“Hà hà, kì thật chuyện tình Phong nhi ta đều biết”. Bạch Khiết thần bí khó
lường nói: “Các ngươi có thể cũng không biết nữa. Mấy năm nay ta cùng Phong
nhi đều ở một chỗ, hơn nữa cho đến giờ cũng không từng có phân tách”.
“Nhân thể nói cho ngươi biết một cái bí mật, lúc Phong nhi cùng Tứ muội ngươi
làm cái chuyện tình đó, ta chính là ở hiện trường quan sát… hắc hắc”. Bạch
Khiết hình như muốn thay đổi không khí, cố ý tiết lộ ra một cái bí mật như
vậy.
Nghê Thường nghe vậy, sắc mặt có chút đỏ ửng: “Ngươi như thế nào có thể rình
coi người ta làm cái kia…” Nói xong lời cuối, Nghê Thường đỏ mặt, vội vàng
ngậm miệng lại.
Bạch Khiết cười nói: “Đã thế ngươi và ta sớm muộn đều là người một nhà, có một
số việc ta cũng không gạt ngươi. Kì thật, ta sống nhờ ở bên người Phong
nhi…”. Bạch Khiết đem thân phận đích thực của mình nói cho Nghê Thường không
chút gjấu diếm. Rõ ràng kế hoạch do Thu Sương vạch ra đã coi như một thành
công. Trong tiềm thức, Bạch Khiết đã muốn tự nhận thức mình là nữ nhân Lưu
Phong. (ND bất chiến tự nhiên thành, tốt quá ha)
Nghê Thường nghe xong Bạch Khiết kể ra, liền đối với nàng tràn đầy ngưỡng mộ
và đồng cảm, căm tức biến mất.
“Nếu ngươi không ngại nói, sau này ta liền coi ngươi như tỉ tỉ đi?”. Luận
tuổi, luận tu vi, thân phận, Bạch Khiết đều là tiền bối Nghê Thường. Cho nên,
gọi tỉ tỉ là chuyện hợp lẽ thường tình.
“Hà hà, cứ quyết định như vậy đi, Nghê Thường muội muội”. Bạch Khiết mỉm cười.
“Nghê Thường muội muội, hình như tiểu tình nhân phải thu công. Ta về trước một
chút, thời gian tiếp theo sẽ để lại cho ngươi cùng tiểu tình nhân rồi”. Nói
xong nàng liền hóa thành đạo bạch quang trốn vào khỏa tam phân quy nguyên đan
ở cổ Lưu Phong. Tuy nàng bây giờ đã tam nguyên hợp nhất, nhưng vẫn có thể cùng
nhau sinh hoạt tại tam phân quy nguyên đan như trước. Có điều thân thể nàng
bây giờ đã thành người thật, lại là nửa thần linh. Tuy rằng còn kém so với
Tiểu Linh nhi do linh thể trời sinh, nhưng vẫn là không tồi.
“Phong nhi, đồ xú tiểu tử này quả thực là diễm phúc tề thiên a!” Nghê Thường
dường như có phần cảm khái. Nàng thật sự không thể tưởng tượng được làm sao mà
ngay cả nữ nhân như Bạch Khiết cũng thích Lưu Phong. (ND nhất cự li nhì cường
độ, không thành mới lạ, he he)
Khi Lưu Phong thu công tỉnh lại, Nghê Thường đang lẳng lặng đứng ở cửa sổ quay
lưng về hắn ngóng nhìn bầu trời trăng rằm. Thân hình thướt tha thùy mị, xinh
đẹp không gì sánh.
Bỗng dưng Nghê Thường hơi hơi thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Mặc kệ nói như thế
nào, xú tiểu tử Phong nhi này còn làm cho người ta thích”.
Lưu Phong vừa vặn nghe được những lời này, mỉm cười, thi triển thất tinh bộ
lặng lẽ xuất hiện phía sau Nghê Thường, lớn mật từ sau lưng nàng mà nắm lấy
chỗ mềm mại trên thân thể: “Tam sư tôn, ngươi cũng nhận ra ta đích thực là
người hấp dẫn a. Ha ha, kì thật ta cũng cảm thấy được như vậy”.
Nghê Thường không hề phòng ngừa bị Lưu Phong ôm vào ngực. Thân hình run bắn
lên lại có chút vô lực. Như nỗi mong mỏi trong lòng hắn, Nghê Thường ngửng mặt
cười. Hai tròng mắt trong suốt thâm thúy dừng ở hắn, trong ánh nhu tình lờ mờ
ẩn dấu nỗi xót xa. Hai người cứ gần kề như vậy. Nhìn đôi môi anh đào đỏ tươi
ướt át mềm mại của Tam sư tôn cong lên, trong Lưu Phong một niềm khoái cảm vô
cớ nổi lên.
Trên mặt Nghê Thường hiện lên nét đỏ ửng rung động lòng người. Cảm nhận được
khí tức nam tử của Lưu Phong, trống ngực cũng vô cớ đập nhanh hơn rất nhiều,
trong lòng thậm chí có cỗ cảm giác khác thường.
Nàng vội vàng nhẹ nhàng đẩy Lưu Phong ra, từ trong ngực hắn mà thoát ra.
Sau đó, Nghê Thường thản nhiên cười nói: “Ngươi không sao chứ?”.
Tam sư tôn vẫn còn thẹn thùng. Lưu Phong cười hắc hắc nói: “Tam sư tôn, ta
không sao. Hiện giờ thương thế đã thuyên giảm. Hơn nữa, được vị tiền bối kia
tương trợ, nguyên anh của ta tựa hồ có chút biến dị, so với trước kia càng
cường đại hơn”.
“Phong nhi, vị tiền bối kia là di nương của ngươi”. Nghê Thường đem thân phận
Thu Sương đại khái nói một chút.
Lưu Phong âm thầm ngạc nhiên, không nghĩ tới lão mụ chính mình lại có lại có
tỉ tỉ lợi hại như vậy, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn a.
“Đúng rồi, tam sư tôn, di nương Thu Sương là người sao?”. Lưu Phong rất muốn
gặp Thu Sương. Xem ra vị tiên tử tiên linh môn rốt cuộc là một người như thế
nào.
“Nàng mang theo Phỉ Nhi đi ra ngoài, phỏng chừng lát nữa cũng không trở lại.
Ngươi vừa mới thu công, không bằng trước hãy nghỉ ngơi một lúc đi?”. Nghê
Thường thản nhiên nói
.
“Tam sư tôn, ngươi vẫn còn tức giận sự tình Tứ sư tôn sao?” Lưu Phong nghiêm
túc hỏi han.
Nói đến chuyện này, Nghê Thường còn có chút áy náy: “Phong nhi, chuyện kia là
ta không đúng. Ta không nên tức giận chuyện ngươi cùng Tứ sư tôn. Tứ sư tôn
đối với ngươi một mảnh tình thâm, tương lai ngươi không thể cô phụ nàng. Nếu
không, ta muốn thu thập ngươi”.
Lưu Phong thật sự gật đầu nói: “Tam sư tôn yên tâm, Phong nhi đối với nữ nhân
chính mình đều là thiệt tình, tuyệt đối sẽ không làm cho các nàng chịu nửa
điểm ủy khuất”.
Ngừng một chút, Lưu Phong đột nhiên đến trước Nghê Thường, nghiêm mặt nói:
“Tam sư tôn, hôm nay có việc ta phải nói đối với ngươi. Ta yêu ngươi!”.
Nghê Thường nghe vậy, có phầnkhông biết làm sao, đương nhiên trong lòng cũng
mơ hồ cảm thấy có chút cảm giác ngọt ngào.
“Tam sư tôn, ta đối với ngươi là yêu thực lòng mà. Ta hi vọng ngươi có thể
tiếp thu tình yêu của ta đối với ngươi!”. Nói xong Lưu Phong lớn mật giữ Nghê
Thường, con ngươi tha thiết nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng xinh tươi kia.
Lưu Phong bất chợt có cỗ xúc động, nghĩ muốn hảo hảo hôn thử đôi môi đỏ mọng
của sư tôn.
Đúng thời điểm miệng của hắn có thể bao trùm cái miệng nhỏ nhắn của nữ nhân,
Nghê Thường tại chỗ đẩy Lưu Phong ra. Vẻ mặt có chút u oán, lại có chút thẹn
thùng.
Lưu Phong sợ run, hắn không nghĩ tới ở tình huống như vậy sẽ bị Nghê Thường cự
tuyệt.
Chẳng lẽ nàng vẫn còn tức giận?
Nghĩ tới đây, Lưu Phong hơi đau lòng. Hắn biết Nghê Thường có quyền tức giận,
nếu đổi là hắn, hắn cũng không hi vọng chính người mình yêu lại hảo hảo với
nhiều người cùng một chỗ.
Nếu nói hắn lựa chọn trong lúc đó tại Nghê Thường cùng phần đông nữ nhân, hắn
chỉ có thể nhịn đau mà rời Nghê Thường. Cũng không phải nói Lưu Phong không
nghĩ vì một cây mà bỏ rừng. Mấu chốt là trong lòng hắn đã có số đông các nữ
nhân hắn yêu, hắn không có cách nào mà bỏ đi.
“Tam sư tôn, thực xin lỗi, là ta làm thương tổn ngươi”. Lưu Phong nói một câu,
buông Nghê Thường ra. Chính là chỉ một trái tim nên hắn đau rất đau. Nghê
Thường cùng các nữ nhân khác bất đồng, Lưu Phong đối với nàng trước sau tồn
tại một cỗ cảm giác. Hắn không muốn gượng ép, chỉ hi vọng mọi thứ thuận theo
tự nhiên.
Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Lưu Phong, trong lòng Nghê Thường tựa hồ đau đớn
một chút. Đột nhiên, nàng ôm lấy thân mình Lưu Phong, nhẹ giọng khóc nói:
“Phong nhi thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngươi có thể cho ta một ít thời gian
không? Ta nghĩ, ta đã muốn tiếp nhận là người yêu của ngươi, chính là tâm lí
từ chối vẫn còn. Ta nghĩ, ta còn cần một ít thời gian.
“Tin ta, ta cũng yêu ngươi… Chính là ta tưởng tượng đến cùng nhiều nữ nhân
chia xẻ ái tình ngươi, trong lòng còn có chút khó chịu. Phong nhi, lòng của ta
thực sự khó chịu. Ta cam lòng hiện tại sẽ chết đi, chứ không chịu nỗi thống
khổ như vậy dày vò…”. Nghê Thường vốn tưởng khúc mắc của mình đã hoàn toàn
mở ra. Nàng nghĩ nàng đã muốn thực sự chấp nhận hoa tâm Lưu Phong. Nhưng xem
ra hiện tại sâu trong nội tâm nàng vẫn còn đang có một tia kháng cự.
Lưu Phong lẳng lặng nhìn nàng, chịu đựng nàng không ngừng rơi lệ nỉ non.
Đối với chuyện như vậy, hắn đành bất lực.
“Phong nhi, tin tưởng ta, ta là người yêu ngươi”. Nghê Thường lại lần nữa tỏ
vẻ tâm ý mình với Lưu Phong.
Từ trong ánh mắt nàng, Lưu Phong thấy được nội tâm nàng giãy giụa, âm thầm thở
dài một tiếng, trong lòng nhủ không được khó chịu. Nghê Thường với hắn mà nói
đúng là không xin lỗi. Nhưng mà hắn cảm thấy được, chân chính mà nói người xin
lỗi hẳn phải là hắn.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lưu Phong đưa tay nâng má Nghê Thường, giúp nàng
lau giọt lệ nơi khóe mắt. Nhìn nàng xinh đẹp mà con ngươi chân thành, ôn nhu
nói: “Tam sư tôn. Kì thật hết thảy đều là ta sai!” Dứt lời hắn cúi đầu. Miệng
kia đi tới nhẹ nhàng hôn lên môi anh đào đỏ tươi.
Nghê Thường lần này cũng không có kháng cự, chính là thân hình cũng có chút
run rẩy. Với đôi mắt xinh đẹp sáng ngời kia, bỗng trợn tròn, hiện lên một tia
thẹn thùng, một tia ngọt ngào. Gò má ban đầu trắng nhợt vì khóc thương tâm,
cũng nổi lên phiến hồng phơn phớt.
Phút chốc đó, Lưu Phong ngây người, nào đâu là Tam sư tôn, thuần túy là gò má
ửng đỏ đích thị đại tỉ tỉ hàng xóm.
Đại não Nghê Thường tựa hồ trống rỗng. Nàng không nghĩ tới cùng Lưu Phong tiếp
xúc nhanh như vậy, đột nhiên như vậy. Vui sướng, thẹn thùng, kinh hoảng… mọi
tư vị đồng thời nảy lên trong lòng.
“Tam sư tôn, miệng của ngươi thật ngọt!”. Rất lâu sau đó Lưu Phong vẫn chưa
rời miệng.
Nghê Thường một trận ngạc nhiên, đối mặt sự ca ngợi của Lưu Phong, nàng không
biết nên nói cái gì.
Khóe miệng Lưu Phong thản nhiên tươi cười nhếch lên một chút, hắn vươn tay,
nhẹ nhàng vuốt mái tóc nữ nhân vài cái, cười nói: “Tam sư tôn, hôn môi có thể
làm nữ nhân trở nên càng thêm xinh đẹp. Nhưng kĩ xảo của người dường như có
chút kém cỏi. Ta hi vọng trong cuộc sống tương lai có thể tự mình hướng dẫn
ngươi đi hôn môi nam nhân như thế nào. (ND có ai cần gia sư miễn phí ko).
Đương nhiên, nam nhân cụ thể này chính là bản thân tại hạ.
Nghe cách nói gần như vô sỉ của Lưu Phong, Nghê Thường vừa ngượng vừa tức. Nắm
tay bắt đầu siết chặt, suy nghĩ có phải hay không bày ra dáng điệu sư tôn,
giáo huấn tiểu tử vô sỉ này một chút. Cướp đi nụ hôn chính mình, cư nhiên còn
chẳng biết xấu hổ, nói kĩ thuật chính mình kém cỏi…
“Tam sư tôn, kĩ xảo hôn của ngươi tuy rằng kém cỏi, nhưng là ở thời điểm hôn
môi, ta lại cảm nhận được chân tình của ngươi biểu lộ. Trong nháy mắt đó,
dường như tiến vào thế giới tình cảm của ngươi, ta tựa hồ cảm nhận được tình ý
của ngươi đối với ta…” Lưu Phong thản nhiên cười nói: “Tam sư tôn, ta biết
trong lòng ngươi còn có chút bài xích đối với hoa tâm của ta. Ta biết, đây là
cái sai của ta. Nhưng là ta lại không thay đổi được cái gì, ta không có khả
năng rời bỏ các nàng. Lúc này, ta nói thành thực xin lỗi, hi vọng ngươi có thể
bỏ qua… Kì thật ta biết, ta là một nam nhân hỗn đản, thậm chí có chút vô sỉ.
Nhưng cũng có một số việc, ta cũng vô lực thay đổi, không có biện pháp a.
Chính ta lớn lên khí đẹp trai, mị lực lớn, luôn được nữ nhân ưu ái. Hơn nữa,
ta là người tâm địa thiện lương, không biết cách cự tuyệt được nữ nhân yêu.
Không có biện pháp, đành phải chính mình rơi vào bể yêu đương nữ nhân. Tam sư
tôn, ta hiện không có thuốc nào chữa được, ta nhất định làm thật tốt hoa tâm
nam nhân…”. (đáng hoc, đáng học)
Nghê Thường nghe xong lời nói Lưu Phong, dở khóc dở cười. Thâm tình chân
thành, còn tưởng là cái gì tâm tình, kết quả là càng nghe càng thái quá. Xú
tiểu tử, rõ ràng là nêu chiêu bài chính mình, dát vàng chính mình, lấy hoa tâm
chính mình mà kiếm cớ.
Làm hoa tâm thật là tốt nam nhân, may mà hắn còn có thể nói ra được lời.
“Xú tiểu tử, ngươi hôn môi ta, còn nói ra những lời vô sỉ tự kỉ như vậy, ta
nhất định phải giáo huấn ngươi…”. Nghê Thường mân mê cái miệng nhỏ nhắn,
trong lòng oán hận nghĩ đến.
Tại thời điểm nàng định phát ra quyền đầu, Lưu Phong còn nói.
“Tam sư tôn, nếu ngươi thực sự không thể nhận… ta chỉ có thể nói rằng thật
có lối, thực xin lỗi, ta thực sự thật có lỗi. Ta hi vọng ngươi có thể gặp được
một nam nhân chân chính của ngươi, ta chúc phúc ngươi”. Nói tới đây, sâu xa
trong con mắt Lưu Phong tựa hồ hiện lên một đạo nước mắt.
Nói nước mắt kia làm cho trong lòng Nghê Thường có một hồi đau đớn không nguồn
gốc.
“Phong nhi…” chút bất tri bất giác, ánh mắt Nghê Thường cũng hơi mờ mịt. Lưu
Phong thực sự sẽ giận nàng sao? Bây giờ ta có nên tỏ thái độ với hắn. Nói có
thể chấp nhận.
“Phong nhi, kì thật ta…” Nghê Thường đang muốn nói chuyện, lại bị Lưu Phong
lấy tay che lên môi nàng, nhẹ giọng nói “Tam sư tôn, hiện tại không nên nói,
cái gì cũng đều không nói… Ta hi vọng chúng ta đều có thể bình tĩnh một thời
gian, chờ ngươi nghĩ thông suốt, hạn định tới thời điểm quyết tâm thời nói ta
biết. Mặc kệ ngươi trong tương lai làm ra dạng quyết định gì, tam sư tôn, ta
đều tôn trọng. Cho dù ngươi là sư tôn của ta, còn là thê tử của ta, ta đều
muốn nói cho ngươi, trong lòng ta ngươi là nữ nhân quan trọng nhất…”
“Tam sư tôn, ta biết, ngươi nghĩ muốn chính mình bình tĩnh một hồi. Ta trước
đi ra ngoài”. Nói xong Lưu Phong lắc mình đi ra ngoài.
Nghê Thường trừng mắt nhìn Lưu Phong, chỉ cảm thấy bóng dáng hắn thật cô đơn.
Rất lâu sau, Nghê Thường tựa hồ mới phản ứng lại, giơ nắm tay giận dữ nói: “Xú
tiểu tử, ta còn không giáo huấn ngươi đâu, nhưng thật ra để lại lần sau… Lần
sau, ta nhất định giáo huấn ngươi”.
Đến lúc bình minh, Thu Sương cùng Phỉ Nhi vẫn không trở về. Nghê Thường cùng
Lưu Phong lại gặp nhau cùng một chỗ. Có lẽ vì nguyên nhân nụ hôn kia, cùng lúc
hai người xuất hiện một ít xấu hổ. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí có
chút khác thường.
Vốn là Nghê Thường còn muốn gặp mặt lần sau lần sau thì giáo huấn hắn một
chút. Nhưng nàng bây giờ trước mặt Lưu Phong lại không có dũng khí.
“Tỉ phu? Tỉ phu, ngươi ở đâu?”.