“Trước khi thành thân không cho ngươi cùng Uyển Nhi làm cái sự việc này” Mộ
Dung phu nhân sắc mặt tái nhợt, thực sự nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?” Lưu Phong cố ý làm bộ như không biết. nếu không rõ người, thực sự
còn nghĩ hắn là thiếu nam ngây thơ
.
“Ngươi chớ giả bộ, ngươi biết rõ mà, chính là chuyện tình nam nữ lúc đó…” Mộ
Dung phu nhân hừ một tiếng nói: “Uyển Nhi vào đời chưa lâu, ngươi không thể
làm càn. Cái tối trân quý đó, nhất định phải lưu đến thời khắc tốt đẹp nhất,
ta hi vọng các ngươi hiểu được điều này. Đương nhiên nếu như ngươi tự cho hạ
thân mình là phần thuộc động vật, ngươi có thể coi như hôm nay chúng ta không
nói cái gì hết…” Nói tới đây Mộ Dung phu nhân quay đầu nhìn Lưu Phong, ánh
mắt giống như khiêu khích.
Lưu Phong nói lầm bầm trong bụng, hóa ra mọi thứ là do ngươi giáo huấn.
“Phu nhân, ta xem ra nên nói chuyện công việc a?” Nữ nhân đều không thích nói
lí lẽ. Lưu Phong xem ra không muốn tiếp tục làm phiền cùng Mộ Dung phu nhân ở
vấn đề này.
Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng nói: “Không được, trước khi ngươi đem chuyện
Uyển Nhi nói rõ ràng, … ta sẽ báo cho ngươi một chuyện rất trọng đại”.
Lưu Phong đến phát điên, nữ nhân này như thế nào không kể chuyện đạo đức chức
nghiệp, chuyện tinh thần chuyên nghiệp… Trước công sau tư. Nàng thì ngược
lại, trước tư sau công.
“Ngươi muốn thế nào?” Lưu Phong tức giận hỏi han: “Vì cái gì ngươi lặng lẽ đi
đến Phúc thành, cuối cùng là có chuyện tình báo trọng đại gì?”.
“Ngươi thực muốn biết sao?” Mộ Dung phu nhân cười hắc hắc, nói: “Muốn biết,
trước hết hãy làm cho ta vừa lòng…”.
“Phu nhân, ngươi cũng không thể lấy việc công báo thù tư a. vạn nhất ngươi làm
chậm trễ đại sự, ta sẽ đánh vào…” Lưu Phong nửa đùa nửa thật nói.
“Lưu manh, sắc lang” Mộ Dung phu nhân hừ một tiếng nói: “Ta hôm nay làm chậm
trễ đó, xem ngươi đánh mông ta thế nào”.
Lưu Phong một trận buồn bực, hoàn toàn chịu thua nói: “Hảo, ta nhận thua rồi
đó. Nói đi, ngươi rôt cuộc muốn như thế nào?”.
“Kì thật cũng không có gì, ta hi vọng ngươi có thể thề vĩnh viễn đối tốt với
Uyển Nhi” Mộ Dung phu nhân thực sự chân thành nói.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ. Đến là giản dị, lại là kì vọng lớn lao a.
Lưu Phong nghiêm túc gật gật, nói: “Phu nhân, ngươi yên tâm. Ta sẽ dùng sinh
mạng của ta bảo vệ, che chở Uyển Nhi, tuyệt đối không để cho nàng chịu một
chút ủy khuất”.
Mộ Dung phu nhân tựa hồ hài lòng với biểu lộ của Lưu Phong, gật gật đầu nói:
“Thế này là được chưa? Kì thật ta là cha mẹ không hẹp hòi, ta chỉ hi vọng nữ
nhân của ta hạnh phúc, chuyện tình còn lại cũng không trọng yếu”.
Ngừng một chút, Mộ Dung phu nhân nhíu mày nói: “Căn cứ theo tin tức từ nhóm Nữ
nhân hoa của Khuynh Quốc, thái tử phi tựa hồ ngầm nắm giữ một cỗ lực lượng bí
mật phi thường cường đại”.
Lưu Phong không đồng ý: “Thái tử phi kinh doanh đông cung hơn mười năm, trong
tay nắm giữ một đội lực lượng thần bí thì có gì kì quái, thực bình thường a”.
“Trước hết ngươi để cho ta nói xong đã” Mộ Dung phu nhân trầm giọng nói: “Căn
cứ vào biểu hiện điều tra, cỗ lực lượng thần bí này đang chuyển dần nhằm hướng
kinh đô. Chúng ta đoán, thái tử phi sắp tới tựa hồ sẽ có hành động lớn”.
“Hành động lớn?” Lưu Phong nhíu mày hỏi: “Mục tiêu là ai?”.
“Hoa hạ đại đế!”
Theo phân tích kết quả chúng ta thu thập được, thái tử phi tựa hồ như muốn
động thủ đối phó Hoa hạ đại đế.
“Không thể nào?” lưu Phong có chút khó tin nổi: “Thái tử phi điên rồi, lão
hoàng đế có bên người có Chân long vệ, có cao thủ chính gốc Thiên sư, lực
lượng của nàng về điểm này…” Lưu Phong xem ra, lực lượng do thái tử phi nắm
giữ còn xa mới có thể xoay xử được với lão hoàng đế”.
“Ngươi nhầm rồi” Mộ Dung phu nhân giải thích nói: “Theo như tình huống hiện
tại, thái tử phi làm như vậy là có chuẩn bị, nàng nắm giữ lực lượng thập phần
lợi hại”.
“Rốt cuộc thái tử phi nắm lực lượng gì?” Hứng thú của Lưu Phong đột nhiên lại
nổi lên.
“Mẫu thân chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng…” Mộ Dung phu nhân suy nghĩ một
chút nói: “Chúng ta hiện nay chỉ mới biết, trong lực lượng này, hơn phân nửa
là tử thi”.
“Tử thi?” Lưu Phong có chút kinh ngạc.
“Không sai. Phân tích của Khuynh Quốc nói, thái tử phi có thể nắm giữ một loại
phương pháp cổ xưa chi phối tử thi…” Mộ Dung phu nhân giới thiệu đơn giản
một chút.
“Rốt cuộc là nàng muốn làm gì?” Lưu Phong nhíu mày lẩm bẩm.
“Rất đơn giản, nữ nhân đều điên cuồng, nàng muốn trả thù…” Mộ dung phu nhân
ngụ ý sâu xa nói: “Trong thời gian này lão hoàng đế năm lần bảy lượt nhục mạ
thái tử phi, cho nên làm cho nàng có tâm lí trả thù. Theo phân tích của chúng
ta, mục đích cuối cùng của nàng là giết chết lão hoàng đế…”
Lưu Phong lạnh người một trận, nữ nhân thịnh nộ quả nhiên ghê gớm.
Thà gặp tiểu nhân còn hơn chọc giận nữ nhân.
“Không được, chúng ta phải ngăn cản hành vi điên cuồng của nàng”. Bây giờ còn
chưa đến lúc chết của lão hoàng đế. Nếu như lão chết, thiên hạ liền rối loạn.
Lưu Phong không muốn hình thành thế cục lộn xộn quá sớm.
“Khuynh Quốc cũng nắm chắc vậy, nhưng mà với lực lượng của chúng ta ở kinh đô,
tựa hồ như không thể ngăn cản hữu hiệu hành động điên cuồng của thái tử phi”
Mộ Dung phu nhân sắc mặt lo âu.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi yên tâm, chờ ta xử lí xong… ta sẽ
tự mình quay về kinh đô tranh giành. Mặt khác, ngươi có thể cho Khuynh Quốc
đem Tuyệt Sắc, Tuyệt Tình hai vị cao thủ tạm thời điều từ Phong thành về tọa
trấn kinh đô. Đồng thời triệu tập võ sĩ hắc ám từ các nơi. Tóm lại, nhất định
phải đảm bảo an toàn sinh mệnh cho lão hoàng đế”.
“Ân, sau khi trở về ta sẽ làm theo”. Đúng về chính sự, Mộ Dung phu nhân cũng
không có tâm tư nói giỡn, nàng cứ thực sự trả lời từng câu của Lưu Phong.
“Mặt khác còn có một việc muốn nói cho ngươi, Trần hoàng hậu dường như có vấn
đề” Ngừng một chút, Mộ Dung phu nhân còn nói thêm một việc khác nữa.
“Trần hoàng hậu?” lưu Phong truy vấn nói: “Nàng có thể có vấn đề gì?” Lưu
Phong cùng Trần hoàng hậu đã có vài lần gặp qua. Tổng thể mà nói, bộ dáng nữ
nhân này cũng không tệ lắm. Nhất là đôi hào nhũ với kiều đồn, có thể nói là
cực phẩm trong nữ nhân.
“Căn cứ vào điều tra của chúng ta, Trần hoàng hậu có thể là do nhân vật thế
lực thần bí đặt cạnh Hoa hạ đại đế như một quân cờ” Mộ Dung phu nhân trầm
giọng nói.
Lưu Phong hơi kinh hãi nghĩ thầm, chẳng lẽ là Yến vương? Trong thiên hạ, ngoại
trừ Yến vương, Lưu Phong thật sự nghĩ không ra còn có thế lực nào mà nanh vuốt
lớn như vậy.
“Ngươi không nghĩ đến Trần hoàng hậu cùng Yến vương có điều gì cấu kết?” Mộ
Dung phu nhân lạnh nhạt nói: “Điểm này ta và tiểu tình nhân Khuynh Quốc của
ngươi cũng nghĩ tới. Nhưng mà theo như xem xét tình huống trước mắt, chúng ta
cũng không có căn cứ gì đích xác chứng minh Trần hoàng hậu có điều cấu kết
cùng Yến vương… Đúng rồi, thái tử phi tựa hồ cũng xếp người bí mật giám sát
Trần hoàng hậu”.
“Khuynh Quốc từng hoài nghi, nói thái tử phi rất có khả năng biết thân phận
Trần hoàng hậu”. Mộ Dung phu nhân nói tiếp: “Trần hoàng hậu từng vài lần cố ý
hãm hại thái tử phi. Sở dĩ thái tử phi lần này định quyết tâm đối phó Hoa hạ
đại đế, hơn phân nửa là do Trần hoàng hậu khiêu khích. Nữ nhân này không đơn
giản a…”.
Lưu Phong khẽ nhíu mày nói: “Tiếp tục để ý Trần hoàng hậu, sớm hay muộn cũng
có phát hiện. Đúng rồi, Túc vương cùng Tĩnh vương gia bên đó có động tĩnh gì
mới không?”
Mộ Dung phu nhân gật gật đầu, nói: “Túc vương tựa hồ còn mơ mộng làm hoàng đế.
Trong thời gian này, hắn mượn sức nơi nơi quan viên trong triều, Hoa hạ đại đế
cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Nhắm một mắt, thậm chí đôi khi còn có thể cố ý giúp
hắn. Bất quá, người thông minh đều nói, Túc vương chính là quân cờ mà Hoa hạ
đại đế dùng để kiềm chế đông cung cùng Yến vương. Đáng tiếc hắn một chút giác
ngộ cũng không có. Nhưng thực ra thê tử hắn, Túc vương phi tựa hồ nhận thức
thế cờ rất rõ ràng. Chính là đang âm thầm chuẩn bị đường rút lui qua nhà mẹ
đẻ…”.
Lưu Phong mỉm cười: “Thằng nhãi Túc vương này thật là phúc khí tốt, xem ra Túc
vương phi nữ nhân này không đơn giản a”.
Mộ Dung phu nhân coi thường nhìn Lưu Phong một cái, nói không vui: “Hừ, chính
ngươi là tên đào hoa thứ nhất thiên hạ. Chẳng lẽ ngươi còn có thể hâm mộ thứ
đã qua Túc vương”.
Lưu Phong gật đầu cười, không biết xấu hổ nói: “Đó là tự nhiên” Nhớ tới mĩ
nương kiều diễm như hoa như ngọc, trong lòng Lưu Phong tựa như có một cơn êm
ái. Đợi khi tất cả mọi chuyện kết thúc, hết thảy nhân duyên rõ ràng, hắn sẽ
đem theo nữ nhân của mình lúc bình minh dạo vườn hoa, thong dong tự tại khắp
thiên hạ. Khi đó mới chân chính là thống khoái.
Đối với cuộc sống hiện tại, Lưu Phong kì thật cũng không hài lòng, ngược lại
còn có chút gờn gợn ác cảm. Tranh quyền đoạt lợi căn bản không phải tính cách
hắn. Chỉ vì âm soa dương thác làm linh hồn hắn xuyên thời gian nhập vào trên
người tên Chu Phong quái quỉ kia, tự dưng phải gánh vác sứ mệnh lẫn cừu hận
của hắn trên lưng.
Bất quá, sự tình phát triển đến bây giờ đã không còn cho Lưu Phong nửa điểm
lùi bước. Chính cái đó gọi là tên đã giương cung, không thể không bắn.
Lưu Phong tin tưởng với tài hoa cùng bản lĩnh của mình, hoàn thành lời thề với
Chu Phong và di chúc của phụ thân lợi hại của hắn (thái tử) cũng không phải là
chuyện khó khăn.
Nếu không xấu hổ thì nói gọn một câu, trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ
không có quyết tâm. (nhớ lấy mà đi cưa hoa hậu nha)
Mộ Dung phu nhân thấy Lưu Phong dõng dạc như thế, hừ một tiếng nói: “Ngươi
nha… Lúc còn bé thì tốt, làm sao mà đến khi trưởng thành lại biến thành sắc
lang… Ngươi có còn là mình nữa không?”.
Lưu Phong hơi kinh hãi, trực giác nữ nhân thực kinh khủng.
“Hà hà, phu nhân chê cười, ta không phải ta, chẳng lẽ là ngươi?”.
Mộ Dung phu nhân vẻ mặt hoài nghi: “Có đôi khi ta thậm chí cảm thấy được,
ngươi khoác lên mình cả bộ da sắc lang”.
“Nói tình huống Tĩnh vương gia đi nào?” Nữ nhân sở trường nhất là nói lan man
không cần lí lẽ, Lưu Phong không muốn cùng Mộ Dung phu nhân lại dây dưa tiếp.
Nghe Lưu Phong hỏi chính sự, Mộ Dung phu nhân đành phải thẳng thắn nghiêm túc
nói: “Bên Tĩnh vương gia tựa hồ cũng không có gì dị động, hắn mỗi ngày ngoài
việc soái lĩnh luyện binh cũng không có làm sự tình gì. Hơn nữa, với bên ngoài
thì không kể Hoa hạ đại đế hắn cho tới giờ bất luận là ai cũng không quan hệ”.
Lưu Phong nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Không đúng a, cuối cùng ta cảm thấy Tĩnh
vương gia có gì đó không thích hợp. Chẳng lẽ trực giác của ta sai lầm rồi…”.
“Trực giác?” Mộ Dung phu nhân khinh thường nói: “Nói tới trực giác, ngươi tự
tin trực giác của ngươi có thể vượt qua nữ nhân sao?”.
“Phong nhi, ta hỏi ngươi. Ngươi cùng tứ sư tôn ngươi xảy ra chuyện gì?” Mộ
Dung phu nhân biến sắc, hừ một tiếng nói: “Ngươi đùng có nói không có chuyện
gì, nói cho ngươi trực giác nữ nhân cực chuẩn”.
*, mẹ vợ đại nhân, sao mà chuyển đề tài nhanh thế.
Chẳng lẽ bà thật sự đã biết chuyện tình của ta cùng tứ sư tôn?
Lưu Phong lạnh nhạt cười, đứng lên đi vài bước rồi nói: “Tứ sư tôn là sư tôn
của ta, ta là đệ tử của tứ sư tôn. Sự tình của chúng ta là như vậy”.
“Thật!”
Mộ Dung phu nhân vẻ mặt không tin. Nàng cũng đứng dậy, đến gần Lưu Phong nhìn
hắn một cách khinh bỉ: “Thẳng thắn xem nào, ngươi cứ nói ra xem… Kì thật cái
gì ta cũng biết. Về cái chuyện ám muội của các ngươi, còn muốn giấu diếm a?”
Mỗi khi nhớ tới Trương Mĩ Nhân tự an ủi mình lại hô tên Lưu Phong, Mộ Dung phu
nhân lại cảm thấy lạnh người. Không nhân tính a, vô sỉ a, cư nhiên đem đệ tử
của mình làm đối tượng tưởng tượng.
Lưu Phong hơi biến sắc, bình tĩnh nào, nàng thật sự biết không?
“Phu nhân, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng nói thì không thể bậy bạ. Đừng cho
ta và ngươi rất quen thuộc mà phỉ báng ta, ta sẽ lại bực tức…” Lưu Phong
nghiêm mặt nói: “Đương nhiên, ngươi là mẹ vợ ta, ngươi vũ nhục ta, ta không
phản đối. Nhưng mà ngươi không thể vũ nhục sư tôn của ta, ta sẽ không bằng
lòng…”
Mộ Dung phu nhân nghe vậy nao núng, hài tử này không nghĩ vẫn còn tôn sư trọng
đạo. Nhưng mà sư tôn hắn, già mà bất chấp, quả thật không còn gì đáng để tôn
trọng.
“Phong nhi, ngươi cũng biết tứ sư tôn ngươi…” Mộ Dung phu nhân định đem
chuyện Trương Mĩ Nhân tự an ủi nói cho Lưu Phong, nhưng lời lên đến miệng lại
ngượng ngùng khó nói. Dù sao, nữ nhân tự an ủi đó cũng là sự thực làm cho
người ta khó có thể mở miệng để nói, huống chi lúc này nàng với Lưu Phong có
quan hệ là mẹ vợ con rể.
Lưu Phong nín lặng nhưng cảm thấy chột dạ. Hiển nhiên Mộ Dung phu nhân tựa hồ
đã phá hiện ra chuyện gì.
“Phong nhi, ta không muốn nói thừa, nhưng có một số việc ta phải nhắc nhở
ngươi. Tu chân giới tối trọng đạo sư môn. Ngươi ngàn vạn lần không thể phạm
vào cấm kị a…” Mộ Dung phu nhân chân thành nói: “Ta biết ngươi trời sinh
phong lưu tính, đối với chuyện tình ái nam nữ đều luôn thuận theo tự nhiên
không có cự tuyệt. Nhưng mà với số ít nữ nhân, ngươi ngàn vạn lần không nên
chạm tới, tỉ như…”
Mộ Dung phu nhân do dự một chút, cắn răng nói: “Cũng giống như trưởng bối của
ngươi, đại sư tôn…”