Đình Nhi thấy vẻ mặt Nghê Thường nặng nề, tựa như có đại sự, không nhịn được
liền khẩn trương hỏi: ”Có phải là liên quan đến sự tình Phong đệ đệ?” Đình Nhi
biết, nếu không liên quan đến Lưu Phong, sắc mặt của Nghê Thường sẽ không trầm
trọng đến vậy.
Nghê Thường gật gật đầu.
“Nghê Thường tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói đi, ta đã chuẩn bị
tâm lý?”, Chuyện liên quan đến Lưu Phong, tự nhiên Đình Nhi vô cùng sốt ruột.
“Đình Nhi. .” Nghê Thường thoáng do dự một chút rồi nói: ” Ngươi thật sự không
để tâm đến quan hệ của ta và Phong nhi hay sao?”.
Đình Nhi mỉm cười: ” Nghê Thường tỷ, sao ngươi lại hỏi ta vấn đề này, không
phải là ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi sao? Ta làm sao để bụng chứ”.
“Nga!” Nghê Thường lãnh đạm cười, lập tức nói: ”Kỳ thật, kỳ thật, Phong nhi
cùng tứ muội ta cũng yêu nhau, hơn nữa bọn họ cũng đã làm chuyện đó”.
Đình Nhi nghe vậy, thoáng có chút kinh ngạc, có điều không có chút dị thường:
” Nghê Thường tỷ, sự tình ngươi muốn nói với ta, chính là chuyện này sao?”.
“Ân” Nghê Thường gật đầu nói: ”Ngươi sẽ không giận đó chứ? Tứ muội cũng thật
là, không để lộ chút thông tin gì trước, cứ thế mà trao cho Phong nhi”.
Đình Nhi cười miễn cưỡng: ”Nghê Thường tỷ, ngươi yên tâm. Ta sẽ không để ý đến
đâu. Nếu ngươi lo lắng vì chuyện này, cũng không hẳn… Phong đệ quả thật có
điểm hơn người, cũng là do nhãn quang của chúng ta tốt…” Nói thì nói vậy,
nhưng trong lòng Đình Nhi còn có chút ai oán, Lưu Phong đáng chết, Lưu Phong
thối, đại sắc lang, cư nhiên bất động thanh sắc mà tán tỉnh hai vị sư tôn. Lại
không nói ta biết. Xem sau này ta thu thập ngươi như thế nào.
“Đình Nhi, ngươi thật sự không tức giận?”, sắc mặt Nghê Thường cũng dịu đi rất
nhiều.
“Đình nha đầu, kỳ thật tương lai Phiêu Miểu cốc bốn tỷ muội đều trở thành thê
tử của Phong nhi, ngươi sẽ không ăn dấm chua chứ?” Thu Sương không biết từ khi
nào lại hiện ra trước mặt hai người, cười cười nói.
Nghê Thường cùng Đình Nhi nghe vậy, nhất thời giật mình không thôi, đều không
quá tin lời nàng.
Nghê Thường xem ra, nhị tỷ Thủy Mị Nhi là có khả năng nhất. Trước giờ quan hệ
bọn họ vẫn rất tốt. Mỗi ngày nhị tỷ đều chờ Lưu Phong hầu hạ rời giường, trời
mới biết được có cái gì không?
Về phần đại tỷ?
Có đánh chết Nghê Thường cũng không tin, chính nàng hiểu rõ thái độ đại tỷ Tần
Thủy Dao nhất, đừng nói là nàng động lòng với tiểu quỷ Lưu Phong kia. Ngay cả
tiên nhân hạ phàm cũng không thể đả động đến nội tâm vốn phong trần đã lâu của
nàng.
“Ha ha, xem ra dường như không thể tin được a?” Thu Sương tràn đầy tự tin nói:
”Yên tâm đi, về sau các ngươi sẽ biết”.
Nghê Thường còn có chút không tin nổi: ”Thật vậy sao?”.
“Thế nào?” Thu Sương cười hỏi: ” Chẳng lẽ ngươi không hy vọng như vậy sao?”.
Nghê Thường lắc đầu: ” Nếu quả thật như vậy, cũng không tệ, ít ra bốn tỷ muội
chúng ta cũng không bị chia lìa. Chẳng qua, với đại tỷ, ta cảm thấy có chút
không thể tin nổi được”.
Đình Nhi âm thầm cười khổ. Tuy rằng kinh ngạc với lời nói của Thu Sương, nhưng
nàng không tỏ vẻ hoài nghi. Nàng chỉ có chút cảm khái vận đào hoa của Lưu
Phong sau khi trọng sinh.
Nhớ thời điểm kiếp trước, chuyện như vậy, phỏng chừng hắn ngay cả nằm mơ cũng
không nổi.
“Nghê Thường, thời gian không còn sớm. Chúng ta cùng nhau xuống núi đi”, Đang
muốn phi thân đi, tâm huyết Thu Sương dâng trào, dường như cảm thấy được điều
gì.
“Đợi chút đã!”.
Thu Sương gọi Nghê Thường lại, nhẹ giọng nói: ” Chờ ta một lát đã, ta dường
như dự tính được điều gì”.
Nói xong, hai tay nàng vội vàng bấm tay niệm thần chú, đôi mắt bắn ra hai đạo
thất thải hà quang, đảo qua quét lại về phía Vân Mộng Trạch
Thu Sương khi thì chau mày, khi thì dãn ra, dường như nàng đang tìm cái gì
vậy.
Nghê Thường cùng Đình Nhi lẳng lặng đứng thẳng bên cạnh nàng, ngay cả thở mạnh
cũng không dám.
Ước chừng qua khoảng thời gian uống chén trà nhỏ, Thu Sương thu hồi pháp
quyết, đôi mắt giữa thất thải hà quang chiếu vào một chỗ bất động: ”Ha ha, rốt
cuộc vẫn bị ta tìm được rồi”.
Nói xong, chỉ thấy thân ảnh của nàng nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
“Thuấn di?” Đình Nhi cùng Nghê Thường hơi kinh ngạc, lại một lần nữa kiến thức
được thần thông của Thu Sương.
“Ân, không tồi, Tu Chân giới còn có người hiểu được thủ đoạn ba khỏa quy
nguyên đan như vậy”. Ngay trước sự kinh ngạc của hai người Nghê Thường, thân
ảnh Thu Sương lại xuất hiện tại chỗ.
Nghê Thường chú ý thấy, trong tay nàng hình như đang nắm một khối ngọc bội màu
trắng.
Đình Nhi tò mò hỏi han: ” Tiền bối, đây là cái gì?”
Thu Sương cười với Đình Nhi: ”Đình nha đầu, về sau ngươi cũng gọi ta là Thu
Sương tỷ đi. Tiếng tiền bối có chút xa lạ”.
“Đình Nhi không dám”, Thu Sương là di nương của Lưu Phong, làm sao mình gọi là
tỷ tỷ được. Nếu vậy không phải là xóa đi bối phận hay sao.
“A a, có gì mà không dám nào. Ta cho ngươi thì cứ gọi, hay là ngươi nghĩ ta
già lắm sao?” Thu Sương giận dữ nói.
“Một khi đã như vậy, ta đây cung kính không bằng tuân mệnh…” tư tưởng Đình
Nhi một nửa đến từ thời hiện đại, cũng không phải loại người quái đản. Hi hi,
củ cải hoa tâm kia, lần sau gặp ta ngươi cũng phải gọi ta là a di.
“Thu Sương tỷ, đây là đồ vật gì vậy, ngươi từ đâu đem tới…” Đình Nhi rất
nhanh tiến nhập thân phận. (từ cô sang chị)
Thu Sương cười thần bí: ”Thứ này có liên hệ nhiều với Phong nhi. Đến mức không
nên…”
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Thu Sương vội kéo tay Nghê Thường nói: ”Chúng ta đi!”
Sau đó, nàng nói với Đình Nhi: ”Là người của Huyền Tâm chính tông, ngươi ứng
phó một chút”.
Đình Nhi nhất thời hiểu ra, hóa ra ngọc bội kia là do trộm của sư môn.
“Nghê Thường tỷ, nhớ rõ lá thư này a…” Đình Nhi vội vàng dặn một tiếng.
“Ân, ta biết…” Nghê Thường còn chưa kịp nói xong, cả người đã bị Thu Sương
mang theo cùng thuấn di.
Một lát sau, từ Hàn Nguyệt thủy đàm hạ xuống mấy đạo nhân ảnh. Đình Nhi vừa
thấy mỗi người đều là trưởng bối của mình, vội nói: ” Các vị đại sư tôn, các
người đây là?”.
“Là Đình Nhi”, một gã lão đạo cầm đầu hướng về Đình Nhi gật gật đầu, trầm
giọng hỏi: ”Đình Nhi, người vẫn ở trong này đúng không? Vừa rồi có thấy người
nào khả nghi đi ngang qua không?”.
Đình Nhi lắc đầu, thật thà nói: ”Không có, ta vẫn ở đây, không hề nhìn thấy có
người nào”.
“Thật sự?”
“Ân” Đình Nhi chăm chú gật đầu.
“Sư huynh, tặc nhân kia tựa hồ không có hơi thở, biến mất không thấy đâu…”
Đúng lúc này một lão giả dáng người nhỏ nhắn nói.
Lão đạo cầm đầu cẩn thận cảm ứng một phen, sắc mặt kinh hãi nói: ” Khí tức
đúng là tiêu thất toàn bộ. Xem ra tu vi tặc nhân không bình thường. Quên đi
vậy. Đồ vật này vốn cũng không phải là vật của phái ta, mất cũng đã mất. Chúng
ta đi”.
Lão giả quay đầu cười với Đình Nhi: ”Nha đầu, Thiên Tâm thật sự không tệ, qua
mấy ngày nữa hắn xuất quan, nhất định sẽ làm ngươi thích thú”. Nói xong câu
đó, lão giả liền dẫn mọi người ly khai.
Đình Nhi khinh thường hừ một tiếng: ”Thích thú thế nào?”
… …
Kinh đô đế quốc, giữa Thiên thượng nhân gian biệt viện.
Từ sau lần cãi nhau với Mộ Dung phu nhân, Trương Mỹ Nhân tâm tình còn chút
không vui, trong đầu luôn văng vẳng lời Mộ Dung phu nhân.
Mấy ngày nay, chính nàng cũng thường nghĩ: ” Thật sự ta vô sĩ lắm sao?”.
“Tứ sư tôn, hình như ngươi có tâm sự a?” Khuynh Quốc vốn là nữ nhân tinh tế.
Liên tiếp vài ngày, nàng đều thấy trong thần sắc Trương Mỹ Nhân có nét dị
thường. Đêm nay, nàng cố ý dành chút thời gian đến thăm.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, vội vàng phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng nở nụ
cười: ”Khuynh Quốc, ngươi đến rồi a!”.
“Tứ sư tôn, hình như ngươi có tâm sự? Có thể nói ra ta nghe được không? Có lẽ
ta có thể giúp ngươi phân ưu vượt qua?” Khuynh Quốc chủ động hỏi.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, thần sắc có hơi kích động, thoáng do dự một chút, lắc
đầu: ”Không có việc chi”.
Khuynh Quốc cười nhạt: ” Tứ sư tôn, kỳ thật không cần ngươi nói ta cũng biết.
Là ngươi lo lắng chuyện tình với Lưu Phong?”.
Trương Mỹ Nhân có chút khẩn trương, vội vàng nói: ”Ta…”
“Tứ sư tôn, ngươi cái gì cũng đều không nói, thật ra ta đã sớm biết. Ngươi yên
tâm, ta ủng hộ ngươi” Khuynh Quốc thật lòng nói: ”Chỉ cần các ngươi nhiệt tình
yêu nhau đến cùng, những điều khác không cần lo lắng”.
Ngừng một chút, Khuynh Quốc tiếp tục nói: ”Ngươi là nữ nhân, cứ yêu đi, những
việc khác không cần nghĩ nhiều, nhường cho nam nhân để ý đi. Ta tin tưởng hắn
sẽ xử lý tốt”.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, đối mắt sáng lên, dường như hiểu được, cảm kích gật
đầu nói: ”Khuynh Quốc, cám ơn ngươi. Cám ơn vì đã nói với ta những lời này”.
“Tứ sư tôn, đừng khách khí thế. Mọi người đều là người một nhà”, Khuynh Quốc
mỉm cười: ”Lão công người này cái gì cũng tốt, có điều quá mức hoa tâm. Có sư
tôn lo lắng về sau, ta nghĩ hắn cũng có thể thu liễm một chút”. Đối với sự đào
hoa của Lưu Phong, Khuynh Quốc từ sâu trong nội tâm, thật sự cũng có chút nhân
từ. Nếu cứ thế này, đại sắc lang kia e rằng còn hơn cả hoàng đế. Phải kết hợp
mấy tỷ muội lại mới làm hắn hồi tâm nổi.
Trương Mỹ Nhân sắc mặt ửng đỏ, có điều lập tức trở lại bình thường. Nàng thuộc
loại người thẳng tính, không có tâm kế, cũng không có lòng dạ. Dường như lúc
trước, nàng chán ghét Lưu Phong, cực kỳ chán ghét; trên mặt không có không có
chút nhượng bộ. Hiện tại cũng giống vậy, thích là thích, không có làm bộ tỏ vẻ
gì.
“Ân, xú tiểu tử kia đúng là diễm phúc không thôi. Chúng ta cũng nên tìm cơ hội
giáo huấn hắn một chút…” Trương Mỹ Nhân nửa đùa.
“Hai vị mỹ nữ, tốt! Đang nói xấu tình lang a…” Hai nàng vừa mới thống nhất
mặt trận, đột nhiên một đạo nhân ảnh không chút dấu hiệu xuất hiện trước mặt
các nàng.
Khuynh Quốc thì không nói, nhưng Trương Mỹ Nhân là cao thủ Nguyên Anh kỳ,
không kể thế hệ tu chân trước, nàng đã là cao thủ nhất giới. Tu vi như vậy,
lại không có chút cảm ứng khí tức người vừa tới.
“Các hạ là ai, đêm khuya tới thăm, có mục đích gì?” Dưới tình huống chưa xác
định người đến là ai, thái độ của Trương Mỹ Nhân cũng không tệ.
“Không cần khẩn trương, ta không có ác ý. Đúng rồi, vừa nghe các ngươi nói
không hiềm chuyện Phong nhi có nhiều nữ nhân sao?” Người tới bỏ đi quang tráo
quanh thân, hướng về hai người cười cười: ” Nếu là nữ nhân quá ít, các ngươi
chắc cũng vất vả…”.
Khuynh Quốc theo bản năng có chút hồi hộp: ”Hay là… ngươi cũng…” Nữ tử mở
miệng liền nhắc đến chuyện tình Lưu Phong, lại thêm cách xưng hô thân mật, nên
nàng hoài nghi nữ tử này cũng có chút tình cảm ái mộ Lưu Phong.
Nữ tử khẽ cười một tiếng, nói với Khuynh Quốc: ” Không cần lo lắng, yên tâm,
ta không có ý tứ gì với hắn.” Ta chính là di nương của hắn a.
“A! Trong người ngươi hình như có cái gì đó, để ta xem thử?” Hiển nhiên, nữ tử
phát hiện thánh linh giấu trong người Khuynh Quốc.
Không đợi Khuynh Quốc phản ứng, nữ tử đã đứng trước người nàng, một cỗ thất
thải hà quang xuất hiện đem tất cả bao phủ lại.
Trương Mỹ Nhân nghĩ nữ tử có ý bất lợi với Khuynh Quốc, trong lòng khẩn
trương, vội vàng xông lên, lại nghe nữ tử kia quát: ”Không cần lộn xộn, ta
không có ác ý. Ta là bằng hữu của Tần Thủy Dao”.
“Đại tỷ?”, Trương Mỹ Nhân nao nao, vô thức vội ngừng lại. Nhưng vẻ mặt vẫn
khẩn trương như cũ, đưa cặp mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử cùng Khuynh Quốc. Chỉ
cần phát hiện điều gì bất thường, nàng sẽ nháy mắt ra tay.
Một lát sau, nữ tử buông Khuynh Quốc xuống, nhíu mày kinh ngạc nói: ”Không
ngờ, ngươi lại là bán linh thể. Trách không được thánh linh cũng lựa chọn
ngươi. Có điều nguyên âm ngươi đã bị phá, thật đáng tiếc. Là xú tiểu tử kia
làm a? Đại sắc lang, sao lại không nói… Ai, quên đi, không nói nữa. Dù sao
các ngươi làm cũng đã làm. Hôm nay gặp ta, coi như là duyên phận, để ta giúp
các ngươi một phen, cho người này tận sức khôi phục một chút linh khi cho
thánh linh đi” Nói xong, nữ tử đưa tay hướng về phía mệnh môn Khuynh Quốc, một
cỗ thất thải hà quang tinh thuần, thông qua mệnh môn nàng, không ngừng cuồn
cuộn tiến nhập thân thể nàng.