Thiên Chiếu thật sự kinh hãi vội vàng lộn ngược, sau khi rơi xuống đất, trước
tiên vội vàng nuốt vào dược hoàn trong một chiếc lọ màu đen. Sau đó vội vàng
thúc dục minh phủ tà khí trong cơ thể để đối kháng với tử vi linh hỏa của Lưu
Phong.
Chỉ thấy sắc mặt Thiên Chiếu một mảng tái nhợt minh phủ tà khí ngưng đọng ở
tay phải đột nhiên phát ra tiếng két két rồi cùng tử vi linh hỏa không ngừng
quấn lấy nhau.
“Chủ nhân, ngươi thật lợi hại a!” Nhìn thấy Lưu Phong dễ dàng chiếm thế thượng
phong, Phỉ Nhi kịch liệt sùng bái. Vào lúc đó, nàng thậm chí quên rằng chính
mình cũng hận Lưu Phong.
“Hà hà, cái đó đương nhiên” Lưu Phong vô sỉ cười cười: “Hắn bất quá là một hắc
ám tu chân bị tẩu hỏa nhập ma. Chính Lão tử đã gặp thần linh chân chính”.
“Đúng không? Ngươi đã gặp thần?” Con mắt Phỉ Nhi sáng như sao, ánh mắt sùng
bái đã gần như cuồng nhiệt nổi lên: “Chủ nhân, ta thấy vinh dự vì ngươi”.
Trong khi nói, minh phủ tà khí của Thiên Chiếu đã lại chiếm thế thượng phong,
bắt đầu phản kích đại qui mô chống tử vi linh hỏa.
“Đi!”
Theo một tiếng quát nhẹ, hai tay Thiên Chiếu xoay mạnh, bức tử vi linh hỏa ra
từ cánh tay phải.
“Di?” Phỉ Nhi có chút ngạc nhiên: “Hắn bức được tử vi linh hỏa ra”.
Đối với kết quả trước mắt, Lưu Phong cũng không cảm thấy bất ngờ.
Một thân tu vi Thiên Chiếu tuyệt đối cao hơn hắn. Tử vi linh hỏa của thanh
điểu bất quá cũng mới ở giai đoạn sơ cấp. Cho nên bị hắn bức ra cũng là bình
thường.
Bất quá Lưu Phong phỏng chừng, dù sao thì tử vi linh hỏa cũng làm Thiên Chiếu
chịu thương tổn nhất định. Tuy rằng thương tổn này rất nhỏ, nhưng mà với các
cao thủ tương đương thì thắng lợi quyết định thường nằm ngay trong chút xíu
nho nhỏ đó.
Thiên Chiếu sau khi khu trừ toàn bộ tử vi linh hỏa trong cơ thể, tự mình cấp
tốc lưu chuyển minh phủ tà khí khắp xương khớp tứ chi và bên trong kinh mạch
toàn thân, đem khí tức hộ thân gia cố lần nữa.
Tiếp theo trên mặt Thiên Chiếu chợt lóe qua vẻ giận dữ, trầm giọng nói với Lưu
Phong: “Không nghĩ tới ngoài Hạo thiên kiếm ngươi còn có thượng cổ thần điểu.
Xem ra thật sự là trời cũng muốn giúp ta. Ta mà có hai kiện bảo bối này của
ngươi, thực lực chắc tăng mạnh. .”.
Lời nói chưa dứt, minh phủ tà khí đã từ trong lòng hai tay Thiên Chiếu mạnh mẽ
xuất nhanh, thân hình cao lớn nhất thời hóa ra hàng ngàn bộ dáng như nhau cùng
kết hợp nhằm hướng Lưu Phong tới rất nhanh. Công kích còn chưa tới, trận gió
mạnh mẽ đã thổi quần áo Lưu Phong bay phấp phới kêu phần phật.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hề nhúc nhích. Hắn đột nhiên khép hờ
song nhãn, lẳng lặng đứng thẳng tại chỗ.
Phỉ Nhi hơi sốt ruột, vốn định lớn giọng nhắc nhở, nhưng lại không dám lên
tiếng. Nàng sợ đằng sau nói lung tung làm ảnh hưởng đến Lưu Phong.
Ảo ảnh Thiên Chiếu rất lợi hại, Lưu Phong khép hờ mắt lại. Chính là để tránh
bị thị giác làm nhiễu, vì thế lấy xung động toàn thân để cảm ứng khí tức.
Dù sao Thiên Chiếu cũng muốn thôn phệ Lưu Phong. Lưu Phong vẫn đứng bất động
tại chỗ như trước. Phỉ Nhi thì lại không sao bình tĩnh được. Nàng một mặt kêu
lớn một tiếng, một mặt điên cuồng huy động trường kiếm trong tay hướng những
thân ảnh đó vọt tới. Chẳng biết tại sao khi nàng cảm thấy như Lưu Phong muốn
chết, trong lòng của nàng đột nhiên xuất hiện một nỗi thống khổ không hiểu
được.
“Cút ngay!”
Ngay tại thời điểm quyết định đó, bên tai Phỉ Nhi truyền đến tiếng quát của
Lưu Phong. Cùng lúc đó, thân ảnh Lưu Phong nhanh chóng động lên, ngưng tụ chín
thành lực lượng toàn thân, Hạo thiên kiếm nhất thời múa lượn xoay tít. Trong
nháy mắt bên người hắn nổi lên ám kim kiếm quang (màu vàng lợt).
“Oanh long long!” Sau một đợt tiếng nổ mạnh vang lên, ngàn vạn ảo ảnh Thiên
Chiếu cùng ngàn vạn kiếm quang do Lưu Phong phát ra cuộn lại một chỗ với nhau,
cự nhau rồi cùng tiêu thất.
Một lát sau, khi tất cả đều trở lại yên lặng, Phỉ Nhi ngây dại. Nàng hoàn toàn
sợ ngây người, chính mắt nàng thấy hai người kịch liệt giao phong.
Lần đầu tiên nàng thấy thực sự về Lưu Phong. Nàng lần đầu thấy được lực lượng
chân chính của Lưu Phong. Giờ phút này, trong lòng nàng thấy Lưu Phong giống
như một chiến thần thứ thiệt.
Nàng bắt đầu lấy làm may mắn thấy mình lựa chọn cùng hợp tác với Lưu Phong là
quyết định sáng suốt cỡ nào. Nam nhân như Lưu Phong nếu là đối thủ thì thật
đáng sợ.
Thiên chiếu trôi nổi giữa không trung, sắc mặt xám xanh từng mảng, hung tợn
nhìn Lưu Phong kêu lên: “Đích thực là đối thủ rất lợi hại. Hôm nay bất luận
như thế nào, ta đều không thể lưu ngươi lại được”.
Vừa dứt lời, Thiên Chiếu liền lập tức tăng công lực bản thân lên gấp mười lần.
Lập tức giống như lũ bất ngờ nhằm hướng Lưu Phong mà quét dữ dội.
Uy hiếp mạnh mẽ khiến cho tim Lưu Phong đập nhanh một trận, vội vàng lướt về
phía sau, một tay tóm chặt Phỉ Nhi mà quăng đi ra ngoài.
“Đừng mà…”
Sau khi hiểu rõ mục đích của Lưu Phong, Phỉ Nhi nhất thời kinh hô một tiếng,
không nghĩ đến chạy trốn một mình. Nàng mong muốn mình cùng Lưu Phong kề vai
chiến đấu.
Lưu Phong sắc mặt từng mảng tái nhợt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi ở trong
này chỉ làm cho ta phân tâm, vướng chân vướng tay…”
Phỉ Nhi sau khi rời khỏi không gian Thiên Chiếu, trong lòng xuất hiện một cỗ
cảm giác khó hiểu ngọt ngào. Tuy rằng câu nói của Lưu Phong vẫn khó nghe như
cũ, nhưng Phỉ Nhi cứ theo ngôn ngữ bên trong thì thấy Lưu Phong có quan tâm
tới nàng.
Trước mắt thế cục đối với Lưu Phong dường như hơi bất lợi. Minh phủ tà khí của
Thiên Chiếu hầu như hoàn toàn bao trùm Lưu Phong, hắn cảm thấy áp lực như núi
Thái sơn đè xuống.
“Hà hà, tiểu bạch kiểm, ngươi chết chắc rồi…”.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Chưa chắc…”.
“Vậy thì ngươi chờ coi đi…” Thiên Chiếu đùa bỡn cười một tiếng, liền phát
huy vô cùng nhuần nhuyễn không gian ưu thế.
Lưu Phong dần dần ý thức được không ổn. Trong không gian này, sức mạnh Thiên
Chiếu dường như sẽ được phóng đại, tương phản, lực lượng của hắn ở trình độ
nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
“Tiểu tình nhân, đừng lo lắng. Ta đến giúp ngươi!” Bạch Khiết đột nhiên hiện
thân ở phía sau hắn. Nàng tao nhã hướng Lưu Phong cười cười, ôn nhu ôm lấy
cánh tay Lưu Phong. Chỗ đầy đặn cọ cọ nhẹ vào cánh tay hắn một cái, nói:
“Chúng ta kề vai chiến đấu!”.
Sau khi được Bạch Khiết tương trợ, Lưu Phong rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước Bạch Khiết từng bày tỏ muốn cùng hợp sức chiến đấu với hắn. Khi ấy
hắn còn phản đối. Nghĩ rằng với tu vi của mình, vị tất Thiên chiếu có thể
chiếm được lợi thế, bây giờ xem ra hắn đã khinh suất.
Thiên Chiếu thấy thế hơi kinh hãi, lạnh giọng nói: “Sao lại là ngươi?” Theo
như khẩu khí dường như hắn biết được Bạch Khiết.
Bạch Khiết hừ một tiếng nói: “Sao lại không thể là ta? Thiên Chiếu, nói cho
cùng thì ngươi cũng được coi là tiền bối. Thế nhưng lại không biết xấu hổ, lại
có thể dùng thủ đoạn này khi dễ một hậu bối mới học”.
“Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi hoàn toàn là lão không biết xấu hổ, ngươi cũng
biết, lão nhân gia nhà ngươi thời gian tu luyện chưa đến còn chưa đến mười năm
không?” Lưu Phong nói theo cùng dạng đó.
Nhắc đến chuyện tổ tông, Thiên Chiếu tức giận một hồi. Hôm nay giống như bị
lật thuyền trong rãnh, rõ ràng là bị người ta đùa bỡn.
“Dừng lại…” Đột nhiên Thiên Chiếu nhớ tới câu nói kia của Lưu Phong: “Ngươi
thực sự chưa tu luyện đến mười năm?”.
“Không sai, ta có thể làm chứng điều này!” Bạch Khiết mỉm cười.
“Điều này sao có thể?” Bộ dạng Thiên Chiếu tỏ ra không tin.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Mịa, lão tổ tông nhà ngươi đều nói sự
thực. Còn ngươi tin hay không, ta chẳng quan tâm”.
“Bạch Khiết, ba khỏa ngươi đã có ít nhất một khỏa. Nếu ngươi đã tới đây, vậy
chờ làm phu nhân áp trại của ta đi…” Nói xong, trên khóe miệng Thiên Chiếu
toát ra một nụ cười dâm tà.
Lưu Phong âm thầm cười lạnh, trên đời này quả nhiên còn có sắc lang không sợ
chết. Muốn cùng Bạch Khiết làm cái đó, chẳng lẽ không sợ mình biến thành xác
khô a…
“Phi! Ngươi tính cái gì vậy, chỉ có tiểu tướng công nhà ta mới có thể xứng với
ta… : Nói xong, Bạch Khiết thân mật ôm cổ Lưu Phong, bộ dạng thực nhu mì.
Lưu Phong hơi hơi động tâm. Nhân cơ hội sờ đồn bộ nữ nhân, không thể làm gì
thì dùng tay cái đã, ham muốn khác nói sau.
“Không được sờ!” Ánh mắt sắc bén của Thiên Chiếu liếc một cái đã thấy ngay
động tác nhỏ của Lưu Phong. Nhất thời liền nóng nảy, lập tức lắc mình nhằm
hướng Lưu Phong chém tới.
Lưu Phong đang muốn xuất thủ, lại nghe Bạch Tuyết nói: “Tiểu tình nhân, để ta
tới!”
Nói xong, thân hình Bạch Tuyết khẽ động, nhất thời rời khỏi sự ôm ấp của lưu
Phong, lật tay đâm mấy kiếm.
“Xoát xoát!”.
Vài tiếng, mấy đạo bạch sắc kiếm mang đã đâm tới.
Thiên Chiếu hừ một tiếng bất cần, nếu như Bạch Khiết hợp nhất ba khỏa chắc
chắn hắn còn chút cố kị. Nhưng như hiện tại thì hắn chưa thèm để vào mắt.
“Giờ ta muốn mượn ngươi làm song tu đạo lữ cho ta…” Đối với Bạch Khiết,
Thiên Chiếu có chút thèm thuồng nhỏ dãi.
“Phanh…”.
Trong lúc đó ánh chớp mạnh mẽ chợt lóe, hai người cùng khởi động công kích.
Bạch Khiết công kích như mưa, xoay tròn đâm vào tráo khí hộ thân Thiên Chiếu.
Kình khí làm nhất thời vang lên vô số tiếng nổ mạnh.
Mới đầu Thiên Chiếu tịnh không để ý.
Nhưng mà rất nhanh hắn phát hiện một tia không đúng. Kiếm quang công kích của
Bạch Khiết tựa hồ cường hãn hơn so với trong tưởng tượng của hắn. Tráo khí hộ
thân thiếu chút nữa đã bị đâm thủng.
Hắn vội vàng thu liễm tâm thần. Nhanh chóng gia cố tráo khí hộ thân. Nhờ đó
mới miễn cưỡng duy trì được tráo khí hộ thân, không để cho kiếm thế Bạch Khiết
công phá.
Bạch Khiết thấy một kích không phá được, tú mi không khỏi nhíu lại. Thu hồi
trường kiếm trong tay, mũi kiếm hạ xuống. Tiếp theo, lực lượng trong cơ thể
cấp tốc lưu chuyển tới trên thân kiếm. Lực lượng tụ mà không tan, ngưng mà
không phát ra, không ngừng tụ tập.