“Nói đơn giản một chút, ngươi hẳn là rõ ràng Ngô gia các ngươi mấy năm nay tác
yêu tác quái ở Phúc thành. Cho dù có là tru di cửu tộc cũng còn là nhẹ…” Nói
tới đây, trong giọng Lưu Phong đã tràn ngập phẫn nộ. Người không biết nhất
định sẽ cảm động vì sự chính nghĩa của Lưu Phong.
Đối mặt với câu quát hỏi đầy “chính nghĩa” của Lưu Phong, Tái Kim Phượng rõ
ràng có hơi sửng sốt một chút.
Đích xác là hắn nói có lí. Đứng ở góc độ đế quốc, quả thực trừng phạt Ngô gia
là đúng tội. Nhưng mà Tái Kim Phượng hiện giờ phải lo lắng cho Ngô gia.
“Hầu gia, cho Ngô gia ta một con đường sống. Ta có thể mang theo con cháu Ngô
gia rời khỏi quân đồn trú Phúc thành, cam đoan về sau cũng không can thiệp sự
vụ chuyện đóng quân…” Tái Kim Phượng vì tranh thủ sự đồng tình của Lưu
Phong, cố ý để chảy xuống vài giọt nước mắt: “Hầu gia, con hư biết nghĩ lại
quí như vàng. Ngô gia đã biết sai rồi, cho chúng ta một con đường sống đi.
Trách tội Ngô gia đã có con ta gánh vác. Buông tha cho cô nhi quả phụ chúng ta
đi?”.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Tái Kim Phượng, có câu này không phải
ngươi chưa từng nghe. Không phải là không báo, mà là chưa đến giờ… Hôm nay
hẳn là ngày lành, cứ yên tâm. Xem chuyện ngươi giúp ta giải quyết Hải Đại Dũng
lúc nãy, ta sẽ cho các ngươi được thống khoái, tuyệt đối không để các ngươi
phải thống khổ…”
« Ngươi… ngươi là tiểu nhân, ác ma…” Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lưu
Phong, Tái Kim Phượng nhất thời thấy như hụt hơi. Ả biết chính mình cũng xong
rồi, Ngô gia cũng xong rồi.
Lưu Phong đâu chỉ cho Tái Kim Phượng một ánh mắt khinh khi, lạnh giọng nói:
“Tái Kim Phượng, ngươi là loại người gì vậy. Trong lòng ngươi rất rõ ràng. So
với sự tác yêu tác quái của Ngô gia các ngươi, Lưu Phong ta tuyệt đối có thể
được cho là người tốt. Không sai là ta có dùng chút thủ đoạn, nhưng mà ta
không thẹn với lương tâm…”
“Hiệp nghị…” Tái Kim Phượng giận quát lên một tiếng, nói: “Đừng quên, trong
tay ta có chứng cứ chính xác việc ta và ngươi cấu kết hãm hại Hải Đại Dũng
chứ?”
“Đúng không?” Lưu Phong lạnh nhạt cười, đột nhiên nguyên anh lực trong nháy
mắt kích phát đem chế trụ Tái Kim Phượng.
“Hiệp nghị là ta viết, nhưng mà bây giờ ta có thể lấy lại bất cứ lúc nào…”
Nói xong Lưu Phong vung tay chạm vào ngực Tái Kim Phượng.
Hắc Vân cùng Thiên Đại đảm nhiệm cảnh giới cách đó không xa có chút choáng
váng. Quả thật không thể giải thích được, sở thích chủ công cũng chẳng thể nào
biết được.
Tóm lại một câu, chủ công thực mạnh mẽ. Ngay cả thứ đồ khô quắt chảy quặt
xuống mà cũng cũng ra tay, sở thích thực sự là hiếm thấy a…
Trong ánh mắt khâm phục của Hắc Vân cùng Thiên Đại, Lưu Phong suôn sẻ lấy bản
hiệp nghị từ ngực Tái Kim Phượng giấu ở trong yếm.
Sau một đạo ánh lửa lóe lên, hiệp nghị hoàn toàn hóa thành tro tàn.
Sau khi Lưu Phong giải khai cấm chế Tái Kim Phượng, ả đột nhiên trước tiên
định chộp lấy Lưu Phong, miệng không ngừng hô hoán: “Ác ma, ngươi là đồ ác ma.
Ta có thành quỉ cũng không bỏ qua cho ngươi…”.
Lưu Phong nghe vậy, âm thầm cười lạnh. Lão tử tuyệt đối không để cho ngươi cơ
hội đầu thai.
Tuy rằng với tu vi Lưu Phong hắn đã chẳng sợ gì quỉ vật trên thế gian. Nhưng
mà hắn không muốn lưu lại phiền toái, vốn hắn không nghĩ đến sự tình lại được
làm quá tuyệt.
Nhưng mà Tái Kim Phượng đe dọa cũng làm Lưu Phong rất gai mắt.
“Phanh!”
Sau một tiếng nổ, Tái Kim Phượng đang đánh về phía Lưu Phong đã bị chân khí hộ
thể của hắn bắn ngược ra ngoài.
“Con ta là bị tiểu tặc Lưu Phong này giết chết. Các tướng sĩ giết hắn, giết
hắn vì nguyên soái báo thù a…” Tái Kim Phượng lau đi vết máu bắt đầu la to.
Các tướng sĩ tại hiện trường nghe vậy, trong lòng vô cớ run rẩy một chút. Bọn
họ tựa hồ đã nhận thức được, lời của lão phu nhân nói chính là sự thật. Nhưng
mà dưới tình thế hiện tại, dù biết là sự thật cũng không cách nào đủ khả năng.
Về công, bọn họ là tướng sĩ đế quốc, nếu Lưu Phong có sự ủng hộ của lão hoàng
đế thì hẳn là đứng về phía hắn mới đúng. Về tư, bọn họ không muốn vứt bỏ sinh
mệnh, lại càng không muốn cho gia tộc của mình bị diệt.
“Vương Hải, Đỗ Vân… giết tiểu tặc này, vì nguyên soái báo thù a, các ngươi
như thế nào…” Tái Kim Phượng bắt đầu gọi tên đám thường ngày được gọi là
tướng lĩnh thân tín của Ngô Chí Vinh, hi vọng có thể sinh được kì tích.
Chính là một đám tướng lãnh bị gọi tên vội vàng quay đầu đi. Nhất loạt bộ dáng
không biết Tái Kim Phượng.
Lưu Phong thực vừa lòng với biểu hiện thức thời này của đám tướng lãnh.
“Các vị, bản hầu hiện y theo thánh chỉ bệ hạ đem Tái Kim Phượng xử tử, các
ngươi có gì dị nghị không?” Lưu Phong quyết định làm cho trò khôi hài sớm chấm
dứt một chút.
“Sát!”
Tựa hồ giống như trước đó từng có diễn tập, tướng sĩ có mặt tại hiện trường cư
nhiên trăm miệng một lời tuyên án tử hình Tái Kim Phượng.
Chuyện tình kế tiếp cũng rất tự nhiên, khi các tướng sĩ “chờ phán quyết”, Lưu
Phong tuân theo ý chỉ bệ hạ đem Tái Kim Phượng như kẻ cầm đầu cùng đám phản đồ
Ngô gia nhất loạt thanh trừ.
Trong thời gian một khắc, khoảnh đất trống trước cửa soái phủ đã có mấy chục
thi thể. Trường hợp khủng bố huyết tanh loại này, cho dù có gọi là thiết huyết
quân nhân (kiên cường) mà nhìn cũng có chút sợ hãi.
Thậm chí một số đội lính nhát gan còn lùi lại sau mấy bước.
Lưu Phong chậm rãi quay đầu, nhìn chăm chú nét mặt đó của các tướng sĩ lập tức
mỉm cười nói: “Các vị, không cần sợ. Đến lúc này hoàn toàn kết thúc vụ án đột
tử của nguyên soái. Quét sạch đám phản đồ này, ta nghĩ đã đủ để an ủi anh linh
Nguyên soái… Ta cam đoan các vị chuyện này dừng ở đây. Cho dù các vị tại đây
còn có chuyện gì ẩn giấu, chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nhưng mà nếu ngày sau phạm tội,
bản hầu nhất định trảm không tha!”
Lời này vừa nói, sau nửa ngày lo lắng các tướng sĩ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm
một hơi. Chỉ cần không tiến hành đại thanh tẩy là tốt rồi.
Cái gọi là không liên quan tới mình quả là phấn khởi.
Một loạt thủ đoạn xuống tay sắt đá của Lưu Phong đã hoàn toàn chinh phục đám
tướng sĩ này. Ít nhất trong lòng bọn họ đã có tâm tư qui thuận Lưu Phong.
Thi thể mang đi rồi, Chân Long vệ lại tuyên đọc thánh chỉ. Đem một loạt phó
tướng thăng lên chủ tướng bị khuyết, thay cho đám tướng bị Lưu Phong giết đi
lúc nãy. Đồng thời, có Lưu Phong xuất vốn, lão hoàng đế hạ chỉ tăng thêm một
kì quân lương cho quân đế quốc đồn trú Phúc thành… , khao thưởng phung
phí…
Thánh chỉ truyền khắp tam quân, nơi nơi đều là cảnh vui mừng ủng hộ. Tựa hồ
bọn họ đã quên chủ tướng của mình, quên cả chủ tử lúc trước của mình.
Sự tình tiến hành đến giờ, trải qua trù tính tỉ mỉ, Lưu Phong vì đế quốc mà
tiêu trừ một đại họa, đồng thời cũng nắm giữ quân đồn trú Phúc thành.
Kết cục như vậy không phải là cái mà lão hoàng đế muốn nhìn thấy. nhưng mà
trên thực tế, sự tình phát triển như vậy hắn cũng hết cách. So với việc Ngô
Chí Vinh thông địch bán nước, có thể nói một cách tương đối thì Lưu Phong còn
tin cậy một ít. Ít nhất, theo như tình huống bây giờ thì Lưu Phong luôn tận
tụy với kinh đô đế quốc, không có một chút dị tâm.
Việc kế tiếp Lưu Phong phải làm chính là chỉnh quân, giảm quân. Thêm một bước
củng cố thành quả thắng lợi của mình.
Tường long quân của Cuồng Chiến một lần nữa thoát li khỏi địa bàn nằm trong
tay Lưu Phong. Hắn cùng Hoa Thực đang quản mười mấy tên Chân long vệ cấu kết
với nhau bắt đầu tiến hành giám thị đối với Lưu Phong.
Đối với cái này, Lưu Phong cũng chỉ cười cười, không có biểu hiện gì quá
khích. Hiện giờ hắn cầm đại binh trong tay, bị hoàng đế giám thị, ngờ vực vô
căn cứ cũng là chuyện bình thường.
Sau lúc chỉnh quân, Lưu Phong tiến thêm một bước dựa theo kế hoạch đã định,
tiếp tục nuốt dần thành trì Phù Tang cùng Cao Lệ xung quanh.
Đối với viễn chinh, kì thật Lưu Phong cũng không có bao nhiêu hi vọng. Đừng
nói tới chuyện diệt hai nước, chuyện này tựa hồ là không có khả năng. Dựa vào
lực lượng quân sự tại thời điểm, muốn tiêu diệt hai nước tựa hồ có chút khó
khăn. Bây giờ Lưu Phong kì vọng kết cục tôt nhất là đánh cho hai nước chủ động
cầu xin đình chiến.
Cao lệ công chúa đang lặng lẽ quan sát thủ đoạn của Lưu Phong, trong lòng âm
thầm khâm phục không thôi. Lưu Phong đích xác là rất lợi hại. Nàng tràn ngập
hi vọng việc sớm đến thần xã cứu viện.
“Hắc hắc, mĩ nhân tỉ tỉ, đại công cáo thành. Chúng ta có cần phải chúc mừng
một chút không…” Xử lí đại sự trước mắt xong rồi có được thời gian nhàn hạ
hiếm thấy. Hắn trước tiên đi tới phòng Lí Hương Quân. Vì sao ư? Tin rằng cứ là
nam nhân đều có thể lí giải. Sau nhiều ngày không làm chuyện vận động trên
giường, cho dù là sinh lí hay là tâm lí bây giờ đều có nhu cầu. Lưu Phong đến
phòng Lí Hương Quân chính là để giải quyết nhu cầu này.
“Phong nhi, nhìn bộ dạng ngươi kìa. Ngươi thực sự là đại sắc lang a…” Lí
Hương Quân tựa hồ như đã sớm dự đoán Lưu Phong sẽ đến, cố ý ăn mặc trang điểm
một phen, tỏ ra gợi cảm thành thục đầy mị lực.
“Hà hà. Mỹ nhân tỉ tỉ, mấy ngày không lộng (làm) rồi, chẳng lẽ ngươi không
muốn sao?” Lưu Phong vừa cười, vừa nham nhở đi tới đem Lí Hương Quân ôm vào
trong ngực.
Lí Hương Quân nghe vậy âm thầm thẹn thùng. Có thể nào nghĩ không muốn, tối hôm
qua còn mộng xuân, buổi sáng tỉnh giấc thấy trong giường ẩm ướt… Từ sau khi
cùng Lưu Phong hoan ái, Lí Hương Quân phát hiện tính dục của mình đề cao không
ít. Chỉ cần hai ba ngày không làm là có chút khó mà chịu được. Đây quả là
chuyện tình trước kia chưa hề có. (ND: Cái này ngộ không biết nha, chỉ dịch
đúng theo tác giả. Biên: Thì lão dịch đúng rồi đấy, cố gắng phát huy đi ^^.
Hiệu: 2 chú làm khá lắm, tiếp tục nào)
“Hà hà, Mỹ nhân tỉ tỉ, lại lớn!” Nói xong hai bàn tay to của Lưu Phong đã xoa
nhẹ lên nhũ phong thẳng cứng của nàng.
“Của ngươi cũng lớn!” Ở chung lâu như vậy, Lí Hương Quân ngày càng có thể
thoải mái trước mặt Lưu Phong. Nàng lớn mật cầm vào giữa hai chân Lưu Phong,
không chịu cam lòng yếu thế nói: “Của ngươi cũng lớn!”.
“Hà hà đều lớn!”.
Lưu Phong đột nhiên nói một câu bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.
“Mĩ nhân tỉ tỉ, có phải của ta càng lớn thì ngươi càng thích không a?” Lưu
Phong giống hệt lưu manh hỏi.
“Đương nhiên!” Lí Hương Quân thần tình đỏ bừng, chân thực trả lời Lưu Phong
đúng sự thật. Sau đó chủ động giúp hắn cởi hết quần áo cùng đi lên giường,
đồng thời cũng đem quần áo mình cởi sạch.
Hai người rất ăn ý điều chỉnh tư thế thân mình. Đồng thời đem miệng hôn vào
chỗ riêng tư của đối phương.
“A”
Sau hai tiếng rên rỉ thỏa mãn cùng tiếng thở dốc, nam nữ bắt đầu trạng thái
tiến nhập.
…
Vân mộng trạch.
Một bóng Bạch y nữ tử bay xuống bên cạnh hàn nguyệt thủy đàm, khí tức tràn
ngập nhất hạng, làn da non tươi mềm mại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hợp với
ngũ quan tinh anh tựa như một nàng cửu thiên tiên tử.
Nàng lạnh lùng dừng lại không xa trước Phiêu Miểu Cốc. Trong ánh mắt xinh đẹp
hiện lên vài đạo quang mang kì dị.
“Ai? Ra đi?” Đột nhiên nữ tử hừ lạnh một tiếng, vung tay xuất ra một đạo kình
khí vô hình hướng tới bên kia hàn nguyệt thủy đàm đánh tới.
“Phanh!”
Sau một âm thanh rất nhỏ ngân nga, Đình Nhi bị kéo lên cao, sau đó dừng lại
bên Bạch Y Nữ Tử.
“Ngươi là ai, vì sao ra tay đánh lén ta?” Đình Nhi nét mặt băng giá lạnh lùng
chất vấn.
“Hừ!” Nữ tử quần trắng kia khinh thường nói: “Ngươi không có tư cách biết thân
phận của ta. Ta hỏi ngươi có phải là đệ tử Phiêu miểu cốc, vậy gọi Tần Thủy
Dao ra đây gặp ta được không?”
Đình Nhi nghe vậy âm thầm kinh hãi, nữ tử này cũng không biết từ nơi nào mà
tới, tu vi cao không thể tưởng tượng. nghe khẩu khí này chẳng lẽ mang hối khí
(vận xui) tới Phiêu miểu cốc.
Nghĩ đến đây, Đình Nhi có chút khẩn trương, tuy nàng là đệ tử Huyền tâm chính
tông, nhưng ở trong lòng nàng đã sớm coi Phiêu miểu cốc trở thành nhà chồng
của mình.
“Ta không phải đệ tử Phiêu miểu cốc, bất quá ta cũng biết Tần tiên tử. Nhưng
mà không biết tiên tử từ đâu tới, tìm Tần tiên tử có chuyện gì?” Đình Nhi từ
chỗ Nghê Thường biết được, Tần Thủy Dao cùng Thủy Mị Nhi trong thời gian này
vẫn đang tu luyện. Vạn nhất nữ tử này thực sự đối địch với Phiêu Miểu Cốc thì
quả là tai họa lớn.
“Nếu mà biết thì hãy gọi Tần Thủy Dao ra đây gặp ta!” Nữ tử quần trắng nhìn
như người quen hét ra lửa, quát lạnh một tiếng, mặc kệ sự nghi hoặc của Đình
Nhi.
Đúng lúc này giữa không trung bay tới một đạo nhân ảnh. Người chưa tới mà
tiếng tới trước: “Thần thánh phương nào? Tìm đại tỉ ta có chuyện gì?”.
Đình Nhi nghe vậy trong lòng rất vui vẻ, người mới tới không phải ai khác,
chính là tam sư tôn Nghê Thường mà mấy hôm nay nàng rất muốn gặp. Trong tứ nữ
Phiêu miểu cốc, Đình Nhi hiểu rõ Nghê Thường nhất. Hai người cơ hồ không
chuyện nào không nói, dường như là tỉ muội.
“Ngươi là ai?” Nữ tử quần trắng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui.
“Tại hạ là Phiêu Miểu Cốc Nghê Thường, xin hỏi tiên tử tìm đại tỉ ta có chuyện
gì?” Tuy rằng thái độ đối phương làm cho Nghê Thường tức giận. Nhưng mà lo
lắng đến tu vi bí hiểm của đối phương, nghĩ đến sự tình của Vị Minh ngày
trước, Nghê Thường không muốn kết oán với cường địch, cho nên thái độ thập
phần cung kính.
“Tần Thủy Dao là đại tỉ ngươi. Tốt lắm” Nữ tử Bạch Y Nữ Tử, lập tức nói:
“Không cần khẩn trương, ta không có ác ý. Ngươi đi nói với Tần Thủy Dao rằng
ta nhận ủy thác của Lan Thi Kì, nay đến tìm nàng”.