Kì thật, Ngưng Nguyệt đối với Đình Nhi vẫn phi thường yêu thương.
Chỉ là tư tưởng bà cổ hủ, hơn nữa lại do sư huynh trưởng giáo cùng Thiên Tâm
lầm đường, nên mới kiên quyết phản đối hôn sự Đính Nhi. Tự đi vào ngõ cụt (rúc
vào sừng trâu), rốt cuộc mới thành ra như vậy.
Đứng trên lập trường của bà, bà như cũ cho rằng Đình Nhi gả cho Thiên Tâm mới
là hạnh phúc nhất.
Cho nên, kì thật bà có hơi đáng thương.
“Đợi chút, cầm lấy…” Thu Sương thoáng do dự một chút, đi lên trước đưa cho
Ngưng Nguyệt một cái bình sứ: “Đây là thiên tiên ngọc lộ hoàn, để khu trừ tâm
ma rất có hiệu quả, lại còn có thể gia tăng tu vi của ngươi”.
Ngưng Nguyệt nghe vậy, kích động vạn phần. Vội vàng cúi người cung kính tiếp
nhận bình sứ, nói lời cảm ơn: “Đa tạ tiền bối thành toàn!”.
“Đa tạ tiền bối!” Đình Nhi cũng vội vàng cảm tạ.
Thu Sương nhè nhẹ thở dài một tiếng, nói: “Tâm ma của ngươi đã sinh, trở về ăn
thiên tiên ngọc lộ hoàn cùng tu luyện. Trong vòng ba tháng sẽ khu trừ tận
gốc”.
“Đa tạ tiền bối dạy bảo!”.
“Chẳng qua ta nể mặt Đình Nhi, được rồi, bây giờ ngươi có thể đi được…” Thu
Sương không chút khách khí nói.
Ngưng Nguyệt nghe vậy, theo bản năng nắm chặt bình sứ kia. Thậm chí chưa kịp
cáo biệt cùng Đình Nhi cũng đã đi rồi.
Đình Nhi nhìn theo thân ảnh sư tôn biến mất, quay đầu lại hỏi: “Tiền bối, có
phải sư tôn ta…”.
Thu Sương gật đầu nói: “Ta xem bản tính Ngưng Nguyệt không tệ, chỉ là có dấu
hiệu tẩu hỏa nhập ma. Bất quá ngươi cũng không cần lo lắng. Có thiên tiên ngọc
hoàn lộ trợ giúp, bà sẽ khôi phục rất nhanh”.
“Đi thôi, bây giờ trước hết hầu ta nghịch nước, chờ khi trăng mọc ta sẽ trợ
giúp ngươi tu luyện!”. Thu Sương thân thiết kéo tay Đình Nhi, cùng nhau đi tới
hàn nguyệt thủy đàm.
Nghịch nước?
Đình Nhi sợ run một chút, tiền bối sao lại thích nghịch nước?
“Đừng ngạc nhiên, nhân gia tu luyện thực vất vả, bây giờ rốt cục có chút thành
tựu. Chơi đùa thả lỏng hẳn là thích hợp chứ? Ngươi nói không phải sao?”. Thu
Sương tựa hồ nhìn được tâm tư Đình Nhi nên giải thích.
“Tiền bối thật đáng yêu!” Trong lòng Đình Nhi nghĩ vậy.
…
Kinh đô, đông cung.
“Tốt lắm, nói như vậy thì Phong nhi đã nắm giữ tất cả quân lực Phúc thành. Hà
hà, thật sự là nam nhân làm nên kì tích…” Sau khi Thái tử phi nhận được tin
báo của Á Đương vừa lòng nở nụ cười. Trong lòng lại sinh ra một nỗi kích động
nào đó với Lưu Phong.
“Điện hạ, có chuyện ta phải nói cho người…” Á Đương cung kính nói: “Căn cứ
vào tin tình báo mới nhất, Lưu Phong đã đồng ý thỉnh cầu của Cao Lệ công chúa,
mấy ngày tới sẽ đi thần xã Phù Tang cứu người. Hắn có khả năng giao thủ cùng
Thiên Chiếu. Với tu vi hiện tại của hắn thì thắng bại chỉ có năm phần, thêm
vào đó còn có mạo hiểm nhất định”.
Thái tử phi nghe vậy, khẽ nhíu mày, hừ một tiếng nói: “Như thế nào mà xú tiểu
tử này lại rơi vào mĩ nhân kế thiên hạ, đại sắc lang, tiểu sắc lang…”
“Có thể ngăn cản không?” Thái tử phi dò hỏi.
“Thuộc hạ không có cách nào!” Á Đương cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng sự thực
trả lời: “Điện hạ. Lưu Phong ở thế phải đi Phù Tang thần xã, ta cũng không có
cách nào ngăn cản”.
“Thực sự sẽ có nguy hiểm sao?” Thái tử phi lo lắng, nhấn mạnh lần nữa hỏi.
Á Đương trịnh trọng gật đầu nói: “Thiên Chiếu vừa xong ngày lễ cúng thu được
một lượng huyết tế lớn, tu vi tựa hồ thăng tiến. Lưu Phong đích xác sẽ gặp
nguy hiểm”.
“Nếu thế, Á Đương, ngươi phái một đội bất tử chiến sĩ âm thầm trợ giúp Phong
nhi. Một khi hắn gặp nguy hiểm ngươi thực hiện cứu viện… Nhớ kĩ, phái đi một
phân đội là được, ngươi không cần đi. Đến khi bắt buộc, có thể hi sinh bất tử
chiến sĩ, phát động “tử thần thán tức” bảo vệ Lưu Phong” Thái tử phi dặn dò
nói.
Á Đương cung kính nói: “Điện hạ yên tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng”.
“Đúng rồi, hiện tại ở kinh đô tập trung bao nhiêu bất tử chiến sĩ?” Thái tử
phi hỏi sang việc khác.
Á Đương tựa hồ sớm đã chuẩn bị, không hề nghĩ ngợi nói: “Bẩm điện hạ, mấy ngày
này thông qua nhiều đường thuộc hạ đã chuyển từ các nơi về kinh đô được sáu
trăm tên bất tử chiến sĩ”.
“Tốt lắm” Thái tử phi thực vừa lòng với kết quả làm việc của Á Đương. Bất quá
vẫn dặn một câu: “Nắm chắc thời gian, ta cần một ngàn bất tử chiến sĩ. Bệ hạ
sắp xuất chinh, vào lúc hắn đi ra trước cửa cung ta liền phát động chính
biến…”
“Điện hạ yên tâm. Đến trước khi bệ hạ xuất chinh, một ngàn bất tử chiến sĩ một
người cũng không thiếu” Á Đương nghiêm túc trả lời.
“Ân. Ngươi làm việc ta yên tâm!” Đối với lòng trung thành của Á Đương, thái tử
phi cho tới giờ đều không có hoài nghi. Theo ý nghĩa nào mà nói, thái tử phi
chính là phụ mẫu tái sinh của Á Đương. Mặc dù hắn phản bội khắp thiên hạ, cũng
sẽ không phản bội thái tử phi.
“Bất tử chiến sĩ giám sát tiện nhân Trần hoàng hậu kia có phát hiện gì sao?”
Nói đến Trần hoàng hậu, trong đôi mắt xinh đẹp của thái tử phi không tự giác
hiện lên một đạo sát ý.
“Điện hạ. Tạm thời còn chưa phát hiện được gì, ta sẽ phân phó bọn họ tiếp tục
giám thị…”.
“Ân, tốt lắm” Thái tử phi cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như ta không có đoán
sai, Trần hoàng hậu cùng người nọ cấu kết. Chỉ cần có được chứng cớ, ta sẽ cho
nàng mất mặt”.
“Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi!”.
Á Đương đi rồi, thái tử phi thay đổi trang phục, đi vào phòng cung phụng linh
vị thái tử.
“Biết không, con của ngươi so với ngươi càng thêm xuất sắc ưu tú…” Khóe
miệng thái tử phi nhếch lên một tia ám muội: “Ta sẽ cho hắn thay thế ngươi,
trở thành nam nhân của ta”.
“Không… phải nói ta thực sự thích con của ngươi, bởi vì so với ngươi hắn
càng thêm ưu tú, càng thêm xinh đẹp, càng thêm mê người…” Nói tới đây, sắc
mặt thái tử phi đột nhiên phát lạnh, tức giận nói: “Đều tại ngươi, đều tại
ngươi… Nếu như lúc trước không phải ngươi phản bội ta, làm sao mà ta lại xử
sự điên cuồng như vậy… Ta bây giờ làm sao mà rơi vào tình trạng này… Ngươi
chết thì nhẹ nhàng rồi. Nhưng mà ta, đứa con một tay ta bồi dưỡng cư nhiên
phản bội ta. Cái gì ta cũng không có… Ta muốn trả thù, ta muốn trả thù…”
“Nam nhân không có gì tốt… Ngươi phản bội ta, con ta cũng phản bội ta, còn
có người kia, hắn cũng phản bội ta… Ta muốn trả thù nam nhân. Ta muốn đem
nam nhân khắp thiên hạ dẫm nát dưới chân… Ta muốn làm cho đứa con của ngươi
quì gối ở dưới thân ta…” Nói xong lời cuối, vẻ mặt thái tử phi đã có chút
điên cuồng.
Sau khi trút nỗi lòng một trận ở trước linh vị thái tử, thái tử phi trở về tẩm
cung của mình. Bỏ hết quần áo nằm ở trên giường, một tay vuốt ve bộ ngực, một
tay đưa xuống giữa hai chân…
Sau mỗi lần phát tiết, trên người thái tử phi liền xuất hiện kích động mơ hồ,
rạo rực không yên.
Sau mỗi lần như vậy, nàng trở phòng mình để tự mình thỏa mãn…
Lúc nàng sắp đạt lên tới đỉnh dục vọng, tâm tư nàng liền tưởng tượng ra Lưu
Phong. Trong miệng một mặt rên rỉ, mặt khác lại gọi to tên Lưu Phong, mượn cái
đó để đạt tới đỉnh hoan ái.
“Phong nhi, nhanh lên… nhanh nữa nào…” Thái tử phi mặt tựa hoa đào, trong
đôi mắt xinh đẹp lộ vẻ xuân tình. Bàn tay kia càng vươn nhanh về phía giữa hai
chân, tốc độ càng lúc càng cao. Đồn bộ càng không ngừng vặn vẹo, trong đầu
liên tục xuất hiện hình ảnh Lưu Phong trần trụi cuộn lấy mình ở cùng một chỗ.
“Phong nhi, ta… cao!”
Sau một tiếng kêu rên rỉ cao vút, thái tử phi đã đạt tới đỉnh dục vọng trong
ảo tưởng.
Nhưng mà những hành động như vậy chỉ là trị ngọn không trị gốc. Tốt nhất thì
cũng chỉ giảm bớt một chút, không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề.
Miễn cưỡng nằm một hồi, thái tử phi ngồi dậy, phong tình vô hạn lẩm bẩm:
“Phong nhi, hảo hài tử của ta. Sớm hay muộn ngươi đều là của ta, ta muốn ngươi
ở dưới khố ta mà uyển chuyển hầu hạ…”
…
“Nói cho ta biết, ngươi cũng từng phát sinh tình cảm với Phong nhi?” Trải qua
vài ngày cố gắng, với sự trợ giúp của nguyệt chi tinh hoa, Thu Sương cũng đã
giúp Đình Nhi thành công tu thành nguyên anh. Hôm nay nàng nhân lúc nhàn hạ,
cố ý đến thăm Thủy Mị Nhi, cũng thử xem ý tứ của nàng một chút.
Thủy Mị Nhi nghe vậy, rõ ràng sửng sốt một chút. Bất quá, nàng khác với Tần
Thủy Dao, chính là nữ tử dám yêu dám hận. Nàng ngẩng đầu nhìn Thu Sương, nói
phi thường rõ ràng: “Không sai, ta thích Phong nhi!”
“Mới chỉ thích sao?” Tuy rằng Thu Sương chưa hề trải qua tình yêu, nhưng mà
với thích và yêu cũng có chút lí giải. Nàng cười cười bỡn cợt: “Chẳng lẽ ngươi
không hi vọng trở thành nữ nhân của hắn sao?”.
Nghe tới đó, Thủy Mị Nhi đỏ mặt. Sau một lúc hơi do dự, nàng vẫn gật đầu
nghiêm túc nói: “Ân, ta nghĩ…”.
“Ha hả!” Thu Sương vừa lòng cười cười: “Kì thật, ta đã sớm tính ra các ngươi
trong đó có tình duyên…” Xú tiểu tử, số ngươi đào hoa quả thực trước chưa
từng có ai, mà sau này cũng chẳng ai đạt tới a. Thi Kì muội muội nếu còn sống,
nàng biết ngươi có nhiều thê tử như vậy, không biết còn vui vẻ đến hế nào.
Bạch Huyền Y chết tiệt, đều là súc sinh ngươi một tay tạo ra… Ta sẽ không bỏ
qua cho ngươi. Tuần tra sứ giả thì sao, ngay cả là tiên nhân, Thu Sương ta có
gì mà sợ? Thực là đáng giận, hừ hừ…”
Thủy Mị Nhi thẹn thùng nói: “Cũng không biết Phong nhi nghĩ như thế nào nữa?”
Thủy Mị Nhi khác với Nghê Thường, lúc trước nàng chưa hề bày tỏ tình cảm với
Lưu Phong, cho nên nàng lo lắng sợ trong lòng Lưu Phong không có đủ chỗ cho
nàng.
“Ngươi yên tâm, đại mĩ nhân như ngươi vậy, xú tiểu tử kia sao có thể không
đồng ý…” Thu Sương nghiêm túc nói: “Kì thật, lời ta nói chính là sự thật. Tứ
tỉ muội các ngươi có duyên với hài tử Phong nhi. Cho nên ngươi căn bản không
phải lo lắng. Ta dám khẳng định, Phong nhi cũng thích ngươi…”
Thủy Mị Nhi sợ run một chút, trong lòng kinh ngạc vội vàng truy vấn: “Thu
Sương tỉ, ngươi nói tứ tỉ muội chúng ta… Chẳng lẽ Đại sư tỉ cùng tứ muội với
Phong nhi sẽ…” Thủy Mị Nhi cảm thấy có chút không thể hiểu được. Đại tỉ Tần
Thủy Dao chính là người hướng dẫn thế gian, không động lòng, luôn giữ lập
trường… Chẳng lẽ nàng cũng sẽ động tâm? Lại còn tứ muội, thành kiến của nàng
đối với Phong nhi không cần bàn cãi, huống hồ nàng vẫn như thế kia… Nàng sao
mà thích nam nhân được?
Thu Sương biết tâm tư nàng, thản nhiên cười nói: “Sự tình cũng không giống như
ngươi suy nghĩ vậy, tứ tỉ muội các ngươi nhất định là vĩnh viễn ở cùng một
chỗ”.
Thủy Mị Nhi biết bản lĩnh Thu Sương, nghe nàng nói vậy cũng tin theo ít nhiều.
Đối với kết quả như vậy, kì thật bản thân nàng cũng thập phần thích. Tứ tỉ
muội có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ, với nàng mà nói thật là một chuyện tốt.
“Các ngươi đều là thân nhân gần Phong nhi nhất, có một số việc ta nghĩ không
nên dấu diếm…” Thu Sương đột nhiên nghiêm mặt, thần tình nghiêm túc nói:
“Sau này Phong nhi sẽ gặp cường địch phi thường đáng sợ, ta hi vọng các ngươi
có thể khắc khổ tu luyện mau chóng tăng tu vi của mình lên. Sau vài ngày ta sẽ
đi tìm tứ muội ngươi. Nhân tiện sẽ đi gặp Phong nhi. Mấy ngày vừa rồi, ta ngẫu
nhiên nắm được một chút thiên cơ. Nếu ta dự tính không sai thì Phong nhi trong
thời gian gần nhất có thể gặp tai ương đổ huyết…”
Thủy Mị Nhi vẻ mặt căng thẳng: “Làm sao bây giờ? Nếu không ta với tam muội
cùng nhau tới đó?”.
“Không cần!” Thu Sương lắc đầu: “Các ngươi đi cũng vô dụng”.
Ngừng một chút, Thu Sương lại nói: “Trước mắt, ngươi cùng Thủy Dao muội muội
không tiện rời khỏi nơi này. Chỉ có Nghê Thường muội muội có thể rời núi tu
luyện trong trần thế. Cơ duyên các ngươi bất đồng, hiểu không?”
Thủy Mị Nhi gặt đầu nói: “Ta biết, bên phía Phong nhi ngươi còn nhiều lo lắng
hơn?”
“Cái này ngươi có thể yên tâm, ta là di nương Phong nhi. Có ta ở đây, bất luận
kẻ nào cũng đừng mong làm thương tổn hắn…” Thu Sương nói như cam đoan vậy.
…
Phúc thành, hầu tước phủ lâm thời.
Kế hoạch chỉnh quân của Lưu Phong đã gần tới lúc kết thúc. Dựa theo tiến độ
bây giờ, chỉ cần thời gian mấy ngày là có thể hoàn thành mục tiêu chỉnh quân
đã định.
Tới lúc đó, Lưu Phong sẽ soái lĩnh đại quân tiếp tục công chiếm thành trì biên
cảnh Phù Tang và cao lệ.
Có tấm gương Bách dã và Trường thanh, Lưu Phong phát hiện dùng chiến tranh vơ
vét tài sản đích thực là cách phát tài không tệ.
Chiến tranh mang đến tai nạn, chiến tranh cũng sẽ mang đến tài phú.
Đương nhiên, tai nạn là bên chiến bại và dân chúng, binh lính. Mà tài phú là
thuộc về tướng lĩnh thắng trận. Trong khoảng thời gian này mà nói, tiền của
chiến lợi phẩm của Lưu Phong từ chiến tranh nếu đổi thành bạc trắng, ít nhất
cũng có dư năm trăm vạn lượng.