Hi Du Hoa Tùng – Chương 707: Đại sư tôn thẹn thùng đỏ mặt – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 707: Đại sư tôn thẹn thùng đỏ mặt

Thuỷ Mị Nhi phục hồi tinh thần, liếc mắt nhìn Nghê Thường, do dự một chút rồi
nói: “Đúng là ta biết một ít nhưng cụ thể không dám khẳng định.”

“Hiện tại, ta chỉ có thể nói vị tiên tử kia đến từ Tiên Linh Môn.” Thuỷ Mị Nhi
cường điệu nói: “Tiên Linh Môn là đại môn phái trong nhất giới, vô cùng thần
thánh, cũng là nơi cường đại nhất.”

“Nhị tỷ…”

“Tam muội, một số việc đợi đại tỷ trở về sẽ tự mình nói cho ngươi.” Tần Thuỷ
Dao ngắt lời Nghê Thường vẻ mặt trầm trọng.

“Ngươi là Tần Thuỷ Dao?” Tần Thuỷ Dao vội vàng đi tới hàn nguyệt thuỷ đàm nhìn
thấy nữ tử khoảng chừng hai mấy tuổi, ngồi trên một tảng đá cạnh thuỷ đàm chân
ngâm trong nước, tỏ vẻ thích thú.

Tần Thuỷ Dao sửng sốt một chút, lập tức nhìn bốn phía.

“Đừng nhìn, là ta gọi ngươi tới” Nữ tử ngẩng đầu mỉm cười nói: “Ta là Thu
Sương, ta nghe đã nghe muội muội nhắc tới ngươi, muội muội ta là Lam Thi Kỳ.”

Tần Thuỷ Dao nghe vậy thân mình run lên, thất thanh nói: “Thu Sương tiền bối
đến từ Tiên Linh Môn?”

Thu Sương gật đầu, điểm chân một cái đứng thẳng trên tảng đá, điềm đạm nói:
“Lưu Phong là hài tử của Thi Kỳ?”

Tần Thuỷ Dao do dự một chút tựa hồ không muốn trả lời.

“Ta là tỷ tỷ kết bái của Thư Kỳ. Ngươi yên tâm, ta đến đây để bảo hộ hài tử
của Thư Kỳ muội muội tuyệt đối không có ác ý…” Thu Sương đối với cảnh giác
của Tần Thủy Dao rất hài lòng.

“Không cần hoài nghi dụng ý của ta…” Thu Sương giải thích nói: “Người nên
biết trong Tiên Linh Môn ngoài Thi Kỳ thì không ai biết ngươi”.

Tần Thuỷ Dao nghe vậy gật đầu, cung kính nói: “Vãn bối có chút thất lễ, thỉnh
tiền bối lượng thứ” Tần Thuỷ Dao có quen biết với Thi Kỳ, chuyện này là bí mật
của hai người. Thu Sương biết quan hệ của hai người lại đến từ Tiên Linh Môn
muốn ra tay tương trợ riêng việc này đã thấy nàng ta với Lưu Phong vô hại.

“Không cần câu nệ.” Thu Sương cười nói: “Ngươi là tỷ muội của Thi Kỳ, không
bằng chúng ta ngang hàng luận đàm”.

“Thuỷ Dao không dám!” Tần Thuỷ Dao vừa mừng vừa lo.

Thu Sương thoáng cười, tiến lại vài bước nói: “Cái gì mà dám hay không, ngươi
là hảo tỷ muội với Thi Kỳ, sao lại cổ hủ như vậy…”

Tần Thuỷ Dao vội vàng nói: “Cung kính không bằng tuân mệnh. Thu Sương tỷ tỷ,
người lần này đến…”

Thu Sương nghe vậy mỉm cười: “Ân, được rồi.”

Ngưng một lúc nàng thở dài một tiếng rồi nói: “Bạch Huyền Y đã biết chuyện hài
tử của Thi Kỳ muội muội. Hắn đã phái người đi tìm kiếm các nơi. Ta lo lắng cho
an nguy Lưu Phong nên mới xuống núi tìm ngươi”.

“Bạch Huyền Y?” Tần Thuỷ Dao với cái tên này hiển nhiên không quen thuộc.

“Bạch Huyền Y là lục đại tuần thiên sứ giả đứng đầu Tiên Linh Môn. Cái chết
của Thi Kỳ muội muội là do hắn tạo thành. Bức tử Thi Kỳ muội muội không phải
là sư môn là chính là Bạch Huyền Y…”

Thu Sương đại khái kể qua chuyện Bạch Huyền Y với Thi Kỳ, lo lắng nói: “Bạch
Huyền Y thân là lục đại tuần thiên sứ giả hàng đầu, có thế lực rất lớn ở Tiên
Linh Môn. Nếu hắn thật sự muốn nhổ cỏ tận gốc thì hài tử kia rất nguy hiểm…
Cũng may hiện tại hắn không biết tin tức của hài tử kia, nhưng ta phỏng chừng
kéo dài được bao lâu. Nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài tới đại hội tu chân.
Ta muốn lợi dụng khoảng thời gian này tăng cường tu vi cho hắn một chút…”

“Đúng rồi, hài tử kia hiện giờ sao gọi là Lưu Phong?” Thu Sương có điểm khó
hiểu. Nam nhân muội muội hẳn là thái tử điện hạ Hoa Hạ đế quốc a, lúc trước
Lam Thi Kỳ bị sư môn bắt về cũng không thấy trở lại. Cho nên đối với chuyện
tình hài tử với trượng phu sau không biết nhiều lắm, bởi thế Thu Sương mới hỏi
như vậy.

Tần Thuỷ Dao không dám chậm trễ liền vội vàng chuyện Lưu Phong nói qua một
lần.

Thu Sương nghe xong sắc mặt phát lạnh, thở dài một tiếng rồi nói: “Không nghĩ
tới chất nhi của ta lại cực khổ như vậy, bất quá cũng không tồi. Nghịch cảnh
mà có thể tự tu luyện”.

“Đúng rồi, giờ hắn ở đâu?” Thu Sương liền hỏi.

Tần Thuỷ Dao gật đầu nói: “Phong nhi đang ở Phúc Thành cầm quân đánh giặc”.

“Phúc Thành?” Thu Sương hơi nhắm mắt thi triển chiêm thiên quái tính toán một
lúc rồi cũng tìm được phương vị Lưu Phong. Dạo này những chiêm thiên quái linh
nghiệm với Lưu Phong ngày càng ít. Nếu Tần Thuỷ Dao không nói thì chắc chắn
Thu Sương cũng không biết.

Thu Sương cảm giác tựa hồ số mệnh cùng thiên cơ Lưu Phong đã nằm ngoài thế
giới này.

Đột nhiên, trong lòng nàng run lên tựa như nghĩ ra cái gì, nhất thời cười lớn:
“Ha ha, quả nhiên không tồi, Phong Nhi đúng là người ngoài thiên kiếp…”.

Tần Thuỷ Dao nghe vậy dường như cũng hiểu được chuyện gì trong lòng mừng rỡ
liền hỏi: “Thu Sương tỷ, ý người trong đại kiếp lần này Phong nhi không bị ảnh
hưởng”.

“Đúng vậy, tuy rằng ta không biết cụ thể là gì, nhưng Phong Nhi đích xác nằm
ngoài thiên kiếp… Chờ chút…” Thu Sương trong lòng vui sướng tiếp tục tính
toán không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn vui vẻ nói: “Trong thiên hạ có hai
người ngoài thiên kiếp.”

Tần Thuỷ Dao giật mình hỏi: “Ngoài Phong Nhi ra còn có ai khác? Đấy là ai?”
Con người Lưu Phong vốn thần bí, Tần Thuỷ Dao chăm sóc hắn nên cũng không kinh
ngạc lắm chỉ không ngờ trên đời lại còn một người nữa.

“Ha ha.”

Thu Sương mỉm cưòi nói: “Kỳ thực người này ngươi cũng biết, chính là tiểu tình
nhân của Lưu Phong”.

“Là Đình Nhi?” Kết quả này nằm ngoài dự tính của Tần Thuỷ Dao nhưng lại rất
hoan hỉ nói thế nào thì đều là người một nhà.

Thu Sương nói tiếp: “Dựa vào thôi toán của ta, phàm là người bên Phong nhi đều
có thể tránh được đại kiếp”.

Tần Thuỷ Dao mừng rỡ liền nói: “Thu Sương tỷ, ý của người Phiêu Miểu cốc cũng
tránh được kiếp nạn này. .”

Thu Sương cũng không vội đưa ra khẳng định nói: “Thiên ý thay đổi, có một số
việc ta không biết được chính xác. Nhưng có Phong nhi với Đình Nhi ở bên thì
các ngươi sẽ không gặp vấn đề gì lớn rồi. Đúng rồi nếu Phong Nhi có được tử hư
chân long khí thì tương lai có lợi hơn một chút”.

“Có phải Phong nhi có ý muốn làm hoàng để Hoa Hạ để quốc?” Thu Sương đột nhiên
hỏi.

Tần Thuỷ Dao cũng không che giấu liền gật đầu nói: “Phong nhi vẫn luôn luôn
trù tính chuyện này. Tựa hồ như hắn muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về
mình”.

“Tốt lắm, đấy mới là hài tử của Thi Kỳ muội muội.” Thu Sương dường như rất hài
lòng với biểu hiện của Lưu Phong.

“Thuỷ Dao muội muội, vận mệnh Phiêu miểu cốc gắn chặt với Phong nhi, hiện tại
các ngươi phải mau chóng tăng cường tu vi chuẩn bị ứng phó với nguy cơ sắp
đến.” Thu Sương nghiêm túc nói: “Có lẽ các ngươi thật sự có thể vượt qua đại
kiếp. Nhưng với sự đuổi tận giết tuyệt của Bạch Huyền Y thì đừng có mong gì.
Với tu vi hiện tại bây giờ của các ngươi thì sự y hiếp của Bạch Huyền Y còn
hơn kiếp nạn tu chân giới…”

“Đây là Cửu Thiên Tinh Thần Quyết với một lọ Cửu Chuyển Linh Đan ngươi hãy cầm
lấy. Đến kì tu chân đại hội sắp tới, tu vi ngươi phải đề thăng tới thiên nhân
sơ kì.” Nói xong Thu Sương liền đưa ra một lọ đan dược với một quyển sách cổ
đưa cho Tần Thuỷ Dao.

Tần Thuỷ Dao vô thức tiếp nhận đan dược cùng tâm quyết. Vẻ mặt đầy kinh ngạc,
dù đan dược hay pháp quyết thì đều nhằm mục thiên nhân kì, đều khiến nàng vô
cùng kinh ngạc.

“Thu Sương tỷ, cái này vô cùng quý trọng…” Tần Thuỷ Dao tuy rằng rất muốn
thâu nhận hai đồ vật này, nhưng vẫn còn đang lúc khách khí, cần giữ vài phần
khiêm nhường.

Thu Sương mỉm cười nói: “Ngươi là đại sư tôn của Phong Nhi, chỉ riêng điểm này
người đã không thẹn rồi, hơn nữa đây chỉ là chút lễ vật ra mắt. Về sau còn có
nhiều ưu đãi nữa với ngươi. Tóm lại ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là người thân
gần nhất của Phong nhi. Tu vi các ngươi càng mạnh, sau này có thể trợ giúp
Phong nhi càng lớn…”

Tần Thuỷ Dao nghe vậy gật đầu nói: “Đa tạ Thu Sương tỷ!”

“Đan dược cùng pháp quyết, bốn tỷ muội các ngươi cùng Đình Nhi đều có một
người một phần.” Thu Sương còn dặn dò một câu: “Thân phận của Phong nhi ngàn
vạn lân không thể tiết lộ, chuyện này càng ít người biết càng tốt hiểu không?”

“Ân, Ta hiểu” Tần Thuỷ Dao kẽ gật đầu.

“Những ngày tới, ta sẽ tiếp tục lưu lại Phiếu miêu cốc trợ giúp các ngươi tăng
cường tu vị, tiện thể chỉ điểm pháp quyết giúp các ngươi một chút. Sau khi
hoàn thành thì ta cùng bốn sư muội các ngươi đi gặp Phong nhi.” Thu Sương vẻ
mặt xấu hổ nói: “Hài tử Thi Kỳ muội muội đã lớn ấy vậy mà ta chưa từng gặp
qua, làm di nương như ta thật thất trách. .” Kỳ thực trong quá khứ thì Thu
Sương vẫn chưa tìm tới Lưu Phong theo lời dặn dò của Lam Thi Kỳ.

Năm đó trước khi chêt, Lam Thi Kỳ từng nói trừ khi Tiên Linh Muôn phát hiện ra
sự tồn tại của Lưu Phong, hơn nữa lại uy hiếp tới sinh mệnh của hắn thì mới hạ
sơn tìm Lưu Phong nếu không thì không cần. Lam Thi Kỳ hi vọng hài tử của mình
có thể rời xa Tiên Linh Môn thị phi này để có một cuộc sống bình yên.

Những năm gần đây, mặc dù Thu Sương rất muốn gặp hài tử Lam Thi Kỳ, nhưng
không làm phiền cuộc sống của hắn nên vẫn chưa có hành động gì.

Nếu không phải Bạch Huyền Y sắp ra tay hành động thì Thu Sương cũng không tuỳ
tiện quyết định hạ sơn.

“Đúng rồi, xú tiểu tử nhất định rất anh tuấn?” Thu Sương đột nhiên mỉm cười.

Tần Thuỷ Dao gật đầu cười nói: “Trong thế gian hiếm mỹ nam nào hơn Phong nhi,
hơn nữa hắn cũng rất đào hoa.”

“Ha ha, hài tử Thi Kỳ muội muội quả nhiên không giống người khác, hắn ít nhất
muốn hơn một trăm tám mươi lão bà…” Nói đến Lưu Phong thì Thu Sương rất cao
hứng, nàng cười nói: “Trong tương lai, hắn sẽ có mấy trăm hài tử, ta sẽ trông
nom giúp hắn, nhất định dạy dỗ mỗi đứa thành nhân tài hiếm có…”

Tần Thuỷ Dao nghe vậy trong đầu choàng váng, ý tưởng của Thu Sương tỷ có chút
lớn mật, thậm chí hơi thái quá, mấy trăm lão bà thì nàng nghĩ rằng hắn sớm lao
lực mà chết.

“Đúng rồi, Thuỷ Dao muội, ngươi cảm thấy Phong nhi thế nào? Nếu cho ngươi với
hắn…” Thu Sương đột nhiên hỏi.

Tần Thuỷ Dao tựa hồ biết Thu Sương muốn gì liền ngắt lời nói: “Thu Sương tỷ,
người sẽ lưu lại đây lâu, không bằng chúng ta trở về biệt viện”.

Thu Sương biết Thuỷ Dao có ý đổi đề tài thì khẽ cười, liền không buông tha
nói: “Ha ha, Thuỷ Dao muội muội, ta muốn nói cả bốn tỷ muội các ngươi không
bằng đều làm thê tử của Phong Nhi. Hắc hắc, ngươi cảm thấy đề nghị này của ta
thế nào?”

Tần Thuỷ Dao sắc mặt ửng đỏ hơi thẹn thùng, vấn đề này rất táo bạo lại có phần
nghịch thiên khiến nàng chưa từng có ý nghĩ tới. Cho tới bây giờ thì nàng cũng
không quá lo lắng đến vấn đề tình cảm, đại bộ phận thời gian nàng chỉ lo lắng
cho lợi ích của sư môn.

Nghe Thu Sương tỷ không có ý ngăn cản khiến tim nàng đạp nhanh hơn, nàng biêt
Nghê Thường rất yêu thương Phong Nhi điểm này không phải nghi ngờ.

Nhị muội Thuỷ Mị Nhi tuy không rõ nhưng cũng có ý kia.

Trong bốn người thì chỉ còn nàng với tứ muội Trương Mỹ Nhân.

Nhưng nàng không ngờ rằng Trương Mỹ Nhân đã cùng Lưu Phong sớm “nấu gạo thổi
thành cơm, ván đã đóng thuyền.”

Thực sự mà nói thì hiện tại trong tứ nữ Phiêu Miểu Cốc chỉ còn quan hệ của
nàng với Phong nhi vẫn thuần khiết là quan hệ sư phụ với đồ đề. Còn chuyện
quan hệ có bảo trì hay không thì tương lai không biết được…

“Thuỷ Dao muội muội không cần xấu hổ, kỳ thực đề nghị của ta rất được đó, nếu
có thời gian thì ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ một chút.” Thu Sương nháy mắt,
nói có phần trêu ghẹo.

Lúc này Tần Thuỷ Dao cả mặt đỏ ửng, chân tay luống cuống: “Thu Sương tỷ, lúc
này chưa nên nói đến chuyện này, bây giờ ta đưa người trở về biệt viện”.

Thu Sương thấy Thuỷ Dao sắc mặt đỏ ửng vậy thầm cười. Đại nhân như vậy mà còn
xấu hổ, thì trong lòng tám phần có quỷ a?

Muội muội ơi muội muội, hài tử của ngươi quả nhiên diễm phúc trùng thiên…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.