Nghê Thường nghe Bạch y nữ tử nói vậy sắc mặt liền ửng hồng, vội vàng lên
tiếng giải thích: “Tiên tử người hiểu lầm rồi, ta là tam sư tôn của Phong
Nhi”.
“Ta biết!”
Bạch y nữ tử ám muội cười nói: “Sư tôn cũng có thể làm hồng nhan được”.
Đình Nhi nghe vậy toàn thân hơi run rẩy, kỳ thực nàng đã sớm biết Nghê Thường
với Lưu Phong có cảm tình nhưng chưa hề nghĩ về phương diện này, bởi vì nàng
biết Lưu Phong được Nghê Thường từ nhỏ nuôi dưỡng nên vừa là sư tôn vừa là mẫu
thân.
Hiện tại nghe Bạch y nữ tử nói vậy nàng mới hoàn toàn hiểu được.
“Xú tiểu tử, ngươi đúng là đệ nhất đào hoa, ngay cả sư tôn của mình cũng…”
Đình Nhi thật sự dở khóc dở cười.
Nàng đâu biết rằng chuyện Lưu Phong với Nghê Thường vẫn chưa tính là gì. Hắn
bây giờ với Trương Mỹ Nhân mới đúng là chồng hờ vợ tạm, lén lút làm cái chuyện
cực lạc kia.
“Chuyện của các người ta đã biết không cần phải phủ nhận” Bạch y nữ tử nhìn
Nghê Thường cười nói: “Tuy rằng ngươi cũng rất xuất sắc rồi, nhưng ta không
thể không nói, được ở bên cạnh hắn đúng là phúc phận của ngươi” Trước mặt nữ
tử này thì hài tử của muội muội là nam nhân xuất sắc nhất thiên hạ.
Đương nhiên, sự thực là như vậy. Biểu hiện của Lưu Phong bây giờ rất xuất sắc.
Có lẽ bây giờ Lưu Phong trưởng thành đã vượt quá khỏi kỳ vọng của nữ tử này.
Trong tương lai dưới sự dạy dỗ của nàng Lưu Phong sẽ càng ngày càng xuất sắc
hơn.
Nghê Thường hoảng loạn vội vàng nói: “Tiên tử, người không nên hiểu lầm,
chuyện không giống như người nghĩ…”Nghê Thường thật tình vẫn chưa rõ, chính
mình với nữ tử này là tình cờ gặp nhau, rốt cuộc nàng ấy làm sao biết được.
“Ha ha, không nghĩ rằng ngươi còn mắc cỡ…” Bạch y nữ tử thâm ý nói: “Liệu ta
có nhầm hay không trong lòng ngươi phải biết rõ”.
Ngừng một lát, Bạch y nữ tử nghiêm túc nói: “Không cần lo lắng như vậy, chỉ
cần các ngươi yêu nhau thì mọi chuyện đều có thể vứt bỏ được” Muội muội, năm
đó chính ngươi nói với ta nếu ngươi thực sư yêu thì dù trả giá bằng sinh mệnh
cũng không qua trọng. Yên tâm đi, ta nhất định sẽ vì hài tử của ngươi mà báo
thù cho ngươi.
Đình Nhi từ từ đi tới nắm lấy cánh tay Nghê Thường, mỉm cười nói: “Tam sư tôn,
kỳ thực Phong nhi rất vĩ đại, ta biết hắn cũng thích người”.
“Nghê Thường, hãy nghe ta nói…” Nghê Thường cảm thấy mình muốn xin lỗi Đình
Nhi. Cho đến giờ nàng đều coi Đình Nhi là con dâu ấy vậy bây giờ lại…
“Ha ha, hai ngươi cứ từ từ tán gẫu, ta đi trước” Bạch y nữ tử nhìn về phía hai
người cười ám muội rồi dặn dò một câu: “Sáng mai khi hai người tỉnh lại, ngươi
hãy bảo Tần Thuỷ Dao đến Hàn Nguyệt thủy đàm tìm ta” Nói xong câu đó, Bạch y
nữ tử lập tức rời đi.
“Đình Nhi, xin lỗi… ! “Nghê Thường cũng không biết nói gì, do dự nửa ngày
rồi thành tâm nói xin lỗi.
Đình Nhi nghe vậy liền mỉm cười, nắm tay Nghê Thường kéo đến ghế đá bên cạnh
nhẹ nhàng nói: “Tam sư tôn, người không phải nói gì cả, người có quyền được
yêu, Phong đệ đệ cũng vậy, chuyện nam hoan nữ ái vốn là chuyện tốt đẹp nhất
trên đời”.
“Đình nhi, hãy nói thật, ngươi có cảm thấy ta có chút… có chút vô sỉ…”
Chuyện đến nước này Nghê Thường lấy hết dũng khí quyết định nói ra. Trốn tránh
không phải biện pháp, rồi một ngày cũng phải đối mặt. Sự thực đã chứng minh
trốn tránh chỉ chịu thiệt mà thôi.
Đình Nhi ngẩng đầu, nhẹ nhàng che miệng Nghê Thường, nghiêm túc nói: “Tam sư
tôn, ngươi nói gì vậy Phong đệ đệ là một nam nhân vĩ đại, người là nữ nhân
thích hắn thì có gì sai”.
“Hắc hắc, xú tiểu tử thật diễm phúc trùng thiên a…” Để thay đổi không khí
Đình Nhi cố tình chế nhạo nói.
Nghê Thường thấy Đình Nhi không hề phản ứng trong lòng cũng nhẹ nhõm thở dài
một hơi. Nhưng vẫn hơi lo lắng dù sao nàng là sư tôn Lưu Phong nên hai người
khác biệt rất lớn.
“Đình nhi, kỳ thực chuyện này cũng không tốt, ta với Phong Nhi…”.
Đình Nhi ngắt lời nói: “Tam sư tôn, người không nên nói vậy, người chẳng lẽ
quên là lúc trước tiên tử đã nói chỉ cần yêu thì mọi chuyện đều có thể vứt
bỏ”.
Nghê Thường nghe vậy lẳng lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn
Đình Nhi ôn nhu nói: “Đình Nhi, cảm ơn ngươi đã cổ vũ ta, đã khuyên bảo ta”.
“Phong đệ đệ thật hoa tâm, tam sư tôn… à không… Nghê Thường tỷ tỷ” Đình
Nhi mỉm cười nhìn Nghê Thường nói: “Tam sư tôn, về sau ta gọi người là Nghê
Thường tỷ tỷ được không?” Đều là nữ nhân của Lưu Phong nếu cứ xưng hô hậu bối
thực sự có chút bất tiện.
Nghê Thường hơi thẹn thùng do dự một lúc rồi đáp ứng: “Ân, Đình muội muội!”.
“Ha ha, Nghê Thường tỷ tỷ” Đình Nhi ôn nhu nói.
“Nghê Thường tỷ tỷ, về sau người phải quản chặt Phong đệ đệ không để hắn phong
lưu bên ngoài, nếu không tỷ muội chúng ta có thể xếp thành một hàng dài…”
Đình Nhi hài hước nói.
“Một hàng dài?” Nghê Thường tựa hồ lần đầu tiên nghe thấy cách nói này nên
không thể lý giải được.
Đình Nhi biết lỡ miệng liền cười khô một tiếng che đậy nói: “Ha ha, không có
gì…”
Nghê Thường cảm thấy bị hồ lộng, rõ ràng Đình Nhi cố tình che dấu, tựa hồ có
bí mật gì muốn giấu mình.
Đình Nhi đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Tam sư tôn, kỳ thực ta có bí mật
giấu người”.
Nghê Thường ngây người không nghĩ rằng Đình Nhi lại thẳng thắn thừa nhận.
Nhưng nàng ta cũng không phải là người hay tò mò về chuyện riêng tư của người
khác.
“Ha ha, đừng ngại, ai chả có bí mật riêng” Nghê Thường rộng lượng cười lớn.
Đình Nhi do dự một lát thành thực nói: “Tam sư tôn, nếu bây giờ ta nói ta
không giống ta trước kia người có tin không?”.
Nghê Thường mơ hồ hỏi: “Là ý gì?”
“Không có gì…” Đình Nhi vẻ mặt áy náy nói: “Tam sư tôn, trong lòng ta giờ
rất hoang mang bây giờ còn chưa nghĩ ra có nên nói hay không… mấy ngày nữa
ta sẽ nói cho người. Hy vọng lúc ấy người sẽ có biện pháp giúp ta, người nên
chuẩn bị tâm lý bởi vì… chuyện này rất khó tin…”.
Nghê Thường nghe Đình Nhi nói vậy lo lắng, vội vàng nói: “Là chuyện về Phong
nhi sao? Có phải do sư môn người chèn ép ngươi?”.
“Không phải” Đình Nhi lắc đầu ảm đạm nói: “Đến lúc đó người sẽ biết”.
“Nga!”.
Nghê Thường lập tức nói: “Đình muội muội, sau này có chuyện gì nhất định phải
nói ra, vạn lần đừng để trong lòng nếu không sẽ rất buồn bực…”.
“Ân, ta biết” Đinh Nhi gật đầu, trên đời này ngoài Lưu Phong ra thì Nghê
Thường là người thân duy nhất với nàng. Kỳ thực nàng ta thực sự rất muốn nói
chuyện này với Nghê Thường nhưng mỗi khi lời lên tới miệng thì lại không biết
nói gì. Dù sao cũng liên quan đến bí mật của Lưu Phong, chưa được sự cho phép
của hắn thì nàng cảm thấy chưa nên nói lúc này.
Tin rằng Nghê Thường đem lá thư này giao cho Lưu Phong, rất nhiều chuyện dù
nàng không nói nhưng hắn sẽ hiểu.
Bạch y nữ tử trở về Hàn Nguyệt thuỷ đàm, lẳng lắng đứng bên cạnh nhìn bóng
trăng dưới nước, tư lự nói một mình: “Muội muội, con của ngươi quả nhiên không
tầm thường… , ngay cả sư tôn cũng chiếm lấy… Ha ha, hắn thật sự đào
hoa…”.
“Bạch Huyền Y, ta sẽ bắt ngươi trả món nợ này!” Đột nhiên trong mắt Bạch y nữ
tử hiện lên một tia sát khí hung hăng nói.
“Muội muội, người thật ngốc nghếch. Kỳ thực năm đó không phải sư môn muốn truy
sát ngươi. Mà chính Bạch Huyền Y, kẻ từng theo đuổi thầm mến ngươi, là một tên
nguỵ quân tử” Bạch y nữ tử căm hận nói: “Ta thề, sẽ giúp hài tử của ngươi tự
tay chặt đầu cái tên súc sinh kia bào thù cho ngươi”.
Ngừng một lát, Bạch y nữ tử yếu ớt nói: “Muội muội, không phải ta không nghe
lời ngươi nhưng tên Bạch Huyền Y đã biết chuyện hài tử của ngươi. Hắn là thứ
gì, có lẽ người không biết hắn đã từng thề nếu không chiếm được ngươi thì sẽ
huỷ hoại ngươi… Bây giờ hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hài tử nguơi. Người yên
tâm ta sẽ không cho hắn cơ hội. Vả lại hắn cũng chỉ biết người có hài tử nhưng
không biết là ai, không biết ở nơi nào? Ta sẽ không để hài tử của ngươi chịu
uỷ khuất, dù là người trong sư môn, Thu Sương ta cũng không bỏ qua…”.
Sáng sớm hôm sau đúng như dự đoán Bạch y nữ tử, Tần Thuỷ Dao với Thuỷ Mị Nhi
đã xuất quan, hai người tu luyện thành nguyên anh thậm chí còn mơ hồ đạt tới
nguyên anh trung kỳ.
“Tam muội, vị tiền bối kia đâu?” Tần Thuỷ Dao với Thuỷ Mỵ Nhi biết lúc trước
có người tương trợ nhưng không rõ là ai. Chuẩn xác mà nói, các nàng lúc ấy
cũng không có cơ hội mở mắt xem là ai.
Nghê Thường trong lòng mừng rỡ, không trả lời Tần Thủy Dao vội, kích động ôm
lấy hai vị tỷ tỷ rồi nói: “Tốt rồi, quá tốt rồi, Phiêu Miểu Cốc cả bốn tỷ muội
đều tu thành nguyên anh, trong lần đại hội tu chân Phiêu Miểu Cốc sẽ một phen
quật khởi…”
Tần Thuỷ Dao nghe vậy ánh mắt sáng lên liền nói: “Đúng vậy, lần này thực hiện
ước nguyện của sư tôn chúng ta nhất định phải cố gắng”.
“Ân, cố gắng-!” Thuỷ Mị Nhi thành tâm nói.
“Đinh Nhi cũng ở đây?” Tần Thuỷ Dao quay đầu nhìn về phía Đình Nhi vẫn đang
đứng yên.
“Ha ha, tam muội muội đây là chuyện quan trọng của sư môn… xem ra ngươi sớm
đã không coi Đình Nhi là người ngoài” Thuỷ Mị Nhi cười hắc hắc.
“Đình Nhi ra mắt đại sư tôn, nhị sư tôn…” Đình Nhi cũng không phải người giả
dối, thành thạo chào hai người.
Tần Thuỷ Dao khẽ gật đầu mỉm cười nói: “Tốt lắm, xưng hô như vậy đúng rồi”.
Thuỷ Mị Nhi tiến lại nắm tay Đình Nhi nói: “Đình Nhi, người muốn thoát ly
Huyền Tâm Chính Tông… vậy chúng ta cùng đi?”.
Đình Nhi có chút khó xử: “Nhị sư tôn, hiện tại chắc chưa được. Đợi qua đại hội
tu chân đã?” Tuy Đình Nhi muốn sớm thoát ly Huyền Tâm Chính Tông nhưng một
phần thâm tâm vẫn thuộc về Huyền Tâm Chính Tông. Hơn nữa nàng cũng đã sống ở
đây hơn mười năm, mặc dù đại sư Ngưng Nguyệt có chút cổ hủ nhưng vẫn là sư tôn
của nàng. Còn chút ân tình nhất định phải trả. Nếu không mặc dù thoát ly nhưng
trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
Tần Thuỷ Dao gật đầu nói: “Cũng đựơc, đợi đại hội tu chân chấm dứt, bây giờ
nếu cứ làm tới không chừng sẽ nẩy sinh xung đội giữa hai phái”.
“Đúng rồi, vị đại tỷ tương trợ giúp người tu thành nguyên anh đang đợi ở Hàn
Nguyện thuỷ đàm. Nàng nói đợi cho người thành công rồi sẽ đến tìm” Nghê Thường
nhớ tới chính sự vội vàng nói.
Tần Thuỷ Dao gật đầu nói: “Các ngươi cứ nói chuyện, ta đi ngay bây giờ.” Đối
với một tiền bối nhấc tay đã có thể trợ giúp tu thành nguyên anh thì Tần Thuỷ
Dao không dám chậm trễ.
Thấy Tần Thuỷ Dao vội vàng rời đi, Thuỷ Mị Nhi xoay người lại hỏi: “Tam muội,
vị tiền bối kia rốt cuộc là ai? Nàng tìm đại sư tỷ làm gì?”
Nghê Thường lắc đầu nói: “Cụ thể ta cũng không rõ, nhưng có thể khẳng định một
điểm là đến vì Phong Nhi. Đúng rồi, nàng còn nói tìm đại tỷ nói chuyện cũ”.
Người nói vô tình, người nghe có ý. Thuỷ Mị Nhi nghe vậy trong lòng run lên,
liền nghĩ tới Tiên Linh Môn, sư môn của mẫu thân Lưu Phong Lam Thi Kỳ.
Nếu không ngoài dự tính thì vị tiên tử kia đến từ Tiên Linh Môn. Bằng không
thì người khác chẳng thể có khả năng thần thông như vậy.
Thần sắc Thuỷ Mị Nhi ngưng đọng, nàng không biết Phiểu Miểu Cốc gặp phúc hay
hoạ. Trước đó vài ngày Tần Thuỷ Dao đã nói cho nàng bí mật mà trước kia nàng
vẫn chưa hề cảm giác được gì. Chỉ cần không nói với Lưu Phong sẽ không có
chuyện gì. Không nghĩ rằng mới vài hôm mà Tiên Linh Môn đã tìm đến.
Nghê Thường thấy thần sắc Thuỷ Mị Nhi khác thường, vội vàng lo lắng nói: “Nhị
tỷ, có chuyện gì? Ngươi có biết chút gì không?”.