Hi Du Hoa Tùng – Chương 724: Bạch Khiết tam nguyên hợp nhất – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 724: Bạch Khiết tam nguyên hợp nhất

Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lo âu của Phỉ Nhi và Bạch Khiết, Thu Sương mỉm cười trừ
bỏ cấm chế đối với các nàng: “Các ngươi đều là nữ nhân Lưu Phong sao?”.

Phỉ Nhi đã biết bản lĩnh Thu Sương, cũng biết nàng sẽ không làm hại Lưu Phong.
Đối với thân phận của nàng đã tin bẩy tám phần, vội vàng nhu thuận kêu lên:
“Di nương!”

.

Thu Sương nghe vậy, cười hắc hắc đi tới kéo tay Phỉ Nhi khích lệ nói: “Ha ha,
không sai, tiểu nha đầu mồm miệng thực ngọt ngào. Đây, cho ngươi bình bổ
nguyên đan cùng ngự kiếm quyết”. Thu Sương phát hiện nàng này phúc duyên nông
cạn cho nên cũng không cho nàng cửu chuyển linh nguyên đan cùng cửu thiên tinh
bí quyết. Chẳng qua dù là bổ nguyên đan và Ngự kiếm quyết thì ở thế giới này
đều là cực phẩm trong cực phẩm. Phải biết rằng lúc Thu Sương rời tiên linh
môn, đã dùng địa vị cùng thân phận tiên linh môn đi vào bảo tàng các. Đặc biệt
chiếm đoạt một trận các bảo vật của sư môn, đương nhiên tất cả đều là thứ tốt.

Phỉ Nhi dường như không biết giá trị của hai món đồ khác biệt này, nhưng mà có
thể được món quà, cũng tính là ngoài ý muốn, vội vàng cảm tạ: “Cám ơn di
nương!”.

Phỉ Nhi không rõ mặt hàng, nhưng mà Bạch Khiết lại biết nhìn đồ. Thấy hai dạng
bảo vật khác nhau nọ, nàng thật hâm mộ a. Sớm biết rằng gọi di nương mà có
tặng phẩm tốt như vậy thì nàng cũng đã kêu.

“Ha ha, bây giờ kêu còn kịp”. Thu Sương dường như nhìn ra tâm tư Bạch Khiết,
cười nói.

Bạch Khiết do dự một chút, đang muốn mở miệng gọi người, nhưng không ngờ nghe
thấy Thu Sương cười nói: “Ha ha. Không cần, nếu ngươi nguyện ý nên gọi ta một
tiếng Thu Sương tỉ đi”.

Bạch Khiết cũng không phải người khái tính, nghe nàng nói như vậy, mỉm cười
ngọt ngào kêu một tiếng “Thu Sương tỉ”.

Ngừng một chút, Bạch Khiết cẩn thận hỏi han: “Tiền bối, ngươi thực sự là di
nương tiểu tình nhân của ta sao?”.

“Không thể giả được”, Thu Sương dùng khẩu khí quả quyết trả lời.

Bạch Khiết lại hỏi: “Hắn thực sự sẽ nhanh chóng vô sự chứ?”.

“Đó là đương nhiên, ta là ai? Ta là di nương hắn a, với vết thương nhỏ thế này
làm gì mà không tính được”. Thu Sương phản ứng nói.

Phỉ Nhi nghe vậy thầm nghĩ thương tích cùng thân phận của ngươi có quan hệ gì?

“Ha ha. Các ngươi yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu”. Thu Sương còn
nghiêm túc nói: “Nói thật, vết thương nhỏ ấy với ta mà nói, thực sự không tính
là gì”.

“Ngươi là Phỉ Nhi đúng không?” Thu Sương quay đầu lại với Phỉ Nhi nói: “Ngươi
đi chăm sóc Phong nhi, không bao lâu sau hắn sẽ tỉnh lại”.

Sau đó nàng quay lại Bạch Khiết nói: “Ngươi theo ta ra đây. Ta có việc cùng
ngươi nói”.

Nói xong nàng đưa tay xuất ra một đạo thất thải hà quang, mang theo Bạch Khiết
rời đi trong nháy mắt.

Giây lát sau, hai người đã hiện ra ở một chỗ chân núi cách không xa thần xã.

“Bạch Khiết muội muội, ta có cái này cấp cho ngươi. Nhưng mà trước khi đưa lễ
vật ngươi phải đáp ứng ta một việc?” Thu Sương nghiêm mặt nói: “Ta hi vọng
ngươi vẫn có thể bảo vệ Phong nhi”.

Bạch Khiết khẽ cười một tiếng, nói: “Thu Sương tỉ, ngươi yên tâm, kì thực cho
dù ngươi không nói, ta cũng phải làm như vậy”.

“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm”. Thu Sương giải thích nói: “Ý của ta là hi vọng ngươi
có thể bảo vệ hắn suốt đời… Cho dù ngươi sau này ba khỏa hợp nhất, cũng
không rời khỏi hắn”.

Bạch Khiết nghe vậy hơi kinh hãi: “Chuyện của ta ngươi đều biết được”.

Thu Sương gật đầu nói: “Ta chẳng những biết chuyện của ngươi. Mà còn mang đến
cho ngươi một lễ vật không tưởng được. Chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta,
ta hiện liền cho ngươi”.

Bạch Khiết cũng là hiểu người, nghe nàng nói như vậy cơ hồ đã muốn nghĩ tới
kiện lễ vật kia. Nếu như đoán được, lễ vật theo lời Thu Sương hẳn là khỏa tam
phân quy nguyên đan mà nàng vẫn hằng mơ ước.

“Ta cho ngươi thời gian suy xét một chút, nhưng mà cũng không thể lâu lắm…”.
Thu Sương tựa như cám dỗ nói: “Bạch Khiết muội muội, ngoài thứ ngươi rất muốn
kia, ta còn có thể cho ngươi cửu chuyển linh nguyên đan cùng cửu thiên tinh bí
quyết… Giá trị hai bảo vật khác biệt này có lẽ ngươi nắm rõ. Không nói gạt
ngươi, nếu không phải là thê tử chính thức của Phong nhi, người khác không
được hưởng thụ đãi ngộ như vậy a. Phỉ Nhi kia ta vốn không có cấp cho
nàng…”.

“Cửu chuyển linh nguyên đan cùng cửu thiên tinh bí quyết?” Bạch Khiết hít sâu
một hơi. Ngoan ngoãn, rõ ràng chỉ như vậy mà cũng có thể lấy bảo vật cho ra,
di nương Lưu Phong quả thật quá cường hãn.

“Thế nào? Có phải động tâm hay không?” Thu Sương hắc hắc cười nói.

Bạch Khiết suy nghĩ một chút, hỏi: “Thu Sương tỉ, ta biết tâm tư của ngươi.
Ngươi muốn ta làm thê tử Lưu Phong, nói như vậy có thể bảo đảm ta tuyệt đối
trung thành. Chính là…”.

“Ngươi muốn nói cho ta, ngươi không thích Phong nhi?” Thu Sương mỉm cười nói:
“Ta tuy già vẫn nghe ngươi nói Phong nhi là tiểu tình nhân ngươi”.

Bạch Khiết thở dài một tiếng nói: “Thu Sương tỉ, trước hết ngươi để ta suy
nghĩ kĩ đi”. Tuy rằng Bạch Khiết bình thường cùng Lưu Phong có nhiều chỗ mập
mờ, thậm chí gọi hắn tiểu tình nhân. Nhưng trên thực tế trong tâm lí nàng thì
kì thật đối Lưu Phong chưa từng có loại tình cảm nam nữ đích thực. Vui chơi
cười đùa là một chuyện, sự tình hiện tại lại là một chuyện khác. Bạch Khiết
phải hảo hảo cân nhắc một chút.

Lúc lâu sau, nàng quay đầu lại đến Thu Sương nói: “Thu Sương tỉ, ta có thể đáp
ứng ngươi, nhưng là ta cũng có một điều kiện”.

“Nói nói xem?” Thu Sương cười nói.

“Lấy ba năm làm hạn định”. Bạch Khiết nghiêm túc nói: “Nếu trong vòng ba năm,
ta không thể xác thực thương yêu hắn, hi vọng ngươi có thể trả tự do cho ta?”.

Thu Sương khẽ nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút nói: “Được rồi, ta đáp ứng
điều kiện của ngươi. Có điều Bạch Khiết muội muội, ta có thể khẳng định nói
ngươi chắc chắn hoàn toàn yêu Phong nhi nhà ta. Ta đây với bói toán tướng pháp
có chút nghiên cứu, ngươi cùng Phong nhi thực có duyên phận. Có lẽ trên trời
đã xác định từ lâu, ngươi nhất định là thê tử Phong nhi.

Bạch Khiết hơi hơi kinh ngạc: “Thật vậy chăng?”.

“Ân, đúng vậy”. Thu Sương gật gật đầu.

Trên thực tế, đối với tương lai Bạch Khiết cùng Lưu Phong, Thu Sương cũng
không thể khẳng định. Bởi vì nàng càng ngày càng không thấy rõ vận mệnh Lưu
Phong. Thì ví dụ mà nói, tương lai của Bạch Khiết và Lưu Phong, tuy rằng Thu
Sương dốc toàn lực nhìn, nhưng lại có đương sự Bạch Khiết ở đây, nàng vẫn là
nhìn xem mà không rõ được.

Sở dĩ nàng đặc biệt khẳng định, chính là muốn tạo cho Bạch Khiết một cái ấn
tượng chủ định trước, cho nàng một cái tâm lí ám thị rằng nàng là thê tử Lưu
Phong.

Tin tưởng, ở đây là dạng ám chỉ tâm lí, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.

Thu Sương vì sao phải dốc sức thúc đẩy Bạch Tuyết cùng Lưu Phong.

Nguyên nhân nàng xem ra Bạch Khiết là phi thường nữ tử, sau này đối với Lưu
Phong sẽ có sự trợ giúp rất lớn.

“Bạch Khiết muội muội, ta bây giờ liền giúp ngươi tam nguyên hợp nhất!”.

Nói xong, Thu Sương theo Vân mộng trạch Huyền tâm chính tông lấy ra khỏa quy
nguyên đan thứ ba.

Nét mặt Bạch Khiết phi thường kích động: “Cám ơn Thu Sương tỉ”.

“Ha ha, người một nhà không nói hai lời, ngươi chính là thê tử của Phong nhi
nhà ta, ta sao có thể không tận tâm giúp ngươi”. Thu Sương chớp đôi mắt to,
đem đan dược kia trực tiếp dùng thất thải hà quang nhập vào trán Bạch Khiết.
Sau đó dùng linh lực giúp nàng dung hợp.

Nguyên bản thời gian dung hợp cần vài ngày. Nhưng dưới sự trợ giúp của Thu
Sương thì chỉ cần thời gian rất ngắn đã hoàn thành dung hợp. Trong nháy mắt
tam nguyên hợp nhất, trên người Bạch Khiết phát ra màu trắng ngà khí tức thần
thánh, thậm chí chiếu sáng cả tòa đỉnh núi.

Cảm nhận được linh lực thiên nhân hậu kì mạnh mẽ trong cơ thể mình, Bạch Khiết
vui vẻ dị thường. Tâm nguyện ngàn năm, hôm nay rốt cục có thể hoàn thành.

“Ha ha, không tồi. Có thể đạt tới thiên nhân hậu kì, thực sự là làm cho người
ta kinh ngạc. Bạch Khiết muội muội, làm tốt lắm. Lấy tu vi của ngươi, tương
lai ngươi nhất định đứng đầu trong thê tử Lưu Phong. Đúng rồi, khỏa nguyên đan
này ngươi nhanh chóng nuốt vào, để cho thiên kiếp khỏi tìm đến cửa…”. Thu
Sương cũng không nghĩ rằng chính mình mất chân lực thật lớn mới tạo nên cháu
dâu như vậy có thể phi thăng thành tiên.

Thu Sương cũng không muốn làm lỡ tiền đồ của mình, mấu chốt vấn đề là phi
thăng thành tiên cũng không ý nghĩa gì. Thành tiên tuyệt đối không phải như
suy nghĩ thế nhân, tiên giới cũng chính là thế nhân trong lòng vui sướng.

Bạch Khiết trước đây vẫn lo lắng vấn đề này. Tuy rằng tính toán tiếp theo của
nàng chính là đắc đạo thành tiên, nhưng dù sao vừa mới đáp ứng thỉnh cầu của
Thu Sương, mà bây giờ lại phi thăng liền thì có chút phi đạo đức a. Hơn nữa,
nàng ở thế giới này còn có một số việc chưa làm xong, trong lòng có chút bận
tâm. Không thể như vậy mà đi.

Tiếp nhận khoản đan dược màu trắng kia, Bạch Khiết không hề nghĩ ngợi liền ăn
vào.

“Ân, bây giờ ngươi an toàn, ít nhất là trong vòng trăm năm thiên kiếp không có
khả năng ứng phó ngươi”. Về chuyện tình sau khi mất thì đến lúc đó nói sau.

“Đây là cửu chuyển linh đan cùng cửu thiên tinh bí quyết”. Thu Sương dặn dò
nói: “Đừng tưởng rằng thiên nhân hậu kì là thứ nhất. Thiên ngoại hữu thiên,
nhân ngoại hữu nhân, việc tu luyện không thể lơi lỏng”.

“Ân. Đa tạ Thu Sương tỉ nhắc nhở”. Thực ra, cho dù Thu Sương không nói, Bạch
Khiết cũng rõ ràng điểm này. Vì với tu vi thiên nhân hậu kì mà nàng trước mặt
Thu Sương mà vẫn cảm nhận được áp lực nhất định. Chỉ với điểm này đủ để thuyết
minh tu vi Thu Sương tuyệt đối vượt trên nàng xa.

Hai nàng đạt được thỏa thuận, lúc trở lại thần xã Lưu Phong vẫn như trước
không có thu công. Chỉ có điều ở bên cạnh hắn lại có thêm một người thủ hộ.

“Thu Sương tỉ, như thế nào ngươi có thể bỏ mặc Phong nhi, nhỡ ra hắn bị kẻ xấu
hại thì làm sao thu xếp?” Nghê Thường tìm Thu Sương đến đây, gặp Thu Sương
liền oán trách.

“Ha ha, Nghê Thường muội muội, không phải có ngươi sao?” Thu Sương cười nói:
“Đây là Phỉ Nhi, nói vậy các ngươi hẳn là đã biết, nàng là nữ nhân Phong nhi,
có nàng tại đây sẽ không gặp chuyện không may”.

“Hừ!” Nghê Thường hừ một tiếng, đối với nữ nhân cao lệ này, nàng chính là
không cảm thấy hợp.

“Tới đây, Nghê Thường, ta lại giới thiệu một vị thê tử Phong nhi”. Thu Sương
nhiệt tình ngoắc tay nói: “Đây là Bạch Khiết”.

Sau đó nàng lại quay sang Bạch Khiết nói: “Đây là Phong nhi tam sư tôn, cũng
là thê tử tương lai của Phong nhi”.

Phỉ Nhi nghe vậy, sắc mặt có chút kinh ngạc. Lúc gặp mặt nghe Nghê Thường nói
nàng là tam sư tôn của Lưu Phong, nhưng mà không nghĩ tới thầy trò trong đó
cũng có mờ ám.

Với điều này, Phỉ Nhi chỉ có thể nói, Lưu Phong chính là sắc lang siêu cấp lớn
a.

Bạch Khiết mỉm cười, gật đầu với Thu Sương nói: “Thu Sương tỉ, kì thực ta đã
sớm nhận thức Nghê Thường muội muội”. Với Lưu Phong nữ nhân, Bạch Khiết cơ bản
đều là biết. Nàng trú trong tam phân quy nguyên đan, phần lớn thời gian nàng
đều có thể nhìn thấy nhìn thấy rõ ràng mọi thứ của Lưu Phong. Thậm chí ngay cả
khi Lưu Phong làm chuyện ấy nàng đều xem qua.

Nghê Thường sắc mặt có chút không vui thầm nghĩ, xú tiểu tử này rốt cuộc có
bao nhiêu nữ nhân. Trước kia gặp qua nàng đều cảm thấy được là có hơi nhiều,
hôm nay như thế nào vừa gặp đã lại thêm hai người mới.

“Xú tiểu tử thực hoa tâm, đến là hối hận sao mà hắn lại đẹp trai vậy” Nghê
Thường căm giận nghĩ đến trong lòng.

Thu Sương dường như nhìn ra tâm tư nàng, mỉm cười nói: “Nghê Thường muội muội,
không nói gạt ngươi, Bạch Khiết muội muội cũng là thê tử đã định trước của
Phong nhi. Các ngươi nhất định sẽ là hảo tỉ muội, lại đây, cùng nhau nắm tay
đi”.

Tuy rằng trong lòng còn có chút khó chịu, có chút không tình nguyện, nhưng
nghe Thu Sương nói vậy Nghê Thường cũng không cự tuyệt được, đành phải đi tới
cùng Bạch Tuyết bắt tay với vẻ hài hòa.

“Tốt lắm, hai vị muội muội, tương lai các ngươi đều là tay trái vai phải của
Phong nhi, ta hi vọng các ngươi chung sống hòa thuận”. Thu Sương suy nghĩ một
chút nói: “Nghê Thường, Bạch Tuyết, Phong nhi tạm thời giao cho các ngươi, ta
đem Phỉ Nhi rời đi một lúc”. Tuy rằng Phỉ Nhi phúc duyên nông cạn, nhưng Thu
Sương thấy Phỉ Nhi cùng Lưu Phong đã thuộc về vợ chồng, cho nên cũng không
muốn bên nặng bên nhẹ, lại cho nàng một ít ưu đãi.

Thu Sương cùng Phỉ Nhi đi rồi. Hiện ở lại để chữa thương Lưu Phong. Bạch khiết
cùng Nghê Thường, hai người ai cũng không nói gì, không khí có chút xấu hổ.

“Nghê Thường muội muội ta biết ngươi rõ hoa tâm Phong nhi. Có điều ngươi hẳn
biết, hắn nhất định là một nam nhân phi phàm, trên đời này không có nữ nhân
nào có thể một mình chia sẻ tình yêu với hắn. Cho nên ta khuyên ngươi vẫn là
tiếp nhận sự thực đi. Nếu không, các ngươi trong lúc đó ngày càng xa cách…
Tựa như lần trước, sự tình hắn cùng tứ muội ngươi liền làm ngươi có chút xúc
động?”. Rất lâu sau, Bạch Khiết bắt đầu phá vỡ trầm mặc.

Nghê Thường hơi kinh hãi: “Ngươi làm sao biết?”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.