Hi Du Hoa Tùng – Chương 701: Đề nghị của Tái Kim Phượng – Botruyen

Hi Du Hoa Tùng - Chương 701: Đề nghị của Tái Kim Phượng

Hải Đại Dũng có chút hồ nghi liền hỏi lại: “Hầu gia, ngài không nhầm đấy chứ?
Sử đại…” Dường như nhận ra mình xưng hô có phần không ổn, Hải Đại Dũng vội
vàng thay đổi: “Sử tướng quân đã đi theo Nguyên soái hơn mười năm, lòng trung
thành đã được kiểm chứng, tuyệt đối không thể nào có chuyện cấu kết cùng đám
giặc Phù Tang sát hại Nguyên soái được. Trong chuyện này phải chăng có sự nhầm
lẫn?”

Hiểu lầm cái rắm, mọi việc đều do một tay lão tử ta sắp đặt, sao có thể nói là
nhầm lẫn.

Lưu Phong cười lạnh nói: “Tướng quân bớt nói lời thừa đi, Sử Văn Long tội
chứng rõ ràng, đã điều tra tường tận, tuyệt đối không có gì phải hồ nghi nữa.
Ngươi cùng đám kiêu kỵ binh đến đây vừa đúng lúc. Bổn hầu vốn đang định đem Sử
Văn Long ra xét xử, nhân tiện các người có mặt thì chứng kiến luôn đi.”

“Thực sự là Sử tướng quân giết Nguyên soái?” Hải Đại Dũng hai mắt tóe máu,
trông bộ dạng giống như đang muốn ăn thịt người vậy!

Sử Văn Long nhìn chằm chằm Hải Đại Dũng hồi lâu rồi mới trả lời: “Mặc kệ ngươi
tin hay không cũng vậy, ta vẫn chỉ nói một câu: Ta không làm… Sử Văn Long ta
cho đến ngày hôm nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Nguyên soái.”

Hải Đại Dũng gật đầu nói: “Sử tướng quân, ta tin ông”

Hừ, nói vậy là có ý gì đây? Lưu Phong nghe vậy có chút không hài lòng. Ngươi
tin lời của Sử Văn Long tức là có ý nghi ngờ ta…

Con mẹ nó, xem ra tên Hải Đại Dũng này cũng là đối tượng cần phải thanh trừ.
Tiểu tử thối, đấy là ngươi tự tìm cái chết đấy nhé, đừng oán trách bổn Hầu độc
ác. Vốn Lưu Phong vẫn xem Hải Đại Dũng là một nhân tài, đang tính sau khi giải
quyết mọi chuyện xong xuôi sẽ tìm cách chiêu nạp hắn. Nhưng giờ xem ra hắn có
tư tưởng chống đối. Tiêu diệt, cần phải tiêu diệt mọi mầm mống đối nghịch.

“Tiểu tặc Lưu Phong, ra tay đi.” Nhận được sự tin tưởng của Hải Đại Dũng, Sử
Văn Long lấy lại được tinh thần. Chết thì chết, 18 năm sau lão tử lại là một
hảo hán.

Đáng tiếc là hắn còn chưa biết được thủ đoạn thực sự của Lưu Phong. Chết dưới
tay Lưu Phong thì hồn phách đều bị đánh tan thành tro bụi, đừng nói là 18 năm
dù cho là 80 năm sau thì cũng đừng mơ có thể đầu thai kiếp khác.

“Hầu gia, chuyện này còn nhiều điểm đáng ngờ. Hãy tạm hoãn xét xử để điều tra,
không nên xét xử khinh xuất như vậy.” Hải Đại Dũng nhận ra tia sát khí trong
mắt Lưu Phong liền vội vàng khuyên can.

Hừ, dựa vào cái chức phó tướng nhỏ nhoi mà dám ngăn cản bổn Hầu ư! Ngươi cho
rằng trong tay nắm vạn người là có thể lên tiếng nói chuyện với lão tử sao. Ta
chỉ cần cất tay một cái thì đám người của người liệu có chịu nổi một đòn hay
không!

“Chuyện này ta tự biết phải làm sao, tướng quân không cần phải nhiều lời.” Lưu
Phong lạnh nhạt nói.

“Hầu gia, ta tin tưởng là Sử tướng quân vô tội.” Hải Đại Dũng một lòng nghĩa
khí, tuy sự việc của Sử Văn Long hắn không có cách nào giải thích được nhưng
hắn cũng không muốn đứng nhìn chiến hữu của mình bỏ mạng. Hơn nữa nếu mà Sử
Văn Long chết đi thì chân tướng sự thực lại càng khó xác minh. Cho nên dù là
vì lý do gì đi nữa thì hắn cũng cố tìm mọi cách giữ lại mạng sống cho Sử Văn
Long.

“Làm càn!” Lưu Phong sắc mặt lạnh lẽo, tức giận nói: “Hải Đại Dũng, ngươi nghĩ
đây là chỗ nào hả, ngươi coi bổn Hầu là ai! Nguyên soái bị sát hại vốn là việc
đại sự quốc gia, bổn Hầu phụng thánh chỉ toàn quyền điều tra vụ án này. Hôm
nay đã điều tra ra chân tướng sự việc, bắt được hung thủ. Chỉ dựa vào một câu
nói tin tưởng của ngươi là muốn thay đổi mọi việc sao.”

“Hầu gia, ta…” Hải Đại Dũng vừa định lên tiếng giải thích thì bị Lưu Phong
cắt ngang: “Hải Đại Dũng, ta biết giữa ngươi và Sử Văn Long có giao tình thân
thiết. Tuy nhiên đây là việc quân không thể đem ra mà đùa được.”

“Hầu gia, chúng tôi đều tin tưởng là Sử tướng quân vô tội.” Hải Đại Dũng bị
Lưu Phong chất vấn trong thời gian ngắn cũng không biết phải trả lời như thế
nào. Nhưng được mấy tên thuộc hạ cổ vũ nên hắn vẫn ngoan cố hướng tới Lưu
Phong kiến nghị.

“Hỗn xược!” Lưu Phong tức giận quát: “Phá án phải nói đến chứng cứ. Chỉ dựa
vào một câu tin tưởng của các ngươi là có thể nói vô tội hay sao. Các người
tính làm gì vậy?”

Ngừng một chút Lưu Phong lớn tiếng nói: “Bổn Hầu bây giờ chính thức tuyên bố!
Sử Văn Long là hung thủ trong vụ án sát hại Nguyên soái, tội ác tầy trời,
thông địch bán quốc, tạm thời bị giam giữ. Chờ ý chỉ của bệ hạ sẽ lăng hình xử
tử, toàn gia chín họ đều bị bắt giữ.”

Lời vừa nói ra, đám đông tướng sĩ có mặt đều một phen hỗn loạn. Nhất là Hải
Đại Dũng & mấy tên thuộc hạ thuộc quân kiêu kỵ binh do hắn thống lĩnh càng
lớn tiếng kháng nghị.

Lưu Phong khẽ nhíu mày, âm thầm quan sát xung quanh rồi chậm rãi tiến lên phía
trước, nhìn đám quân lính kiêu kỵ binh trước mặt lạnh nhạt nói: “Bổn Hầu Lưu
Phong phụng thánh chỉ làm việc! Xem thái độ của các ngươi có phải đang định
tính làm phản phải không?” Lưu Phong áp dụng biện pháp chụp mũ, cứ ai phản đối
thì xem như có ý đồ tạo phản.

“Hầu gia nói quá lời, mạt tướng tuyệt không dám!”

Hải Đại Dũng vội cùng mấy tên thuộc hạ quỳ rạp xuống đất thỉnh tội.

Hèn hạ! Vừa rồi các người không phải rất phách lối sao? Nếu lão tử không ra uy
một chút thì các người lại nghĩ ta là con mèo bệnh rồi.

Kỳ thực Lưu Phong cũng không phải e ngại gì Hải Đại Dũng cùng đám tướng sỹ
kiêu kỵ binh. Chẳng qua hắn cảm thấy không cần thiết phải đổ máu mà thôi.

Nếu chuyện đã tới mức phải động thủ thì Lưu Phong cũng không còn sự lựa chọn
nào khác. Tuy nhiên cũng phải tìm ra một cái cớ cho phù hợp.

Tạo phản đích thực là một lý do vừa hợp tình, vừa hợp lý.

Hải Đại Dũng vốn không dám nghĩ tới chuyện tạo phản nên tâm lý không có sự
chuẩn bị. Đột nhiên nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi phát sinh sự sợ hãi.
Tham gia quân ngũ vốn không sợ cái chết, không sợ thua trận chỉ là sợ bị kết
vào tội tạo phản. Tội danh này quả thực hắn không thể gánh nổi.

“Ngươi đứng lên đi, bổn Hầu cũng chỉ là tùy tiện mà nói như vậy thôi.” Lưu
Phong lạnh nhạt nói.

Hải Đại Dũng cùng vài tên thuộc hạ tạ ơn đứng dậy, tuy vậy trong lòng không
khỏi có chút oán hận: “Ngươi tùy tiện nói làm chúng ta một phen sợ hãi”

Hải Đại Dũng biết, Lưu Phong nói như vậy là cho hắn một cái cớ để xuống ngựa
đồng thời cũng là để cảnh cáo hắn luôn. Hắn là người thông minh nên cũng hiểu
rằng việc sống chết của Sử Văn Long là không thể thay đổi được.

Vị tiểu Hầu gia này thủ đoạn quả nhiên phi thường.

Hắn cảm nhận được rằng giờ cần phải lo giữ mạng của mình. Tuy đối với việc của
Sử Văn Long hắn có chút cảm giác ân hận, nhưng người không vì mình trời tru
đất diệt.

Tái Kim Phượng thầm thở dài, xem ra việc Hải Đại Dũng ra mặt cũng không thay
đổi được gì. Người này cũng chỉ là phường hữu dũng vô mưu không có khả năng
làm nên chuyện lớn.

Lưu Phong sắc mặt trầm trọng, khẽ nói: “Ông trời không có mặt để Nguyên soái
bị kẻ gian hãm hại. Đây là một bài học xương máu cho bổn Hầu.”

Nói tới đây Lưu Phong nhìn xung quanh một vòng, giọng nói cao dần, tràn đầy sự
phẫn nộ: “Trước vong linh của Nguyên soái, bổn Hầu xin thề rằng sẽ đem Sử Văn
Long cùng những tên phó tướng đồng phạm nhất loạt chém đầu. Dùng máu tươi của
chúng để làm lễ tế dâng lên hương hồn của Nguyên soái.”

Tái Kim Phượng cả kinh, e rằng chiến dịch thanh trừng sắp sửa bắt đầu.

“Mọi người, hãy yên lặng một chút.” Sau khi nghe Lưu Phong tuyên bố đám đông
trở nên vô cùng hỗn loạn, huyên náo. Ai nấy cũng lộ vẻ sợ hãi, sợ rằng mình sẽ
bị liên lụy, nhất là mấy tên thuộc hạ tâm phúc của Sử Văn Long.

“Im lặng một chút” Lưu Phong vừa vận dụng nguyên anh lực, âm thanh tựa như sấm
nổ bên tai, tiếng nói của đám đông lập tức bị đè xuống.”Căn cứ theo những gì
bổn Hầu điều tra được, ngoài thủ phạm chính là Sử Văn Long ra còn có không ít
đồng phạm. Ý chỉ của bệ hạ là ngoài việc trừ bỏ tên đầu sỏ Sử Văn Long ra thì
những tên còn lại sẽ do bổn Hẩu giám sát nhất loạt xử tử.”

Sau đó Hắc Vân bước ra đem danh sách hung phạm tuyên đọc một lượt.

Những tướng sĩ có tên trong danh sách đều kêu to oan uổng, thậm chí có một vài
người còn tính đường bỏ chạy. Tuy nhiên Lưu Phong sớm đã có sự chuẩn bị, đâu
có dễ để bọn chúng thoát được.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, 12 tên phó tướng, thiên tướng đã bị đám
hắc ám võ sĩ toàn bộ khống chế.

Sử Văn Long mắt như tóe lửa, tức giận quát lớn: “Tiểu tặc Lưu Phong. Ngươi
điên mất rồi, giết ta còn chưa đủ hay sao mà cả đám tướng sĩ vô tội cũng không
buông tha.”

“Đem tên ác tặc này kéo xuống, canh giữ nghiêm ngặt!” Lưu Phong quát lớn một
tiếng, lập tức có mấy tên hắc ám võ sĩ xông tới đánh cho Sử Văn Long ngất đi
rồi lôi xuống dưới.

Lưu Phong âm thầm cười lạnh, vô tội thì sao chứ. Vì đại cục dù cho ngươi có vô
tội thì cũng phải chết. Bây giờ không giết chẳng nhẽ chờ cho tới lúc các người
dấy binh tạo phản.

“Oan uổng quá!”

“Lưu Phong ác tặc, bọn ta dẫu có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.” Đám
tướng sĩ tự biết chỉ có con đường chết, đều lớn tiếng chửi mắng Lưu Phong.

Lưu Phong khẽ nhếch miệng cười khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: “Lũ rác
rưởi. Các ngươi cứ việc mắng chửi đi. Muốn làm quỷ ư, đừng có mà mơ. Lão tử sẽ
hủy diệt các người, biến các ngươi thành tro bụi.”

Đối với việc xử trí những người này, Lưu Phong không hề cảm thấy thẹn với
lương tâm. Mặc dù đối với chuyện của Ngô Chí Vinh bọn họ quả thật là vô tội,
nhưng tội tham ô quân lương, hà hiếp dân lành thì bọn chúng đều là những kẻ
tội ác đầy mình.

Thực sự vô tội chính là những người dân lương thiện đã chết dưới tay bọn
chúng.

“Vậy là lão tử lại làm được một chuyện tốt rồi.”

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười tướng sĩ đầu lìa khỏi cổ, sinh khí
đã tuyệt. Thiên Đại xuất ra chút lực lượng chém giết đám tướng sĩ kia. Khi đầu
người rơi xuống, đột nhiên bị một sức mạnh cường bạo ép tới làm nổ tung. Óc
& máu tươi văng tung tóe khắp mọi nơi, thậm chí còn văng đầy trên người
một số binh sĩ không tránh kịp.

Một vài tên binh lính nhát gan còn bị hù dọa phát khóc.

Nếu là ở trên chiến trường, biểu hiện như vậy thực sự là quá tệ. Nhưng đột
nhiên chứng kiến cảnh máu óc của chiến hữu văng tung tóe trên người mình, quả
thực điều đó khó có thể chịu đựng nổi.

Tại đương trường, ngoại trừ vài tiếng kêu sợ hãi còn lại đều im như thóc,
không ai dám lên tiếng.

Tái Kim Phượng, Hải Đại Dũng cùng đám tướng sĩ có liên quan, đến lúc này chỉ
biết trợn mắt đứng nhìn mà không nói được câu nào. Trong lòng thầm run sợ, như
vậy là đã chết cả rồi. Hơn mười tướng sĩ đều đã bỏ mạng.

Lưu Phong nhíu mày nhìn đám tướng sĩ rồi ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Các
vị, những kẻ tham gia sát hại Nguyên soái đều đã phải đền tội. Bổn Hầu cũng có
thể phụng cáo để an ủi linh hồn của Nguyên soái được rồi.”

Nghe Lưu Phong nói, Tái Kim Phượng cảm thấy hắn tựa như một ác ma. Chỉ nhìn bộ
dạng hắn thôi cũng khiến người ta kinh tâm, khiếp đảm, sợ hãi vô cùng.

“Hầu gia, lão thân có chút chuyện muốn nói riêng với ngài.” Tái Kim Phượng
thoáng do dự một chút rồi hướng tới Lưu Phong đề nghị.

Lưu Phong mục đích rất rõ ràng, hắn cố tình làm lớn chuyện như vậy. Đơn giản
bởi vì muốn nắm quân đội đế quốc đóng tại đây, hơn nữa đằng sau hắn còn có lão
hoàng đế chống lưng. Sự tình cho đến giờ phút này, Tái Kim Phượng sau khi cân
nhắc kỹ lưỡng, đành để mặc hắn tiến hành thanh trừng. Giờ chủ động đứng về
phía hắn không chừng sẽ kiếm được chút lợi ích.

Tái Kim Phượng nghĩ rằng, với uy tín và ảnh hưởng của bà tại nơi quân đội đế
quốc đóng quân. Nếu bà chủ động đề nghị thì nhất định Lưu Phong sẽ phải nể
mặt.

Lưu Phong âm thầm cười lạnh. Lão thái bà chết tiệt, cuối cùng cũng không nhẫn
nhịn được nữa rồi.

“Lão phu nhân, mời!” Lưu Phong mỉm cười rồi cùng Tái Kim Phượng rời đám đông
đi tới một căn phòng gần đó.

“Tái Kim Phượng, có chuyện gì thì nói đi.” Có những chuyện mọi người đều hiểu,
ở đây không có người, Lưu Phong cũng không cần phải diễn trò nữa. Thái độ lập
tức trở nên quyết liệt.

Tái Kim Phượng cũng không để ý đến thái độ của Lưu Phong, ngược lại vẫn cười
nói: “Hầu gia, lão thân muốn cùng người tiến hành chút giao dịch.” Nói xong
đột nhiên hướng tới Lưu Phong mỉm cười đầy vẻ mờ ám.

Hừ, lão thái bà này cười đầy vẻ dâm đãng, vô sỉ. Chẳng lẽ. . chẳng lẽ mụ lại
định dùng mỹ nhân kế câu dẫn mình sao?

Mẹ kiếp, không được. Thật sự là lão bà này quá già rồi, mặt thì đầy vết nhăn.

“Tái Kim Phượng, lão tử là người đứng đắn.” Lưu Phong cảm thấy rằng mình cần
phải cảnh tỉnh tránh cho lão thái bà có những suy nghĩ hồ đồ, vọng tưởng.

Tái Kim Phượng nhìn hắn có chút nghi hoặc, mơ hồ.

Thật vậy, vô cùng nghi hoặc và mơ hồ. Bà ta thực sự không hiểu vì sao Lưu
Phong lại nói như vậy?

“Hầu gia, thực ra lão thân biết con ta là do ngài ra tay sát hại, có đúng vậy
không?” Tái Kim Phượng cũng không có thời gian để suy nghĩ ý tứ trong câu nói
của Lưu Phong, liền nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.

“Tái Kim Phượng, bà dựa vào cái gì mà dám ăn nói bậy bạ như vậy. Đừng tưởng
rằng bà già cả mà có thể hồ ngôn loạn ngữ không phải chịu trách nhiệm về điều
mình nói nhé. Cẩn thận kẻo ta cáo buộc bà tội phỉ báng.”

“Haha, Hầu gia nói chuyện thật hài hước!” Tái Kim Phượng cố gắng làm dịu đi
không khí căng thẳng rồi nghiêm túc nói: “Hầu gia không cần khẩn trương, lão
thân sẽ không nói chuyện này cho người khác biết và ta cũng sẽ không vì chuyện
đó mà báo thù.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.