Ngừng một chút Tái Kim Phượng nói tiếp: “Hầu gia, tất cả chuyện này là do ngài
bầy ra phải không? Ngài muốn khống chế quân đội đế quốc đóng ở đây có đúng
không?”
…
“Tái Kim Phượng, hãy bớt nói chuyện thừa thãi, nói thẳng vào chuyện chính đi
nào.” Lưu Phong khinh thường nói: “Ngươi tìm ta không phải để nói mấy chuyện
suy đoán linh tinh này đấy chứ?”
Tái Kim Phượng nghe vậy, mặt thoáng biến sắc, có chút tức giận. Lão nương tìm
ngươi là để giao dịch mà ngươi lại tỏ thái độ như vậy sao… Thôi, hôm nay là
cảnh hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, đành nhẫn nhịn vậy.
“Hầu gia, lão thân tại nơi quân đội đế quốc đóng quân tiếng nói cũng có chút
trọng lượng. Nếu Hầu gia có thể hứa chừa cho con cháu Ngô gia một đường sống
thì ta sẽ giúp Ngài thuận lợi trong việc khống chế quân đội. Lão thân có thể
cam đoan bọn họ sẽ vô điều kiện nghe theo sự chỉ huy của Ngài.” Cuối cùng Tái
Kim Phượng cũng nói ra mục đích chính của mình.
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, hai mắt chăm chú nhìn Tái Kim Phượng nhưng hồi
lâu cũng không nói tiếng nào.
Tái Kim Phượng tuy tuổi đã cao nhưng trước ánh mắt săm soi của Lưu Phong cũng
có chút thẹn thùng, vẻ mặt có phần mất tự nhiên.
Sớm đã nghe nói vị Tiểu hầu gia này già trẻ đều không tha, không lẽ hắn lại có
ý định… (OMG http: //. 4vn. eu/images/smilies/96. gif http: //. 4vn.
eu/images/smilies/96. gif)
Nghĩ tới đây Tái Kim Phượng không khỏi đỏ mặt, tâm lý vừa có chút mơ hồ lại
vừa có chút chờ mong.
Cũng may Lưu Phong không đọc được ý nghĩ của Tái Kim Phượng nếu không hẳn là
hắn có thể sốc mà chết cũng nên. http: //. 4vn. eu/images/smilies/110. gif
http: //. 4vn. eu/images/smilies/110. gif
“Không cần bà giúp, ta vẫn có thể làm được.” Lưu Phong khinh miệt nói.
Tái Kim Phượng nghiêm mặt nói: “Hầu gia, Ngài quá tự tin rồi. Ngô gia chúng ta
đã bao nhiều năm nắm quyền tại Phúc thành này. Ngài cho là…”
“Bà đang uy hiếp ta?” Lưu Phong khó chịu nói.
“Không dám!” Tái Kim Phượng vội vàng gượng cười cầu hòa: “Lão thân đâu dám uy
hiếp Ngài, chẳng qua chỉ là nhắc nhở Hầu gia mà thôi.”
“Hầu gia, ta có một cháu gái. Luận về tướng mạo, tư chất đều xuất sắc hơn
người, nếu Hầu gia không chê lão thân nguyện đứng ra làm chủ đem gả nó cho
người. Đến lúc đó người đã thành rể của Ngô gia chúng ta, như vậy cũng xem như
có nửa phần là người của Ngô gia. Lúc đó việc thâu tóm quân đội tại đây đâu
còn vấn đề gì nữa. Hầu gia, ngài nghĩ sao?” Tái Kim Phượng nhìn Lưu Phong mỉm
cười đầy vẻ mờ ám: “Tiền tài, mỹ nữ, quyền lực đều chỉ chờ một câu nói của
Ngài.”
Dựa vào Ngô gia các ngươi thì sớm muộn cũng bị tru di chín họ, ta đâu có điên.
Cho dù cháu gái bà có là tiên nữ giáng trần thì ta cũng không có hứng thú.
Cứ theo kế hoạch, sau khi xử lý Sử Văn Long thì mục tiêu kế tiếp chính là Ngô
gia. Nếu không phải là tên Hải Đại Dũng làm kỳ đà cản mũi thì giờ đâu cần phải
ngồi đây nói chuyện với Tái Kim Phượng.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Hải Đại Dũng cùng một vạn binh sĩ kiêu kỵ
binh quả thực cũng khiến người ta có chút đau đầu. Nếu giết đi thì sẽ xẩy ra
nội chiến còn nếu không giết thì sẽ có không ít phiền toái.
“Hầu gia, để thể hiện thành ý của mình. Lão thân trước mắt có thể giúp ngài
trừ bỏ Hải Đại Dũng.” Tái Kim Phượng đột nhiên nói.
Lưu Phong trong lòng rất vui mừng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ dửng dưng: “Hải
Đại Dũng là một hán tử, tại sao ta lại phải trừ bỏ. Hơn nữa bà…”
“Hầu gia, ngươi ngay không nói hai lời. Việc xuất hiện của Hải Đại Dũng làm
ảnh hưởng tới kế hoạch của Ngài.” Tái Kim Phượng phân tích: “Ta biết trong tay
Hầu gia nắm giữ Long tường quân, Thủ bị quân cùng Thần thánh quân đoàn. Đối
với hơn vạn tướng sĩ kia hẳn không xem ra gì. Tuy nhiên không cần đổ máu mà
giải quyết được việc mới là thượng sách chi kế. Hơn nữa Kiêu ky binh là một
lực lượng tinh nhuệ, nếu Ngài có thể thu phục được tương lại sẽ là một lực
lượng đáng kể.”
Lưu Phong xem như đã nhận ra được ý tứ của Tái Kim Phượng.
“Nói thử xem, bà có biện pháp gì?” Lưu Phong trong đầu có suy nghĩ khá vô sỉ,
trước tiên ta mượn tay các ngươi trừ khử Hải Đại Dũng, sau đó sẽ tính chuyện
đối phó với các người sau.
Tuy có chút vô sỉ nhưng nói cho cùng cũng không có gì sai cả.
Đối phó với những người phi thường phải có thủ đoạn phi thường.
Tái Kim Phượng thấy Lưu Phong đã có chút hứng thú vội tới gần nói: “Hầu gia,
ta có thể ra mặt làm chứng Hải Đại Dũng thông địch phản quốc, sát hại con trai
ta. Ngài thấy sao?”
Lưu Phong vỗ tay khen ngợi: “Diệu kế, với thân phận của bà mà nói thì khẳng
định Hải Đại Dũng không thể thoát tội. Hắn không thể chối tội và tướng sĩ cũng
sẽ hoàn toàn tin tưởng.”
“Ta đồng ý!” Lưu Phong quyết định dứt khoát.
“Hầu gia, không bằng chúng ta nên lập khế ước?” Tái Kim Phượng lo rằng sau này
Lưu Phong sẽ đổi ý nên muốn cùng hắn lập khế ước để về sau nếu hắn có ý đồ
khác cũng không dám tùy tiện ra tay.
“Bà nói vậy là có ý gì” Lưu Phong tỏ vẻ tức giận: “Nếu không tin ta thì thôi
hãy quên vụ giao dịch này đi.”
“Hầu gia, không phải là lão thân không tin Ngài. Chẳng qua vì chuyện này liên
quan đến trên dưới Ngô gia mấy trăm sinh mạng nên lão thân không thể làm việc
bất cẩn được. Nếu Hầu gia thực tâm muốn hợp tác thì ngại gì không viết cho lão
thân mấy chữ.”
Lưu Phong có chút do dự, Tái Kim Phượng quả thực rất khôn ngoan. Muốn hắn đích
thân lập khế ước để lưu lại làm bằng chứng.
“Được, không thành vấn đề!” Chút chuyện nhỏ này Lưu Phong cũng không quá bận
tâm. Sau này nếu quả thực muốn ra tay thì hắn cũng đâu có để cho Tái Kim
Phượng có cơ hội đưa ra chứng cứ.
“Hầu gia, còn có một chuyện nhỏ không biết Ngài có thể đáp ứng được hay
không?” Tái Kim Phượng thấy Lưu Phong chấp nhận lập giao ước trong lòng có
chút nhẹ nhõm liền đưa ra điều kiện mới.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, lão thái bà này cũng thật không biết điều. Được đằng
chân lại lân đằng đẩu.
“Hầu gia, con trai ta đã chết nhưng con dâu còn sống thì…” Tái Kim Phượng có
chút do dự, khẽ thấp giọng hướng về Lưu Phong nói đầy vẻ mờ ám: “Hầu gia, có
điều này Ngài còn chưa biết. Con dâu lão thân xinh đẹp như hoa.”
Nghe tới đây Lưu Phong có chút nhức đầu, nghe giọng điệu của lão thái bà này
thì rõ ràng là định đem con dâu dâng tặng cho mình. Lưu Phong trong lòng có
chút buồn bực, lão thái bà này cũng thật là tuyệt tình, con trai vừa mới chết,
xác còn chưa kịp lạnh thế mà có thể làm ra những việc như vậy.
Quả nhiên Tái Kim Phượng sau một hồi rào trước đón sau cũng đi vào chủ đề
chính: “Hầu gia, nếu ngài không chê lão thân nguyện ý đem con dâu của ta đem
dâng cho ngài nạp làm tiểu thiếp. Ngài xem có được không?”
Mặc dù đã sớm đoán ra ý của Tái Kim Phượng nhưng khi nghe chính miệng bà ta
nói ra Lưu Phong trong nhất thời vẫn chưa tiếp nhận nổi.
Trời đánh thánh vật lão thái bà này đi. http: //. 4vn. eu/images/smilies/61.
gif http: //. 4vn. eu/images/smilies/61. gif
Ngô Chí Vinh ơi là Ngô Chí Vinh, thế nào ngươi lại có một người mẹ như vậy
được chứ!
“Hầu gia, ngài yên tâm. Mặc dù con dâu lão thân năm nay đã 32, nhưng nhìn vẫn
như cô nương 20 tuổi thôi. Hơn nữa công phu trên giường của nàng rất xuất sắc,
nhất định có thể khiến cho ngài hoàn toàn hài lòng.” Tái Kim Phượng vẫn nghĩ
Lưu Phong chính là một đại sắc lang, vì vậy mới tính tới việc sử dụng kế mỹ
nhân. Theo như lời bà ta nói thì vợ của Ngô Chí Vinh vô cùng xinh đẹp, hẳn Lưu
Phong nghe qua sẽ lập tức nhận lời.
Nghe Tái Kim Phượng nói vậy, Lưu Phong trong lòng có chút buồn bực, thậm chí
đầu óc có phần hơi choáng váng. Nữ nhân thời đại này sao lại có thể trơ trẽn
như vậy chứ! http: //. 4vn. eu/images/smilies/110. gif http: //. 4vn.
eu/images/smilies/110. gif
“Hầu gia, ngài còn do dự chuyện gì nữa?” Tái Kim Phượng thấy Lưu Phong vẫn
không biểu lộ gì cả, có chút lo lắng vội vàng nói: “Hầu gia, lão thân biết
ngài có rất nhiều mỹ nữ bên cạnh, nhưng quả thật công phu trên giường của con
dâu ta là độc nhất vô nhị.”
Lưu Phong hừ một tiếng, vẫn không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: “Ngô Chí Vinh
ơi, mẹ ngươi đang dụ dỗ ta cắm sừng cho ngươi đây này!”
Tái Kim Phượng sợ Lưu Phong không tin vội lên tiếng cam đoan: “Hầu gia, công
phu trên giường của con dâu của ta là học được từ lão thân, quả thực là độc
nhất vô nhị. Ngài nếu không tin thì bây giờ có thể thử qua cũng được.” Nói
xong câu cuối cùng, Tái Kim Phượng không khỏi có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng lên
tựa như một cô gái đang tuổi dậy thì. (bỏ mie http: //. 4vn.
eu/images/smilies/110. gif http: //. 4vn. eu/images/smilies/110. gif)
Lưu Phong theo bản năng lùi về sau mấy bước, trong lòng phát sinh cảm giác ác
cảm. Lão thái bà này xem ra để thuyết phục Lưu Phong, thực sự muốn thể hiện
mấy chiêu. http: //. 4vn. eu/images/smilies/96. gif http: //. 4vn.
eu/images/smilies/96. gif
“Hầu gia…”
“Dừng lại!” Không đợi Tái Kim Phượng nói tiếp, Lưu Phong quát lớn một tiếng!
Tái Kim Phượng nghe Lưu Phong quát lên lại càng thêm hoảng sợ, vội vàng nói:
“Hầu gia, nếu ngài vẫn chưa hài lòng hay là gặp mặt qua rồi hẵng quyết định!”
Lưu Phong phất tay lạnh nhạt nói: “Tái Kim Phượng, dùng kế mỹ nhân đối với ta
vô dụng thôi. Hơn nữa ta không muốn dùng giầy mà người khác đã xài qua.”
“Thực ra bà không cần phải làm vậy” Lưu Phong cười tỏ vẻ thoải mái: “Nếu bà
giúp ta trừ bỏ Hải Đại Dũng thì tự nhiên đối với Ngô gia các người ta cũng sẽ
không truy cứu nữa.” Đương nhiên nếu lão hoàng đế muốn ra tay với Ngô gia các
người thì cũng không thể trách ta được. Lưu Phong trong lòng thầm tự nhủ.
Hai người sau khi thỏa thuận xong liền lập tức xuất hiện trước đám đông binh
lính.
“Hải Đại Dũng, ngươi biết tội chưa?” Lưu Phong đột nhiên quát lớn.
Hải Đại Dũng nhất thời ngơ ngẩn, hắn suy nghĩ một hồi vẫn chưa hiểu mình mắc
tội gì.
“Hải Đại Dũng, không ngờ trong chuyện ám sát Nguyên soái ngươi cũng có phần
tham gia.” Lưu Phong vẻ mặt tức giận, chỉ thẳng vào Hải Đại Dũng nói đầy vẻ
uất hận: “Hải Đại Dũng ơi là Hải Đại Dũng, khi còn sống Nguyên soái đối xử với
ngươi không bạc. Người nỡ nào chỉ vì một ả đàn bà Phù Tang mà làm ra những
chuyện như vậy được chứ!”
Hải Đại Dũng càng thêm hồ đồ, liên quan đến đàn bà Phù Tang là sao chứ?
“Hải Đại Dũng, ngươi thông địch bán nước. Hôm nay mọi chuyện ở đây đã có Hầu
gia làm chủ, ta cũng không có ý kiến.” Tái Kim Phượng hai mắt tóe lửa, nhìn
Hải Đại Dũng đầy vẻ hung hăng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.
“Hải Đại Dũng, con trai ta đối với ngươi không tệ. Ngươi nỡ nào vì ngôi vị Phò
mã Phù Tang mà không nghĩ tới bao nhiêu năm tình nghĩa, ra tay sát hại con ta.
Người thật không bằng loài cầm thú! “Tái Kim Phượng nói đầy vẻ thương tâm, giơ
quải trượng lên nhằm người Hải Đại Dũng mà bổ xuống.
Hải Đại Dũng hừ lên một tiếng, dễ dàng tránh được quải trượng của Tái Kim
Phượng rồi trầm giọng hỏi: “Tái phu nhân, người nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ
người đau buồn quá đến độ hồ đồ rồi sao?” Hải Đại Dũng chính vì cái chết của
Ngô Chí Vinh mà ra mặt, hắn thật sự không hiểu tại sao lão phu nhân lại khăng
khăng nói rằng mình hãm hại Nguyên soái.
“Hải Đại Dũng, chuyện của ngươi lão phu nhân đã kể tường tận cho ta nghe. Thật
không thể ngờ ngươi lại là người lòng lang dạ sói đến vậy. Hôm nay ta sẽ vì
Nguyên soái mà báo thủ, giết chết tên cẩu tặc nhà ngươi.”Lưu Phong tiến lên
phía trước, đứng chắn trước mặt Tái Kim Phượng, điệu bộ tựa như đang bảo vệ
cho lão phu nhân vậy.
Hải Đại Dũng tức giân nói: “Lưu Phong, ngươi nói bậy bạ cái gì vậy? Ta làm sao
có thể làm chuyện có lỗi với Nguyên soái được chứ!”
“Hải Đại Dũng, chuyện đã tới nước này ngươi còn muốn chối cãi.” Tái Kim Phượng
dáng vẻ đầy nộ khí, căm hận nhìn Hải Đại Dũng tựa như muốn ăn thịt hắn vậy.
Hải Đại Dũng đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, hắn chính là Sử Văn Long thứ hai,
sẽ bị đem ra làm vật thí mạng. Chỉ có điều hắn không hiểu tại sao lão phu nhân
lại liên hợp với Lưu Phong.
Hắn đâu biết rằng, lão thái bà vì mạng sống của mình ngay cả con dâu cũng đem
ra bán đứng huống hồ gì là một người không thân không thích như Hải Đại Dũng.
“Các anh em, mọi người đừng nghe bọn họ nói bậy. Hải Đại Dũng ta là con người
như thế nào thì các anh em đều rõ cả.” Hải Đại Dũng tức giận nói: “Ta hiểu
rồi, nhất định là ngươi, là các ngươi đã giết chết Nguyên soái rồi bày mưu hãm
hại Sử tướng quân và ta. Anh em đâu, hãy giết chết tên cẩu tặc Lưu Phong báo
thù cho Nguyên soái.”
Tướng sĩ kiêu kỵ binh nghe Hải Đại Dũng nói vậy, một số cũng dao động, lấy
binh khí cầm tay, tỏ ý muốn cùng Hải Đại Dũng cùng tiến cùng lui.
Đúng là đồ ngu ngốc! Đối với phát hiện của Hải Đại Dũng, Lưu Phong có chút
ngạc nhiên, lại có phần hơi khinh thường. Huynh đệ, giờ ngươi mới phát hiện ra
thì e rằng đã quá muộn rồi.
“Ai dám?” Hắc Vân tiến từng bước về phía trước gằn giọng hỏi: “Hải Đại Dũng
thông địch bán nước, tội chứng đã rõ ràng. Các ngươi đều là binh lính của đế
quốc, chẳng lẽ các ngươi muốn tạo phản?”
Lưu Phong nhân cơ hội này hô to: “Bất kể ai làm loạn, lập tức chém không tha!”
Lời vừa nói ra, các tướng sĩ sau một thoáng sửng sốt, cân nhắc lợi hại một hồi
thì đều dừng lại không ai dám tiến lên nữa. Theo lý thì phải tuân lệnh chủ
tướng, nhưng tội làm phản thì thực sự là nghiêm trọng. Bọn họ đều không gánh
nổi tội danh này. Mà cho dù một vạn người bọn họ có tạo phản thành công thì
người nhà của bọn họ cũng không tránh khỏi sự trừng phạt của đế quốc.