qua là ta cũng chỉ đùa với ngươi một chút. Nói thế nào
thì ngươi cũng là bố chồng ta, sao ta lại có thể cùng ngươi làm cái việc bất
chính kia”.
“Điềm nhi, ta cảnh cáo ngươi. Đừng có giở trò gian trá với ta, chớ có thách
thức quá giới hạn của ta, nếu không thì đừng trách ta vô tình”. Lão hoàng đế
hít sâu một hơi cảnh cáo.
Thái tử phi khẽ cười một tiếng, nhíu mày nói: ”Bệ hạ, cho dù ngươi tin hay
không, ta chỉ muốn yên ổn đến cuối đời. Cái gọi là ân oán ta không muốn nghĩ
tới. Nếu ngươi không tin ta, ngươi có thể hủy đông cung đi, như vậy ngươi cũng
an tâm. Chẳng qua là con dâu ngươi, ta có thể đưa ra vài lời khuyên. Hãy cẩn
thận với Trần hoàng hậu, nếu không sớm muộn ngươi cũng hối hận.
Lão hoàng đế nghe vậy, lông mày dựng ngược, trầm tư một lúc nói: ”Kết cục là
ngươi đã phát hiện được cái gì? Tóm lại Trần hoàng hậu làm sao vậy?”.
“Ta chỉ có thể nói với ngươi, Trần hoàng hậu có ý đồ gây rối, việc này ngươi
hãy tự đi thăm dò đi”. Nói tới đây thái tử phi tựa như khiêu khích nói: ”Bệ
hạ, không còn sớm nữa. Hay là ngươi muốn lưu lại tẩm cung của con dâu qua
đêm?”.
“Ngươi…” Lão hoàng đế tức giận phất tay áo bỏ đi.
Sau khi trở lại Phúc thành, mấy ngày liền Lưu Phong cực kì bận rộn. Cả ngày
đều như con thoi lui tới giữa ba nơi Phúc thành, Bách dã, Trường thanh. Liên
tục nghe quan viên các nơi báo cáo, thuận tiện kiểm tra tình hình và tiến độ
thực thi chính sách.
Xét tổng thể, một loạt chính sách lợi dân áp dụng ở Phúc thành, Bách dã,
Trường thanh đã bắt đầu cho cảnh tượng tràn trề một luồng sức sống, tiền đồ vô
hạn.
Một lượng lớn nông dân cùng nô lệ có được ruộng cày, nông nghiệp bước vào giai
đoạn phát triển ổn định. Về nông nghiệp, Lưu Phong dự tính bước tiếp theo tại
Phong thành là trồng thí nghiệm khoai tây, ngô, khoai lang cùng với nhiều thực
vật từ Ai len đại lục rồi phát triển ở cả ba thành.
Về phương diện buôn bán, Lưu Phong cân nhắc việc miễn thuế nội địa ở cả ba
vùng trong nửa năm, đồng thời đề cao địa vị thương nhân trong xã hội, qua đó
thúc đẩy buôn bán phồn vinh cùng phát triển. Các điểm giao dịch buôn bán đều
xuất hiện nhiệt tình trước nay chưa từng có. Thậm chí thương nhân các thành
trì gần đó cũng ùn ùn kéo tới.
Trong thời gian ngắn, cả ba vùng Phúc thành đều san sát các cửa hàng thương
gia, bày ra một cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng.
Về phương diện quản lí, ba vùng Phúc thành bắt đầu nghiêm túc tuyển chọn quan
viên để bổ sung các chức vụ phổ thông còn trống ở nha môn.
Để đảm bảo tuyệt đối sự trung thành cùng năng lực của các quan viên mới tuyển,
LưuPhong tự mình không ngơi tuần tra ba vùng Phúc thành, khảo sát chính tích
quan viên. Kết hợp khảo hạch trực tiếp với vi hành để ghi nhận năng lực, tiềm
lực và mức độ trung thành của quan viên.
Về phương diện quân đội, ngoại trừ tường long quân của Cuồng Chiến đóng bên
ngoài, không kể thủ bị quân các nơi thì quân đội đế quốc đóng ở Phúc thành
trước do Ngô Chí Vinh nắm, bây giờ cơ bản đã bị Lưu Phong nắm trong tay. Cho
dù ở chỗ đóng quân của quân đội đế quốc vẫn còn một số chuyện không hài hòa
nhỏ, nhưng mà cái này không ảnh hưởng toàn cục, không thay đổi quyền thống trị
thực sự của Lưu Phong.
Với tình trạng đó Cuồng Chiến không làm sao được, chỉ có thể tiếp tục tùy thời
cùng Lưu Phong, chờ đợi lão hoàng đế đến.
Chẳng mấy chốc mà đân chúng ba vùng Phúc thành đối với chính sách đối nhân của
Lưu Phong là khen không dứt miệng, đều tôn hắn danh hiệu đệ nhất nhân từ hầu
tước.
Nhất là với những người trước là nô lệ, giờ trở thành nông dân, dân bản địa
thì lại càng mang ơn Lưu Phong. Thậm chí ở giữa nhà còn thờ cúng bài vị sống
của hắn.
Rất nhiều tài tử kẻ sĩ cũng tự mình cầm bút ca tụng nhân đức Lưu Phong mà lan
truyền rộng rãi trong nhân gian. Hơn nữa Lưu Phong ngầm sai người vạch kế
hoạch tuyên truyền, mức ủng hộ hắn hầu như đã vượt quá chín phần, đạt mức cao
trước giờ chưa từng có.
Nhưng mà việc phát triển Phúc thành cũng có chút trở ngại. Chủ yếu là quí tộc
quan viên trước kia, bọn họ đã quen hàng ngày cơm dâng tận miệng, áo có người
mặc. Quen nếp người thứ bậc cao được kẻ khác hầu hạ. Vậy mà giờ Lưu Phong ban
chỉ lệnh hầu như tất cả nô lệ đều khôi phục tự do làm cho bọn họ mất đi thói
an nhàn ngày trước. Vì thế bọn họ ba ngày hai nơi (tổng đốc phủ, thủ bị phủ)
đến các chỗ nha môn dâng đơn thỉnh cầu. Hi vọng chính sách của hầu tước đại
nhân có thể quan tâm đến sinh mạng và hưởng thụ của bọn họ.
Đối với việc này, thái độ của Lưu Phong đặc biệt kiên quyết. Bình thường hắn
mặc kệ phú hào, nhưng mà quí tộc đế quốc và quan viên nhất định phải nghiêm
chỉnh tuân thủ điều lệnh của hắn. Nếu không nhất loạt cách chức điều tra.
Vấn đề nổi bật thứ hai là giới quí tộc Phù tang và Cao lệ tại hai nơi Bách dã,
Trường thanh. Đối chiếu theo qui định trước kia, quí tộc cao lệ có quyền nuôi
quân bản bộ riêng. Như thế làm cho vấn đề an ninh ở Bách dã, Trường thanh phát
sinh vấn đề lớn. Nhất là trong thời gian gần đây, vài quí tộc vì quyền lợi
riêng mà nảy sinh mấy lần xung đột với qui mô binh lực lớn.
Sau nhiều lần cân nhắc, Lưu Phong quyết định hủy bỏ quyền nuôi quân riêng của
quí tộc ở ba vùng Phúc thành. Hơn nữa, còn ra nghiêm lệnh nếu không chủ động
hợp tác, thì bất kể là người nước nào đều cho thần thánh quân đoàn đoạt lại
binh khí, ép buộc hủy bỏ như nhau. Đồng thời còn cưỡng bức phải trưng thu phí
giải thể tư quân.
Lệnh này ban ra, đại bộ phận quí tộc rất phối hợp, dù sao ai cũng biết ba vùng
Phúc thành đã là thiên hạ của Lưu Phong. Nhưng mà còn có một vài quí tộc bảo
thủ cá biệt khước từ không hợp tác.
Số quí tộc này đa phần là người phù tang.
Với vấn đề này Lưu Phong thể hiện thật sự kiên quyết, lập tức hạ lệnh thần
thánh quân đoàn di chuyển đến. Tiến hành cưỡng chế giải tán, hơn nữa giết chết
vài nhà quí tộc để răn đe.
Lưu Phong sau khi chỉnh quân, qua vài ngày liền chuẩn bị tiếp tục chinh chiến.
Hắn không muốn ở hậu phương lớn của mình mà lưu lại tai họa ngầm gì. Nhất là
những quí tộc phù tang, cao lệ đó lại càng không thể dung túng.
Vấn đề cuối cùng cũng là mấu chốt quan trọng nhất, đó là tài chính.
Vấn đề tài chính ở thời điểm nào cũng là quan trọng của quan trọng. Từ thời
lão hoàng đế viễn chinh đã cóthể nhìn thấy, không có bạc làm quân lương thì
căn bản không thể duy trì hoạt động bình thường của quân đội.
Lưu Phong hiện giờ tiếp quản số lượng lớn thủ bị quân, quân đồn trú của đế
quốc, tương ứng tài chính chi ra càng ngày càng lớn. Trong lúc này, tài chính
hắn thu được ngoại trừ số do thiên thượng nhân gian kiếm được, còn lại chủ yếu
là do chiếm đoạt. Còn như số mấy trăm vạn lạng bạc thu từ Trương Toàn Phúc và
Ngô Chí Vinh, Lưu Phong đã sớm vận chuyển về Phong thành. Nói cho cùng, Phong
thành mới chính là hang ổ của hắn.
Cùng với sự mở rộng quân đội, cùng với việc thực thi các chính sách lợi dân,
chi tiêu tài chính của Lưu Phong gia tăng hàng ngày, đã đến mức vào không đủ
ra.
Hiện giờ, chỗ thu vào của thiên thượng nhân gian hàng ngày gần như bị dùng hết
sạch. Còn đi cướp đoạt cần phải chuẩn bị thêm mấy ngày. Hơn nữa, các thành trì
phù tang, cao lệ xung quanh đã tăng cường phòng ngự, không thể lập tức đánh hạ
được. Lùi lại một bước mà nói, cho dù có thể đánh hạ thì lại thêm phần trói
buộc nhiều hơn?.
Theo tình hình trước mắt mà xét, quả thực sự phát triển của ba vùng Phúc thành
là rất khả quan, nhưng chính xác mà nói muốn bắt đầu thu lợi thì cũng cần thời
gian ít nhất nửa năm.
Hơn nữa, thực thi các chính sách trước mắt này, rốt cuộc tương lai có thể mang
lại bao nhiêu lợi ích, trong lòng Lưu Phong cũng không tự tin lắm.
Để có thể sử dụng hiệu quả nguồn tài chính, Lưu Phong ủy nhiệm riêng Lí Hương
Quân làm quan viên tài chính ba vùng Phúc thành. Bởi vì trước đây Lí Hương
Quân ở thánh giáo về mặt này có rất nhiều kinh nghiệm quản lí.
Nhưng mà đối với tình trạng trước mắt của ba vùng Phúc thành Lí Hương Quân
cũng không có biện pháp gì hay. Theo ý của nàng, ý định của Lưu Phong hoàn
toàn đưa đến phá sản. Cái gọi là chính sách lợi dân chỉ là chuyện cấp tiền
không công cho trăm họ a. Cho đến giờ nàng còn chưa thấy chủ công như vậy, một
phân tiền cũng không đòi hỏi dân chúng, ngược lại còn cấp không cho họ, thật
sự là chẳng biết tại sao.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, ngươi còn muốn nghĩ biện pháp a? Dù sao ta cũng không thể điều
tiền ngược trở lại từ Phong thành?”. Tài chính căng thẳng, biện pháp tốt nhất
chính là điều phối ngân lượng từ Phong thành, kinh đô. Lưu Phong có gia sản
lớn nên hoàn toàn có đủ thực lực. Nhưng mà như vậy là đi ngược ý định của Lưu
Phong chiếm lĩnh ba vùng Phúc thành. Thà là cho tiền, còn hơn là không đòi
hỏi.
Lí Hương Quân xem thường liếc nhìn một cái, tức giận nói: ”Không có cách nào”.