Vẻ mặt Vô Hoa hoảng sợ, ánh mắt dường như chuyển hướng Phỉ Nhi xin giúp đỡ.
Nhưng mà thấy Phỉ Nhi đã sớm quay đầu đi, với hắn có gặp được thì căn bản cũng
là lờ đi (không nghe không hỏi).
“Không được, giết hắn là quá tiện nghi…”. Thu Sương sắc mặt phát lạnh đi tới
nhìn Vô Hoa nói: “Ngươi đương nhiên đả thương làm hại Phong nhi nhà ta. Ta
nhất định phải cho ngươi sống không được, chết không xong”.
Cảm thấy hận ý Thu Sương, mọi người không khỏi rùng mình một cái.
“Phỉ Nhi, đây là sư huynh ngươi đúng không?” Thu Sương gọi Phỉ Nhi một tiếng,
lập tức nét mặt không đổi nói: “Ta muốn giáo huấn hắn, ngươi có ý kiến gì
không?”.
Phỉ Nhi cảm nhận được sát ý Thu Sương, không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Vô
Hoa tuy là sư huynh ta, nhưng mà hắn không biết tốt xấu mà hạ thủ với chủ nhân
của ta. Giờ Thu Sương tỉ muốn giáo huấn hắn, ta đương nhiên là không có ý
kiến”. Không phải Phỉ Nhi không nể tình đồng môn, chỉ là mọi việc do hắn tự
làm tự chịu, chẳng trách được ai. Hơn nữa, trước mặt Thu Sương thì Phỉ Nhi còn
có thể nói gì, còn dám nói gì.
“Tốt lắm, xứng đáng là nữ nhân của Phong nhi”. Thu Sương có vẻ vừa lòng với
lập trường Phỉ Nhi, mỉm cười với nàng.
Đối diện với di nương tươi cười, Phỉ Nhi chỉ có thể sâu kín thở dài một tiếng.
Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, nhưng nói thế nào thì Vô Hoa vẫn là
đồng môn của nàng. Thực ra, nàng cũng không muốn nhìn thấy Vô Hoa sống mà là
trừng phạt hơn chết.
“Sinh tử chú!”
Thu Sương cười lạnh một tiếng, hai tay kết ấn. Một đạo thất thải hà quang (đạo
quang 7 màu) biến thành bộ xương quỉ dị nháy mắt đánh vào trán Vô Hoa.
Vô Hoa nhất thời vặn vẹo thân mình một trận, phát ra một tiếng hét như lợn
chọc tiết.
Khuynh Thành vội vàng chất vấn: “Di nương, đây là thủ đoạn gì a, bộ dáng hắn
giống như rất thống khổ”.
Thu Sương mỉm cười nói: “Sinh tử chú, làm cho người ta trong đó liên tục tuần
hoàn sống với chết, chịu tra tấn giày vò bẩy bẩy bốn chín ngày, sau đó chịu
thần hình cụ điệt mà chết”.
Mọi người nghe vậy, âm thầm tim đập nhanh, thủ đoạn này cũng quá độc ác đi.
Đến đây Khuynh Thành đột nhiên hứng thú: “Di nương, ta cũng muốn học, ngươi
dạy ta được không?”.
“Ha hả, Khuynh Thành nha đầu muốn học, ta dĩ nhiên dạy ngươi”. Thu Sương mỉm
cười nói: “Cũng không khó lắm, ta trực tiếp đem pháp quyết ấn nhập vào trong
não ngươi. Mai sau ngươi tự tu luyện đi”. Nói xong nàng đặt tay trên trán
Khuynh Thành. Tiểu ma nữ tức thì cảm giác một dòng nước ấm trong biển kiến
thức truyền đến, liền hiện ra một đoạn pháp quyết trúc trắc.
Lưu Phong âm thầm nhíu mày. Với tính cách Khuynh Thành mà học sinh tử chú,
không biết có bao nhiêu người phải chịu tội đây.
“Phỉ Nhi, tuy rằng Vô Hoa là sư huynh ngươi, nhưng mà hắn tự dưng ám sát Phong
nhi. Tội không thể tha, hi vọng ngươi có thể hiểu được”. Thu Sương dường như
phát hiện ra Phỉ Nhi có dị thường, lạnh giọng nói: “Phong nhi là cốt nhục duy
nhất của Thi Kì muội của ta. Năm đó ta không thể bảo vệ Thi Kì muội vẫn áy náy
không thôi. Bây giờ ta tất nhiên sẽ bảo vệ hắn chu toàn cả đời. Ai dám đả
thương, hại hắn thì đừng trách ta vô tình…”. Rồng có vảy ngược (tử huyệt),
phạm vào là thịnh nộ, Lưu Phong hiển nhiên là vảy ngược của Thu Sương.
Phỉ Nhi vội vàng tỏ thái độ: “Thu Sương tỉ, sư huynh thành ra như vậy là do
hắn gieo gió gặt bão. Ta sẽ không cầu xin cho hắn, mà cũng không khổ sở vì
hắn”.
“Ân, ngươi biết vậy là tốt rồi!”.
Ba ngày sau Phỉ Nhi cùng thuộc hạ theo phù tang nhị vương tử Minh Nhân sẽ đến
hoàng cung phù tang.
Lưu Phong, Thu Sương, Nghê Thường, Khuynh Thành cùng nhau về Phúc thành. Trước
khi đi, Lưu Phong cố ý triệu thần điểu Phi nhi phun lửa thiêu rụi thần xã.
Lưu Phong âm thầm bật cười. Đốt điểm trấn quốc, dù cách thiêu có non kém thì
vẫn tiến hành, vì đây là chỗ lão tổ tông bọn quỉ tử ngự.
Kinh đô, đông cung.
Thái tử phi sau khi nhận được tin Lưu Phong an toàn do Á Đương vừa từ xa về,
chân mày giãn ra.
“Á Đương lần này ngươi làm rất tốt, nhưng mà sao ta cảm thấy hình như Lưu
Phong đã biết thân phận các ngươi?” Nói tới đây, thái tử phi nhìn quanh, vẻ
mặt có chút không vui.
Á Đương không dám giấu diếm, vội vàng quỳ gối xuống: “Khởi bẩm điện hạ, theo
ta nắm được, Lưu Phong đã biết chính xác thân phận của chiến sĩ bất tử. Như
vậy cũng tốt, điện hạ có ý tốt, Lưu Phong nghĩ đến cũng sẽ biết”.
Ngừng một chút, Á Đương tiếp tục giải thích nói: “Điện hạ, tổ chức tình báo
của Lưu Phong phi thường lợi hại đã vượt qua dự đoán của ta, cho nên chuyện
này ta cũng bất lực”.
Thái tử phi thở dài nhẹ một tiếng: “Ta hiện lo lắng nhất là, liệu Lưu Phong có
ngăn cản ta xử lí lão hoàng đế?”.
“Điện hạ, ta đang muốn bẩm báo với ngươi chuyện này…”. Á Đương nghiêm mặt
nói: “căn cứ tình huống hiện tại chúng ta nắm giữ, Lưu Phong tựa hồ cố ý ngăn
cản chúng ta hành động. Gần đây, Thiên thượng nhân gian đã liên tiếp cử nhiều
nhóm cao thủ đến đây. Hơn nữa, tổ chức nữ nhân hoa dưới trướng Lưu Phong cũng
tăng cường trinh sát chúng ta”.
Thái tử phi khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: “Ta nghĩ, ta cần phải gặp
mặt Lưu Phong nói chuyện. Trước lúc đó, ngươi nhất định phải nghe ta, nhất
thiết không được cùng thuộc hạ Lưu Phong có xung đột gì…”.
“Điện hạ yên tâm, ta đã dặn dò cấp dưới, sẽ không có phát sinh xung đột với
thuộc hạ Lưu Phong. Đúng rồi điện hạ, Lưu Phong hình như đã theo dõi Trần
hoàng hậu”.
Thái tử phi gật đầu nói: “Cái này các ngươi không cần để ý tới, nói cho người
của ngươi chú ý giám sát tiện nhân kia cho ta. Trước khi động đến lão hoàng
đế, ta phải nắm được nhược điểm của mụ, để cho lão hoàng đế tự tay giải quyết
nàng”.
“Còn nữa, Triệt nhi cùng Hắc phượng hoàng bên này, các ngươi cũng giám sát
chặt chẽ cho ta”. Thái tử phi giọng căm hận nói: “Đồ vô lương tâm này, ngươi
phản bội ta, sớm muộn ta sẽ làm ngươi hối hận”.
Hoàng cung, thượng thư phòng.
Hoa hạ đại đế cao cao ngồi trên long ỷ, có chút phờ phạc ngáp mấy ngày liền,
sắc mặt cũng không hồng nhuận như trước.
Trương công công đánh mắt, thủ lĩnh chân long vệ hiểu rõ ý, quỳ xuống đất bẩm:
“Khải tấu bệ hạ, vi thần vừa thu được một tin kinh người”.
Hoa hạ đại đế hơi ngẩng đầu, lười biếng nói: “Có đại sự gì, nói đi? Nói nhanh
nhanh để trẫm còn đến lò luyện đan dùng tiên đan”.
Trương công công nghe vậy, dựng ngược lông mày thầm nghĩ, thần sắc bệ hạ trước
kia cũng không tệ lắm. Chính là từ khi dùng đan dược thiên sư luyện chế mà vẻ
mặt ngày một đi xuống, phỏng chừng không còn bao lâu.
Lời tuy như vậy nhưng mà Trương công công cũng không dám nói gì, đây chính là
đại sự rơi đầu a. Đừng nói bệ hạ không chịu tin, mà Thiên sư đạo tu chân cũng
không bỏ qua cho hắn.
Xích Long thoáng do dự một chút nói: “Bệ hạ, thái tử phi điện hạ hình như sẽ
làm chuyện bất lợi với người”.
“Hoa hạ đại đế nghe vậy, khinh thường cười nói: “Ngươi nói Điềm nhi sẽ làm hại
ta? Thì ra chuyện tình như vậy, ta tưởng là cái gì đại sự”. Lão hoàng đế biết
rõ tính tình thái tử phi. Hắn liên tiếp mấy lần nhục mạ nàng, hơn phân nửa là
nàng sinh oán hận trong lòng. Chỉ là dù nàng lại oán hận thế nào cũng không
dám làm chuyện nghịch thiên này. Đông cung tuy rằng thế lớn, nhưng mà kém xa
trước kia. Khó vậy nàng còn dám tạo phản sao.
“Bệ hạ, xin nghe thần nói…” Xích Long thấy Hoa hạ đại đế không cho là đúng,
nhất thời nóng nảy, vội vàng nói: “Bệ hạ, lần này chỉ sợ chuyện tình không đơn
giản như vậy. Chúng ta thu được tin tức, nói là thái tử phi điện hạ nắm trong
tay một cỗ lực lượng cường đại thần bí. Hiện giờ, cỗ lực lượng này trong tay
nàng đang tập kết rất nhanh hướng kinh đô. Thỉnh bệ hạ lấy bá tánh làm trọng
mà sớm chuẩn bị trước?”
Trương công công nghe vậy, cũng vội vàng quì xuống đất nói: “Bệ hạ, lão thần
Kim Nhật ở trong cung cũng thấy có chút không ổn, thỉnh bệ hạ lấy cẩn thận làm
trọng”.
Hoa hạ đại đế khẽ nhíu mày: “Vậy ý các ngươi là bây giờ ta phải giết Điềm nhi?
Điều đó không có khả năng vì ta đã đáp ứng Lưu Phong. Huống hồ nói thế nào đi
nữa thì nàng cũng là con dâu Chu gia ta. Nếu ta giết nàng, sau này ta sao có
thể đối diện với thái tử số khổ kia… Đúng rồi, tin tức tình báo kia của các
ngươi làm sao mà có, lấy gì làm chứng?”
Xích Long vội vàng nói: “Bệ hạ, tình báo là do một người hắc y bịt mặt đưa
tới, nhưng mà qua điều tra ngầm, dường như không phải là tin đồn vô căn cứ”.
Hoa hạ đại đế hừ một tiếng, nói: “Xích Long, ngươi làm cho ta rất là thất
vọng. Chẳng lẽ ngươi không cho rằng đấy là kế li gián do kẻ khác châm ngòi?”.
“Bệ hạ, thế cục kinh đô đang ở thời kì bất thường, mọi thứ cẩn thận vẫn hơn ạ.
Cho dù bệ hạ không thương long thể của mình, thì cũng lấy bá tánh thiên hạ làm
trọng a”. Xich Long nói nghiêm túc, trong giọng một mảnh chân thành, thiên địa
chứng giám.
“Tốt lắm, khởi giá Đông cung!” Hoa hạ đại đế nghị lực mạnh mẽ nói.
Khi Hoa hạ đại đế trên đường tới Đông cung, thái tử phi đang ở linh đường thái
tử. Vuốt ve hạ thể chính mình, nàng uốn éo thân mình không ngừng kêu tên Lưu
Phong.
Mấy ngày nay, cũng không biết làm sao vậy. Tâm thần nàng không yên, chiều đến,
nàng nhớ tới thái tử, nhớ tới Lưu Phong, dục vọng thân thể liền nhịn không
được bộc phát ra đến.
“Phong nhi, ta không được, nhanh lên, mau nữa lên…”.
Sau một tiếng rên rỉ cao vút, thái tử phi rốt cục lên đến mây xanh.
“Lưu Phong, ngươi sớm hay muộn đều là của ta, ngươi nhất định là của ta…”.
Sửa sang quần áo xong, thái tử phi quay về linh vị thái tử phát thệ như nói.
Ngay tại thời điểm nàng xoay người rời đi, từ góc phòng hiện ra hai bóng
người, rõ ràng là Hắc Phượng Hoàng và hoàng thái tôn.
Hoàng thái tôn phẫn nộ nhìn ra cửa hung tợn nói: “Nàng sao có thể như vậy? Vì
cái gì phải như vậy? Mẫu thân, ngươi làm cho ta thất vọng quá rồi, ngươi vô sỉ
quá”.
Hắc Phượng Hoàng thần sắc nghiêm nghị, lạnh nhạt cười nói: “Điện hạ, ngươi
nghĩ rằng ngươi có cần hòa giải cùng thái tử phi điện hạ sao?Nàng là nữ nhân
như thế nào, chính ngươi trông thấy rành mạch. Ta nghĩ ta không cần nói gì
nữa?”
Hoàng thái tôn cắn răng nói: “Im miệng, đừng nói nữa, chính mắt ta cũng còn
quan sát lâu”.
“Lưu Phong chết tiệt, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi, ta muốn giết
ngươi”. Lúc nói những lời này, sắc mặt Hoàng thái tôn thậm chí hơi méo đi.
Ngừng một chút, hắn quay đầu hừ nhẹ một tiếng, nói: “Trở về nói cho phụ thân,
ta sẽ vĩnh viễn đi theo hắn, vĩnh viễn trung thành với hắn”. Lúc trước hoàng
thái tôn đã quyết định một lần nữa trở lại bên thái tử phi, chuẩn bị sám hối
với thái tử phi. Thế nhưng lại bị Hắc Phượng Hoàng sắp đặt sẵn một màn hoang
đường như vậy.
“Tốt lắm, điện hạ, đây mới là lựa chọn tối chính xác của ngươi”. Khóe miệng
Hắc Phượng Hoàng lộ ra nụ cười mỉm, nhẹ nhàng vỗ vai Hoàng thái tôn.
Hoàng thái tôn đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt mờ ám nhìn bộ ngực no đủ của Hắc
Phượng Hoàng hạ giọng nói: “Hắc Phượng Hoàng, ta đã lựa chọn phụ thân, nên
cũng là Thiếu chủ của ngươi. Ngươi nói ta bây giờ có thể muốn ngươi?” Có lẽ
trường hợp buông thả của thái tử phi lúc nãy đã kích thích Hoàng thái tôn,
trong mắt hắn xuất hiện một tia xuân sắc nhàn nhạt.
Hắc Phượng Hoàng miễn cưỡng nhìn thoáng qua Hoàng thái tôn, lạnh giọng nói:
“Điện hạ, ta là nữ nhân của chủ nhân, hi vọng ngươi tự trọng một ít”.
“Của phụ thân cũng là của ta thì tính sao, Hắc Phượng Hoàng. Đêm nay, ta hi
vọng ngươi có thể chủ động đến bồi tiếp ta?” Hoàng thái tôn làm ra dáng vẻ
thiếu chủ nhân.
Hắc Phượng Hoàng cười lạnh nói: “Điện hạ, ta hi vọng đây là câu nói đùa nhất
thời của ngươi, nếu không, ngươi sẽ hối hận”. Nói xong trong mắt Hắc Phượng
Hoàng hiện lên một tia sát ý.
Hoàng thái tôn không khỏi rùng mình một cái, dục vọng trong lòng lập tức tan
thành mây khói, giọng căm giận nói: “Chờ xem, sớm hay muộn ta sẽ đem ngươi từ
tay phụ thân trở lại.
“Đến lúc đó nói sau. Hiện tại chúng ta phải chạy mau, nếu để lâu sẽ bị thái tử
phi điện hạ phát hiện”. Nói tới đây, Hắc Phượng Hoàng một tay ôm Hoàng thái
tôn, giống như gà con nhấc hắn lên theo cửa sổ nhảy ra ngoài.
Thái tử phi trở lại tẩm cung, tiểu khố mới thay đã lại ướt át, chợt nghe ngoài
cửa có người truyền báo, nói là bệ hạ tới.
“Hắn như thế nào sẽ đến?” Thái tử phi vội vàng mặc tiểu khố sạch, chỉnh lí váy
áo ra cửa đón.
“Điềm nhi, khí sắc không tệ a, có phải vừa có chuyện gì cao hứng a”. Lão hoàng
đế lần này không trừng mắt đối diện như mấy lần trước, mà là trưng ra vẻ mặt
tươi cười.
“Tham kiến bệ hạ!” Thái tử phi cố nén phẫn nộ trong lòng, hô thỉnh an vạn
phúc.