“Nữ nhân của ngươi?” Minh Nhân ôm mặt đứng lên, không thể tin nổi nhìn Phỉ Nhi
tức giận nói: “Phỉ Nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói với ta rằng đây không
phải là sự thật”.
Phỉ Nhi liếc nhìn Minh Nhân (từ chối) không nói một lời.
Lưu Phong lại đi tới, ôm Phỉ Nhi vào lòng, cúi xuống thơm trán Phỉ Nhi, sau đó
lại hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi màu anh đào.
Minh Nhân thấy Phỉ Nhi không có vẻ gì cự tuyệt, sắc mặt tức thì biến động
không ngừng. Trong lòng nảy sinh hận ý vô biên.
Phỉ Nhi giống như giãy giụa một chút, nhưng mà cuối cùng lại vươn đôi tay cuốn
chặt cổ Lưu Phong, nhiệt liệt nghênh đón đôi môi Lưu Phong.
Lưu Phong cố tình kích động Minh Nhân, ngoại trừ hôn môi, đôi tay to của hắn ở
sau lưng Phỉ Nhi liên tục vuốt ve lên xuống rồi hạ tới đồn bộ.
Thân thể Phỉ Nhi trước mặt Lưu Phong đúng là luôn mẫn cảm, tuy rằng chỉ là
vuốt ve cùng hôn hít, nhưng mà cả người nàng đã bắt đầu nóng lên, miệng mũi
khi đó không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ cùng thở dốc.
“Đủ rồi, các ngươi dừng lại cho ta…” Minh Nhân đột nhiên nổi giận gầm lên
một tiếng. Nhằm hướng hai người đánh tới, nhưng đến khoảng cách một trượng đột
nhiên bị một cỗ khí tức vô hình cản trở.
“Phỉ Nhi, ta sai rồi. Nàng đừng giận dỗi nữa được không?”. Nhìn nữ nhân ban
đầu là của mình nay lại cùng nam nhân khác nồng nhiệt, Minh Nhân sắp phát
điên. Tuy là trước kia trong lòng hắn cũng không phải thực sự thích Phỉ Nhi,
nhưng cũng không hy vọng nữ nhân của mình bị người khác chiếm cứ.
Nghe Minh Nhân phẫn nộ, trong lòng Phỉ Nhi tựa hồ có cỗ khoái cảm trả thù.
Nàng nhớ rõ rằng, một lần nàng đi tìm Minh Nhân, hắn không những chẳng để ý
tới nàng mà còn tán tỉnh nữ nhân khác trước mặt mình.
“Bảo bối, muốn gì nào?”. Âm thanh dụ hoặc của Lưu Phong rót vào lỗ tai Phỉ
Nhi.
Nghe được Lưu Phong gọi mình là bảo bối, Phỉ Nhi nhất thời có chút kích động:
“Chủ nhân, sờ ta. Ta muốn ngươi vuốt ve ta…”.
Lưu Phong cười hắc hắc, tay trái gắt gao đè trên đồn bộ Phỉ Nhi, tay phải chậm
rãi chuyển từ lưng ra trước ngực nàng, thành thục nhào nặn đôi quả bạo mãn.
Trên dưới đồng thời bị kích thích, thêm vào đó là khoái cảm trả miếng, Phỉ Nhi
nhịn không được lớn tiếng rên rỉ ưỡn lên. Hai tay gắt gao ôm chặt cổ Lưu
Phong, không ngừng uốn éo thân mình, nhắm mắt đón nhận nam nhân âu yếm.
Trong lúc Phỉ Nhi điên cuồng không ngừng uốn éo thân thể, tay phải Lưu Phong
đã từ cổ Phỉ Nhi lén lút trượt tới ngực nàng. Mạnh mẽ xoa nắn song phong mềm
mại cao vút.
Phỉ Nhi bỗng thấy một cảm giác tê dại khắp mình, thân hình càng dán sát vào
Lưu Phong, tay nhỏ thậm chí sờ tới đũng quần nam nhân.
Âm thanh Lưu Phong lại nhẹ nhàng vang lên bên tai Phỉ Nhi: “Bảo bối, không
bằng bây giờ ta trêu chọc nàng một cái?”.
Phỉ Nhi hai mắt mê li, gương mặt như một mảng lửa đỏ, thở gấp nói: “Chủ nhân,
không nên ở trong này…”. Phỉ Nhi không hi vọng việc hoan ái của mình bị Minh
Nhân bất đắc dĩ này chứng kiến.
Hai người chẳng ai để ý tới ở mái hiên gian phòng phía xa, một nam nhân mặc y
phục dạ hành đang phẫn nộ nhìn hai người. Trong mắt lộ vẻ sát ý.
“Bảo bối, đi trước đi, ta nhất định đem ngươi đi đùa giỡn một phen”. Lưu Phong
đưa tay sờ soạng bên ngoài quần áo vùng hạ thân nữ nhân. Nơi đó quả thực đã có
một chút hồng thủy tràn ra.
“Ân” Phỉ Nhi vội vàng gật đầu đồng ý.
Triệt hồi bức tường khí vô hình, Lưu Phong cùng Phỉ Nhi đồng thời đi tới, nhìn
Minh Nhân cười lạnh một trận.
Minh Nhân hình như đã bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lưu Phong và
Phỉ Nhi hỏi: “Các ngươi rốt cục có quan hệ gì? Phỉ Nhi, vì cái gì mà phải làm
như vậy?”.
“Chúng ta là tình lữ!” Lưu Phong muốn giữ gìn mặt mũi Phỉ Nhi một chút.
“Hắn là chủ nhân của ta!” Phỉ Nhi ăn ngay nói thật.
Hai người trả lời mà chẳng giống nhau, vừa đủ để chứng minh quan hệ song
phương.
“Nô lệ?”Minh Nhân nghe vậy, thoạt đầu sợ run, lập tức cười to một trận: “Buồn
cười, quả thực buồn cười. Không tưởng được đường đường là công chúa Cao lệ mà
lại thành nô lệ nam nhân”.
“Tiện nhân, ta sớm biết ngươi không phải là cái gì tốt đẹp…” Minh Nhân ác
độc nói với Phỉ Nhi. Hắn quên hẳn là chính Phỉ Nhi đưa người cứu hắn thành
công.
“Nữ nhân của lão tử mà ngươi có thể vũ nhục ư”. Dù rằng Lưu Phong chưa từng
cho Phỉ Nhi sự tôn trọng, nhưng không có nghĩa là người khác cũng có thể tùy ý
sỉ nhục nàng.
Vừa dứt lời, Lưu Phong tung một cước nhằm tới đũng quần Minh Nhân. Tuy rằng
hắn đặt chân rất nhẹ, đắn đo đúng mực, nhưng vẫn là kịch liệt đau đớn làm cho
Minh Nhân kêu thảm vài tiếng.
“Nếu không muốn chết vì lời nói thì ngậm cái miệng thối của ngươi lại”. Phỉ
Nhi thấy Lưu Phong ra tay vì mình, trong bụng có vẻ sảng khoái tức thì lạnh
lùng cảnh cáo Minh Nhân.
Minh Nhân bị đánh mấy lần, dần dần bình ổn lại. Hắn có vẻ ý thức được thân
phận Lưu Phong dứt khoát không phải đơn giản như vậy. Trực giác nói cho hắn,
nam nhân này không thể chọc vào.
Hắn thậm chí thấy sát khí trong ánh mắt Lưu Phong dày đặc hơn.
“Tiểu quỷ tử, ngươi trong lòng tám phần hận ta muốn chết phải không?”. Lưu
Phong khinh thường cười nhạt: “Đừng quên, cái mạng chó của ngươi chính là lão
tử vừa mới đánh gãy chân Thiên Chiếu cứu lại. Đối với ân nhân cứu mạng, ngươi
chẳng những không cảm kích lại còn tràn ngập thù hận. Đây là thứ suy xét sự
việc kiểu gì vậy”.
Lời vừa nói ra, thân hình Minh Nhân run bắn lên. Hắn kinh ngạc nhìn Lưu Phong,
gương mặt đầy vẻ hoài nghi, hiển nhiên hắn không tin lời nói Lưu Phong. Thiên
chiếu là thần bảo vệ phù tang, một thần linh chân chính. Như thế nào mà thần
linh lại bị một người thường đánh bại? Lúc trước khi Minh Nhân ở đại điện,
thiên chiếu không gian chưa tiêu biến, tầm nhìn hầu như bị che đậy, cho nên
không thấy phép bí truyền của Lưu Phong cùng Thiên chiếu. Bởi vậy căn bản là
không tin lời Lưu Phong.
Nói chính xác, hắn không thể tin được.
Trong lòng hắn, Thiên chiếu là thần, một vị thần linh chân chính. Không có khả
năng con người đánh bại thần linh.
Phỉ Nhi tựa hồ biết tâm tư của hắn, hừ một tiếng, nghiêm túc mà nói: “Không
cần hoài nghi, lời chủ nhân đều là sự thật. Thiên chiếu quả thực bị hắn đánh
chạy”. Kì thật, Thiên chiếu bị Bạch Khiết cùng Lưu Phong hợp lực đánh bại, còn
Phỉ Nhi lúc đó cũng không ở đấy, cho nên hoàn toàn không biết sự tình. Mà Lưu
Phong này hiểu rõ sự tình giả, nhưng lại vô sỉ thừa nhận.
“Không có khả năng?” Minh Nhân sắc mặt biến đổi, hắn càng không ngừng lắc đầu:
“Có lẽ nào như vậy? Hắn chính là một con người a… Thiên chiếu đại thần làm
sao có thể thua bởi con người được? Ta không tin, ta không tin…”.
Phỉ Nhi đi tới, giơ tay tát mạnh vào mép Minh Nhân: “Vì mạng sống của ngươi,
ta phải đánh để cảnh tỉnh ngươi. Ta biết trong lòng ngươi oán hận chủ nhân của
ta, nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi. Chủ nhân của ta tuyệt đối không phải là
người mà ngươi có thể chọc vào được. Nếu ngươi không muốn chết, nếu ngươi muốn
đoạt lại hết thảy những thứ đã mất đi, tốt nhất là ngươi ngậm cái miệng thối
lại. Đầu tiên hãy nhận rõ tình thế trước mắt, sau hãy nói…”. Phỉ Nhi lo lắng
Lưu Phong có thể đem Minh Nhân giết chết như bóp một con kiến vậy.
“Trời ơi, vì sao lại ra như vậy?”.
Sau khi thống khổ kêu lên một tiếng, Minh Nhân cố gắng làm tâm tình ổn định
trở lại, thận trọng suy xét lời nói của Phỉ Nhi. Chính xác. Hắn muốn sống, hắn
cũng muốn đoạt lại hết thảy quyền thế trước kia thuộc về hắn.
Hắn muốn đánh bại đại ca hắn – đại vương tử Đức nhân.
Hít sâu một hơi, Minh Nhân đứng dậy bình tĩnh nói: “Phỉ Nhi, nói cho ta biết,
bây giờ ta nên làm như thế nào?”.
Lưu Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, không vui nói: “Phỉ Nhi, là ngươi bảo gọi
như vậy?”.
Phỉ Nhi biết tâm tư Lưu Phong, vội vàng nói: “Minh Nhân, ngươi vẫn gọi ta là
công chúa đi”.
Minh Nhân âm thầm thở dài một tiếng, gật gật đầu, nói: “Công chúa, ngươi chỉ
con đường sáng cho ta đi, trong lúc đó ngươi kì vọng chúng ta sẽ hợp tác như
thế nào?”.
Phỉ Nhi liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, thấy hắn gật đầu, bấy giờ mới nói:
“Rất đơn giản, chúng ta cam đoan đem ngươi an toàn về hoàng cung. Sau khi nắm
quyền lực ngươi nhất định phải đảm bảo Phù tang cùng Cao lệ hai nước kết
minh… Mặt khác ngươi cần phải kí hiệp định cam đoan tính hợp pháp các thành
trì chủ nhân ta chiếm đoạt của phù tang…”.
Minh Nhân nghe vậy, sắc mặt không thay đổi. Yêu cầu hai nước kết minh của Phỉ
Nhi thực ra không có khó khăn gì. Nguyên chuyện thực hiện hai nước cùng thắng
thật là việc tốt. Nhưng còn chuyện của Lưu Phong thì tựa hồ có chút khó khăn.
Không thể nghi ngờ đó chính là bán đứng lãnh thổ quốc gia mình. Nói như vậy sẽ
có rất nhiều phiền toái trong tương lai. Hơn nữa, một khi sự tình truyền ra
cũng có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự hắn.
“Minh Nhân, ngươi có cảm thấy ngươi đang thừa hơi mặc cả đường sống sao?”. Lưu
Phong khinh thường nói: “Ở trong mắt ta ngươi chẳng qua là con kiến bình
thường. Chỉ cần ta muốn, ta có thể đem ngươi bóp chết giống như bóp một con
kiến”.
Phỉ Nhi cũng vội vàng nói: “Minh Nhân, sống hay chết là do ý niệm của ngươi.
Hoặc lên thiên đường, hoặc xuống địa ngục chính ngươi cần phải hiểu rõ”.
Minh Nhân thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Công chúa, ngươi nói đúng. Hoặc
lên thiên đường, hoặc xuống địa ngục. Hơn nữa, ta xác thực đã không còn được
lựa chọn con đường sống”.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Tiểu quỷ tử, ngươi cũng không tệ lắm”. Lưu
Phong khinh miệt nói.
Minh Nhân liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, ánh mắt có chút phức tạp: “Ân công,
người thực sự đả bại Thiên chiếu đại nhân?”. Tuy rằng trong lòng Minh Nhân vẫn
oán hận rất sâu đối với Lưu Phong như trước, nhưng ở biểu hiện bên ngoài của
hắn vẫn là kính cẩn. Hắn biết rõ, bây giờ vận mệnh của hắn nằm ở trong tay
người khác, hắn không dám có chút dị động.
“Không sai, Thiên chiếu đại thần đương nhiên rất mạnh, nhưng vẫn là thua ở tay
ta. Tiểu quỷ tử, biểu hiện của ngươi không tồi, hoàn toàn là một con tắc kè
bông (nguyênvăn: rồng đổi màu – kẻ tráo trở) a”. Trong giọng Lưu Phong rõ ràng
mang theo một tia trào phúng.
Đối với sự châm chọc của Lưu Phong, Minh Nhân cũng chỉ có thể âm thầm mắng.
“Minh Nhân, kì thật Thiên chiếu có phải…”.
Phỉ Nhi đang muốn mở miệng, đột nhiên bị Lưu Phong cắt đứt: “Tốt lắm, nghỉ
ngơi một chút, mọi người nhanh chóng dọn dẹp đi”.
“Phỉ Nhi, không cần đem thân phận thực sự của Thiên chiếu nói ra…”. Lưu
Phong vội vàng truyền âm cho Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi đầu tiên ngẩn người ra, rồi lập tức hiểu được ý Lưu Phong. Dù cho Minh
Nhân đối với thân phận Thiên chiếu rất tin không hề ngờ, vậy sao không để cho
hắn tiếp tục hiểu lầm nữa. Như vậy càng thể hiện giá trị của Lưu Phong hơn.
Ngẫm lại, một con người có thể đánh bại thần linh, đó hẳn là ở tầm cỡ thực sự
cường đại a.
Sau đó, hai người ở thần xã tìm một căn phòng ở sạch sẽ chuẩn bị nghỉ tạm một
lúc.
Về phần Minh Nhân đã có võ sĩ hắc ám cùng người của Phỉ Nhi trông coi.
Trên mái hiên cách đó không xa, hắc y nhân nhìn hai người đi vào phòng, hận ý
trong lòng càng sâu. Sau một thoáng do dự, hắn cởi bỏ trang phục dạ hành lộ ra
bộ mặt thật. Nếu như Phỉ Nhi có mặt ở chỗ đó, hẳn là nhận ra thân phận người
này, hắn là Vô Hoa.
“Phỉ Nhi, lát nữa ta phải đi về Phúc thành. Ta giao mấy tên võ sĩ hắc ám cho
ngươi, sau này bọn họ là vệ sĩ của ngươi. Còn tên tiểu quỷ tử kia, ngươi tự
mình đưa hắn đi. Chờ công việc xong rồi, ngươi sẽ lại đến gặp ta”.
Phỉ Nhi nghe nói vậy, gật đầu nói: “Ân, việc đầu tiên ta làm sau khi giải
quyết xong việc là đi tìm người. Chủ nhân, Phỉ nô muốn…”.
“Ha ha, tiểu dâm phụ yên tâm, ta sẽ cho ngươi ăn no một chuyến”. Lưu Phong
cười mập mờ.
“Chủ nhân, nô tỳ muốn dính vào người…”. Phỉ Nhi không cam lòng yếu thế nói
một câu, sau đó tiếp: “Chủ nhân, ta đi chuẩn bị chăn đệm trước…”.
Nói xong Phỉ Nhi đi tới, cúi người dọn dẹp. Đường cong hoàn mĩ đồn bộ cùng
ngọc thối đập thẳng vào mắt làm Lưu Phong động tâm. Đồn bộ Phỉ Nhi rất lớn rất
vểnh a, hai chân thon dài. Hơn nữa thân nhỏ lưng eo tinh tế, dáng người thực
sự khiến cho bốc lửa a.
Lưu Phong yên lặng không một tiếng động đi đến phía sau Phỉ Nhi, đặt tay lên
bàn tọa nàng, nhẹ nhàng nói: “Lên giường đi…”.
Phỉ Nhi tâm thần rung động, vội vàng nghe theo lên giường. Đem đồn bộ phì
nhiêu thơm mát bày ra cho Lưu Phong.
Lưu Phong nhanh chóng tốc váy dài của nàng đến thắt lưng, lộ ra đùi ngọc trơn
bóng trắng nõn cùng đồn bộ kiều mĩ tròn trịa, một bên thưởng thức, một bên
vuốt ve.
Phỉ Nhi nhất thời rên rỉ một tiếng. Nhẹ nhàng đong đưa đồn bộ, nhắm mắt nghênh
đón nam nhân.
Lưu Phong đưa tay đem quần lót nhỏ trắng của nàng kéo đến đầu gối, hai tay nắm
khối cầu thịt non bóng mềm mại. Lập tức cởi bỏ quần áo của mình, theo sau lưng
mĩ nhân đâm vào. Chàng phóng túng dập mạnh kiều đồn tròn trĩnh tự nhiên, đưa
nữ nhân lên đỉnh dục vọng.
Sau khi xong việc, hai người ôm nhau một chỗ ấm áp hưởng thu tình cảm mãnh
liệt. Đột nhiên trong viện truyền đến một hồi âm thanh ồn ào: “Sư muội, sư
muội, ngươi ở đâu?”.