Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc từ bên ngoài truyền đến.
Lưu Phong hơi xao động trong lòng thầm nghĩ, hình như âm thanh của tiểu nha
đầu Khuynh Thành.
“Tam sư tôn, hình như là Khuynh Thành, chúng ta ra ngoài xem đi?”. Lưu Phong
cười một tiếng, nói.
Nghê Thường gật đầu cùng Lưu Phong đi ra ngoài.
“Tỉ phu, ngươi ở đâu? Tỉ phu, ta là Khuynh Thành đây…”.
Hai người đi ra ngoài cửa, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng nữ hài tử khóc.
“Khuynh Thành, ta ở đây này…”. Lưu Phong ngưng tụ linh lực phát một câu đi
bốn phương tám hướng.
Rất nhanh, một đạo nhân ảnh giữa không trung bay tới, mang theo âm thanh hưng
phấn: “Tỉ phu, là ngươi thật sao? Ngươi vô sự thật tốt quá”.
Lưu Phong ngẩng đầu nhìn Khuynh Thành mới hạ xuống đất. Tiểu nha đầu, gương
mặt tươi cười còn vương không ít lệ, dáng vẻ đáng thương thực sự làm động lòng
người, cất tiếng trìu mến.
“Tỉ phu!”
Khuynh Thành lao đầu vào ngực Lưu Phong, vùi đầu khóc nói: “Tỉ phu, ta gặp một
cơn ác mộng, ta mơ thấy ngươi bị người giết. Ta nóng ruột quá, bèn nói dối tứ
sư tôn đến đây. ta tưởng rằng còn không thể gặp ngươi nữa… giờ thấy ngươi vô
sự ta mới an tâm, thật là tốt quá”.
Lưu Phong hơi nao lòng, giấc mộng của tiểu nha đầu chính là rất thực a. Đến
bản thân mình còn không nghí là bị người đâm một kiếm định giết.
“Nha đầu ngốc, chỉ vì một giấc mộng mà ngươi một mình trộm tới tìm ta. Được
rồi, ngươi làm thế nào biết ta ở chỗ này…”. Lưu Phong ôm nhẹ vai Khuynh
Thành an ủi nói: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. Không phải ta chẳng việc gì
sao”.
Khuynh Thành ngừng khóc một lát, ngẩng đầu lắc lắc nói: “Ta cũng chẳng biết
chính mình sao lại tìm tới, nhưng trong lòng ta có cảm giác, chính cảm giác ấy
đưa ta tới đây”.
“Được rồi tỉ phu, cảnh mơ kia thực là rất thật, rất thật mà. Khuynh Thành mơ
thấy ngươi bị người ta giết, nhất thời trong lòng đau đớn. Vậy là trong mơ ta
khóc…”. Nói tới đây, Khuynh Thành gạt một giọt lệ, chớp đôi mắt to tình tứ
hỏi: “Tỉ phu, ta khóc sưng mũi ngươi sẽ không cười ta chứ?”.
“Như thế nào vậy, nha đầu ngốc, ta yêu thương ngươi còn không kịp”. Lưu Phong
vuốt nhẹ tóc Khuynh Thành, trong lòng mơ hồ có chút cảm động.
Nghê Thường cũng âm thầm lấy làm lạ, giấc mơ của Khuynh Thành hoàn toàn giống
thực, hơn nữa nàng lại còn có thể theo cảm giác mà tới đây, thật là không thể
tin được.
Phải biết rằng Nghê Thường cùng Thu Sương có thể tìm tới đây, trước đã biết
Lưu Phong ở thần xã, sau đến gần mới nhận ra khí tức (hơi thở) Lưu Phong mà
đến.
Tuy nhiên, với tu vi của Khuynh Thành mà đòi hỏi cảm ứng được khí tức Lưu
Phong, thực là không có khả năng. Vì vây, Nghê Thường mới cho là chuyện này
hơi kì dị.
“Chào Tam sư tôn!” Khuynh Thành thấy Nghê Thường gần đấy vẫn nhìn mình, thấy
hơi vô ý, vội đẩy Lưu Phong ra đến vấn an Nghê Thường.
Nghê Thường hơi mỉm cười đi tới, nhẹ giọng nói: “Khuynh Thành, thật là khổ cho
ngươi quá”.
Khuynh Thành ngượng nghịu cười cười: “Bị các ngươi chứng kiến khóc sưng mũi,
các ngươi nhất định cười ta… tỉ phu, ngươi không thể cười ta”.
“Tam sư tôn, ngươi cũng không thể cười ta”. Nói xong Khuynh Thành quay lại
Nghê Thường, lèlưỡi đáng yêu làm mặt quỉ.
“Phong nhi, ta gặp Đình Nhi, nàng đưa ta…” Nghê Thường chuẩn bị đưa Lưu
Phong lá thư mà Đình Nhi giao cho nàng. Vừa mới nói nửa câu thì giữa không
trung vọng đến tiếng của Liễu Thu Sương: “Ha ha, lại một người vợ của cháu ta
đến hả?”.
“Ha ha, vị này đúng là vợ tiểu chắt a, đáng yêu quá”. Nói xong, Thu Sương cùng
Phỉ Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt ba người.
“Ngươi là?” Khuynh Thành cảnh giác nhìn Thu Sương, hoàn toàn coi là tình địch
tiềm năng của mình. Tiểu nha đầu gà mờ không để ý câu nói vợ tiểu chắt.
Thu Sương hừ một tiếng, cười nói: “Tiểu nha đầu, có đúng là ngươi coi ta là
tình địch? Đừng lo, ta là di nương của Phong nhi”.
Khuynh Thành nhận thức được, gật gật đầu. Sau đó lại lắc đầu: “Không có, không
có. Chào di nương”. Khuynh Thành biết tiểu sử Lưu Phong, bản lĩnh không tệ, dù
không biết di nương của hắn vẫn cung kính kêu một tiếng.
“Ha ha, xem ra ta vẫn còn vốn đây, chừng này tuổi mà vẫn làm tiểu nha đầu hiểu
lầm thành tình địch, thật là có ý tứ a”. Thu Sương dường như có chút đắc ý.
Quay đầu lại, nàng cẩn thận đánh giá Lưu Phong vài lần, mỉm cười: “Ngươi chính
là Phong nhi a? Quả nhiên cũng có vài phần phong thái Thi Kì muội của ta”.
Nghe được đối phương có thể nói đúng tên Lam Thi Kì, Lưu Phong không còn ngờ
gì nữa vội cung kính nói: “Phong nhi ra mắt di nương”.
“Ân, hảo hài tử, nhanh để di nương ngắm kĩ ngươi”. Thu Sương nói, bận rộn kéo
tay Lưu Phong, cẩn thận ngắm nghía hắn.
Lưu Phong bị ánh mắt nóng rực của Thu Sương chiếu, có vẻ lúng túng, nhưng lại
không muốn nói gì. Bình sinh, lần đầu tiên hắn bị nhìn đến phát ngượng.
Thu Sương nghiêm túc ngắm kĩ Lưu Phong vài lần mới buông tay: “Hảo hài tử, di
nương giờ mới nhìn ngươi tổng thể. Nếu Thi Kì muội biết tình hình hiện nay của
ngươi, thì dưới suối vàng cũng vui”.
“Ngươi theo ta lại đây, có một số việc ta phải nhắc nhở cho ngươi, không cho
ngươi cãi”. Thu Sương lại kéo tay Lưu Phong, hai người cùng nhau trong nháy
mắt rời thần xã.
“Phong nhi, thư?” Thấy Lưu Phong cùng Thu Sương biến mất, Nghê Thường không
kịp làm gì khác là cầm lá thư nọ đứng lên.
“Phong nhi, ngươi có biết mẫu thân ngươi chết như thế nào không?” Thu Sương
dừng Lưu Phong lại chăm chú hỏi.
Lưu Phong hít sâu một hơi giận dữ nói: “Nghe cha nói, mẫu thân bị sư môn bức
tử, di nương yên tâm cừu hận này sớm muộn ta cũng quay lại tìm tiên linh môn”.
Thu Sương nghe vậy âm thầm gật đầu: “Ân, hảo hài tử, ngươi có thể nghĩ vậy, ta
thật cao hứng. Nhưng mà ta nói cho ngươi hay, cái chết của Thi Kì muội thực ra
không liên quan đến sư môn. Nàng bị sáu vị đại tuần thiên sứ đứng đầu là Bạch
Huyền Y bức tử.
“Bạch Huyền Y? Lục đại tuần thiên sứ?” vẻ mặt Lưu Phong khó hiểu, thêm vào nỗi
sợ bất ngờ. Như vậy theo Thu Sương nói câu chuyện năm đó có ẩn tình.
Sáu vị đại tuần thiên sứ là do tiên giới chọn từ tinh anh của tiên linh môn,
tạo thành sứ giả bảo vệ nhất giới chính nghĩa. Tu vi bọn họ đều vượt qua thiên
nhân hậu kì, nhất là Bạch Huyền Y. Người này tài cao ngất trời, một thân tu vi
đã đạt tới tiên nhân thủy bình. Năm đó hắn theo đuổi mẫu thân ngươi, sau thấy
mẫu thân ngươi cùng cha ngươi kết đôi. Nhất thời thẹn quá hóa giận, đem chuyện
mẫu thân ngươi nói cho Liễu sư môn, mà còn giả danh nghĩa sư môn chế tài mẫu
thân ngươi. Lúc đó mẫu thân ngươi không xét kĩ mọi chuyện, tin là thật. Để đảm
bảo an toàn cho phụ thân ngươi mà cam lòng lấy cái chết tạ tội…” Nói đến
đây, Thu Sương giọng căm hận nói: “ta sau này mới biết biết được, nếu không ta
nhất định không để cho âm mưu ngụy quân tử được hoàn thành”.
“Phong nhi, nguyên ý tứ của Thi Kì muội là không muốn cho ta gặp ngươi, không
muốn cho ngươi biết nguyên nhân cái chết của mẫn thân ngươi. Nhưng tình hình
bây giờ có biến, không biết từ đâu Bạch Huyền Y có được tin tức. Biết được sự
tồn tại của ngươi, hắn đang tìm ngươi khắp nơi, chuẩn bị gia hại ngươi. Vì
thế, ta mới phải làm trái di nguyện mẫu thân ngươi, lén xuống núi tìm ngươi,
hơn nữa trợ giúp ngươi một ít công lực…”. Thu Sương rất chăm chú nói: “Bạch
Huyền Y biểu hiện bề ngoài là quân tử khiêm nhượng, tại tiên linh môn có vị
trí và thanh danh cực cao. Nhưng trên thực tế là người bảo thủ, độc ác (tâm
ngoan thủ lạt), không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Nếu lần này hắn biết rõ về
sự tồn tại của ngươi, không giết được ngươi chắc chắn không bỏ qua. Cũng may
thiên cơ về ngươi bị che lấp, không rõ ràng. Hắn nhất thời không cách nào tìm
được ngươi vì thế ngươi vẫn còn thời gian. Tuy nhiên tại tu chân đại hội, hắn
dám chắc có khả năng tìm được ngươi. Cho nên trước tu chân đại hội, ngươi phải
nỗ lực nâng cao tu vi của ngươi. Về tình hình tu vi của ngươi Bạch Khiết đã
nói với ta. Bây giờ ta đặt cho ngươi mục tiêu đến trước kì tu chân đại hội
phải tu thành thất nguyên anh tương đương tu thành thái âm thất tinh huyền.
Tới lúc đó, ta sẽ truyền cho ngươi phép trấn sơn của tiên linh môn là Tổ long
Thất tinh huyền. Chỉ khi ngươi tu thành Tổ long Thất tinh huyền đệ nhất thiên
đình, thì ngươi mới có thể cùng Bạch Huyền Y quyết đấu”.
Lưu Phong nghe vậy lập tức biến sắc, sớm biết rằng bản thân mình sẽ gặp phiền
toái, nhưng mà không nghĩ tới đối thủ của mình lại là một người có thể tồn tại
sánh cùng tam giới (thiên địa nhân)-bất tử tiên nhân.
Thu Sương dường như nhìn thấy sự căng thẳng của Lưu Phong, mỉm cười nói an ủi:
“Đừng lo, sự tình có lẽ không xấu như ngươi tưởng tượng đâu. Có ta giúp đỡ thì
ngươi tu thành thất anh cũng không phải cái gì khó. Hơn nữa, ta cũng sẽ không
khoanh tay đứng nhìn. Bạch Huyền Y ở tiên linh môn thế lớn, di nương ngươi
cũng không buông tha, hắn không muốn bị mất mặt nên ta cũng không sợ hắn.
“Phong Nhi, ngươi chỉ cần cố gắng là được, mọi thứ có ta, di nương không để
cho ngươi phải chịu khổ. Nhưng mà có một điểm ngươi phải nhớ kĩ, từ hôm nay
trở đi, ngươi phải nỗ lực trăm phần trăm”. Thu Sương lại dặn dò một tiếng.
Lưu Phong hít một hơi, âm thầm chắt lưỡi, bộ dạng của di nương dường như rất
lợi hại. Nghe khẩu khí của nàng thì hình như không hề e ngại Bạch Huyền Y kia.
Chẳng lẽ tu vi nàng cũng đã đạt tới mức bất tử tiên nhân.
“Tiểu quỉ đầu, chớ nghĩ lung tung, thân phận chân thật của ta bây giờ còn chưa
thể nói rõ cho ngươi, tương lai ngươi sẽ biết”. Thu Sương dịu dàng nói: “Hiện
tại, ngươi chỉ cần biết ta là di nương ngươi là được”.
“Phong nhi, có chuyện rất kì quái, di nương ngươi vốn tinh thông chiêm tinh
thuật, vậy mà cũng trước sau đều không thể suy đoán chính xác thiên cơ của
ngươi. Hơn nữa, người hình như có kiếpngoại nhân, dường như ngươi đã gặp một
chuyện kì ngộ nào đó. Hơn nữa, sự tình của Đình Nhi và ngươi hình như có chút
tương tự, thiên cơ của các ngươi đều có cái gì đó che khuất. Cuối cùng ta nghĩ
rằng các ngươi có vẻ không phải người ở thế giới này… chẳng qua như vậy cũng
tốt, không bị đại kiếp quấy nhiễu, ngươi quan tâm tu luyện đối phó Bạch Huyền
Y.
Nghe Thu Sương nói, Lưu Phong âm thầm kinh hãi, nhất là câu nói các ngươi
dường như không phải người thế giới này, đã làm cho Lưu Phong khiếp sợ.
“A, di nương nói đùa, ta sao lại không phải người thế giới này?”. Lưu Phong
dùng nụ cười che dấu tâm tư. Hắn không thể cho Thu Sương biết hắn chiếm thân
thể Chu Phong. Trời ạ, nếu Thu Sương biết chân tướng, liệu có thể giết mình vì
Chu Phong báo thù.
“Ta đoán mà thôi, chẳng qua là thiên cơ của ngươi cùng Đình Nhi quả thật bị
che giấu đi”. Thu Sương cười nói: “Thiên ý khó lường!”. Về mặt tu vi Thu Sương
bây giờ mặc dù còn hơn ngày đó, còn có thân thể quỉ tiên ủy nhiệm của thái tử.
Nhưng là với hiểu biết về mặt linh hồn thì nàng không theo kịp thái tử. Hơn
nữa, linh hồn Lưu Phong bây giờ đã dung hợp hoàn mĩ đối với thân thể, cho nên
căn bản là Thu Sương không nhìn ra có gì dị thường ở Lưu Phong.
“Đình Nhi?” Lưu Phong hai lần nghe được Thu Sương nhắc tới Đình Nhi, trong
lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Nguyên bản hắn không thuộc về thế giới này,
cho nên thiên cơ bị che giấu. Nói cho cùng hắn không thuộc phạm vi thiên kiếp,
cũng là chuyện có nguyên do. Còn Đình Nhi, nàng là đệ tử chính thức thứ tám
của huyền tâm chánh tông.
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ Đình Nhi cũng là người xuyên thời đại?” Lưu Phong lớn
mật nghĩ.
“Không có khả năng a!”.
Lưu Phong nhanh chóng bác bỏ phỏng đoán của mình. Trong cuộc sống kiếp trước,
hắn dường như không cảm thấy được Đình Nhi có cái gì đó dị thường.
“Quên đi, đợi khi nào gặp nàng thì sẽ cẩn thận hỏi nàng một chút”. Lưu Phong
cũng không phải người cố chấp, nếu không nghĩ ra được thì khi có cơ hội hỏi
lại.
Chính là âm dương lẫn lộn, kì thật nếu Nghê Thường đem lá thư của Đình Nhi
giao cho Lưu Phong, thì hơn phân nửa hắn đã đoán ra thân phận chân thật của
Đình Nhi.
“Phong Nhi, ngươi có tâm sự?” Thu Sương nhìn thấy thần sắc khác thường của Lưu
Phong, ân cần hỏi.
“Không có gì, ta bỗng nhiên nghĩ tới Đình Nhi, ta đã không nhìn thấy nàng mấy
hôm nay, cũng không biết nàng bây giờ như thế nào?”
Thu Sương mỉm cười: “Ngươi yên tâm, trước ta đã gặp Đình nha đầu. Nàng bây giờ
tốt lắm. Ta giúp nàng tu thành nguyên anh, hơn nữa lại truyền cho nàng cửu
thiên thất tinh huyền. Sau này các ngươi nhất định là một đôi thần tiên quyến
lữ.
Khi trở về, hai người chứng kiến Nghê Thường cùng Khuynh Thành đang hành hạ Vô
Hoa chết khiếp. Phỉ Nhi đứng bên cạnh, tuy trong lòng thầm nghĩ xin cho Vô
Hoa. Nhưng lại nghĩ tới một kiếm đâm Lưu Phong, trong lòng tức giận không
thôi. Lòng giằng xé, nàng bỏ mặc không lên tiếng, quay đầu đi. Mắt không thấy,
tim không đau.
“Tỉ phu, di nương, các người tới”. Khuynh Thành giống như tiểu tinh linh, rúc
đầu vào ngực Lưu Phong nũng nịu nói: “Tỉ phu, ta muốn giết cái loại đại bại
hoại này. Theo tam sư tôn nói, hay là cho hắn một kiếm”. Mặc dù còn đang làm
nũng, nhưng ngữ điệu Khuynh Thành vẫn tràn đầy sát khí.